Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
BẢN DỊCH THUỘC VỀ TEAM EKATERINA. NẾU CÓ SAI SÓT, VUI LÒNG LIÊN HỆ QUA FACEBOOK TEAM EKATERINA.
------------
Ngoại truyện đặc biệt của AU hiện đại. Tập 1
"Đây là idol dạo gần đây à?"
Lee Tae-rok khóa màn hình điện thoại trước câu hỏi của vị Giám đốc điều hành đứng cạnh mình. Anh bỏ nó vào túi áo khoác và trả lời:
"Cháu tôi."
"Ôi trời. Là cháu trai à."
Vị Giám đốc, có lẽ vì không rành về giới idol dạo này, ngượng ngùng thêm một câu cho phải phép, làm bộ xem lại tấm ảnh nhưng bất thành vì Lee Tae-rok đã cất điện thoại vào túi mất rồi.
"Cháu trai cậu đẹp trai thật đấy."
Anh trai Lee Tae-rok đã sớm rút khỏi việc quản lý trụ sở chính, nên việc Giám đốc điều hành không biết Nan-young cũng là điều dễ hiểu. Thư ký đứng trước mặt họ lặng lẽ cúi đầu.
Chọn phải chủ đề tồi tệ nhất để tán gẫu rồi.
Cấp trên của thư kí cực kỳ ghét việc người khác can thiệp vào đời tư hoặc tỏ vẻ biết rõ về mình.
"Tôi hiếm khi thấy ai để ảnh cháu trai làm hình nền điện thoại đấy."
Hơn nữa còn là một đứa cháu trai lớn tướng nữa chứ. Người thư ký đồng tình trong bụng.
"Tôi cũng rất yêu quý cháu mình. Đặc biệt là khi nhìn chúng lớn lên từ bé, tôi cảm thấy như con mình vậy."
Sao hôm nay thang máy có vẻ chậm thế nhỉ? Thư ký cắn môi vì ngượng. Anh không muốn tưởng tượng xem sếp mình đang có biểu cảm gì. Dù có lớn tuổi đến đâu thì sự bối rối vẫn là điều không thể tránh khỏi, Giám đốc điều hành cứ tiếp tục nói. Điều đó càng khiến anh phải để ý hơn.
"Tôi không biết nhiều về thời thơ ấu của nó. Không gặp nhau nhiều."
Cuối cùng cấp trên cũng đáp lời. Giọng điệu vẫn cộc lốc như mọi khi. Vị Giám đốc có lẽ đang cố gắng xoa dịu bầu không khí gượng gạo, cười ha hả.
"Nhưng có vẻ cậu rất yêu quý cháu mình."
Cuối cùng thì.
Người thư ký âm thầm reo hò. Cuối cùng thì thang máy cũng đến bãi đậu xe dành cho ban điều hành. Vừa mở cửa, thư ký đã vội vã lao ra và nhấn nút 'Mở'.
Trong mắt anh, cấp trên mình đã nhếch môi.
"Yêu đến chết đi sống lại ấy chứ."
Một nụ cười lạnh lẽo khó hiểu. Như thể đang giấu một bí mật lớn lao, lừa dối người khác...
Rồi Lee Tae-rok rời đi, bỏ lại vị Giám đốc điều hành.
Ngôi nhà chìm trong bầu không khí tĩnh lặng. Nan-young vốn dĩ không thích ồn ào, giọng nói và hành động cũng không lớn, nhưng giờ đây rõ ràng là khác với bình thường.
Bước vào hành lang, Lee Tae-rok phát hiện những mảnh quần áo vương vãi như những mẩu bánh mì mà Hansel và Gretel đã rải. Chúng là của Nan-young, nhưng rõ ràng đây không phải là hành động thường thấy của cậu. Lặng lẽ nhặt từng món quần áo và đuổi theo, anh đến nhà bếp. Trên bàn ăn có một cốc nước và thuốc. Thuốc cảm tổng hợp.
Hai ô trong vỉ thuốc đã trống. Sau khi cất nó trở lại hộp thuốc, Lee Tae-rok rót đầy nước ấm vào chiếc cốc uống dở. Và trong khi nước đang chảy, anh rửa tay.
Có cần thêm manh mối nào để nắm bắt tình hình không? Không, thế là đủ rồi.
Lee Tae-rok bỏ quần áo vào phòng giặt và mang cốc nước vào phòng ngủ.
Ngay khi mở cửa, một luồng không khí nóng ập vào. Không chỉ vì sự ngột ngạt do cửa đóng kín. Anh tiến đến giường và ngồi xuống mép giường. Lee Nan-young đang cuộn tròn người lại, thở hổn hển. Một khuôn mặt trẻ măng mới chỉ vừa tròn hai mươi mốt. Lee Tae-rok đưa tay lên trán Nan-young. Trán cậu nóng hầm hập. Mức độ sốt nhẹ đã vượt quá rồi.
Nhận thấy có bàn tay chạm vào mình, Nan-young mở mắt. Ánh mắt lờ đờ, vô hồn.
"...Anh đến khi nào vậy?"
Nan-young hiếm khi gọi Tae-rok. Cậu chỉ đơn thuần là bắt chuyện và trả lời. Khác với Lee Tae-rok, người đã không ngần ngại giới thiệu người yêu mình là cháu trai khi có ai đó hiếm hoi phát hiện ra hình nền điện thoại của anh, và hỏi đó là ai.
"Vừa nãy thôi."
Nan-young chớp mắt. Ngay cả việc đó dường như cũng quá sức với cậu.
"Nếu bị ốm thì phải gọi điện chứ."
Tae-rok rất nghiêm khắc với những lỗi lầm. Cho dù bây giờ cậu có ốm đến mức không còn tỉnh táo đi chăng nữa, thì vẫn phải trách phạt vì những gì cậu đã làm sai. Nếu cứ bỏ qua, nó sẽ trở thành một thói quen xấu. Một thói quen như việc không thể hiện ra khi bị ốm và tự chịu đựng một mình. Lee Nan-young phải tìm đến anh vào bất kỳ lúc nào, dù là khi buồn, khi đau khổ, khi ốm đau hay khi khỏe mạnh, khi vui vẻ hay bất cứ khi nào.
"Em sợ anh bận..."
"Đó không phải là việc em phải lo lắng."
Nan-young vừa là người yêu, vừa là một người còn trẻ tuổi. Cậu chỉ vừa mới trưởng thành, nhưng không phải cứ lớn tuổi là sẽ trở thành người lớn ngay lập tức. Lee Nan-young cũng cần phải biết mè nheo, không cần phải quan tâm đến những chuyện của người lớn. Nhưng Nan-young lại luôn tỏ ra như thể cậu vốn dĩ không biết đến những cách đó. Mỗi khi như vậy, Tae-rok lại không thể hiểu được bố mẹ cậu. Nếu biết con mình sinh ra đã yếu ớt, thì lẽ ra phải nuôi dạy để nó biết cách nhõng nhẽo hơn chứ? Lee Tae-rok không thể thấu hiểu được tâm tư của bố mẹ Nan-young, những người mong muốn con mình không trở thành một đứa trẻ hư hỏng vì được nuông chiều quá mức. Không, cho dù có hiểu đi chăng nữa thì cũng không sao. Lee Nan-young giờ phải thích nghi với một lối sống mới.
"Nhưng mà..."
"Em bắt đầu ốm từ khi nào?"
Tae-rok đã ghi nhớ rằng hôm nay cậu có tiết học vào buổi chiều.
Anh vẫn chưa thay quần áo. Để đưa Nan-young đến bệnh viện ngay lập tức.
Sau khi xem giờ, anh dùng một tay mở điện thoại. Anh định bảo thư ký đặt lịch hẹn ở bệnh viện.
"Buổi sáng em vẫn ổn..."
Tae-rok tặc lưỡi không hài lòng.
Lúc ăn sáng, cậu có vẻ chậm chạp và lơ đãng hơn bình thường. Nan-young nói rằng đó là vì cậu đã thi xong. Vì cậu đã căng thẳng vì kỳ thi giữa kỳ nên giờ mới thả lỏng.
Nếu Tae-rok không gác lại công việc hôm nay vì lo lắng cho cậu, thì có lẽ cậu đã phải chịu đựng một mình cả ngày. Không gọi điện cho anh. Lee Tae-rok không hài lòng với cả sự dối trá và sự chu đáo của Nan-young.
"Anh sẽ đưa em đến bệnh viện."
"Em không muốn."
Ngay cả khi không có sức lực, Nan-young vẫn kiên quyết bướng bỉnh.
Từ khi còn nhỏ, cậu đã thường xuyên phải nhập viện, và mỗi lần như vậy cậu đều phải nằm viện không biết bao nhiêu lần. Bệnh viện là một nơi cậu ghét cay ghét đắng và chán ngán.
"Anh sẽ không chiều theo ý em đâu."
Nhưng Lee Tae-rok không phải là người mà cậu có thể mè nheo
"em cũng có nghe lời anh đâu."
Trước câu trả lời trẻ con đó, Nan-young khó tin trừng mắt nhìn Tae-rok. Người đàn ông dường như không thể lay chuyển được, thản nhiên đáp lại:
"Anh đã bảo em phải liên lạc với anh dù có chuyện gì xảy ra hay không mà."
"..."
Ngay khi đến trường, cậu đã cảm thấy không khỏe. Nếu cậu liên lạc với Tae-rok theo lời anh nói lúc đó, thì anh đã đến ngay rồi. Nan-young không muốn điều đó. Lee Tae-rok không chỉ nổi bật vì quần áo hay xe hơi của anh, mà còn vì sự hiện diện của anh cũng đủ thu hút sự chú ý của mọi người. Ngay cả khi chỉ là một cặp đôi đồng giới, cũng sẽ có những lời bàn tán sau lưng, huống chi là mối quan hệ chú cháu. Càng kín đáo càng tốt, vì họ là người yêu được sinh ra từ mối quan hệ chú cháu. Nhưng Lee Tae-rok lại không hiểu điều đó. Anh độc đoán và ích kỷ.
"Anh cũng phải khó chịu chứ."
Lee Tae-rok kéo tay Nan-young và vòng qua cổ mình. Nan-young ôm chặt lấy cái cổ rắn chắc của anh và cố gắng ngửi mùi hương từ vòng tay anh, nhưng không cảm nhận được rõ nên thở dài. Cậu bị sốt nên không ngửi được mùi hương. Dù vậy, cậu vẫn có thể nhớ lại, nên cậu vùi mặt vào lòng anh và lầm bầm:
"...Anh khó chịu vì em à?"
"Ừ."
Mỗi khi anh trả lời, ngực anh lại rung lên. Một cái hộp âm thanh trầm thấp. Anh khẽ cười.
"Quả nhiên là em biết mà vẫn làm vậy. Nhìn những lúc thế này, đúng là cháu trai hư đốn của anh mà."
Nan-young nhìn những giọt nước truyền nhỏ xuống. Vì mạch máu của cậu khó nhìn và khó tìm, nên lần này cũng phải đâm kim nhiều lần. Vì chỉ cần đâm sai một chút là nó sẽ vỡ, nên mạch máu đã bị đâm dù chỉ một lần cũng không thể dùng lại được. Cậu đã quen rồi. Đến phát chán.
Lee Tae-rok bước vào phòng bệnh. Nghe thấy tiếng động, cậu quay lại thì thấy anh đã cởi cà vạt và chỉ mặc áo sơ mi. Dù đang đeo khẩu trang vì Nan-young được chẩn đoán mắc bệnh cúm, nhưng chỉ cần nhìn vào giữa hai hàng lông mày là có thể nhận ra anh đang cảm thấy vướng víu.
Cuối cùng, anh cũng kéo khẩu trang xuống cằm ngay khi vừa bước vào.
"Lây đấy ạ. Đừng cởi ra."
"Anh chưa bao giờ bị cảm cúm."
Như thể đó là căn bệnh chỉ mình cậu mới mắc phải, Tae-rok thờ ơ trả lời. Rồi anh tiến lại gần, cúi xuống và kiểm tra cánh tay Nan-young. Cánh tay trái đã bị đâm hết rồi, nên phải truyền dịch vào tay phải. Thậm chí việc xem điện thoại cũng không dễ dàng.
"Dù sao thì cũng may là không phải truyền ở mu bàn chân."
Nan-young cố gắng nói một cách lạc quan. Tae-rok nhìn chằm chằm vào Nan-young như vậy. Ánh mắt như thể đang hỏi đó có phải là điều đáng tự hào không.
"...Em đâu có muốn bị ốm đâu mà anh lại tức giận?"
Cuối cùng Nan-young cũng càu nhàu. Cậu cảm thấy tủi thân.
Tae-rok kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh Nan-young. Lee Tae-rok khoanh chân như đang cất giữ một thứ gì đó, trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
"Sao đã cẩn thận như vậy rồi mà cứ đến mùa là lại ốm nhỉ."
Về điều đó, Nan-young cũng không biết phải nói gì.
Lee Tae-rok thực sự đã chiều theo mọi thứ của Nan-young. Dù thích sống trong không gian mát mẻ, nhưng anh vẫn luôn giữ nhiệt độ trong nhà ổn định, và chuẩn bị mọi thứ từ máy tạo ẩm đến máy hút ẩm vào mỗi mùa. Ngôi nhà của Lee Tae-rok, nơi không hề có dấu vết của con người, đã có thêm đồ dùng theo mùa và những thứ lặt vặt khác. Tủ lạnh của anh có thêm thuốc bổ, và những món ăn phụ được tính toán và cân nhắc kỹ lưỡng bởi chuyên gia dinh dưỡng, cùng với những món ăn theo mùa được chuẩn bị đúng thời điểm. Rõ ràng là lượng ăn của Nan-young cũng đã tăng lên và thể lực cũng tốt hơn một chút, nhưng cậu vẫn không thể tránh được việc ốm đau như thế này.
Lee Tae-rok xem xét lại xem điều gì còn thiếu trong cuộc sống của Nan-young. Anh không thể hài lòng dù bác sĩ nói rằng vốn dĩ cậu đã hay đau ốm vặt và cơ thể yếu ớt nên không thể làm gì khác được. Sao lại không thể làm gì khác được chứ? Nếu anh đã gặp cậu từ khi còn nhỏ, liệu anh có thể chăm sóc cậu tốt hơn không? Anh cũng nghĩ rằng mình đã quá thờ ơ với tuổi thơ của Nan-young. Nhưng cho dù có quay ngược thời gian thì cũng sẽ không có gì thay đổi. Vì vậy, đó chỉ là sự hối hận vô ích. Có lẽ là do anh đã già, hay là do cậu vẫn còn trẻ.
Nan-young vươn tay ra và kéo vạt áo Tae-rok.
"chú không có lỗi gì cả. Em ít ốm hơn nhiều so với khi ở cùng gia đình đấy ạ."
Đây không phải là lời nói để an ủi anh, mà là sự thật.
Nan-young nhìn chằm chằm vào Tae-rok như muốn anh tin lời mình nói. Ánh mắt anh đang đặt trên tay Nan-young nắm lấy vạt áo anh, chuyển sang khuôn mặt cậu.
"Sao, sao vậy ạ?"
"Có vẻ như đã lâu rồi anh mới nghe thấy em gọi anh là chú."
Ngay lập tức, miệng Nan-young mím chặt lại.
"Đã lâu rồi mới nghe nên cũng thú vị đấy chứ. Gọi thường xuyên nhé."
"..."
Đã gần 2 năm kể từ khi cậu ở bên anh, nhưng Nan-young vẫn ngạc nhiên về Lee Tae-rok. Anh thực sự hành động như thể không hề cảm thấy bất kỳ sự cấm kỵ nào về mối quan hệ của họ. Ngay cả bây giờ, dường như anh cũng không hề cảm thấy tội lỗi hay khó chịu khi được gọi là chú.
Muốn đuổi kịp sự thờ ơ đó, cậu vẫn còn một chặng đường dài phía trước. Nan-young thở dài, Tae-rok hỏi có phải cậu cảm thấy khó chịu ở đâu không, rồi xoa bóp cánh tay Nan-young. Cánh tay phải của cậu đã được di chuyển đến một vị trí thoải mái hơn.
Thực ra, vấn đề đang chiếm giữ tâm trí anh không chỉ là sức khỏe của Lee Nan-young. Có một lý do khác khiến anh không thể không nhìn vào điện thoại di động, bất kể có Giám đốc điều hành bên cạnh trong thang máy hay không.
Tae-rok không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
"Mẹ em sắp đến rồi."
"Dạ?"
Sự thoải mái ngắn ngủi mà Nan-young vừa cảm nhận được tan biến trước những lời tiếp theo.
"Đến thăm em."
"Ơ, mẹ em đến Hàn Quốc ạ?"
"Hình như anh trai anh cũng đến."
Tim Nan-young bắt đầu đập điên cuồng.
Cậu biết rằng không thể tránh được chuyện này cả đời, nhưng cậu không mong muốn gặp mặt đột ngột như thế này.
Thực ra, nếu có thể thì cậu muốn tránh mặt cả đời. Cậu vô tình chọn tội lỗi với Lee Tae-rok giữa gia đình và Lee Tae-rok. Một lựa chọn chối bỏ hai điều luân thường đạo lý.
"Ơ, phải làm sao đây ạ?"
"Làm sao là làm sao."
Không giống như Tae-rok, người cảm thấy việc anh trai và chị dâu đến thật phiền phức, nhưng không hề suy nghĩ đến những điều khác, Nan-young tỏ ra lo lắng rõ rệt.
"Em ra ngoài sống riêng nhé?"
"Em nói gì cơ?"
Không đời nào có chuyện đó.
Lee Tae-rok nhăn mặt như thể đang lãng phí thời gian vì nghe phải những lời vô nghĩa nhất trên đời.
Kể từ sau vụ Nan-young tuyên bố bỏ nhà ra đi một lần, Tae-rok đã trở nên nhạy cảm với những lời nói về việc sống riêng.
Điều này không có chỗ cho sự thảo luận. Anh cười khẩy và dứt khoát từ chối.
"Cứ ở như bây giờ là được. Ra ngoài, thế này thế nọ. Có cần thiết phải gây ra những chuyện như vậy không."
"Nhưng mà..."
"Lee Nan-young."
Lee Tae-rok vừa ấn nhẹ xuống chiếc chăn mà Nan-young đang đắp, vừa nói. Anh nói một cách dứt khoát, như thể đang ấn mạnh xuống.
"Có phải chúng ta là tội nhân đâu?"
À...
Nan-young chỉ biết rên rỉ yếu ớt vì chóng mặt.
Nếu không phải vậy thì những gì chúng ta đang làm là gì?
Câu hỏi của Nan-young chỉ biết bò lồm cồm trong miệng cậu. Điều mà cậu không thể thốt ra, thực ra là vì Nan-young sợ phải đối mặt với nó hơn bất kỳ ai.
Lee Tae-rok cố gắng bằng mọi giá để Nan-young nhập viện, còn Nan-young nhất quyết đòi về nhà.
Người thắng là Lee Nan-young. Đó là một cuộc chiến khó khăn, nhưng ý kiến của bác sĩ đã giúp Nan-young. Lee Tae-rok tỏ ra không hài lòng, nhưng anh không phải là người không biết lý lẽ đến mức vẫn khăng khăng đòi nhập viện khi bác sĩ đã nói rằng cậu có thể tự chăm sóc sức khỏe tại nhà.
Trên đường về nhà, Nan-young chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt lo lắng.
"Lại thở dài rồi."
Nan-young thậm chí còn không biết mình đang thở dài, cậu giật mình quay lại.
"Em cứ thở dài từ khi lên xe đến giờ đấy. Không biết à?"
Lee Tae-rok gõ các ngón tay lên vô lăng và nói "Tám".
"Thở tám lần rồi đấy. Tính tổng cộng."
"..."
"Nếu khó chịu trong người thì anh quay xe nhé?"
Không phải vậy. Không phải cơ thể, mà là tâm trí cậu không ổn. Nan-young lắc đầu với vẻ mặt buồn bã và hỏi:
"Chú không lo lắng gì ạ?"
"Tự dưng lại vạch ranh giới thế. Chú à."
Nan-young cũng biết rằng điều này thật gượng gạo. Đó là cách xưng hô mà cậu hiếm khi dùng. Vì vậy, cậu càng phải gọi nhiều hơn để quen dần. Vì cậu phải tập thành thói quen ngay từ bây giờ. Thật nực cười. Một cách xưng hô đã được định sẵn từ khi sinh ra, nhưng giờ đây cậu lại phải cố gắng tập thành thói quen thì mới có thể gọi được.
"Em sợ lắm..."
"Sợ gì chứ. Chẳng lẽ anh lại làm bậy với em trước mặt anh trai và chị dâu à."
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rùng mình. Thảm họa sẽ xảy ra sau đó, thậm chí không thể tưởng tượng được.
Đôi mắt Nan-young dao động dữ dội, miệng cậu mím chặt.
Tận dụng lúc xe dừng lại, Lee Tae-rok nhìn Nan-young và vươn tay ra với cậu. Anh chạm nhẹ vào má cậu như đang gõ và khẽ cười "Má trẻ con." Một nụ cười như làn gió thoảng qua, rất dễ bỏ lỡ nếu không lắng nghe kỹ.
"Nếu cứ rụt rè và nhìn trước ngó sau như vậy thì càng đáng ngờ hơn đấy. Có phải tội phạm đâu."
Cuối cùng, Nan-young đã thốt ra những điều mà cậu luôn nghĩ đến trong đầu.
"Vậy thì việc chúng ta làm là đúng đắn ạ? Mối quan hệ của chúng ta ấy?"
Trong xe tràn ngập sự im lặng.
Thứ vô hình, không thể nắm bắt được, khi đặt lên bàn cân thì nhẹ bẫng, thậm chí không thể đo được trọng lượng, nhưng khi lơ lửng trong không khí lại đè nặng lên xương ức và bóp nghẹt cổ họng. Tiếng còi xe phía sau vang lên, phá tan sự im lặng căng thẳng đến nhức đầu.
Bíp, tiếng còi vang lên, Lee Tae-rok quay đầu lại. Khi đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh lục, anh lại lái xe đi.
Rõ ràng chỉ là một tiếng còi ngắn ngủi, nhưng Nan-young lại có cảm giác như âm thanh đó đang đuổi theo mình.
Đầu cậu đau quá.
Có lẽ nhập viện sẽ tốt hơn.
Ngôi nhà đó vốn là tổ ấm của riêng Lee Tae-rok và cậu, hôm nay bỗng trở nên đáng sợ.
Vừa về đến nhà, Nan-young đã chạy trốn vào phòng mình. Sau đó, Lee Tae-rok khẽ thở dài.
Anh không thể không biết cậu đã cẩn thận quan sát anh như thế nào kể từ khi lên xe. Cậu nhìn anh như một con cún con vừa phạm lỗi, vừa hé mắt vừa liếc trộm anh.
Lee Tae-rok tiến về phía phòng Nan-young. Bên kia cánh cửa, tiếng nước xối xả từ vòi hoa sen vọng ra. Cậu cố tình mở cửa để Lee Tae-rok nghe thấy. Em đang tắm nên đừng vào, kiểu vậy.
Việc tắm rửa có phải là lý do để anh không được vào không?
Hoàn toàn không.
Lee Tae-rok tiến vào.
Nan-young đang lặng lẽ ướt đẫm dưới dòng nước xối xả, giật mình kinh hãi trước tiếng động. Lee Tae-rok đang cởi quần áo và bước vào.
"Em, em đang tắm mà."
"Cứ tắm đi."
Lee Tae-rok đứng sau lưng Nan-young. Nước quá nóng. Lee Nan-young có làn da mỏng manh. Da cậu đã ửng đỏ từ lúc nào. Lee Tae-rok điều chỉnh nhiệt độ vừa phải, cánh tay anh chạm nhẹ vào vai Nan-young. Mỗi khi chạm vào, Lee Nan-young lại run rẩy.
"Anh cũng tắm."
Trong căn nhà rộng lớn này đâu chỉ có một phòng tắm. Nan-young định phản bác, nhưng trước khi kịp quay đầu lại, cằm cậu đã bị Lee Tae-rok giữ chặt và nuốt trọn.
Dưới dòng nước xối xả như mưa rào, Nan-young dần dần không thể suy nghĩ được gì nữa. Cảm giác tội lỗi và những ý nghĩ vẩn vơ bị cuốn trôi theo dòng nước.
Vốn dĩ tội lỗi là thứ gây nghiện. Không được tùy tiện vượt quá giới hạn. Khó khăn ban đầu thôi, sau đó mọi thứ đều đơn giản. Giống như cách Lee Tae-rok đã làm trống rỗng tâm trí Nan-young một cách đơn giản như vậy.
Nan-young vòng tay qua cổ Lee Tae-rok. Cậu bám chặt vào anh. Anh sẽ không nghĩ đến việc đưa thứ đó vào trong cơ thể một người đang ốm, nhưng việc cả hai cùng nhau vuốt ve để giải tỏa thì cũng không sao. Lee Tae-rok hạ tay xuống. Bình thường anh sẽ ôm Nan-young một cách dồn dập. Bàn tay anh đôi khi nghiêm khắc đến mức như đang đánh đập, và anh khiến Nan-young phải thích nghi bằng cách cho cậu ăn tất cả những điều nghiêm khắc đó, giống như một con chim mẹ mớm mồi cho con non. Nhưng hôm nay, nó lại dịu dàng như làn sóng.
Cơ thể Lee Nan-young dễ dàng nóng bừng lên, và Lee Tae-rok chỉ biết tận tâm mơn trớn cậu.
"Đừng nghĩ gì cả."
Ngay trước khi Nan-young lên đỉnh, Tae-rok thì thầm khi đưa ngón tay vào bên trong cậu.
"Muộn rồi."
Nơi này là đâu, em quên rồi à? Chúng ta đã quyết định lấy địa ngục làm nhà và sống vĩnh viễn ở đây rồi mà. Lẽ nào lời hứa đó chỉ có mình anh coi trọng thôi sao. Không thể nào. Lee Tae-rok sẽ không đưa ra lựa chọn này nếu không có Lee Nan-young, nếu không phải là Nan-young. Anh sẽ sống một cuộc sống dễ dàng và đơn giản hơn bất kỳ ai, nhưng lại tẻ nhạt đến mức kinh khủng.
Em đã làm anh xao động rồi còn gì. Lẽ ra anh phải suy nghĩ kỹ hơn từ trước. Không, lẽ ra ngay từ đầu chúng ta không nên gặp nhau. Vì mối quan hệ của chúng ta là quan hệ huyết thống nên những giả định đó đều vô nghĩa, đó là nghịch lý của chúng ta.
"Em biết."
Nan-young lên đỉnh và trả lời bằng giọng the thé.
"Vì vậy nên em sợ."
Lẽ nào Nan-young không biết rằng không thể quay đầu lại được sao.
Giờ thì cậu có thể nghĩ ra bao nhiêu lời sáo rỗng tùy thích, chẳng hạn như Có vẻ như chúng ta đã làm sai rồi nên hãy dừng lại đi, hay Điều này là không đúng. Nhưng cậu không nghĩ đến, cũng không thốt ra, dù có thể làm được. Vì chúng ta không phải là một mối quan hệ sáo rỗng và thông thường.
Lý do khiến mọi thứ trở nên dễ dàng sau khi đã vượt qua giới hạn dù chỉ một lần là gì? Bởi vì chúng ta không thể quay trở lại trước khi vượt qua giới hạn được nữa. Lee Nan-young và Lee Tae-rok phải sống ở nơi này. Không ai có thể thoát ra được.