Chương 117
Vậy là họ đã đặt chân đến ngọn núi này.
Chủ tịch Jang tin chắc rằng vị thầy pháp kia sẽ không tùy tiện giới thiệu ai đó nếu không từ chối yêu cầu của ông. Với niềm tin ấy, ông quyết định tiếp tục leo thêm một đoạn nữa.
Cuộc hành trình chinh phục ngọn núi gian nan lại bắt đầu. Sau một lúc kiên trì tiến bước, Chủ tịch Jang bám theo sau Thư ký Kim, bất ngờ dừng lại. Một âm thanh kỳ lạ thoảng qua tai ông, như tiếng gió văng vẳng từ xa. Đó là giai điệu ngâm nga khe khẽ, tựa hồ ai đó đang ngân lên một khúc hát dịu dàng. Tự hỏi liệu có phải Thư ký Kim phía trước đang vô tình tạo ra âm thanh ấy không, ông cất tiếng gọi lớn.
“Thư ký Kim.”
Người thư ký đang thở hổn hển vì leo núi, quay đầu lại. Chủ tịch Jang cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Môi Thư ký Kim vẫn khép chặt, nhưng tiếng ngâm nga nhẹ nhàng vẫn vang lên xung quanh họ. Nhìn quanh một lượt, Chủ tịch Jang đưa tay lên tai và hỏi.
“Cậu không nghe thấy gì sao?”
Lúc này, Thư ký Kim mới nhận ra âm thanh kỳ bí ấy. Vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt anh ta.
“Có ai ở đây sao?”
Anh ta cất tiếng gọi to, nhưng không một lời đáp lại. Đứng im một lát, Thư ký Kim căng mắt quan sát xung quanh, cố tìm nguồn phát ra âm thanh. Ánh nhìn của anh ta chợt dừng lại ở một điểm cố định. Chủ tịch Jang ra hiệu bằng mắt. Nuốt khan một cái, Thư ký Kim thận trọng bước tới nơi phát ra tiếng ngâm nga. Khi anh ta gạt những tán cây rậm rạp sang một bên, âm thanh càng trở nên rõ rệt, khiến cổ họng anh ta như thắt lại vì căng thẳng.
‘Nếu các anh leo lên ngọn núi đó, có thể nhìn thấy những thứ không tồn tại và nghe thấy những âm thanh kỳ lạ. Hãy cứ phớt lờ chúng. Nhưng nếu gặp ai đó, hãy nhìn xuống chân họ. Nếu có bóng, đó là người. Nếu không, đó là ma. Dù không thấy bóng, cũng đừng hoảng sợ. Hãy giả vờ như không thấy gì và lờ nó đi.’
Nguồn âm thanh giờ đã ở ngay trước mặt. Như vén tấm màn cuối cùng, Thư ký Kim, với đôi tay run rẩy, cẩn thận gạt những tán lá dày đặc sang hai bên. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh ta là bóng lưng của một người. Đó là một người đàn ông cao lớn.
Thư ký Kim, đôi môi khô khốc vì hồi hộp, chăm chú quan sát. Người đàn ông ấy đội một chiếc mũ lưỡi trai kéo thấp, khoác bộ đồ thể thao màu xanh hải quân với ba sọc trắng chạy dọc vai.
Anh ta không kìm được mà thở phào nhẹ nhõm. Nỗi lo rằng đây có thể không phải con người tan biến khi anh ta nhìn thấy cái bóng rõ ràng dưới chân người ấy. Hơn nữa, trang phục của người đàn ông cũng chứng tỏ rõ ràng rằng đó là một người bình thường. Có vẻ như người nọ đang nghe nhạc qua chiếc tai nghe đeo trên mũ. Tay người đàn ông cầm một chiếc túi nhựa đen cũ kỹ, đang mải mê nhặt thứ gì đó trên mặt đất. Khuôn mặt Thư ký Kim dần giãn ra, tươi tỉnh hơn. Lạc lối giữa ngọn núi hoang vu, anh ta thầm nghĩ thật may mắn khi gặp được người để hỏi đường.
“Xin lỗi…”
Thư ký Kim bước tới gần và lên tiếng. Nhưng người đàn ông dường như không nghe thấy. Khi tiến lại gần hơn, tiếng nhạc nhỏ nhẹ từ tai nghe vọng ra rõ hơn. Do dự một thoáng, Thư ký Kim nhẹ nhàng vỗ vào vai người nọ. Người đàn ông giật mình, lập tức quay lại, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Người nọ tháo tai nghe ra, để nó lủng lẳng quanh cổ.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhìn kỹ, người nọ có vẻ là một thanh niên.
“Tôi có thể hỏi cậu một chút được không?”
Chàng trai với vẻ mặt bối rối, liếc nhìn giữa Thư ký Kim và Chủ tịch Jang, rồi gật đầu.
“Được thôi, anh cứ hỏi.”
Ngay lúc đó, Chủ tịch Jang đang đứng phía sau, lên tiếng.
“Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
Thật đáng nghi khi thấy một chàng trai một mình trên núi, xa xôi cách biệt với bất kỳ ngôi làng nào, vào một buổi chiều ngày thường. Ông tự hỏi liệu cậu ta có phải là phóng viên điều tra nào đó không.
Dù giọng điệu của ông có phần hách dịch và thô lỗ, người nọ dường như không bận tâm. “À…” chàng trai lẩm bẩm, rồi đưa ra thứ mình đang cầm trên tay.
“Tôi đang nhặt hạt dẻ.”
Hạt dẻ? Chủ tịch Jang và thư ký liếc nhìn nhau.
“Tôi đang nuôi một con sóc, nó rất thích hạt dẻ.”
“À, ra vậy. Nuôi sóc cũng thú vị đấy…”
Thư ký Kim mỉm cười, liếc nhìn Chủ tịch Jang.
“Nhà cậu chắc ở gần đây thôi nhỉ?”
“Vâng, đúng vậy.”
Chàng trai gật đầu thoải mái, rồi bất ngờ hỏi lại.
“Hai người từ đâu đến vậy? Đang đi leo núi à?”
Trước câu hỏi của chàng trai, Chủ tịch Jang theo phản xạ kéo vành mũ xuống thấp hơn để che mặt. Ông thầm mừng vì đã mặc đồ leo núi. Sẽ thật rắc rối nếu tin đồn lan ra rằng một chủ tịch tập đoàn lại xuất hiện ở một ngọn núi hẻo lánh thế này.
“Đúng vậy, có người giới thiệu nơi này vì không khí trong lành.”
Thư ký Kim nhanh chóng đỡ lời cho ông, nở nụ cười tươi tắn. Dù đã đưa ra lý do hợp lý, chàng trai vẫn nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu, và nói.
“Ồ? Thật sao? Ngọn núi này ngay cả người địa phương cũng hiếm khi đến… Nó rất nguy hiểm vì đường mòn chưa được khai phá. Hai người nên cẩn thận. Nếu lạc đường, sẽ rất phiền vì ở đây không có sóng điện thoại.”
Thư ký Kim khẽ chép miệng, thoáng khó chịu trước lời đáp dài dòng của chàng trai.
“À, ra vậy. Haha, cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Chúng tôi đến đây vì không thích những ngọn núi đông đúc, nhưng đúng là không có đường mòn thì khó đi thật. Nhân tiện, cho tôi hỏi…”
Anh ta khéo léo chuyển chủ đề, cố giữ vẻ tự nhiên.
“Ở đây có chỗ nào nghỉ chân được không? Như suối khoáng chẳng hạn?”
“Ồ, suối khoáng á? Có đấy.”
Chàng trai lập tức chỉ về một hướng.
“Đi theo sườn dốc đó lên, hai người sẽ thấy ngay thôi.”
Thư ký Kim cảm kích, liên tục cúi đầu cảm ơn. Khi họ quay đi theo hướng được chỉ, chàng trai bỗng gọi với lại.
“Đợi đã, anh gì ơi…”
Cả hai khựng lại.
“Có phải ông là Chủ tịch Jang Pilyoung của Tập đoàn Sekang không?”
“…”
“…”
hư ký Kim chậm rãi quay lại, cố nén sự bực bội trong lòng.
“Trông ông quen lắm. Tôi nghĩ có lẽ là ông.”
“Cậu nhầm rồi.”
Thư ký Kim cắt ngang lời người nọ, nở một nụ cười gượng gạo.
“Ồ? Thật sao? Trông ông giống người tôi từng thấy trên TV…”
“Đúng vậy, chắc cậu nhầm rồi.”
Ngay lúc đó, Chủ tịch Jang bước lên phía trước. “Thư ký Kim.” Hiểu ý, anh ta cắn môi, im lặng. Ông tiến lại gần chàng trai, lấy ví từ túi sau của Thư ký Kim, rút ra một xấp tiền mặt.
“Nghĩ lại thì, chỉ nói lời cảm ơn thôi chưa đủ.”
Đôi mắt chàng trai mở to khi nhìn thấy xấp tiền dày cộp.
“Hả? Ồ, không cần đâu…”
“Giới trẻ ngày nay làm việc vất vả lắm.”
Chủ tịch Jang kiên quyết nhét xấp tiền vào tay chàng trai bất chấp sự từ chối, nắm chặt tay người nọ.
“Thị trường việc làm khó khăn. Cứ coi đây như tiền tiêu vặt.”
Cầm xấp tiền, ông siết chặt tay chàng trai.
“Và tốt nhất là đừng nói lung tung.”
Chàng trai, ánh mắt dán vào bàn tay bị nắm, từ từ ngẩng lên, vẻ mặt ngơ ngác. Ánh nhìn nghiêm nghị của Chủ tịch Jang như xuyên thấu anh ta. Dù vô tư đến đâu, anh ta cũng không thể không nhận ra lời cảnh báo ấy.
“…”
Dù đã lớn tuổi, sức nắm tay của Chủ tịch Jang vẫn đầy uy lực. Một khoảng lặng ngắn bao trùm ngọn núi. Khi ông buông tay, bàn tay chàng trai tuột ra.
“Vậy thì, chúng tôi đi đây.”
Chàng trai chậm rãi gật đầu, vẫn còn sững sờ.
“Vâng, đi cẩn thận nhé…”
***
Hai người tiếp tục đi theo hướng chàng trai chỉ dẫn. Chẳng bao lâu, họ đến được một con suối cũ hoang phế, đúng như cậu ta mô tả.
‘Đằng sau con suối có một cái giếng gỉ sét.’
Và quả thật, ở đó có một cái giếng gỉ sét.
‘Nếu tìm thấy cái giếng, tức là các anh đã đến nơi. Hãy nhặt một quả thông, bọc chặt nó bằng tấm bùa này, rồi ném vào giếng. Nếu nghe thấy tiếng nó rơi xuống, hãy vỗ tay và đọc câu thần chú này.’
Nhớ lại lời của thầy pháp, Thư ký Kim vỗ tay.
“Xin dẫn lối chỉ đường cho chúng con, khi chưa có bước chân lữ khách nào chạm đến con đường này.”
‘Sau đó, sẽ có người đến gặp các anh.’
Dù đã làm đúng mọi hướng dẫn, không có gì xảy ra. Trong lúc Chủ tịch Jang và Thư ký Kim đang chăm chú nhìn vào cái giếng, tự hỏi liệu mình có làm sai bước nào không, một giọng nói chợt vang lên phía sau.
“Xin chào?”
Giật mình quay lại, họ thấy một đứa trẻ mặc hanbok sặc sỡ đang ngồi trên một thanh sắt cũ kỹ. Theo phản xạ, Thư ký Kim liếc xuống chân đứa trẻ và tái mặt.
‘Không có bóng. Nó không phải người.’
Đứa trẻ nở nụ cười rạng rỡ.
“Xin hãy đi theo tôi.”
Nó nhảy xuống khỏi thanh sắt, ra hiệu cho họ theo sau. Chủ tịch Jang và Thư ký Kim nhìn nhau, ngỡ ngàng, khó tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
“Đường đi sẽ gập ghềnh. Đừng để nhìn lung tung.”
Sau khi đưa ra lời chỉ dẫn rõ ràng, đứa trẻ bắt đầu bước đi với tốc độ nhanh đến kinh ngạc. Dù chỉ là một đứa trẻ, nó di chuyển nhanh nhẹn đến mức hai người đàn ông chỉ còn biết thở hổn hển mà cố bám theo.
Địa hình ngày càng trở nên hiểm trở. Dù chỉ là một ngọn núi vô danh, từ chân núi nhìn lên, đỉnh núi dường như không quá xa, cũng không quá cao. Nhưng thực tế, sườn dốc dựng đứng và việc leo trèo lại vô cùng vất vả.
“Chúng ta đến rồi.”
Đứa trẻ đột ngột dừng lại. Trước mặt họ là một bức tường đá đồ sộ. Thư ký Kim chớp mắt, không tin nổi. Chỉ có vậy thôi sao? Đứa trẻ quay lại nhìn họ.
“Hãy nhìn vào mắt tôi.”
Như bị thôi miên, Chủ tịch Jang và Thư ký Kim làm theo. Đứa trẻ chớp mắt ba lần một cách chậm rãi, như thể đang đánh dấu điều gì đó.
“Giờ các người thấy gì?”
Khuôn mặt hai người trắng bệch. Nơi vốn chỉ là bức tường đá giờ đã hóa thành một ngôi nhà truyền thống rộng lớn, mang vẻ cổ kính đầy bí ẩn.
“Hãy gõ cửa, sẽ có người ra đón. Rất vui được gặp các người. Hãy bảo trọng.”
Đứa trẻ cúi đầu chào sâu, rồi quay người chạy đi. Hướng nó chạy dẫn thẳng đến một vách đá.
“Này! Đợi đã…!”
Trước mắt họ, đứa trẻ nhảy xuống vách đá. Thư ký Kim đưa tay che miệng, không thốt nên lời.
“…”
“…”
Dù đã kiên trì vượt qua hành trình leo núi vất vả, đôi chân Chủ tịch Jang cuối cùng cũng không trụ nổi, ông khuỵu xuống đất.
Chuyện này không thể có thật… Đây thực sự là thế giới mà mình đang sống sao?