Jaegyeom sững sờ nhìn Yoon Taehee trước mặt. Cậu đã lo sợ rằng có điều gì đó bất trắc đã xảy ra với anh, rằng anh có thể đã biến mất. Nhưng Yoon Taehee vẫn ở nhà, trông hoàn toàn bình thường.
Yoon Taehee nhìn Jaegyeom, rồi khẽ mấp máy môi.
"Cậu, sao...?"
Anh xuất hiện trong chiếc áo choàng tắm, nước vẫn nhỏ giọt từ tóc, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Ngay khi nhìn thấy Yoon Taehee đang mở to mắt nhìn mình, một cảm giác nhẹ nhõm trào dâng từ sâu trong lòng Jaegyeom. Cậu bất chợt cảm thấy kiệt sức, chân tay rã rời.
Lúc đó, Yoon Taehee nhận ra vẻ mặt của Jaegyeom và hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
Chuyện gì? Anh hỏi có chuyện gì sao?
"Thì, tôi..."
Trong một thoáng, Jaegyeom suýt nữa đã thốt ra những lời trách móc, nhưng rồi cậu kịp kìm lại. Sau một lúc ngập ngừng và im lặng, Jaegyeom đổi giọng, lắp bắp nói. "Anh, hôm nay... ơ, có ca sáng mà. Sao anh lại thế này?"
"Tôi dậy muộn vì không có báo thức."
Cuối cùng thì, đúng như dự đoán, anh lại đi làm muộn như mọi khi.
"..."
Dù sao thì, nếu không có chuyện gì xảy ra, đó là một điều may mắn.
"Hôm qua anh để quên điện thoại ở chỗ tôi." Jaegyeom cúi đầu và thở dài. "Quản lý Kang bảo tôi mang đến cho anh."
Yoon Taehee đang lắng nghe, nước vẫn nhỏ giọt từ tóc, hỏi. "Vậy, cậu đến đây để trả điện thoại cho tôi à?"
Trước câu hỏi của Yoon Taehee, Jaegyeom im lặng. Nếu là trước đây, cậu đã thẳng thắn nói rằng mình lo lắng cho anh. Nhưng bây giờ thì không thể.
Không, không được như vậy. Hơn nữa, hôm qua cậu vừa nói những lời tàn nhẫn với Yoon Taehee, bảo anh đừng cư xử đáng thương nữa. Vậy mà bây giờ lại đột ngột xuất hiện và nói rằng mình đã chạy đến như một kẻ điên vì sợ anh biến mất, thì thật nực cười.
"Mọi người nói mãi không thấy anh đến công ty, nên bảo tôi đến xem sao."
"Sao? Bình thường tôi cũng hay muộn mà..." Yoon Taehee phản ứng một cách thờ ơ, như thể việc này chẳng có gì đáng bận tâm.
Yoon Taehee dường như không hề nhận ra rằng sự vắng mặt của anh có thể khiến người khác lo lắng. Anh không có chút cảm xúc nào khi nghe nói có người quan tâm đến mình. Không, có lẽ anh không hề nhận ra rằng mình đang khiến người khác lo lắng.
"..."
Yoon Taehee im lặng một lúc. Vẻ mặt anh không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào. Khi cả hai chìm vào im lặng, Jaegyeom, đang đứng đối diện Yoon Taehee, vô thức hạ thấp ánh mắt.
Bình thường, khi khó nhìn vào mắt Yoon Taehee, cậu thường hạ thấp ánh mắt và nhìn vào vai anh. Nhưng lần này, khi hạ thấp ánh mắt, cậu nhìn thấy rõ phần thân trên không mặc gì của anh qua khe hở của áo choàng tắm. Jaegyeom muộn màng nhận ra rằng Yoon Taehee chỉ mặc mỗi áo choàng tắm, và cậu vội vàng cụp mắt xuống. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Yoon Taehee trong tình trạng như vậy. Cậu không biết phải nhìn vào đâu.
Lúc đó, Yoon Taehee giơ tay ra và mở rộng cửa.
"Cậu vào nhà đi." Anh nghiêng đầu và nháy mắt. "Tôi đang tắm dở, để tôi tắm xong rồi ra nhé."
Jaegyeom ngập ngừng một chút rồi bước vào nhà. Yoon Taehee nói sẽ ra ngay rồi đi về phía phòng tắm. Jaegyeom ở lại một mình trong phòng khách, ngồi trên ghế sofa và đợi Yoon Taehee tắm xong.
Ngồi ngơ ngác đợi Yoon Taehee một lúc như vậy, cậu dần tỉnh táo lại.
Vốn dĩ cậu đã cảm thấy bất an vì dư âm của cơn ác mộng đêm qua. Nhưng như đổ thêm dầu vào lửa, mấy đồng nghiệp lại nói những điều vớ vẩn, khiến cậu không thể phân biệt được đúng sai và chạy đến đây như bị ma xui quỷ khiến. Nghĩ từ góc độ của Yoon Taehee, thì ra là cậu đột nhiên đến không có lý do, bấm chuông ầm ĩ, đập cửa như muốn phá cửa, rồi la hét đòi mở cửa.
"..."
Cậu đã cố giấu giếm, nhưng có vẻ như cậu đã để lộ ra phần cuối cùng của trái tim được chôn giấu kỹ càng.
Yoon Taehee rất nhạy bén, nên có lẽ anh đã nhận ra điều này. Cậu cứ bận tâm mãi về việc cậu đã đẩy anh ra bằng những lời lạnh lùng rằng cậu không thích anh, mà giờ lại để lộ ra dáng vẻ dao động như thế này.
Lúc đó, cửa phòng tắm đang đóng thì mở ra.
Ánh mắt của Jaegyeom dõi theo bóng lưng của Yoon Taehee. Sau khi tắm xong, Yoon Taehee khoác áo choàng tắm, mở một cánh cửa phòng rồi đi vào, và khi bước ra thì đã mặc một chiếc áo len đen dài tay và quần vải.
"Cậu uống gì không?" Yoon Taehee lên tiếng hỏi và đi về phía bếp.
"Tôi có sữa chuối và trà đen... à không, trà thôi." Yoon Taehee vừa kiểm tra kỹ bên trong tủ lạnh vừa nói thêm rằng anh cũng có nước có gas, rồi quay đầu nhìn Jaegyeom. Có vẻ như anh đang hỏi cậu muốn uống gì trong số đó.
Yoon Taehee vẫn dịu dàng như thường ngày, và trông điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
"Cho tôi xin cốc nước lạnh là được."
"Nước lạnh..."
Yoon Taehee lẩm bẩm nhỏ rồi đóng cửa tủ lạnh và đi về phía bồn rửa. Anh lấy một chiếc cốc thủy tinh lớn và rót nước từ máy lọc nước được kết nối với bồn rửa. Nếu không có nước lạnh, thì cậu cũng không phiền nếu anh đưa cho cậu nước ấm. Nhưng Yoon Taehee đã lấy đá từ ngăn đá.
"Không có nước lạnh." Yoon Taehee tiến lại và đưa cốc nước cho cậu.
"..."
Jaegyeom im lặng nhận lấy cốc nước và uống. Yoon Taehee đứng gần ghế sofa, ngồi xuống cách Jaegyeom một khoảng vừa phải. Không quá xa, nhưng cũng không quá gần. Có lẽ vì chưa khô hẳn tóc nên cậu ngửi thấy mùi dầu gội ẩm ướt.
Jaegyeom lấy điện thoại ra khỏi túi và đưa cho Yoon Taehee.
"Đây, điện thoại của anh."
"Cảm ơn cậu." Đúng lúc Yoon Taehee nhận lấy điện thoại.
"Tôi cứ tưởng mình uống rượu say rồi làm mất nó ở đâu chứ."
Jaegyeom ngượng ngùng đứng dậy khỏi ghế sofa.
"Vậy anh cứ từ từ chuẩn bị rồi ra sau nhé. Tôi đến văn phòng trước đây."
Dù sao thì cậu cũng đã đưa điện thoại cho anh rồi, nên coi như xong việc. Cậu định tránh mặt trước khi Yoon Taehee nhắc lại chuyện ngày hôm qua, hoặc đào sâu vào cảm xúc của cậu.
"Khoan đã." Lúc đó, Yoon Taehee giữ tay cậu lại.
"Tôi có chuyện muốn nói."
Đúng như dự đoán, bàn tay giữ cậu lại, khiến Jaegyeom hơi căng thẳng.
"Chuyện gì?"
"Thứ Bảy tuần cuối tháng. Ngày đó cậu sẽ trộm mộc bài." Nói xong, Yoon Taehee buông tay Jaegyeom ra ngay lập tức.
"..."
Trước lời nói thẳng thắn đó, Jaegyeom ngập ngừng nhìn Yoon Taehee.
Nghĩ kỹ thì cậu đã quên mất chuyện này. Theo kế hoạch ban đầu, cậu phải nói chuyện với Yoon Taehee về mộc bài vào ngày hôm qua. Nhưng vì bữa tiệc công ty đột ngột diễn ra nên mọi chuyện bị bỏ dở. Có vẻ như anh muốn nhân cơ hội này để nói chuyện vì chỉ có hai người họ. Jaegyeom cứ tưởng Yoon Taehee giữ cậu lại như bình thường thôi.
"Tôi sẽ giải thích chi tiết cách thức thực hiện."
Jaegyeom im lặng gật đầu.
"Nhưng sao lại là thứ Bảy tuần cuối tháng?"
"Vì đó là ngày tốt."
Yoon Taehee lấy từ đâu đó ra một phong bì tài liệu rồi đi về phía bàn ăn. Jaegyeom đi theo sau và ngồi đối diện Yoon Taehee. Yoon Taehee lấy từ trong phong bì ra một tờ giấy và đặt lên bàn.
Đó là bản đồ bên trong tòa nhà chính.
"Trước hết, chúng ta phải biết vị trí của Phòng lưu trữ."
Yoon Taehee đeo kính vào rồi dùng bút chỉ vào bản đồ, bình tĩnh nói.
"Phòng lưu trữ ở tầng hầm số 3."
Yoon Taehee giải thích cho Jaegyeom cách tiếp cận Phòng lưu trữ và đường đi.
'Sẽ không có chuyện như thế này nữa đâu.'
Trong khi giải thích, Yoon Taehee chỉ nhìn vào bản đồ mà không hề liếc nhìn Jaegyeom một lần nào. Đến lúc này, Jaegyeom mới nhận ra. Cuối cùng thì Yoon Taehee đã quyết tâm dứt khoát đoạn tình cảm dành cho cậu kể từ ngày hôm qua. Yoon Taehee trông điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Không có những cuộc trò chuyện thường ngày hay những câu chuyện phiếm, và Jaegyeom không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào từ anh.
'Thứ anh cần quan tâm chỉ là trả thù.'
Đó là điều mà Jaegyeom hằng mong muốn.
"Vì có camera giám sát trong thang máy, nên chúng ta phải đi bằng cầu thang bộ. Phòng điều khiển trung tâm sẽ theo dõi. Vì vậy, khi xuống tầng hầm số 3..."
Yoon Taehee tiếp tục giải thích. Ánh mắt sau cặp kính lạnh lùng và lý trí. Có cảm giác như anh đã có sẵn một kịch bản hoàn chỉnh trong đầu từ lâu, và bây giờ chỉ đang diễn đạt nó bằng lời. Nhìn cái cách anh giải thích kế hoạch không chút do dự, có thể thấy Yoon Taehee đã lên kế hoạch cho ngày này từ bao lâu rồi.
"..."
Nhưng không hiểu sao, Jaegyeom không thể tập trung vào những gì Yoon Taehee đang nói. Yoon Taehee có thói quen xoay bút, và khi không viết, anh dùng ngón tay xoay xoay cây bút. Đôi mắt cậu cứ bị thu hút bởi chuyển động của những ngón tay dài và thẳng đó.
Vào một khoảnh khắc nào đó.
"Jaegyeom."
Có lẽ bị phát hiện đang lơ đãng, Yoon Taehee dùng ngón cái và ngón giữa búng tay một cái ‘tách’. Jaegyeom đang ngơ ngác mất tập trung, giật mình ngẩng đầu lên.
"Cậu có nghe không đấy?"
"À, ừm..."
Yoon Taehee lấy thứ gì đó ra khỏi phong bì.
"Và đây là mộc bài giả."
Đó là một tấm mộc bài hình chữ nhật dài.
"Cậu chỉ cần đặt cái này vào chỗ của cái mộc bài đã lấy cắp là được."
"Được rồi."
Jaegyeom xem xét cái mộc bài mà Yoon Taehee đưa cho.
Tấm mộc bài hình chữ nhật dài, kích thước gần bằng một lá bùa, có khắc chữ Hán màu đỏ, tên của Yoon Taehee được khắc chìm theo từng nét chữ.
[Yoon Taehee]
Jaegyeom nhìn chằm chằm vào tấm mộc bài.
‘Tae’ trong ‘Hoán Thái’ (thường chỉ sự thay đổi tích cực), ‘Hee’ trong ‘Hy Vọng’.
Chữ ‘Thái’ có thể đọc là ‘Hoán’, cũng có thể đọc là ‘Thái’. Dù là cách nào thì đó cũng là một cái tên đẹp, lấp lánh. Jaegyeom cứ nhìn kỹ tấm mộc bài, có lẽ thấy lạ, Yoon Taehee dè dặt hỏi.
"Sao thế? Có vấn đề gì à?"
"Không. Chỉ là tôi đang nhìn thôi."
Jaegyeom lắc đầu.
"Rất hợp với anh."
Câu nói buột miệng như lời thì thầm khiến bên kia im lặng. Jaegyeom bất chợt ngẩng đầu lên. Và rồi cậu thấy Yoon Taehee đang chống cằm, nhìn cậu với vẻ mặt không cảm xúc.
"..."
Khoảnh khắc đó, Jaegyeom biết mình đã lỡ lời.
"Vậy thì phải làm thế nào?"
Jaegyeom vô thức cụp mắt xuống. Sau khi vội vàng chuyển chủ đề, Yoon Taehee im lặng một lúc, rồi tiếp tục giải thích như không có chuyện gì xảy ra, không có bất kỳ thay đổi cảm xúc nào.
_____
Giải tán về lấy vợ hết cho tui, đừng ngược nhau như vậy mà~ T_T