Họa Sát Thân - Chương 27

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện: Qua Mùa Hè


Anh chìm vào giấc ngủ tựa hồ ngất đi, hay có lẽ là lịm đi trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Thứ đầu tiên ùa về khi anh tỉnh giấc là mùi cơ thể người đàn ông - hương cỏ non dập nát, mùi mồ hôi , cùng làn gió và hơi ấm da thịt thân thuộc dường như vừa lưu lại từ bên ngoài. Ji Han khẽ mở mắt, đôi mắt màu sim hiện ra trong vắt đến lạ thường. Khi anh quay đầu, thấy giấy dán cửa sổ phía xa căng phồng màu trắng đục, đang ôm ấp ánh ban mai. Tâm trí trống rỗng, cảm giác tĩnh lặng như nước vừa dâng lên, vừa lan tỏa những gợn sóng li ti bên tai.

"Chắc mới giờ Mão à."

 Ji Han vô hồn chớp mắt, ước lượng thời gian rồi kìm nén tiếng thở dài. Sau đó, anh khẽ trở mình.

 

Bao giờ đợt nắng nóng khủng khiếp này mới chấm dứt đây? Dù đang trong khoảng thời gian lẽ ra phải mát mẻ nhất, cái nóng vẫn không buông tha. Phải chịu đựng thêm bao lâu nữa để Tiết Xử Thử tới? Và nếu khi ấy trời vẫn nóng thì phải làm sao... Những suy tư cùng nỗi bực dọc vô ích cứ nối đuôi nhau ùa về. Ji Han cảm thấy mùa hè năm nay thật đặc biệt khó chịu. Vốn có thể chất nhạy cảm, dễ chịu ảnh hưởng của thời tiết, nhưng năm nay, anh thật sự bất lực. Thầy thuốc đã tới thăm ba bốn lần. Với Ji Han - kẻ mang thể trạng dễ bị nóng, thì cái nóng như thiêu đốt bầu trời và làm chín mặt đất này chẳng khác nào thuốc độc.

 

"Nghe nói núi Côn Luân ở nhà Thanh rất mát mẻ. Nếu không thì ít ra cũng là hồ Cô Mộ nơi núi Thiên Mã..."

Sang năm, trước khi hè tới, nhất định phải lên phương Bắc tránh nóng, nếu không, cứ thế này sẽ chết vì nóng mất. Chẳng phải nóng đến mức điên cuồng rồi sao? Hay trên trời có tới hai mặt trời? Vừa mơ hồ nghĩ vậy, anh vừa nheo mắt. Thực ra, thứ khó chịu nhất có lẽ là hơi ấm từ cơ thể người khác, lại còn là một gã đàn ông tràn đầy sức sống. Giữa tiết trời oi bức thế này, hai thân hình đàn ông trưởng thành ép sát vào nhau, không khỏi trách, vì sao căn phòng nóng hầm hập như đốt lò sưởi giữa mùa hè đến thế.

"..."

Cả người như đang chìm trong phòng xông hơi. Dù nằm bất động, mồ hôi vẫn không ngừng rỉ ra. Ngay đến chiếc chăn mỏng cũng trở nên ẩm ướt và nhớp nháp vì mồ hôi. Anh khó chịu đến mức muốn chết đi được, nhưng lại chẳng thể nhúc nhích. Bởi lẽ, đôi tay và đôi chân cường tráng của Kim Seo On đã chiếm giữ mọi khoảng trống, từ nách, xương chậu, cho đến tận bên trong đùi anh.

 

'Cái thứ rắn hổ mang này.'

Anh vô thức nghiến răng ken két. Cái cách hắn siết chặt hơn mỗi khi anh cố thoát ra, chẳng khác nào một con trăn cuốn chặt lấy con mồi. Hắn quấn lấy toàn thân anh đến mức ngột ngạt, và tuyệt đối không chịu buông tha cho đến khi tự mình tỉnh giấc. Hơn nữa, việc hắn làm điều này trong vô thức khi ngủ, lại càng chứng tỏ một năng lực đáng kinh ngạc.

 

Anh từng tha thiết xin hắn ngủ riêng, ít nhất là trong tiết trời này. Đặc biệt vào mùa hè, anh vô cùng ghét có người ở cạnh, đến mức ngay cả khi tỳ nữ vào thay nước hay quạt mát lúc nửa đêm, anh cũng kiên quyết đuổi ra. Bởi chỉ cần thêm một người trong phòng, hơi nóng tỏa ra đã đủ khiến anh ngạt thở. Dù đã cố gắng viện đủ lý do để được ngủ riêng, tất cả đều vô ích. Hắn là kẻ nếu bị nói "không thích" thì sẽ ngay lập tức diễn giải thành "thích", rồi càng hành động tùy tiện hơn. Hắn từng mỉa mai:

 "Huynh nói miệng là không thích, nhưng cái lỗ lại hút chặt lấy ta, ai mà tin lời huynh được? Đừng giả vờ nữa, thành thật đi..."

Nghe những lời châm chọc không dứt ấy, cơn giận trong anh bốc lên tận đỉnh đầu, suýt nữa khiến anh ngất đi. Thế nên, từ lâu anh đã mặc kệ, để mặc hắn muốn dùng anh như chiếc gối ôm, hay cái gì thì tùy ý.

 

"..."

Rốt cuộc thứ này đã được nhét vào tay anh từ lúc nào? Ji Han kìm nén tiếng cười gượng gạo, rồi lén liếc nhìn xuống phía dưới bên trái. Thứ cứng ngắc lấp đầy lòng bàn tay anh bấy lâu... chính là dương vật của Kim Seo On. Anh rùng mình định rút tay lại, nhưng sợ hắn tỉnh giấc nên đành để yên. Anh lại nhìn lên trần nhà, chỉ biết thở dài thật khẽ.

 

'Có nên bẻ gãy nó thật không nhỉ?'

Có vẻ như hắn lại tự ý nhét thứ đó vào tay anh khi anh đang ngủ. Đây dường như là sở thích mới nảy sinh gần đây, cứ sáng nào mở mắt ra cũng thấy cảnh tượng này. Dù là chuyện xảy ra hàng ngày, nhưng lần nào anh cũng không khỏi ngạc nhiên đến mức lắc đầu.

 '...Mà thôi.'

Bản thân việc anh cũng ngớ ngẩn nắm lấy thứ hung tợn ấy mà ngủ say, cũng khó hiểu không kém. Ji Han nhăn mũi vì xấu hổ, rồi lại thả lỏng toàn thân.

Trời dần sáng. Phía sau hàng rào hoa trong vườn, những âm thanh quen thuộc bắt đầu vang lên như báo hiệu một ngày mới - có lẽ những người hầu đã thức dậy. Tiếng chẻ củi đều đều, tiếng nước té loảng xoảng, tiếng bô đặt xuống sàn gỗ lạch cạch, và cả giọng bà đầu bếp đang om sòm mắng mỏ gã làm vườn lè nhè... Ji Han lắng nghe những âm thanh đứt nối liên tiếp từ bên ngoài, ngáp ngắn ngáp dài, rồi chớp đôi mắt khô rát.

 

Anh ước giá mà có thể ngủ thêm chút nữa. Thời gian dành cho giấc ngủ dường như chẳng bao giờ đủ. Thực ra, anh có một khoảng thời gian tự do nhất định trước khi Seo On tan triều trở về. Thế nhưng, khoảng thời gian ấy trôi qua nhanh chóng mặt, khi anh giải quyết những đề mục mà hắn giao phó, và nếu dành chút thời gian còn lại cho thú vui riêng thì trời đã ngả về chiều mất rồi. Seo On luôn về nhà đúng giờ sau khi xong việc triều chính. Đáng lẽ hắn nên tham gia các cuộc gặp gỡ, để duy trì mối quan hệ và vun đắp tình cảm cho tương lai, nhưng dường như hắn chẳng màng đến những việc đó. Dĩ nhiên, đó là chuyện của Seo On nên Ji Han cũng chẳng buồn bận tâm.

 

Và cứ thế, buổi tối nào họ cũng quấn lấy nhau. Trước bữa tối, khi tập bắn cung hay cưỡi ngựa, lúc tắm rửa hay học hành, và ngay cả sau khi kết thúc việc học, hắn vẫn bám dính như đỉa đói. Họ quấn quít cho đến tận bình minh. Khi anh tỉnh dậy trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh thì trời đã sáng rõ. Cuộc sống bận rộn lặp đi lặp lại như vậy, thực ra cũng chẳng phải điều anh ghét bỏ. Phải, không hẳn là ghét, nhưng...

 

"Cái gì cũng nên có chừng mực chứ."

 

Anh hiểu rằng ở cái tuổi nhược quán (20tuoi), khí huyết đang dồi dào. Nhưng nếu hắn cứ mãi đam mê chuyện ấy mà chết đi, thì nỗi ô nhục ấy ai sẽ gánh chịu? Ji Han nheo mắt, liếc nhìn khuôn mặt đang say giấc ngay trước mắt. Đôi môi hé mở, sống mũi thẳng tắp phập phồng theo hơi thở nhẹ nhàng. Hắn cũng đẫm mồ hôi như anh, nhưng thật lạ là vẫn ngủ ngon lành.

 

Hắn mới 20 tuổi. Dù bề ngoài đã hoàn toàn trưởng thành, nhưng vẫn còn rất trẻ. Liệu theo thời gian, tính cách thích siết chặt quá mức này có thay đổi chút nào không? Dù sao thì cũng không nên kỳ vọng quá nhiều...

 

Ve ve ve—

Ve ve ve—

 

Tiếng ve bắt đầu râm ran đâu đó, và sự kiên nhẫn của Ji Han cũng chạm đến giới hạn. Anh vô hồn nhìn chằm chằm vào bóng lá in trên giấy dán cửa sổ với tâm thế tu hành, rồi cố gắng lắc đầu để lấy lại tỉnh táo. Dù sao đi nữa, điều quan trọng nhất là phải thoát khỏi vòng tay hắn mà không khiến hắn thức giấc.

 

"..."

Trước tiên, anh nhẹ nhàng thả thứ mình đang nắm giữ. Dù trong lòng muốn hất tung nó đi, nhưng vì là chỗ nhạy cảm, nên cử chỉ nhẹ nhàng sẽ an toàn hơn. Anh không muốn tạo ra kích thích không cần thiết để rồi phải vật lộn từ sáng sớm. Anh gỡ cánh tay rắn chắc đang quấn chặt quanh xương chậu, rồi nhẹ nhàng đẩy bắp chân của đối phương đang đè lên háng - nơi tiếp xúc đã ướt đẫm mồ hôi nhớp nháp. Một câu chửi thề cùng nỗi bực dọc tự nhiên thoát ra.

 

Rút được hai chân ra, và tránh được chiếc mũi thẳng đang rúc vào gáy, cuối cùng anh cũng có thể thở phào. Ji Han ngửa đầu ra sau, hít sâu vài hơi. Dù mồ hôi lạnh đã thấm đẫm và khiến anh ướt nhẹp, nhưng cảm giác được giải thoát khỏi thân thể nóng bỏng của hắn khiến anh thấy như vừa được hồi sinh.

Roạt roạt.

 Ngay lúc đó, người nãy giờ vẫn nằm im bất động bỗng trở mình. Ji Han đang ngồi bệt trên giường, cố gắng điều hòa nhịp thở thì giật mình quay lại.
"... "
Giữa lớp chăn mỏng xộc xệch, thân thể trần trụi của người đàn ông lồ lộ ra. Ánh ban mai yếu ớt rọi xuống, chia thành nhiều tia lấp lánh, như vuốt ve thân hình cường tráng của hắn. Bắp đùi căng tràn sức sống và dẻo dai đến lạ thường bất chợt lọt vào mắt anh. Bụng sáu múi nổi rõ mồm một mỗi khi hắn thở ra, những đường gân xanh nổi lên trên xương chậu, và dương vật to lớn đang nằm dài trên bắp đùi trái đang tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo đầy gợi tình. Ji Han nhất thời không biết nên nhìn đi đâu. Cổ họng chợt khô khốc, anh có chút bồn chồn. Bất cứ khi nào đối diện với đám lông mu rậm rạp và độ dày của dương vật, anh đều thấy bối rối. Ngay cả khi chưa cương cứng, nó đã to bằng bắp tay trẻ con.

'Thứ đó càng ngày càng to ra thì phải...? Mình có nhìn nhầm không?'


Một cuộc tranh cãi nảy lửa đã diễn ra trong đầu anh. Không chừng năm nay thằng nhãi đó cao hơn hai tấc so với năm ngoái ấy chứ. Vì vậy, việc phần dưới của hắn cùng phát triển theo cũng chẳng có gì lạ. Nhưng nó mà còn lớn thêm nữa thì chết mất. Người khổ chỉ có mình mình thôi! Chẳng khác gì của con ngựa, ước gì cái thứ gớm ghiếc và nặng nề đó biến khỏi tầm mắt mình ngay lập tức...

Vừa nghĩ đến đó, anh định rời mắt đi thì...
"...!"
Vai anh giật nảy lên. Sắc mặt Ji Han tái mét. Anh vừa tận mắt chứng kiến cảnh dương vật của Seo On đột ngột phình to ra. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Phần quy đầu vốn đang ẩn mình dưới lớp da, từ từ tuột ra, để lộ một chất dịch trong suốt rỉ ra từ lỗ niệu đạo. Cảnh tượng ấy quá đỗi trần trụi, khiến khuôn mặt Ji Han bừng bừng nóng lên. Nó đang dựng đứng lên, với phần đầu ướt át và sưng mọng, rõ ràng là đang đe dọa anh.

"Khốn kiếp."
Anh chửi thề, vội vàng xoay người định bỏ chạy. Cùng lúc đó, anh cảm thấy cánh tay của gã đàn ông kia túm lấy eo mình. Ji Han tái mặt quay lại.
"Ngươi vẫn đang ngủ mà?"
Seo On khẽ cười. Hơi thở ấm áp phả vào eo anh khiến anh nhột nhạt. Càng cố gắng vặn vẹo, đôi tay của đối phương càng ôm chặt lấy eo Ji Han. Seo On vùi mặt vào giữa hai chân anh, giọng ngái ngủ cất lên:
"Tỉnh rồi."
"Từ khi nào..."
"Bây giờ."
"..."
"Huynh cố tình đánh thức ta đấy thôi. Cứ cựa quậy và vặn vẹo mông mãi. Không phải sao?"
Anh còn chưa kịp nhận ra thì đã bị kéo trở lại giường. Seo On kéo Ji Han vào lòng, rồi đặt một chân lên eo anh, thô bạo đẩy chân anh lên. Cảm giác hai chân bị banh rộng đến giới hạn khiến Ji Han hoảng hốt mấp máy môi:
"Ngươi... khoan đã. Đừng bảo là ngay từ sáng sớm mà ngươi đã..."
Dưới ánh mắt sâu hút của Seo On, con ngươi Ji Han khẽ run lên. Một đường gân xanh nổi gồ trên cổ anh, từ đó những giọt mồ hôi lăn dài chậm rãi. Phần đầu dương vật ướt át và trơn tru đang ép chặt vào khe hở nhạy cảm của Ji Han.

 

"Không... không được đâu."

 

Ji Han vô thức siết chặt cơ vòng. Vùng da mỏng manh ửng hồng khép chặt lại.

 

"Cứ thế này... thực sự không vào được..."

 

Nơi ấy vốn đã ôm trọn dương vật suốt đêm dài, giờ chẳng thể nào khép chặt nữa. Thành trong giãn mềm trở nên trơn tuột, tiết ra chất dịch nhầy giúp bôi trơn. Seo On khẽ cười, như hài lòng trước dòng dịch ấm áp tuôn ra từ sâu bên trong Ji Han. Hắn đưa lưỡi liếm nhẹ giọt mồ hôi mặn chát đang lăn dài trên cổ anh.

"Nếu ta vào được."
"A, ư...! "
"Huynh sẽ làm gì?"
Những cử chỉ mơn trớn dai dẳng nơi đó khiến Ji Han thở hổn hển, thân hình khẽ vặn mình theo từng động tác.

 

"Không được... Thực sự không được... Ngươi còn phải lo công việc nữa mà... Hơn nữa, ta... ta đang không được khỏe..." Giọng anh nghẹn lại.

 

Seo On cúi người đè lên, toàn bộ sức nặng và hơi ấm khiến anh ngột ngạt. Nhiệt độ cơ thể hai người dâng cao, Ji Han bồn chồn đảo mắt, cố sức giãy giụa để đẩy và đá hắn ra. Nhưng Seo On vẫn tập trung vào việc ma sát giữa hai đùi anh.

 

"Ư... hức..."

 

"...Hãy rên to hơn đi."

 

"Chậm... chậm lại đi...!"

 

Gương mặt trắng nõn giữa đôi vai rộng đã ửng đỏ. Đôi mắt long lanh dần mờ đục. Chỉ cần sơ sẩy một chút, khe hở sẽ mở ra và dương vật sẽ lập tức lấp đầy khoảng trống. Sống lưng anh lạnh toát.

 

"Không được..."

 

"Hà... tại sao không được? Ta tưởng huynh sẽ thích chứ."

 

"Buông ta ra... Lập tức buông ra...!"

 

"Huynh thích dương vật của ta, ta biết mà. Huynh biết rõ còn gì, chỉ cần ta đưa vào là huynh sẽ mút lấy không buông..."

 

Seo On tiếp tục độc thoại, hông chuyển động chậm rãi, dùng đầu dương vật ướt át cọ xát vào dương vật căng cứng của anh. Hắn khéo léo dùng hông ấn mạnh, vừa trêu chọc vừa nhìn xuống anh bằng ánh mắt giễu cợt, như một công tử lăng nhăng từ gia tộc quyền quý. Ji Han thở gấp, quay mặt đi.

 

"Đừng... Seo... đừng làm vậy..."

 

Đôi môi Ji Han lặp lại hành động muốn gọi tên rồi lại thôi. Giọng nói ngập ngừng vẫn còn xa lạ. Seo On dường như không hài lòng, hơi nhíu mày rồi càng siết chặt hông hơn.

 

"Ư... a...!"

 

Ji Han mở to mắt. Cảm giác như bị đâm xuyên. Mỗi lần đầu dương vật cứng cáp ấn vào khe hở, anh lại cảm nhận được những nếp nhăn sâu bên trong bị chạm đến. Cơn tê dại lan khắp cơ thể, các ngón chân co quắp không kiểm soát. Những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay Seo On đang ôm chặt đùi Ji Han. Seo On nghiến răng ken két, cơ hàm co giật. Khi hắn cúi xuống, chóp mũi cả hai chạm nhau, Ji Han theo phản xạ quay mặt đi. Trong nỗ lực tránh né kẻ đang bám riết lấy mình, nửa người anh suýt ngã khỏi giường.

 

"Sao huynh cứ muốn chạy đi đâu thế, huynh à."

 

"Hà... ha..."

 

"Sàn nhà cứng lắm đấy. Quay lại đây nào."

Nụ cười mang chút chế nhạo của Seo On - trái ngược hoàn toàn với động tác dịu dàng khi hắn nắm lấy tay Ji Han kéo anh trở lại. Thân thể mềm yếu của anh dễ dàng bị kéo về phía trước. Chưa kịp ổn định tư thế, Seo On đã đè cả người lên, khiến Ji Han phát ngán với chuỗi hành động ôm ấp liên miên này. Trong cơn phản kháng, anh dồn hết sức đẩy Seo On ra, rồi vung tay tát nhẹ vào má hắn - không hẳn vì giận dữ mà mong hắn tỉnh táo lại. Seo On chỉ liếc nhìn, không chút tổn thương cũng chẳng phiền hà.

 

"Ngươi..."

 

Ji Han thở gấp, trán nhíu lại:

 

"Rốt cuộc ngươi có hiểu thế nào là chừng mực không?"

 

Seo On khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt như đang thầm hỏi: câu đó có ý nghĩa gì trong hoàn cảnh này.

 

"Chừng mực?"

 

"Đúng vậy, chừng mực!"

 

"Việc vợ chồng mới cưới thân mật mọi lúc mọi nơi là điều đương nhiên."

 

"..."

 

"Người ta thường nói lấy độc trị độc mà..."

 

Khóe môi Seo On nhếch lên:

 

"Trời nóng thì cứ để cơ thể toát mồ hôi tự nhiên là tốt nhất, huống hồ chúng ta còn đang trong giai đoạn tân hôn."

 

Hai từ "vợ chồng", "tân hôn" vang lên như sét giữa trời quang. Trời nóng đến phát điên rồi còn lấy độc trị độc cái gì? Mặt Ji Han nóng bừng như sắp bốc cháy.

 

"Ngươi toàn thốt ra những lời vô nghĩa... A!"

 

Seo On nắm chặt cổ tay Ji Han, ép anh xuống giường. Khi anh hoảng hốt ngẩng lên, đôi mắt đen như khoáng thạch đã áp sát, tỏa ra thứ nhiệt độ thiêu đốt, trói chặt lấy Ji Han. Đồng tử anh như muốn bị hút vào đôi mắt ấy. Ji Han run rẩy thì thầm:

 

"Tên khốn này."

 

"Vâng."

 

"..."

 

Hoàn toàn bất lực trong việc lý luận. Dù biết rõ điều đó, anh vẫn liên tục rơi vào bẫy của hắn. Dùng lời nói không thể thắng, dùng sức lại càng không địch nổi. Trong cơn phẫn nộ tột cùng, Ji Han quyết định trừng mắt với hắn. Anh mím chặt đôi môi đỏ mọng, im lặng dùng ánh mắt giận dữ phản kháng. Tiếng thở gấp phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Khoảnh khắc đó, bầu không khí quanh Seo On dường như biến chuyển.

 

"A."

 

Seo On nhíu mày, lẩm bẩm:

 

"Hình như sắp ra rồi..."

 

Ánh mắt cả hai đồng loạt đổ dồn xuống dưới. Chết tiệt... Seo On nghiến răng thốt lên lời chửi rủa hiếm hoi, rồi chậm rãi dùng đầu dương vật cọ vào rốn Ji Han. Ji Han kinh ngạc mở to mắt. Dịch thể còn sót lại từ đêm qua, đang phun ra từ lỗ niệu đạo sâu kín. Không, đúng hơn, phải nói hắn thật đáng kinh ngạc. Sau cả ngày lẫn đêm cuồng nhiệt, giờ hắn có thể xuất tinh mà không cần dùng tay? Cảnh tượng kỳ dị khiến anh không thốt nên lời.

"Hà, hừ..."
Trong lúc Ji Han còn đang sững sờ, Seo On đã phóng thích hết những giọt tinh dịch cuối cùng. Tiếng rên khàn đặc vang bên tai như mũi kim châm. Dòng chất lỏng trắng đục chảy dọc theo thân dương vật, rơi xuống bụng Ji Han, rồi lan xuống háng, thấm vào những nếp gấp mỏng manh đang ửng hồng.

 

Thật lố bịch chết đi được. Ji Han đờ đẫn nhìn chằm chằm vào phần quy đầu của hắn. Không chút xấu hổ trước ánh mắt soi mói ấy, Seo On ngược lại càng thêm kích động, vành tai đỏ rực, hàm răng nghiến chặt. Ngay cả sau khi xuất tinh, dương vật hắn vẫn không chịu hạ xuống, tiếp tục căng cứng đến mức như sắp nổ tung.

 

"Đừng nhìn ta như thế... Ta sẽ càng không kiềm chế được đấy."

 

"Đồ điên!"

 

Ji Han chỉ có thể kinh ngạc mà lặp đi lặp lại. Seo On khẽ cười, rồi cúi xuống cắn nhẹ vào môi anh.

 

"Nếu huynh cứ như vậy, ta thực sự sẽ phát điên mất."

 

"Ngươi vốn đã điên rồi. Tránh ra!"

 

Ji Han nghiêm nghị hét lên. Anh giơ chân trần đạp nhẹ vào ngực Seo On, nhưng ngay lập tức bị hắn túm lấy mắt cá chân, thậm chí còn cắn nhẹ vào đầu ngón chân.

 

"Đôi chân này thật đẹp ."

 

Đầu lưỡi đỏ ướt liếm láp lòng bàn chân anh. Hơi thở Ji Han trở nên run rẩy. Tiếp theo, hắn nắm lấy đôi chân trắng nõn của Ji Han, đưa dương vật cương cứng hoàn toàn vào khe hở được tạo bởi hai lòng bàn chân mềm mại của anh. Hắn khiêu khích dùng hông đẩy vào khe hẹp ấy, chuyển động nhịp nhàng.

Gương mặt Ji Han bừng cháy vì xấu hổ, cảm giác như đang làm một việc hết sức kỳ quái. Nhưng mỗi khi thứ nóng hổi và cứng cáp ấy luồn vào kẽ chân, anh lại cảm thấy choáng váng, bèn vội nhắm nghiền mắt lại. Từng đường vân thô ráp và hình dáng gân guốc của quy đầu cọ xát vào lòng bàn chân mềm mại, khiến mọi thứ trở nên quá chân thực.

 

"A... huynh..."

 

Giọng nói trầm khàn ấy vang lên từ một nơi xa xăm nào đó, lại càng thêm rõ rệt. Hóa ra người càng ân ái lại càng trở nên quyến rũ không phải là anh, mà là Seo On. Ánh mắt hắn thâm thúy đầy bạo lực, vẻ gợi cảm u tối đến bệnh hoạn, tựa như một con rắn độc, một khi đã quấn lấy thì tuyệt đối không buông tha.

 

"Ngươi định... bắn hết ra ngoài đấy à?!"

 

Cuối cùng không chịu nổi, Ji Han giật chân lại và hét lên. Ánh mắt đối phương thoáng chút bất mãn.

 

"Ta còn chưa bắn hết."

 

"Cái gì?"

 

"Đây chỉ là rò rỉ thôi, chưa phải lần xuất tinh thực sự. Giống như hiện tượng mộng tinh trong giấc mơ vậy."

 

Seo On vừa nói những lời vô lý, vừa tiếp tục xoa nắn phần dưới cơ thể anh. Nghe xong, Ji Han tức giận đến mức bật cười. Anh quay mặt đi, cố kìm nén cảm xúc sau tiếng cười, nhưng Seo On vẫn không ngừng nhìn chằm chằm.

 

"...Sao ngươi cứ nhìn ta như vậy?"

 

"Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy huynh cười như thế."

 

"..."

 

"Thật đẹp. Giá mà huynh có thể cười như vậy thường xuyên hơn."

 

Ji Han cảm nhận được hơi thở của Seo On đang dần trở nên gấp gáp. Vành tai hắn đỏ bừng khác với bình thường, vùng mắt và cổ cũng vậy. Ji Han chỉ biết bối rối chớp mắt.

 

"Chẳng lẽ ta giận dữ hay cười cợt, ngươi đều thích cả?"

 

"Ừ, thích hết. Dù huynh làm gì cũng đều đẹp."

 

"..."

 

Seo On đưa tay xuống, lần lượt vuốt ve khóe môi, đuôi mắt và nốt ruồi trên mặt Ji Han. Ánh mắt hắn vừa trầm lắng vừa trong trẻo, sự chăm chú ấy khiến anh choáng váng, mọi thứ trước mắt dần mờ đi.

 

"Huynh à, nghiêng mặt sang đây một chút đi."

 

"...Đừng... ư... ta không muốn."


Trong chớp mắt, anh đã bị hắn đè xuống và giam trong vòng tay. Cánh tay trái và cổ tay phải bị trói chặt đến mức không thể trốn thoát. Seo On cứ đuổi theo đôi môi đang cố né tránh của Ji Han. Cứ mỗi khi anh hé miệng để thở, hắn lại đưa lưỡi vào, hoặc cắn lấy môi dưới của anh. Anh nghẹt thở. Bị đè dưới thân hình to lớn của một gã đàn ông trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, Ji Han cảm thấy thật sự muốn chết. Cơ thể thì nóng, vừa nặng nề vừa khiến tinh thần anh trở nên hỗn loạn.
"...Đừng...ư...ta không thích...dừng lại đi."
"Không đâu, huynh thích mà. Giờ huynh đang rất thích đấy."
Seo On vừa liếm vành tai ửng hồng của Ji Han, vừa thì thầm.
"Vì thích nên cái lỗ của huynh mới tự động mở ra và hút lấy ta như thế này, chẳng phải sao? Cảm nhận được không? Huynh cứ mút lấy dương vật của ta...ngon lành như thế này..."
"Không, ư...không phải..."
Anh kiệt sức. Anh đã đổ quá nhiều mồ hôi đến mức cổ họng đau rát vì khát nước. Ji Han vắt tay lên trán,  bắt đầu khóc nấc lên. Cơ thể anh đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Thật nực cười. Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?
"Hà... huynh..."
"...Tên biến thái rác rưởi kia, tên khốn nạn kia...a, hức."
Dưới ánh mắt tựa rắn độc của Seo On, mỗi lời van xin của Ji Han lại khiến hắn thêm hưng phấn. Chiếc lưỡi đỏ hồng khẽ liếm lên môi trên, để lại vẻ khát khao đến đắm đuối. Ji Han cố trốn tránh, lùi lại, nhưng khi đôi môi bị hắn cắn chặt, toàn thân anh bỗng mềm nhũn, cái lỗ ướt át đến khó tin. Cổ Ji Han ngửa ra sau, tiếng rên bật lên đầy ngỡ ngàng, khi hắn đột ngột xâm nhập vào không chút trở ngại..
"Hức...!"
Đầu Ji Han ngửa ra, những giọt mồ hôi bắn tung tóe. Căn phòng đã tràn ngập ánh ban mai.
"A...huynh..."
Seo On vừa thở dốc, vừa xoay hông một cách thô tục.
"Chỗ này của huynh ngon quá. Ngon hơn cả đêm qua."
Ji Han cứng đờ người trong giây lát, không thể thốt nên lời, rồi mất hết sinh khí và thả lỏng toàn thân.
"A...hức...ha..."
Seo On ôm lấy cơ thể đang mềm nhũn của Ji Han, bắt đầu những cú thúc mạnh mẽ. Hắn rút quy đầu ra tận cửa lỗ, rồi lại thô bạo đâm mạnh vào.
"Hự."
Bụng dưới Ji Han thót lại vì kinh hãi. Thành trong co bóp dữ dội như muốn nghiền nát dương vật đang cắm sâu bên trong. Anh kìm nén tiếng rên nghẹn sâu trong cổ họng. Seo On dùng lực đẩy phần thân dưới đang dính chặt vào nhau, chuyển động lên xuống với nhịp điệu khiêu khích. Mỗi lần quy đầu to lớn của hắn ấn mạnh và cọ xát vào điểm nhạy cảm, chất dịch ẩm ướt lại càng tuôn trào, thấm ướt vùng tiếp xúc giữa hai cơ thể.

"H...hức...ta không thích..."
"Hửm?"

Seo On thở hắt ra, luồn tay vuốt ve mái tóc của Ji Han thật nhẹ nhàng, rồi nắm chặt nó. Đồng thời, hắn di chuyển hai bên đùi và đâm sâu hơn. Mắt Ji Han trở nên mờ đục, môi anh hơi hé mở.
"Làm cho nước chảy ra như thế này rồi mà còn bảo không thích?"
"Hức...ư...a...hức..."
Ji Han run rẩy yếu ớt. Anh mở to đôi mắt nhìn Seo On trong vọng, cả người run rẩy. Nước bọt trong suốt chảy dài từ khóe miệng anh. Seo On nhìn chằm chằm vào anh, nâng phần thân dưới lên cao rồi tàn nhẫn đâm thẳng vào.
"..."
Ji Han thậm chí không thể phát ra âm thanh mà chỉ biết vặn eo. Seo On giữ chặt lấy xương chậu đang run rẩy và kéo về phía mình, rồi lại mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong.
"...Ư...hức!"
Ji Han nắm chặt lấy chăn và lắc đầu. Mồ hôi trong suốt túa ra như những giọt nước. Seo On ghì chặt lấy cơ thể đang co giật liên tục bên dưới, và nuốt lấy nước bọt đang chảy ra từ miệng anh.
"...Nhẹ, nhẹ thôi...từ từ..."
"Hà, được. Ta sẽ làm nhẹ nhàng thôi."
"Ứ, đồ nói dối, ư...cái đồ khốn nạn này..."
Ji Han vươn tay ra như muốn trốn thoát. Các ngón tay cọ xát với sàn nhà phát ra tiếng ken két. Tấm bình phong rung lên vì sự vùng vẫy của cả hai.
"Hà...huynh định đi đâu đấy, cứ thế này mãi thôi."
"A, hức!"
Seo On nhất quyết không buông tha cho Ji Han, và gập hai đầu gối của anh lên tận nách. Ji Han lắc đầu, dùng cả hai tay đấm mạnh vào cánh tay rắn chắc của Seo On.
"Chỗ này."
"Hức!"
Ngay khi Seo On dùng quy đầu của mình ấn mạnh vào chỗ nhạy cảm bên trong, Ji Han đã hét lên một tiếng kinh hoàng.
"Chẳng phải là chỗ này sao, huynh? Cái chỗ mà huynh muốn ta ấn mạnh vào, nó cứ sưng lên như thế này."
"Ư...hức, a, a!"
Tiếng vật lộn lẫn vào tiếng cọ xát giữa mông mềm mại và xương hông cứng rắn, vang vọng đầy dâm đãng trong căn phòng tĩnh lặng.
"Cái lỗ của huynh cứ mút lấy ta , thật nóng bỏng..."
"Ấy, a!"
"Dương vật của ta sắp tan chảy ra mất."
"A, hức...!"
Anh cố gắng đẩy khuôn mặt tuấn tú đang thở gấp kia ra xa, nhưng Seo On lại siết chặt cổ tay Ji Han, dùng lưỡi liếm dọc cằm anh đến ướt nhẹp. Hắn kéo đôi tay anh vòng qua cổ mình, một tay nắm chặt tóc, tay kia mân mê vòng mông mềm mại. Đây là tư thế quen thuộc Seo On thường dùng để khiến anh không thể chạy trốn.

Seo On đặc biệt ưa chuộng tư thế truyền thống. Đôi khi hắn điên cuồng đâm thẳng, nhưng cũng có lúc thích ôm chặt lấy anh và di chuyển thật chậm rãi như thế này. Cơ thể cả hai trở nên trơn tuột vì mồ hôi.

"Hà... huynh à."

"Hức..."

"Chúng ta hôn nhau đi."

Ji Han bị ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích, đành để mặc hắn chiếm đoạt đôi môi. Hai chiếc lưỡi đỏ ướt quấn quýt lấy nhau trong sự ẩm ướt và điên cuồng.

"Hức... chụt... a... hứt..."

"...Hà... chụt... lạnh quá..."

Seo On cuộn lưỡi như đang thưởng thức thứ gì đó ngon lành. Hắn vừa xoa nắn vừa say mê, vừa quấn quýt sâu đậm, vừa cắn nhẹ như muốn nuốt trọn. Đó là một nụ hôn vừa mãnh liệt vừa khiến người ta ngạt thở. Trong khi đó, hai cơ thể ướt đẫm như phủ mật ong vẫn dính chặt lấy nhau.

"Chụt... hức... n... nữa đi..."

"Hà... hửm...? Muốn thêm nữa sao?"

"Nóng quá...! Nóng lắm... hức..."

Seo On bật cười rồi càng hôn sâu hơn. Đương nhiên, hắn cũng đâm vào sâu hơn. Chỉ trong chớp mắt, những thanh xà nhà trên trần như rung chuyển dữ dội, tựa như sắp đổ sập xuống. Tiếng thở hổn hển không ngừng vang lên từ cổ họng anh.

Tại sao gã này lại có thể cuồng nhiệt đến thế? Cứ như thể đây là lần cuối cùng được chạm vào nhau vậy. Đêm qua hắn đã hành hạ anh không thương tiếc,  mà sáng nay lại lao vào như chưa từng được thỏa mãn. Ji Han thực sự đã kiệt sức.

Đúng lúc đó, Seo On cố ý banh rộng phần mông anh, rồi đâm sâu vào với nhịp điệu thô bạo.
"Hứ... a...!"
Cuối cùng, Ji Han cũng không kìm được tiếng rên, toàn thân giãy giụa. Anh túm lấy tóc Seo On, cố đẩy mặt hắn ra. Seo On dường như lại cười. Dù mắt đã mờ đi, anh vẫn cảm nhận được nụ cười trong trẻo đến kỳ lạ ấy. Thật nực cười. Giờ thì anh thực sự tò mò - phải chăng tất cả đàn ông đều cuồng nhiệt như vậy khi
làm tình à? Liệu có ai khác cũng cắn mút khắp cơ thể anh không chừa một tấc da, ép buộc anh không được rời mắt, rồi nuốt lấy đôi môi và chiếm đoạt lưỡi anh đến nghẹt thở không? Đúng là một cuộc giao hợp khiến thân xác rã rời và linh hồn tan biến.

Ngay từ đầu, anh đã chẳng có ai để so sánh. Vừa kết luận rằng chỉ mình Seo On mới điên cuồng như vậy, thì một quy đầu to lớn như nắm đấm đã ấn sâu vào điểm yếu ớt nhất trong bụng dưới anh. Khoảnh khắc ấy, Ji Han thấy những tia sáng lóe lên trước mắt rồi dần tắt lịm.
"A... huynh... Sao thế..."
Hơi thở dồn dập hòa vào không khí ngột ngạt. Với giọng nói đầy tiếc nuối, cằm anh bị nâng lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Trong tầm nhìn mờ ảo, anh thấy Seo On đang chăm chú nhìn mình với vẻ hoảng hốt. Ji Han chớp mắt vài cái rồi ngất đi.

 

Rõ ràng anh đã trúng thử(say nắng). Một căn bệnh thường gặp trong những ngày hè oi ả.

 

"..."

Seo On ban đầu còn nghi ngờ, nhưng giờ nghĩ lại thì đó dường như là chẩn đoán chính xác. Hắn hối hận vì đã quá cuồng nhiệt mà không nhận ra tình trạng bất ổn của Ji Han. Trong đầu Seo On nhanh chóng điểm lại các triệu chứng, thở dài rồi đứng dậy.

 

Thân thể ướt đẫm mồ hôi và mềm mại như nhung của Ji Han nằm bất động trên giường. Hắn cố ý kiềm chế không để lại dấu vết trên phần thân trên, mà dồn hết vào vùng thân dưới. Vô số vết hôn và vết cắn loạn xạ in hằn từ bẹn đến đùi, bắp chân và cả ngón chân. Seo On thỏa mãn ngắm nhìn những dấu ấn của mình, rồi cầm lấy chiếc quạt lụa vẽ hoa mai, nhẹ nhàng phe phẩy khắp người Ji Han. Khi thấy mồ hôi đã khô và thân nhiệt anh hạ xuống, hắn âu yếm vuốt ve vầng trán còn ẩm ướt và ấm nóng. Seo On xoa xoa đôi má ửng hồng của anh vài lần rồi mới đứng dậy.

 

Cảm thấy ngột ngạt, Seo On mở cánh cửa gỗ thông ra vườn sau. Luồng không khí ẩm ướt cùng mùi đất ẩm ùa vào, lập tức làm căn phòng ngập tràn hương thơm dịu nhẹ.

 

Gần đây, cả hai đã chuyển chỗ ngủ đến gian nhà khách phía sau biệt viện. Căn phòng lớn trong biệt viện vốn không tệ, nhưng đón quá nhiều nắng nên mùa hè trở nên oi bức. Hơn nữa, mỗi khi mải mê trong cuộc yêu, âm thanh đôi khi lọt ra ngoài, nên một nơi vắng vẻ ít người qua lại như thế này là lý tưởng nhất.

 

Từ cửa sổ, Seo On có thể nhìn rõ hồ sen với hoa súng trắng và bèo tấm lềnh bềnh. Dây leo và các loại hoa dại mọc um tùm dọc theo con đường dẫn vào khu rừng trúc, phía trên có đàn chuồn chuồn kim chập chờn bay lượn.

 

"Phải cắt bớt cỏ mới được."

 

Như vậy gió mới có thể lưu thông tốt hơn. Đang định dặn người hầu cắt cỏ trong ngày, Seo On chợt ngửi thấy mùi hương thoang thoảng theo gió. Đó là mùi mơ ngâm đã ủ lâu ngày. Dù không thích vị chua hay ngọt, nhưng cổ họng hắn bỗng tiết ra chút nước bọt. Hắn chợt nhớ đến câu chuyện "Mơ rừng giải khát" mà Ji Han từng kể, cùng chất giọng trầm ấm đặc trưng của anh.

 

Hóa ra căn bệnh này đã trầm trọng đến thế rồi. Seo On khẽ nhếch mép, rồi cởi phăng chiếc áo mỏng đang mặc. Trời nóng thật sự quá sức chịu đựng.

 

Đợt nắng nóng kéo dài đến mức khủng khiếp. Gần như ngày nào cũng vậy, những luồng khí nóng như thiêu đốt trút xuống khiến cây cỏ héo khô vì mất nước. Ngay cả bậc đế vương cũng không tránh khỏi cái oi ả, nên mọi sự kiện hoàng gia tổ chức ngoài trời đều bị hủy bỏ. Vô số dân thường kiệt sức và gục ngã khi đang làm đồng. Tình hình càng tồi tệ hơn khi dịch bệnh vốn lắng xuống vào mùa đông, bỗng bùng phát dữ dội. Những người dân sợ hãi bệnh đậu mùa và thổ tả đã tổ chức các nghi lễ cúng tế bị cấm, hay là cầu khấn tổ tiên để xoa dịu nỗi bất an trong lòng. Tiết trời năm nay thật sự quá khắc nghiệt.

 

Ji Han, vốn dĩ không chịu được nóng, dường như đã hứng chịu đòn chí mạng. Anh vốn đặc biệt ghét mùa hè, thường tận dụng thời điểm này để cùng bằng hữu và kỹ nữ du ngoạn khắp nơi, ngao du sơn thủy hàng tháng trời. Đại Giám Choi không ngày nào là không thở dài vì không biết anh lang thang nơi nào, còn Seo On thì bứt rứt khó tả.

Người ấy khi nào mới trở về? Liệu người ấy có quay lại không? Hay có lẽ người ấy chán ghét ngôi nhà này vì thiếu bóng dáng phu nhân Shin?

 Ji Han vốn gắn bó sâu nặng với mẫu thân quá cố - phu nhân Shin - hơn là với cha mình, Đại Giám Choi. Sau cái chết đột ngột của mẫu thân, anh như kẻ mất hồn, đôi mắt thẳng thắn ngày nào, giờ trở nên xa cách và trống rỗng vì thiếu vắng cảm xúc. Càng ngày anh càng ít biểu lộ tình cảm, thái độ với gia nhân trở nên khắc nghiệt như móng vuốt chim ưng, và dần trở thành một con người lạnh lùng.

 

Từ lần đó trở đi, Seo On bắt đầu dành sự chú ý đặc biệt đến anh. Dù muốn tiếp cận nhưng không thể công khai tìm gặp, bởi chính anh đã ra lệnh nghiêm cấm nói chuyện khi hắn đi dạo quanh nhà, cùng với hình phạt nặng nề cho kẻ dám vi phạm. Thế là hắn đành lén lút ẩn nấp trong tiểu biệt viện để được ngắm nhìn anh từ xa.

 

Hắn thường trèo lên bệ đựng tương, nhìn qua bức tường thấp. Mỗi khi thấy anh có vẻ sắp phát hiện, hắn vội vã cúi xuống, lẩn trốn trong bóng tối. Đó là cách duy nhất hắn có thể làm trong hoàn cảnh ấy. Vẻ đẹp thanh tao tựa hoa mai ngày nào, càng thêm phần lộng lẫy theo thời gian, khiến hắn chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng trong vô vọng.

 

Đặc biệt là những lúc anh lặng lẽ tựa người lên lan can, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không vô định với tẩu thuốc trên môi. Những ngón tay thon dài nâng điếu thuốc một cách điệu nghệ, làn khói nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi. Khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lạnh lùng và đầy bí ẩn ấy, dường như chẳng màng đến bất cứ điều gì trên đời.

Những lúc anh du ngoạn vắng nhà, hắn đã đường hoàng bước vào biệt viện và ngắm nhìn cây mai. Hắn ngước nhìn những tán lá giờ đã cao hơn trước với vẻ kính sợ, rồi xoa xoa thân cây, ném những hòn đá gần đó vào nó. Khi nhận ra việc này thật vô nghĩa, hắn đành quay lưng bỏ đi với vẻ mặt bực dọc. Thật kỳ lạ, lòng hắn luôn bồn chồn. Chỉ cần anh vắng nhà, hắn đã bất an như mất đi điểm tựa. Hắn không thể lý giải nổi. Sự khinh miệt và ám ảnh. Tình yêu và căm ghét. Quá trẻ để hiểu hết những cảm xúc trái ngược ấy, nhưng rốt cuộc tất cả đều quy về một mối.

 

Dĩ nhiên, giờ đây hắn không còn ý định để Choi Ji Han rời khỏi biệt viện nữa. Thay vào đó, hắn khuyến khích anh tắm nước mát mỗi sáng tối và uống những tách trà thanh nhiệt. Thế nhưng, Ji Han vẫn cứ gục xuống như kẻ bệnh tật, mỗi lần tỉnh dậy, da thịt lại như teo tóp thêm, khiến người nhìn không khỏi đau lòng.

 

"Huynh."

 

Hắn khẽ gọi. Ji Han vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc. Seo On dùng chân hất tấm chăn mỏng sang một bên, quỳ xuống rồi nhẹ nhàng véo má anh.

 

"Thức dậy đi."

 

Hắn thích cảm giác lúc anh tức giận trừng mắt nhìn mình, mỗi khi hắn thốt ra những lời khiếm nhã. Hắn thích ngắm nhìn vẻ giận dữ ấy. Seo On tự nhận mình đúng là thứ biến thái rác rưởi như Ji Han vẫn thường mắng. Vấn đề là ngay cả khi nổi giận, vẻ đẹp của anh vẫn lộng lẫy đến mức khó tin. Nói tóm lại, hắn đã mắc bệnh nặng rồi.

 

"...Kim Seo On."

 

Seo On hơi giật mình trước giọng nói lơ mơ của anh. Cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt Ji Han - đôi mắt sâu thẳm và tĩnh lặng như giếng nước cũ.

 

"Đừng chạm vào ta."

 

"..."

 

Seo On nở nụ cười méo mó rồi giơ hai tay lên đầu hàng. Vừa nãy hắn đã định xoa mông Ji Han, nhưng giờ đã thu tay lại.

 

"Vâng, thưa huynh."

 

Thay vì tiếp tục đụng chạm, hắn cẩn thận nâng cơ thể mềm nhũn của anh, đặt lên đùi mình và ôm vào lòng.

 

"Sao huynh yếu ớt thế này?"

 

"...Tay ta đau."

 

Ji Han càu nhàu. Anh vừa tỉnh lại sau khi ngất xỉu hoặc vừa ngủ một giấc dài. Seo On đỡ lấy anh. Được ôm trọn trong vòng tay hắn, thật là dễ chịu mà. Seo On nhìn Ji Han với nụ cười dịu dàng.

 

"Sao tự nhiên tay lại đau vậy?"

 

"Còn sao nữa? Chẳng phải tại ngươi bắt ta cầm thứ to lớn nặng trịch đó suốt đêm qua sao?"

 

Dù anh nghiến răng nói, giọng Seo On vẫn bình thản:

 

"Là huynh tự tìm đến và nắm lấy nó mà."

 

"...Cái gì?"

 

Ji Han ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngớ ngẩn. Seo On bật cười, vui mừng vì anh cuối cùng cũng chịu nhìn mình. Sau đó, hắn hất cằm về phía hạ bộ:

 

"Ý ta là huynh tự động tìm đến và nắm lấy cái đó của ta."

 

"Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy."

 

Ji Han cười khẩy.

 

"Sao ta phải làm thế với thứ kinh tởm đó?"

 

"Vì sâu trong thâm tâm, huynh vẫn yêu thích thứ kinh tởm đó mà."

 

Toàn những lời vô nghĩa. Ji Han ngậm chặt miệng, không thèm trả lời và lạnh lùng đẩy Seo On ra. Seo On tiếc nuối buông tay.

 

"Huynh định đi đâu vậy?"

 

"Mặc kệ ta."

 

"..."

 

Ji Han lười biếng đến mức không muốn đứng dậy, bèn bò về phía cửa. Đang tìm kiếm thuốc lá theo thói quen, anh chợt cảm thấy ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Da gà nổi lên khắp lưng trần.

 

Kim Seo On vội khoác áo ngoài, đẩy mạnh cánh cửa giấy rồi bước ra hiên. Đúng lúc ấy, nha hoàn Si Wol đang đặt chiếc bô mới lên sàn gỗ. Cô giật mình ngước lên. Seo On chưa kịp thắt chặt vạt áo, để lộ cơ bụng săn chắc. Hơn nữa, trang phục cũng chưa chỉnh tề, vạt dưới xệ xuống làm lộ một phần xương chậu, khiến đám lông mu rậm rạp thoáng hiện. Dù thường không mấy bận tâm đến chuyện này, nhưng  Seo On cũng phải bất chợt thốt lên "A", vội vã lảng tránh ánh nhìn của nha hoàn. Nghĩ đến việc mình vừa phô bày thân thể trước mặt người khác, hắn càng cảm thấy khó chịu. Seo On chỉnh trang lại quần áo, thầm nhíu mày rồi vuốt ngược mái tóc còn ướt đẫm mồ hôi.

 

"Đổ nước tắm vào bồn đi."

 

"Dạ, dạ vâng, thiếu gia!"

 

Si Wol luống cuống không biết làm gì, vội vã chạy về phía khu biệt viện. Dáng chạy vội vã khiến tà váy xòe rộng như đàn tỳ bà, trông thật buồn cười. Seo On thờ ơ ngắm nhìn tà váy của nha hoàn đang phấp phới trong gió, một nụ cười gượng gạo thoáng hiện trên khuôn mặt.

 

Nước tắm nhanh chóng chuyển sang màu đỏ nhạt do được ngâm với túi hoa hồng. Seo On cởi hết quần áo cho Ji Han, rồi cùng anh ngâm mình trong bồn tắm bằng gỗ bách hình tròn. Cái nóng dịu đi, hắn cảm thấy dễ chịu hẳn. Ji Han dường như cũng vậy. Ban đầu anh còn dùng khuỷu tay đẩy hắn ra, nhưng dần dần trở nên dễ chịu hơn, nên đã thoải mái thả lỏng cơ thể. Ji Han tựa lưng vào hắn, khẽ ngửa đầu ra sau. Đôi mắt anh nhìn lên trần nhà, long lanh như vừa được gột rửa. Hắn xoa xoa bụng dưới của Ji Han, khẽ cười rồi cắn nhẹ lên má anh. Hắn cúi xuống, mút mát đôi môi anh. Ji Han buông một tràng chửi rủa, hắn mới chịu dừng lại. Dù bị tát, hắn vẫn cười toe toét. Ji Han nhìn hắn như đang nhìn một kẻ điên ngoài đường phố.

 

"Ngươi đúng là đồ điên."

 

"Vâng, giờ huynh mới biết ạ."

 

"..."

 

Seo On chỉ biết liếm những giọt nước đọng trên vai Ji Han.

 

"Mùi hoa mai..."

 

Ji Han rụt vai lại khi hắn thì thầm tựa hơi thở. Hắn vuốt ve khắp cơ thể anh dưới làn nước. Ji Han khẽ rên rỉ, thỉnh thoảng lại thở dài não nuột. Seo On khẽ đưa tay lên gần nhũ hoa, và đúng như dự đoán, anh lập tức gạt tay hắn ra một cách phũ phàng. Seo On khẽ cười, dùng đầu lưỡi vuốt ve bờ vai Ji Han. Đột nhiên, hắn nhìn thấy cánh tay Ji Han đang lung linh dưới nước. Hắn nắm lấy nó, kéo lên. Làn da trắng ngần lộ ra, lấp lánh ánh nước. Hắn chăm chú nhìn rồi khẽ nheo mắt.

 

"Sao dạo này huynh gầy đi thế."

 

Ji Han thờ ơ đáp: "Chuyện đó thì ta biết rồi."

"Vì sao ạ?"

 

"Bởi vì một con yêu quái như ngươi cứ bám lấy ta không buông, hút cạn hết nguyên khí của ta rồi còn gì."

 

"Ai mới là kẻ hút nguyên khí đây?" Seo On nghiêng đầu, tựa cằm lên vai Ji Han rồi nhìn thẳng vào mắt anh. "Ngày nào huynh chẳng được no nê tinh dịch của ta."

 

Ji Han hắt nước vào mặt Seo On, ngầm ý bảo hắn im miệng. Seo On bật cười, vừa lau nước trên mặt và tóc vừa nói:

 

"À, hay là tại huynh cứ làm tràn ra ngoài nên mới thế?"

 

"Im đi."

 

"Vậy lần sau ta sẽ dùng dương vật bịt chặt lại để huynh không đổ ra nữa nhé."

 

"Đủ rồi đấy."

 

"..."

 

"...Kim Seo On."

 

"Dạ."

 

"Đừng có dựng nó lên."

 

Seo On nhếch mép cười rồi đáp lời "Dạ". Nhưng làm sao có thể dập tắt được dương vật đang tự cương cứng chứ? Nhất là khi cả hai đang trần truồng ôm nhau thế này. Anh định nhân cơ hội trốn đi, nhưng Seo On giữ chặt anh lại, vừa ngắm nhìn tấm lưng trơn bóng của anh vừa lẩm bẩm:

 

"Làn da của huynh thật đẹp."

 

"..."

 

"Sao cổ tay lại nhỏ nhắn thế? Bàn tay mềm mại đến nỗi chỉ cần nắm mạnh là gãy, phần gáy trắng nõn nà mịn màng như da em bé khiến ta chỉ muốn vùi mặt vào. Tại sao mọi thứ trên người huynh đều nhỏ bé và xinh đẹp đến vậy? Ta chỉ muốn giữ huynh lại và gặm nhấm mãi thôi."

 

Những ngón tay to dài của Seo On cẩn thận đan vào các kẽ tay Ji Han. Bàn tay hắn lớn hơn cả về kích thước lẫn chiều dài so với tay anh. Cánh tay hắn cũng vậy. Ngay cả bề rộng vai cũng có sự chênh lệch, vừa đủ để Ji Han lọt thỏm vào vòng tay Seo On. Ji Han vốn là đàn ông cao lớn, vai rộng hơn nhiều người. Anh chẳng hề có dáng vẻ nhỏ nhắn như phụ nữ, thế nhưng khi ở bên Seo On, anh lại cảm thấy mình thật bé nhỏ. Đã có lúc Ji Han ghét cay ghét đắng cảm giác này. Nhưng bây giờ...

 

"...Si Wol đâu rồi?" Ji Han bất chợt thốt lên.

 

"Dạ?"

 

"Da của Si Wol cũng mịn màng và nhỏ nhắn lắm mà."

 

Seo On im lặng giây lát, bởi câu nói này quá đột ngột và vô lý. Đúng vậy, hầu hết các nha hoàn đều ngưỡng mộ hắn. Có lẽ bởi hắn sở hữu tất cả những phẩm chất mà nữ giới yêu thích: ánh mắt điềm tĩnh, thái độ đúng mực, dáng vẻ thẳng thắn tràn đầy sức sống, cùng nụ cười thoáng hiện trên đôi môi đỏ thắm.

 

"Dạo này cô ấy hình như rất chú trọng đến trang phục."

 

Ji Han liếc nhìn Seo On.

 

"Ngươi thông minh như quỷ, lẽ nào không biết Si Wol đang nghĩ gì?"

 

"..."

 

"Ngươi biết rõ mà, nên mới cố ý không cài kín vạt áo rồi bước ra. Còn cố tình phô ra thân hình cường tráng của mình nữa, đúng không?"

 

"...Không phải vậy."

Seo On hiếm khi trở nên nghiêm túc đén thế. Có lẽ hắn hơi bối rối, vì đây là lần đầu tiên bị chất vấn theo cách này. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả. Đặc biệt là việc Ji Han đã âm thầm quan sát những hành động của hắn.

 

"Si Wol cứ nhìn thấy ngươi là mặt đỏ ửng lên, cả người cứ uốn éo không yên. Chắc hẳn ngươi rất thích thú nhỉ? Có phải cô ấy cũng giống Mak Yi, hay mang đồ ăn khuya đến cho ngươi không?"

 

Ji Han vẫn tiếp tục nói những lời khó hiểu. Thật kỳ lạ, vốn là người ít nói mà giờ lại trở nên lắm lời như vậy. Seo On trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi bỗng chợt nhận ra điều gì đó, hắn lên tiếng:

 

"Huynh, có phải huynh đang ghen...?"

 

"Không phải."

 

"..."

 

"Tuyệt đối không phải."

 

Tai Ji Han đỏ ửng hơn hẳn. Anh dứt khoát ngắt lời Seo On, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Seo On mím môi một lúc rồi cẩn thận chọn từ ngữ:

 

"Hay là... huynh không thích việc ta để lộ vẻ lơ đãng trước mặt người khác...?"

 

"Ta đã bảo không phải rồi. Nghe cho rõ, không phải, tuyệt đối không phải."

 

Anh bướng bỉnh, liên tục lặp lại những lời cứng nhắc. Seo On cúi xuống ngắm nhìn vành tai đỏ ửng của Ji Han, rồi khẽ áp môi lên đó và hỏi:

 

"Thật sự không phải sao?"

 

"...Ngươi lại ăn nói trống không rồi đấy..."

 

Lồng ngực anh bắt đầu đập mạnh. Có lẽ trong thâm tâm anh cũng đang vui sao?. Seo On khẽ cười, đuôi mắt hơi ửng hồng. Rồi hắn ôm chặt lấy Ji Han - người đang bắt đầu nổi giận. Hai má áp vào nhau, vừa trơn tru lại vừa nóng bừng. Seo On đã chắc chắn rằng Ji Han đang ghen.

 

Dù sự thật có thế nào đi nữa, Seo On vẫn sẽ khăng khăng tin như vậy.

 

"Huynh đừng lo lắng."

 

"..."

 

"Trong lòng ta chỉ có mình huynh thôi."

 

Ji Han cười khẩy: "Đừng có nói đùa. Ngươi còn định kết hôn với con gái Tả Tướng kia mà."

 

Seo On lại nghẹn lời. Sao cuộc trò chuyện lại đi theo một hướng bất ngờ thế này cơ chứ?.

 

"Nếu ngươi thật lòng không có ý gì với nàng ta, thì đã chẳng chủ động tiếp cận, thậm chí còn tính đến chuyện hôn nhân. Hơn nữa, dù đã quan hệ với ta, ngươi vẫn duy trì hôn ước với nàng ta, đúng không?"

 

"Đó chỉ là một mối quan hệ cần thiết, hoàn toàn không có tình cảm cá nhân."

 

Vòng tay Seo On ôm lấy eo Ji Han, siết chặt hơn. Giọng hắn trầm xuống như chìm vào vực sâu: "Nếu không phải ta, thì người kết hôn với nàng ta đã là huynh rồi."

 

"..."

 

"Huynh muốn như vậy sao?"

Ji Han im lặng một lúc rồi quay người lại. "Ý ngươi là... thà chính ngươi cưới cô ta, còn hơn để ta cưới... phải không?"

 

"Đúng vậy. Hơn nữa, nhờ chuyện đó mà ta đã nhận ra nhiều điều, nên dù có nghĩ lại cũng chẳng hối hận."

 

"...Ngươi đã nhận ra điều gì?"

 

"Ta đã nói với huynh rồi mà. Trong cuộc đời này, ta chỉ có mình huynh thôi. Từ đầu đến cuối đều là như vậy. Chỉ vì những hận thù ngu ngốc mà ta nhận ra điều đó hơi muộn."

 

Sự khinh miệt ngày trước, sự thôi thúc muốn làm tổn thương đối phương, lòng tham độc ác muốn cướp đoạt mọi thứ của người kia... rốt cuộc tất cả đều chỉ là sự hờn dỗi của một chàng trai trẻ muốn được chú ý. Bằng mọi giá, dù phải làm bất cứ điều gì, hắn cũng muốn người kia nhìn về phía mình. Seo On cúi đầu xuống.

 

"Và ta cũng nhận ra rằng huynh cũng chẳng khác gì ta."

 

Đến lúc này, đôi bàn tay họ đã đan chặt vào nhau.

 

"Chúng ta luôn can thiệp vào cuộc đời của nhau. Phá hoại hôn sự của đối phương, cướp đoạt địa vị, nhắm vào các mối quan hệ, cố gắng cô lập người kia, chỉ để họ ở một mình trong thế giới của mình. Chỉ để nơi này, nơi đây, chỉ có hai chúng ta."

 

"..."

 

"Có sai không?"

 

Ánh mắt Ji Han cũng lướt xuống, nhìn vào những ngón tay đang đan chặt vào nhau. Chúng quấn lấy nhau chặt chẽ như xiềng xích. Rốt cuộc, anh cũng không ghét kết cục này, tình thế hiện tại khi hai người đã gắn chặt vào nhau không thể tách rời. Anh biết rằng nếu không trải qua những hiểu lầm, xung đột, giải quyết và nhận ra, thì họ đã không thể đến được nơi này. Ji Han ngẫm nghĩ về điều đó, hồi tưởng lại khoảnh khắc hiện tại, rồi lắc đầu.

 

Seo On khẽ gọi, trong khi chăm chú nhìn xuống chiếc cổ thon dài đang nghiêng xuống của anh: "Huynh."

 

Rồi hắn cắn nhẹ vào vai người đàn ông vẫn còn kiêu ngạo, nhưng cũng đầy vẻ đẹp mê hoặc.

 

"Hôn ta đi."

 

"Hà..." Ji Han thở dài đủ để Seo On nghe thấy. Nhũ hoa đã trở nên dày hơn vì bị hắn vuốt ve, cắn mút quá nhiều. Hắn dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào nó, không ngừng thúc giục. Ji Han nhíu mày, nắm lấy cổ tay hắn, xoay người lại. Tư thế bây giờ là Ji Han đang ngồi trên đùi Seo On, dang rộng hai chân. Gương mặt anh vừa ngượng ngùng vừa ửng hồng.

 

"Ngươi lại định làm ta ngất đi nữa sao."

 

"Đang ở trong nước lạnh nên sẽ không sao đâu."

 

"...Chỉ hôn thôi đấy."

 

Đôi má Ji Han ửng hồng dù giọng nói tỏ ra thờ ơ. Ánh mắt anh lướt qua Seo On, ẩm ướt hơn cả làn nước xung quanh. Hắn ngước nhìn Ji Han với vẻ tôn thờ, hai ánh mắt gặp nhau. Khóe môi hắn khẽ cong, nghĩ rằng anh thật đẹp đến nao lòng.

 

"Vâng, tùy huynh."

 

Ji Han mím chặt đôi môi đỏ thắm, do dự một chút. Anh dùng đôi bàn tay ướt đẫm nhẹ nhàng đặt lên thái dương Seo On, từ từ áp môi lên môi hắn, rồi khẽ mút nhẹ môi dưới. Khóe môi Seo On không ngừng giãn ra. Hắn vẫn giữ nụ cười ngọt ngào trên môi rồi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đưa lưỡi vào miệng người kia, mơn trớn một cách mềm mại và ẩm ướt.

 

"...Ư..."

 

"Chụt chụt" - âm thanh ướt át vang lên trong không gian bồn tắm chật hẹp. Seo On như muốn nuốt trọn cả môi và lưỡi Ji Han, không ngừng cắn mút, vừa mở to mắt vừa quấn lấy lưỡi anh. Hắn giữ chặt những thớ thịt ẩm ướt đang tìm cách trốn chạy, rồi mút thật mạnh. Cảm giác như có dòng cam lồ thơm ngọt tuôn trào.

 

"...Đủ rồi... hức... dừng lại đi..."

 

"Hà, im đi."

 

Ji Han đang cố lùi lại. Hắn siết chặt eo anh, ép chặt cơ bụng hai người vào nhau. Bàn tay hắn cũng nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc ướt sũng. Seo On khẽ cắn vào môi dưới của anh.

 

"Im lặng..."

 

"Ư... hức..."

 

"Huynh."

 

"...Hà... ư?"

 

Bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt anh, cùng một nụ cười.

 

"Huynh là của ta."

 

Giọng Seo On chậm rãi, điềm tĩnh nói như đang rót mật vào tai, như đang tuyên bố một chân lý.

 

"Ngay từ đầu, tại sao chúng ta được sinh ra? Chúng ta sinh ra là để như thế này. Để gặp gỡ nhau, chiếm đoạt lẫn nhau. Dùng hết tâm can để chiếm hữu, khát khao đến tận cùng, xâm phạm và cướp đoạt để hoàn toàn thuộc về nhau."

 

"..."

 

"Ta không biết gì về thuyết sinh khắc trên đời, trong bốn mùa, trong số mệnh hay cuộc đời. Ta cũng chẳng cần biết. Hãy nhớ lấy, huynh à. Ta là của huynh, và huynh là của ta. Ngay từ khi chúng ta gặp nhau, mọi khoảnh khắc đều là như vậy."

 

Ji Han chậm rãi chớp mắt. Đó là câu nói anh từng nghe thấy. Từ đầu đến cuối, luôn là như thế. Trong thế giới của người đàn ông này chỉ có mình anh - một lời tuyên bố vừa đáng sợ vừa ngọt ngào và trọn vẹn. Anh không thể phủ nhận rằng: mọi trống rỗng đều tan biến khi ở bên Seo On. Mọi phẫn nộ, sầu muộn, khổ đau hay cô độc đều tiêu tan, ngay cả khoảng trống trong trái tim anh - cũng được lấp đầy bởi một thứ tình yêu kỳ lạ. Một người vừa đáng sợ, lại vừa có thể lấp đầy mọi thứ trong anh.

 

Anh từ từ mở mắt, hai ánh mắt gặp nhau. Thay cho câu trả lời, Ji Han vuốt ngược mái tóc ướt của Seo On rồi vén ra sau tai hắn.

 

"..."

 

Seo On bất ngờ hôn Ji Han.

Ùm - nước bắn tung tóe, tràn ra khỏi bồn tắm. Hai chiếc lưỡi đỏ ửng hung hăng quấn lấy nhau. Tiếng ve đâu đó bỗng trở nên dữ dội hơn.

Bình luận
meoconcoccan
meoconcoccanChương 27
mong chờ nhà dịch dịch thêm ngoại truyện, nếu có ạ
Trả lời·1 ngày trước
masumi
masumiChương 27
Cũng biết ghen rồi
Trả lời·3 ngày trước
masumi
masumiChương 27
Ghen dữ vậy ta
Trả lời·3 ngày trước
seoon
Tuyệt vời. Đợi mãi mới có ngoại truyện, hóng ra tiếp ạ. Tui nói là tui mất ăn mất ngủ ngày nào cũng lên xem thử đã ra phần ngoại truyện chưa. Cảm ơn nhìu ạ
Trả lời·3 ngày trước
pplinh1201
pplinh1201Chương 27
chòi oi nó ngon mà nó đúng gu mà nó gây luwng gì đâu á
Trả lời·4 ngày trước
ngocngoc1
ngocngoc1Chương 27
Cảm ơn team vì đã dịch phần ngoại truyện ^^
Trả lời·4 ngày trước
hihihaha1
hihihaha1Chương 27
20 tuổi húc cúc thành hướng dương =))))
Trả lời·4 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo