Hirano Và Kagiura - Chương 9

Phần lớn thời gian luyện tập bóng rổ đều diễn ra trong nhà thể chất, nhưng chạy khởi động lại ở ngoài trời. 

Chạy trong tiếng kèn đội nhạc giao hưởng cùng giai điệu hành khúc, Kagiura tưởng chừng như được người người cổ vũ. 

Ngay cả khi uống nước, mồ hôi nóng ấm vẫn không ngừng túa ra.

Híp mắt dưới ánh nắng chói chang, Kagiura bất chợt nhớ đến mái tóc vàng hoe của Hirano.

Là thành viên ban kỷ luật, vậy mà Hirano lại nhuộm vàng. Trông rất hợp với anh, nhưng tiếc là tóc có hơi khô xơ.

Khuyên tai nhỏ nơi vành tai Hirano, đến giờ vẫn chưa biết trôi dạt về phương nào.

Suốt một tuần qua, Hirano không may mảy quan tâm, có Kagiura là sốt ruột.

Lỗ xỏ khuyên một khi đã lành rất khó bít lại, nhưng dù sao cũng là vết thương, thời gian lâu dài không đeo cũng nhỏ lại. 

Kagiura nghe nói đó là đôi khuyên tai đầu tiên của Hirano. Mấy lần Kagiura hỏi đeo đại thứ gì khác thay thế không, nhưng Hirano lại thản nhiên đáp.

「Tháo cả đôi thì kiểu gì cũng tìm lại được thôi」

Vớ khăn quàng trên cổ lau mồ hôi, Kagiura vừa chạy vào nhà thể chất, vừa đầy đầu nghĩ coi khuyên tai màu nào hợp với Hirano.

Kagiura thường thấy Hirano mặc đồ ở nhà, không mấy ấn tượng cách ăn mặc thường ngày của anh. Cuối tuần, Hirano chắc chắn có thay đồ thường nhưng Kagiura lại toàn dành nguyên ngày nghỉ trong câu lạc bộ, gần như không có cơ hội thấy. 

Ở trường, mỗi lần bắt gặp đều thấy anh mặc đồng phục. Còn buổi sáng lúc đánh thức Kagiura dậy, có dậy sớm thì cũng không nhất thiết phải thay đồ.

Sau giờ học, Hirano về ký túc xá trước, tới khi Kagiura về đã thấy Hirano mặc đồ ở nhà.

Thế nên chuyện tưởng chừng như dễ lại thấy khó khăn, không tài nào tưởng tượng được đôi khuyên tai nào hợp với phong cách quần áo thường ngày của Hirano.

―――Sắp nghỉ hè rồi, chẳng còn thời gian đi mua cùng nhau.

Làm sao đây?

Kagiura định nghĩ tiếp, nhưng đúng lúc có tiếng hô tập trung, buổi tập cơ bản bắt đầu. 

Chỉ cần mất tập trung là bị chấn thương, Kagiura luôn nhớ rõ điểm này.

Thế nên cậu mau chóng lên tinh thần.

Kỳ lạ thay, lúc này cậu không còn bận tâm tới chuyện mồ hôi.

Bên ngoài vẫn còn vang vọng tiếng nhạc đội giao hưởng, chỉ là bên trong nhà thể chất đóng kín cùng điều hòa phà phà chạy, Kagiura chẳng còn nghe thấy gì.


Vòng xét duyệt hồ sơ tham gia lễ hội văn hóa, thông qua dễ dàng. Tới vòng hai cũng xuất sắc vượt qua. 

Quả như mong đợi Niibashi―― Không, phải nói vượt xa kỳ vọng!

Bài thuyết trình đầy sức thuyết phục cùng nụ cười tự tin đã mang tới hiệu quả tuyệt đối, thêm phần chuẩn bị kỹ lưỡng. Việc nhấn mạnh vấn đề an toàn thực phẩm đã giúp cả lớp giành vị trí thuận lợi nằm ngay sân trung tâm, nơi dễ thu hút khách.

Nể nhất là trong vòng vài ngày, Niibashi đã kết thân được kha khá anh chị khối trên, xin tư vấn tham khảo. 

Thông thường, năm hai năm ba dựa vào kinh nghiệm đã lên kế hoạch từ sớm. Thế nên việc năm nhất dành được một suất gian hàng ngay sân trung tâm, nơi cạnh tranh khốc liệt là chuyện gần như không thể. Dù trong thời gian gấp rút, Niibashi vẫn chuẩn bị đâu ra đấy cho buổi xét duyệt.

Niibashi cực giỏi trong việc xây dựng mối quan hệ, thậm chí còn chủ động liên kết với các lớp khác sử dụng cùng nguyên liệu. Đến lúc này, Kagiura với hai thành viên còn lại chỉ đi theo làm trợ lý sai đâu đánh đó.

Trái ngược với nhiệt huyết của ủy viên các lớp, phía hội đồng xét duyệt, tức hội học sinh lại tỏ ra khá thờ ơ. 

Nói thẳng ra không hứng thú, điều này khiến Kagiura có chút bất ngờ. Cậu cứ nghĩ thành viên tham gia hội học sinh đều đề cao tính tự chủ, nên phải là mấy người thích tổ chức hoạt động này nọ. Nhưng hội trưởng hội học sinh, Touou, trông khá khó tính.

Là hội trưởng hội học sinh, mới năm hai nhưng anh ta ra chỉ thị rõ ràng, hạch sách kế hoạch nộp lên đầy uy quyền, nhưng tiếc là trông chẳng có vẻ gì hào hứng. Bất ngờ nữa là, bị hỏi hạch sách tới phát cáu vậy mà Niibashi vẫn vui vẻ trò chuyện với Touou.

Kagiura không khỏi nghi ngờ, bộ thân nhau lắm à? Mà thấy thằng bạn mình cười vui sướng nên thôi mặc kệ.


Vài ngày nữa là tới nghỉ hè, nay chỉ có tiết sáng.

Nhà thể chất bảo trì định kỳ, thầy cố vấn đi tập huấn vắng mặt, huấn luyện viên cũng nghỉ, câu lạc bộ không ai quản lý nên được cho nghỉ.

Nhân cơ hội này, cả đám trong câu lạc bộ rủ nhau tới cửa hàng thể thao. Với kinh nghiệm đầy mình, Kagiura vừa chọn giày vừa giới thiệu mấy mẫu ưng ý. 

Cửa hàng này vốn quen thuộc với trường, thường xuyên cung cấp đồng phục thi đấu, dù là năm nhất, Kagiura vẫn được chủ tiệm nhận ra, hết lời cổ vũ. Nghe nói, ông ấy hay tới coi mấy trận giao hữu,

Kagiura hí hửng quay về ký túc xá, vui sướng muốn kể cho Hirano nghe. 

Ăn trưa, mua đồ xong trời vẫn còn sớm, chưa tới ba giờ chiều. Làm hết bài tập là tha hồ vi vu cả ngày.

「 Em về rồi đây!」

Lớn giọng đẩy mở cửa phòng, bên trong không có tiếng đáp lại.

「Ơ……?」

Vào trong, Kagiura không thấy cặp sách Hirano, vậy là chưa về. 

Nghĩ chắc việc ban kỷ luật, Kagiura trải một tấm lót xuống sàn, bắt đầu lau chùi dụng cụ câu lạc bộ. 

Dọn dẹp xong, cậu lôi bài tập ra làm, áp dụng theo cách Hirano chỉ.

―――Thấy mình siêng vậy, anh Hirano bất ngờ không nhỉ?

Tuy nhiên đợi mãi, tới tận chiều muộn, Hirano vẫn chưa về.

Có chút bồn chồn, Kagiura để he hé cửa phòng, Hanzawa đi ngang qua thấy liền đóng lại, còn nói.

「Mở cửa vậy, vướng lắm biết không!?」

Hanzawa cũng là thành viên ban kỷ luật, vậy Hirano về muộn không phải vì ban kỷ luật.

「Anh Hanzawa, anh Hirano giờ vẫn chưa về, biết anh ấy bận gì không?」

「Ai biết được. Nó có phải trẻ con đâu, kệ đi! Mà không đói à? Tôi đi ăn đây!」 

Nghe Hanzawa nói, Kagiura mới sực nhớ ra đã tới giờ ăn tối. Thời gian ăn linh động nhưng ăn sớm tiện cho tắm rửa sau đó.

「...... Em đi nữa」

Chỉ mong không có chuyện gì.

Lòng tràn đầy bất an, Kagiura lẽo đẽo theo sau Hanzawa đến nhà ăn.


Hirano về đúng giờ cơm tối. 

Anh không cất đồ mà đi thẳng tới nhà ăn, về tới phòng đúng lúc năm nhất đi tắm.

Cả hai chỉ kịp chào nhau một tiếng, nhưng Hirano có vẻ bực bội. 

Bình thường anh cũng thẳng tính nói chuyện cộc lốc, nhưng hiếm khi tỏ thái độ cáu gắt. Kagiura muốn hỏi, nhưng lại không dám. Sợ chuyện hệ trọng nào đó khó nói?

Cảm giác bất an này khác với lo lắng bạn bè bình thường. Có thể mỗi ngày trôi qua Kagiura đều cảm nhận rõ khoảng cách một năm, mức độ chín chắn giữa cuộc sống hàng ngày của cậu và Hirano. Nếu vấn đề Hirano không thể giải quyết, Kagiura e rằng mình cũng chẳng giúp được gì. Hỏi han có khi càng khiến Hirano bực thêm.

Nhưng―― không làm gì không được. 

Do dự không biết nên bắt chuyện sao, cậu rời khỏi phòng tắm lớn, nhanh chân chạy về phòng. Gõ cửa nhẹ một tiếng rồi nói.

「Em tắm xong rồi」

Hirano đáp lại, giọng trầm hơn bình thường.

「Ừ, về rồi à」

Hirano ngồi ở bàn học, ánh mắt sắc lạnh.

「Nay anh gặp phải chuyện gì à?」

Kagiura bị áp suất của Hirano dọa sợ, ngập ngừng hỏi.

「Chuyện gì là chuyện gì?」

「Anh về muộn. Là việc trong ban kỷ luật à?」

「À! …..Xin lỗi, cậu lo à?」

「Vâng, em lo lắm luôn」

Lo thật! Hirano nói, Kagiura mới nhận ra. 

Bồn chồn cả buổi chiều, y chang hồi nhỏ bị bỏ ở nhà một mình.

Mãi không thấy ai về, nỗi lo không biết bố mẹ, anh chị, em gái có gặp chuyện gì không cứ như vòng xoáy bất tận nhấn chìm cậu.

「À, ………..có chút chuyện」

「Ừm」 

「Nay ở trường có đánh nhau――― Không, nói đúng hơn là bạo lực. Một tên ngang ngược đơn phương ẩu đả」

Đàn em trong ban kỷ luật tính can ngăn nhưng may có bạn cùng lớp Hirano gần đó giữ lại, thay cậu nhóc ra ngăn và bị thương.

Hirano về muộn cũng là do tới ban kỷ luật, nghe bạn mình tường thuật sự việc, rồi tới tìm cậu nhóc năm nhất bị đánh và đàn em trong ban hỏi chuyện. Cuối cùng họp bàn với các thầy cô cố vấn. 

Hanzawa là phó ban kỷ luật không biết chuyện này do anh đã về ký túc xá, thầy cố vấn không muốn gọi anh quay lại trường.

「Thế…… Biết ai gây chuyện chưa? Có bị đình chỉ không…….?」

「Thằng bạn anh can ngăn mà yếu xìu, để tên kia chạy mất. Chỉ biết là năm nhất, mà sắp nghỉ hè rồi, khó nói lắm……… Đã vậy nó còn không chịu kể rõ, chả biết nhục hay xấu hổ gì đây!!」 

Càng nói, giọng Hirano càng gay gắt, như thể tức điên với thằng bạn mình. Kiểu vừa ức vừa cay.

Thấy Hirano khó chịu không moi được gì từ bạn thân, Kagiura khẽ vươn tay.

Xoa nhẹ mái tóc vàng óng của Hirano.

Thường chỉ có Hirano hay làm điều này, giờ vai trò đảo ngược. 

Lắng nghe, an ủi, động viên. Hirano làm tốt hơn nhiều, nhưng giờ phút này, Kagiura chẳng thể tìm được lời nào tốt để xoa dịu nỗi bực tức nơi anh.

Bị xoa tóc, Hirano tròn xoe mắt.

「...... Gì đấy?」

「Làm vầy giúp anh bình tĩnh hơn」

「…………」

Hirano khẽ thở dài, thì thầm cũng cũng. Vẻ mặt cũng bớt cau có lại.

―――Ảnh làm được vẻ mặt mềm mại thế á!?

Giờ tới lượt Kagiura giật mình. Nhìn kiểu gì cũng y chang mèo quen hơi cọ cọ.

「Này! Tính vuốt tới bao giờ hả!?」

Dứt lời, Hirano gạt phắt tay Kagiura ra, đứng dậy đi tắm. Để mình Kagiura lại nằm ườn trên giường, bần thần nhớ lại cảm giác mềm mại nơi bàn tay mới vuốt mái tóc ấy.


Hai mươi phút sau, Hirano quay trở với trạng thái tươi tỉnh, không còn hằm hằm đáng sợ.

Anh ngồi vào bàn, mở sơ đồ trường học, đầy quyết tâm nói.

「Phải ráng giải quyết dứt điểm trước khi nghỉ hè!」

Không còn vẻ chán nản, lại là Hirano thường ngày.

Nghe đâu sau khi tắm, anh đã nói chuyện với Hanzawa và chốt được phương hướng hành động. Dựa vào hướng chạy tên bỏ chạy, họ tính truy tìm nhân chứng từ các câu lạc bộ hoạt động gần đó vào thời điểm xảy ra, để xác định danh tính.

Khả năng cao các thành viên trong câu lạc bộ không để ý thấy, nhưng chắc chắn sẽ có đứa để lộ thái độ bất thường sau vụ việc bị ai đó nhìn thấy.


Sau đó, toàn bộ ban kỷ luật trong đó có cả Hanzawa ra quân dò hỏi, cùng với sự giúp đỡ của các thầy cô cố vấn, trước kỳ nghỉ hè đã bắt được tên gây sự. Do mức độ nghiêm trọng, và là lần thứ hai gây bạo loạn, phía nhà trường không thể bỏ qua nên đã đưa ra hình thức xử phạt nghiêm khắc.

Đúng như lời Hirano tuyên bố, mọi chuyện dứt điểm trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.


Kagiura tám nhảm với đàn anh cùng câu lạc bộ sống chung trong ký túc xá xong về phòng, thấy Hirano đã thay đồ ngủ, tắt đèn, nằm lim dim trên giường. Hirano không học bài, ngủ sớm thế này thật hiếm thấy.

Kagiura cũng bắt chước leo lên giường.

Ngày mai, tiết học cuối cùng. Mốt là lễ bế giảng.

Câu lạc bộ bóng rổ còn phải tập luyện cho trận đấu tập cuối tuần, Kagiura chưa thể về nhà ngay như Hirano, nên phải tới học kỳ mới cả hai mới gặp lại.

Nghĩ đến chuyện đó, Kagiura không khỏi thấy cô đơn. 

Tuần này Kagiura không đăng ký thi thử nhưng sáng nào cũng tham gia lớp bổ túc, thành ra chẳng có thời gian nhớ tới chuyện này.

――――Không ngờ cũng có lúc lo nghĩ chuyện này.

Nhớ ngày đầu, gặp Hirano còn thấy rén. 

Nhưng chỉ lúc đầu thôi! Sau đó, Hirano lấy dép cho cậu, ăn ớt chuông giúp cậu, ngay trong ngày hôm ấy Kagiura đã cảm nhận rõ dịu dàng nơi Hirano.

Ngày ngày ở bên anh, sống dễ chịu đến mức quên mất đây không phải người nhà.

「Nè, anh Hirano」

「Hử?」

「Mốt bế giảng xong, anh về luôn à?」

「Ừ, tính vậy. Kagi còn phải tới sang tuần à. Nhớ có trận đấu?」

「Ừm, tuần này em còn phải học bổ túc nữa」

「Siêng vậy? Ngoan đấy!」

Thực ra, Kagiura có chút đắn đo. Điểm số cậu không quá tệ, kỳ thi cuối kỳ rồi còn cải thiện đôi chút, không bắt buộc tham gia bổ túc.

Đi được thì đi, vướng hoạt động câu lạc bộ còn có thể xin nghỉ.

Nhưng Kagiura vẫn chọn tham gia, bởi chính cậu hiểu rõ bản thân chểnh mảng thế nào khi nghe ai đó nói “Không bắt buộc”, là y như rằng lập tức buông xuôi, quẳng chuyện đó qua một bên không quan tâm.

Tới tận bây giờ, cậu được đàn anh giúp đỡ rất nhiều, không thể phụ kỳ vọng. …….Vậy nên Kagiura muốn cố gắng trong phạm vi có thể.

「Ở lớp có hướng dẫn làm bài tập hè. Anh Hirano chắc chưa bao giờ phải tới lớp bổ túc nhờ?」

「Chưa! Anh giỏi mà!」

「Anh tự nhận luôn…….」

「Haha! Kagi cũng giỏi mà, ráng lên, tiếp tục phấn đấu học kỳ sau!」

「Vâng! …….À mà nè, anh Hirano」

Không tính nói gì kỳ lạ nhưng tim Kagiura vẫn đập thình thịch, tay vô thức nắm chặt trên giường.

「Nghỉ hè, anh Hirano có tính đi đâu không? Cuối tháng bảy, đầu tháng tám ấy?」

Giọng cậu căng thẳng như tự khai tội.

「Thời gian rõ ràng vậy? Có gì à?」

「Anh về quê với em hông?」

「Hả? Quê…… ké tàu về quê á?」

Giọng Hirano có chút khó hiểu cùng ngài ngủ.

Kagiura thầm cầu nguyện trong lòng, mong anh đừng có từ chối.

「Đúng vậy」

「.......... Ủa mà nhà Kagi có xa lắm đâu?」

Nhà Hirano và Kagiura cùng tỉnh, cùng tuyến tàu. Không tính từ ga về nhà, nhà cả hai chỉ cách ba mươi phút ngồi tàu. Đã vậy còn biết rõ khu nhà nhau.

「Không phải nhà em, nhà ông em cơ…… Không được ạ? Nhà ông em rộng, nhiều phòng lắm, không phải lo chật chội. Năm nào họ hàng nhà em đều dẫn theo bạn bè tới, anh Hirano không lạc lõng đâu」

Kagiura tuôn một tràng lan man, nhưng thật.


Nhà ông Kagiura vào dịp nghỉ hè lúc nào cũng tấp nập người. Anh họ học đại học dẫn bạn cùng câu lạc bộ về chơi, cô chú trong họ mang theo con nhỏ cùng gia đình bạn bè thân quen tới, khiến cả căn nhà ồn ào náo nhiệt.

「....... Kagi tính đi mấy ngày?」

「Em tính ba mươi đi bus đêm, sáng ba mốt tới――― Ở lại hai ba hôm rồi về」

Năm ngoái đi với nhà, Kagiura ở lại lâu hơn. 

Nhưng nếu đi cùng với Hirano, thời gian thế này dễ rủ hơn nên Kagiura mới đề xuất vậy. 

Vì một vài lý do, cậu thật không muốn thay đổi lịch trình, nhất thời điểm đó.

Nếu Hirano đoán ra lý do mà có hẹn trước, Kagiura cũng đành chịu. Cơ mà……..

「Ông cậu đồng ý thì anh đi. Lúc đó anh cũng không có lớp học hè nào cả」 

Hirano mới OK, Kagiura đã bật dậy.

Vớ lấy điện thoại sạc pin trên bàn.

「Này, tính gọi giờ á!?」

「A――― Không được ạ」

「Chứ còn! Mai đi! Ngủ đi, tới giờ tắt đèn rồi. Hết giờ sử dụng điện thoại, thiết bị điện tử rồi」

Hirano thường không quá để tâm mấy quy định này,  lập tức Kagiura hiểu ra anh không muốn cậu vi phạm vì mình.

Điểm này của ảnh dễ thương ghê!

「Vâng~ Anh Hirano, ngủ ngon!」

「Ừ. Ngủ ngon, Kagi」

Tách, tắt công tắc, căn phòng chìm vào bóng tối.

Căng thẳng và phấn khích ban nãy dẫn bị đánh tan thành bọt biển, chẳng mấy chốc Kagiura chìm vào giấc ngủ.


Đêm đầu nghỉ hè, lần đầu tiên từ khi nhập học, Kagiura ngủ một mình. Căn phòng hai người bỗng rộng thênh thang. 

Trong lúc Kagiura còn ở trường, Hirano đã về nhà. Trước khi về còn dọn dẹp sạch căn phòng, tới lúc cậu về, bầu không khí bên trong đã không còn như ngày trước.

Không có Hirano, không chỉ không khí, ngay cả mùi hương cũng thay đổi.

―――Từng nghe ai đó nói, nhà là sinh vật sống, không có người ở, nó trở nên hoang tàn.

Nhà ông cậu ở quê có nhiều phòng trống, nên mỗi dịp nghỉ lễ dài ngày, ông thường mong con cháu về đông vui, khơi gợi sức sống căn nhà.

Trước đây, nghe thấy lời này Kagiura không để tâm mấy, tới giờ sống xa gia đình, cậu mới thấm thía.

―――Thiếu ai đó là không được!

Hai người vẫn tốt hơn!


Sau khi xin phép ông cùng ba mẹ đưa đàn anh cùng trường về quê chơi, cậu được đồng ý dễ dàng. 

Đó là những gì Kagiura đã nói với Hirano, nhưng nay câu chuyện lại rẽ hướng khác.

Tối đó, nhân lúc còn thời gian sử dụng điện thoại, Kagiura gọi cho Hirano rồi bắt đầu bô bô đủ thứ chuyện.

「Anh Hirano, họ hàng em nói bạn cùng phòng ký túc xác chắc cũng quen rồi, nên bảo em rủ anh ở lại chơi lâu hơi, một hai tuần cũng được」

「Lâu quá. Mà quen là quen thế nào?」

「Em cũng hông biết nữa. ……Nhưng đa phần khách tới chơi có người ở cả tuần」

「Cảm ơn nhà cậu thương, nhưng như vậy lâu quá!」 

Tiếng Hirano cười khúc khích của qua điện thoại nghe trầm hơn ngoài đời.

Giọng khàn khàn, lần đầu Kagiura nghe thấy.

「Lớp học hè có bận lắm không, anh?」

「Không bận lắm, tới chiều là xong. Kagi sao rồi? Tốt không?」

「Tất nhiên rồi, em vẫn chơi tốt lắm. Mà trời nóng quá, chỉ muốn đi bơi thôi」 

「Không phải chuyện đó, lớp bổ túc! Có làm bài tập đầy đủ không?」

「Em CÓ làm mà! ……..Bài tập phân chia theo ngày, không làm là tiêu đời!」

Theo lời giáo viên phụ trách bổ túc, học sinh tự nhận “học không được” thời điểm này đa phần không có thói quen ngồi vào bàn học, chứ học lực căn bản không khác nhau là bao.

Kagiura thấy điều đó không sai. Mỗi ngày cậu đều thấy Hirano ngồi vào bàn, làm bài tập xong còn tự giác học thêm. Nếu không tận mắt chứng kiến quá trình học tập của Hirano, cậu đã vô tư nghĩ「Đầu óc người ta khác mình」, nhưng vì đã thấy, cậu mới nhận ra chính sự kiên trì cố gắng mỗi ngày đã tạo nên sự khác biệt. Tất cả đều nhờ Hirano.

「Năm nhất như vậy là tốt nhất. Thay vì học mấy lớp chuyên sâu, củng cố lại kiến thức học kỳ một giúp cải thiện điểm số hơn đó」

Nghe Hirano nói rằng nỗ lực sẽ được đền đáp, Kagiura có chút nửa tin nửa ngờ, vì mỗi người mỗi khác, sao giống nhau được. Nhưng biết Hirano còn đang học mấy thứ khó hơn mà vẫn dành thời gian khuyên nhủ, cậu không thể không cố gắng.

「........Ừm, em sẽ cố. Mà này…..」

Sợ ngoài hành lang nghe thấy, Kagiura hạ nhỏ giọng.

「Sao?」

「Không có anh Hirano ở đây, phòng buồn lắm」 

Phụt, trong điện thoại bỗng truyền tới tiếng cười khẽ, hơi thở như chạm vào tai, khiến tâm Kagiura nhộn nhột, vội nhắm chặt mắt.

「Kagi buồn ngủ chưa? Nay ngủ sớm đi」

Kagiura muốn phản bác, nói bản thân không phải con nít làm nũng khi buồn ngủ, nhưng Hirani nói đúng. Cơn buồn ngủ ập tới, đè nặng mí mắt.

――Cứ thế này ngủ luôn cũng được, không cần tắt máy.

Biết không thể, Kagiura vẫn suýt buột miệng nói ra.

Muốn gặp anh.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo