Hối Lỗi - Chương 75

Đang sửa truyện, Reader nếu không muốn bị đau mắt, thì hãy đọc phần hiện đại nha, cổ đại tui fix mãi không hết lỗi được . Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Ngoại truyện đặc biệt Hiện đại AU. Chương 6

Trên chuyến xe trở về Seoul, Nan-young cứ dán mắt vào điện thoại, không ngừng kiểm tra tin nhắn.

Ở hàng ghế trước, bố mẹ cậu đang thao thao bất tuyệt, hào hứng kể lể về khung cảnh Hàn Quốc sau bao nhiêu năm mới được ngắm nhìn, hay hương vị món ăn quê nhà sao mà đáng nhớ đến thế. Nhưng Nan-young, ngồi ở ghế sau, tâm trạng cứ bồn chồn không yên. Cậu chờ đợi hồi âm từ Lee Tae-rok mà chẳng thấy tăm hơi, lòng như lửa đốt.

"Nan-young à."

Một tiếng gọi bất ngờ vang lên khiến cậu giật mình, ngẩng phắt đầu dậy.

Bố cậu nhoẻn cười đầy ẩn ý, giọng điệu cũng không giấu được vẻ tò mò. "Có phải con đang yêu không?"

Nếu cậu đang uống nước hay ăn gì đó, chắc chắn Nan-young đã sặc ngay lập tức rồi. Cậu lúng túng hít một hơi thật sâu, rồi dè dặt hỏi lại: "Sao ạ…?"

"Sao trăng gì, thằng nhóc này!" Bố cậu trêu chọc. "Bố tò mò không biết con sống thế nào thì có gì lạ đâu?"

Nếu Nan-young đang trải qua một mối tình bình thường, có lẽ cậu đã đáp lại bằng một nụ cười ngượng nghịu, hoặc khoe khoang một cách thận trọng.

Nhưng người đối diện cậu lúc này lại hoàn toàn khác xa với chữ "bình thường". Sẽ chẳng bao giờ có một mối tình bình dị dành cho Lee Nan-young, bởi cậu sẽ mãi mãi vướng vào một mối quan hệ chẳng hề tầm thường. Chỉ riêng việc đối phương là người đồng giới thôi cũng đủ khiến bố mẹ cậu "ngã ngửa" rồi, huống hồ người đó còn là… em trai của bố cậu thì sao?

"Con không."

"Sao thế?" Bố cậu lại hỏi. "Không có ai con thích à?"

"Con không hứng thú lắm."

Cậu lại vùi đầu vào chiếc điện thoại.

Thật sự, cậu chẳng mảy may quan tâm đến những người cùng tuổi. Không, thậm chí là những người không cùng tuổi, cậu cũng chẳng để mắt tới. Cậu chẳng tò mò về bất cứ ai cả. Trừ phi đó là Lee Tae-rok. Anh ấy đã nâng cao "tiêu chuẩn" của cậu lên quá nhiều, cả với tư cách là một hình mẫu lý tưởng lẫn một người yêu lý tưởng.

"Chắc là Nan-young còn bé quá thôi."

Nan-young nín lặng. Một lát sau, tiếng điện thoại vang lên, khiến cậu giật mình cứ tưởng là của mình, nhưng hóa ra lại là của bố cậu. Khi bố cậu vừa nhận cuộc gọi kết nối với hệ thống xe, giọng nói quen thuộc của Lee Tae-rok lập tức vang lên:

"Anh đang trên đường đến à?"

Mọi sự chú ý của Nan-young bỗng chốc đổ dồn vào cuộc gọi đó, tựa như bị hút hồn. Cậu lờ mờ nghe thấy tiếng thở dài. Không hẳn là tiếng thở dài, mà là tiếng khói thuốc phả ra. Dù không nhìn thấy, nhưng Nan-young dễ dàng hình dung ra hình ảnh Lee Tae-rok lúc này: đôi mắt anh hơi cụp xuống, mí mắt che đi một nửa con ngươi, và làn khói thuốc mờ ảo lãng đãng thoát ra từ đôi môi hờ hững. Cậu vốn chẳng thích anh hút thuốc, và Lee Tae-rok cũng chưa bao giờ hút trước mặt cậu, nhưng kỳ lạ thay, hình ảnh ấy vẫn thường xuyên hiện lên trong tâm trí cậu. Thậm chí, việc nhớ lại nó còn khiến cậu trở nên ngơ ngẩn, cứ như bị một ma lực nào đó mê hoặc...

"Ừ. Chắc khoảng một tiếng nữa là đến."

"Chắc anh mệt lắm."

Giọng điệu thờ ơ, lãnh đạm đặc trưng của Lee Tae-rok. Nan-young không kìm được khẽ bật cười. Nghe lại giọng anh sau một thời gian dài, cậu bỗng thấy một sự căng thẳng kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể, dù anh không hề ở ngay trước mặt.

"Hay là mình ăn bữa tối mà lần trước chưa ăn được nhỉ? Sa-on chắc vẫn nhớ anh đấy. Em sẽ chiêu đãi mọi người ở đó."

"Phải rồi. Nó bảo mở nhà hàng. Anh nhớ là có nghe nói. Ý hay. Vậy chúng ta gặp nhau ở đó nhé?"

Nan-young khao khát được gặp Lee Tae-rok biết bao, nhưng cậu lại không đủ tự tin để đối mặt với anh khi có cả bố mẹ ở đó. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ sân bay về nhà, cậu đã cảm thấy ngột ngạt đến khó thở rồi.

Đúng khoảnh khắc cậu định nói rằng mình sẽ về nhà, Lee Tae-rok lại cất lời:

"Đưa cả Nan-young đi nữa nhé."

Cứ như thể anh đang nhìn thẳng vào cậu vậy.

"Em nhớ cháu trai mà. Lúc nào cũng ở bên nhau, giờ không có nó thấy thiếu thiếu."

Tim Nan-young đập điên cuồng, loạn nhịp đến đau nhói cả lồng ngực. Cậu thấy nghẹt thở, khó chịu như bị mắc nghẹn. Nỗi sợ hãi và sự phấn khích bỗng chốc hòa quyện vào nhau một cách kỳ lạ. Kể từ khi cậu yêu Lee Tae-rok, cậu luôn trải qua cảm giác lẫn lộn như vậy.

"Hai đứa thân nhau quá nhỉ. Cứ thế này thì Nan-young sẽ thích em hơn bố nó là anh mất."

Nan-young lặng lẽ cắn xé da tay. Đó là thói quen mà cậu đã từ bỏ được khi ở bên Lee Tae-rok, nhưng giờ nó lại tái phát. Kể từ khi bố mẹ cậu đến, mỗi khi cậu nhớ đến Lee Tae-rok, mỗi khi cậu nghẹt thở vì anh, cậu lại cắn xé da tay không ngừng, khiến những ngón tay trở nên tồi tệ.

"Đổi máy cho Nan-young nhé?"

Bố cậu hỏi, dù thực ra chẳng cần phải đổi vì cuộc gọi đã được kết nối trực tiếp với hệ thống xe. Nan-young vô thức nhắm mắt lại, giả vờ như đã ngủ say. Bố cậu không hề mảy may nghi ngờ, nhẹ nhàng nói: "Ôi, Nan-young ngủ rồi kìa. Chắc nó mệt rồi."

"Ừm." Một tiếng đáp khô khốc vang lên, cứ như thể Lee Tae-rok đang đứng sừng sững ngay trước mặt cậu vậy. Nan-young như bị anh "soi" tận gốc, không một lời nói dối nào có thể lọt qua đôi mắt tinh tường ấy.

"Khi nào đến nơi thì gặp nhau. Đừng có mà đánh thức nó đấy.".

"Ôi dào, cứ như em là bố mẹ nó ấy. Thôi được rồi, vậy nhé!"

"Lái xe cẩn thận nhé."

Nan-young nhắm mắt lại, những lời của Lee Tae-rok đang len lỏi vào từng giấc mơ của cậu. Anh đã khéo léo "đẩy" cậu vào một giấc ngủ bằng những lời nói dối ngọt ngào.

 

Nan-young gật đầu trong giấc ngủ chập chờn, rồi chìm hẳn vào cõi mộng. Ai bảo chỉ có Lee Tae-rok là người không ngủ được trong những ngày qua chứ?

Ngoài nhà hàng của Kim Sa-on, Lee Tae-rok đang rít một hơi thuốc lá điện tử. Cái loại thuốc anh đã chuyển sang dùng từ giữa năm ngoái, dù không "đã" bằng thuốc lá thông thường, nhưng ít mùi hơn hẳn. Anh đang lên kế hoạch bỏ thuốc dần dần, bởi lẽ, trong lần kiểm tra sức khỏe cuối năm, anh được báo rằng phổi của Nan-young hơi yếu. Dù chưa đến mức đáng ngại, nhưng nếu cậu bị cảm, nguy cơ viêm phổi là điều cần đặc biệt chú ý. Trái lại, Lee Tae-rok thì lại khỏe như vâm, chẳng có gì phải phàn nàn. Sao mà anh lại giống bố mẹ mình ở khoản đó nhỉ? Chà, cũng phải thôi, "cha nào con nấy" mà!

"Phải cẩn thận mới được. Cứ cái đà này, có khi chính tay mình lại tiễn đứa cháu yêu quý đi mất." Anh đã từng nói đùa như vậy, và Nan-young chỉ cười xòa cho qua. Nhưng câu nói đó đã khắc sâu vào tâm trí Lee Tae-rok, cứ như anh đã từng trải qua chuyện tương tự rồi vậy.

Từ đó, anh đặc biệt chú ý đến sức khỏe của Nan-young, quan tâm đến cậu hết mức có thể. Giờ thì chỉ còn mỗi việc bỏ thuốc lá là xong. Nghĩ đến đó, anh thấy hứng thú hút thuốc cũng bay biến, liền rút lõi ra và cất vào túi.

Kiểm tra đồng hồ, thời gian dự kiến Nan-young đến đang gần kề. Chẳng mấy chốc, một chiếc xe từ tốn rẽ vào cuối con hẻm. Lee Tae-rok khẽ nhếch mép cười khi nghĩ đến Lee Nan-young, nhưng rồi anh nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường.

"Đợi lâu chưa!"

Anh trai anh bước ra khỏi ghế lái, cất lời chào đầy phấn khởi.

Về mặt thể chất, anh ấy không thực sự khỏe mạnh. Nếu hỏi Nan-young giống ai, chắc chắn phải là người bố của cậu bé.

Thế nhưng, Lee Tae-rok không thể không nhìn người anh trai – người có những đường nét trên khuôn mặt giống hệt Nan-young – với một cảm xúc khác lạ.

"Anh đến vừa đúng lúc đấy ạ."

Anh tiến lại mở cửa sau. Nan-young đang loay hoay chỉnh lại tóc, ngạc nhiên nhìn anh. Em ấy hẳn là đã lo lắng và chăm chút vẻ ngoài chỉ vì sắp gặp mình sao. Dù là một "tiểu xảo" trẻ con dễ nhận ra, nhưng sao mà đáng yêu đến thế! Anh không thể ngăn mình nghĩ vậy.

Lee Tae-rok nắm lấy cổ tay Nan-young, kéo cậu bé ra. Giữa làn da chạm nhau, một phản ứng kỳ lạ bùng lên, khiến cả cơ thể họ nóng bừng.

Nan-young vội vàng buông tay anh ra, như thể muốn gạt bỏ thứ cảm xúc vừa thoáng qua. Rồi cậu liên tục xoa cổ tay và né tránh ánh mắt của anh. Lee Tae-rok khẽ nghiêng đầu, thì thầm: "Không nhớ chú à?"

Nan-young liếc nhìn sắc mặt của bố mẹ mình, rồi lầm bầm ủ rũ: "Chú biết hết rồi còn hỏi làm gì."

Lee Tae-rok, người thường giữ vẻ mặt vô cảm đến mức người ta có thể nghĩ rằng cơ mặt anh đã hóa đá, đã bật cười nhiều hơn tổng số nụ cười anh đã cười trong vài ngày qua, kể từ khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh.

Kim Sa-on ra tận ngoài để đón khách. Vì đã quen biết từ lâu, họ vui vẻ chào hỏi và hỏi thăm tình hình dạo gần đây một cách ngắn gọn. Lee Tae-rok chắc chắn rằng cả ba người đã vào bên trong trước, rồi mới nắm lấy vai Nan-young, cúi người xuống.

Anh hôn Nan-young, đúng như cách anh vẫn thường làm khi đèn đỏ hay trong một vụ tắc đường dài dằng dặc. Nụ hôn trộm rất ngắn ngủi ấy khiến Nan-young suýt nữa thì nhảy dựng lên.

"Em uống nước cam à?"

Cứ như một đứa trẻ vậy. Lee Tae-rok bật cười.

Nan-young cảm thấy như cả thế giới đang sắp sụp đổ dưới chân mình.

Nơi anh ấy đang ở đã là địa ngục rồi, vậy mà cậu lại tự nguyện lao đầu vào đó, chấp nhận sống cùng anh. Một nỗi sợ hãi mơ hồ trỗi dậy: Liệu có còn nơi nào sâu hơn, tăm tối hơn để cậu rơi xuống nữa không?

Điều đáng sợ nhất là, dù biết rõ mọi hiểm nguy, cậu vẫn không muốn lùi bước. Tất cả chỉ vì một nụ cười của anh...


Nội thất nhà hàng chủ yếu được trang trí bằng tông màu đen huyền bí, điểm nhấn là chiếc bàn tròn lớn dành cho bốn người. Nan-young và Lee Tae-rok ngồi sát bên nhau, mẹ Nan-young ở phía tay trái cậu, còn anh trai Tae-rok ngồi bên phải anh ta.

Các món ăn được phục vụ theo đúng nhịp độ của cả bốn người. Nan-young tinh ý nhận ra phần ăn trên đĩa mình có vẻ ít hơn hẳn so với Tae-rok. Mẹ cậu cũng nhận ra điều đó, bà lên tiếng hỏi:

"Ồ, có vẻ họ đã điều chỉnh theo khẩu vị của Nan-young nhỉ. Con là khách quen ở đây à?"

"Dạ, ch-chú thỉnh thoảng có dẫn con đến đây ạ." Nan-young trả lời. Dù không phải nói dối, nhưng cậu lại cảm thấy có gì đó vướng mắc, khó chịu, như thể mình đang nói dối vậy.

Tae-rok đưa cho Nan-young một ly rượu. Đó là một loại rượu truyền thống, nồng độ cồn tương đương soju, nhưng lại dễ uống và có hương vị êm dịu, dễ chịu hơn nhiều.

"Đây là lần đầu tiên em đưa Nan-young đi ăn tối đấy ạ."

Nan-young im lặng.

"Em muốn thân với Nan-young nên đã đưa nó đến đây."

Bố mẹ Nan-young không hề có chút nghi ngờ hay phức tạp nào, họ chỉ đơn thuần là vui mừng ra mặt. Nan-young vẫn lặng lẽ ăn hết đồ ăn trong đĩa.

"Vậy à? May quá. Anh chị càng yên tâm hơn khi nó sống chung với em đấy. Hai đứa có vẻ thân nhau thật. Chị còn cứ lo là em sẽ mất thời gian của mình để chăm sóc Nan-young..." Mẹ Nan-young bày tỏ sự nhẹ nhõm.

Tae-rok mỉm cười, đáp lại: "Nan-young vốn dĩ là một đứa trẻ không cần ai chăm sóc nhiều mà. Em chỉ ước gì nó dựa dẫm và tin tưởng vào em nhiều hơn."

Thật trơ trẽn... Nan-young đã biết từ lâu rồi, nhưng Lee Tae-rok thực sự là một kẻ mặt dày vô đối! Anh ta có thể nói những lời trơ trẽn như vậy với một khuôn mặt sắc sảo như lưỡi dao, không chút thay đổi. Chắc chắn không phải là diễn xuất đâu, kiểu "mặt dày" này hẳn là bẩm sinh rồi!

Thế nhưng, thái độ đó lại lạ lùng xoa dịu Nan-young. Có lẽ cậu đã quá kiệt sức vì nụ hôn lén lút vừa rồi, hoặc cũng có thể là do Lee Tae-rok quá đỗi thản nhiên, khiến Nan-young vô thức trở nên bất cần theo.

Một điều chắc chắn là, ở bên Lee Tae-rok, tinh thần cậu khỏe khoắn hơn hẳn khi chỉ có một mình.

Thỉnh thoảng, Kim Sa-on lại hỏi xem món ăn có ngon không. Và quả thực, như mọi khi, mọi thứ đều tuyệt vời! Cả bốn người ăn uống ngon lành đến nỗi chai rượu đầu tiên nhanh chóng cạn sạch. Ngay sau đó, một chai sâm panh mà Kim Sa-on cất giữ cẩn thận được mang ra. Đúng như lời anh tự tin, nó kết hợp hoàn hảo với món cá vược, tạo nên một bữa tiệc vị giác đúng nghĩa.

Bầu không khí trở nên sôi động hơn bao giờ hết khi họ trò chuyện rôm rả về đủ thứ chuyện trên đời. Giữa không khí vui vẻ đó, Nan-young bắt đầu cảm thấy hơi men dâng lên, cơ thể trở nên uể oải, mí mắt nặng trĩu. Cậu bắt đầu gật gù như sắp chìm vào giấc ngủ. Nhưng tuyệt đối không thể ngủ gật ngay trên bàn ăn được!

Đúng lúc Nan-young vừa cầm lại chiếc nĩa của mình:

"......!"

Cơn buồn ngủ đang ập đến bỗng chốc tan biến không dấu vết. Dưới gầm bàn, một bàn tay quen thuộc đang siết chặt lấy tay Nan-young – là Lee Tae-rok.

"...Thế là, đúng khoảnh khắc anh định quay về vì nghĩ mình đã thất bại thì cá cắn câu!"

Bố cậu đang say sưa kể lại chuyến đi câu cá biển khơi đầy hào hứng. Mẹ cậu cũng đang chìm đắm trong ký ức, ánh mắt bà rạng rỡ hẳn lên. Lee Tae-rok thì khéo léo gật gù tán thành, toàn bộ sự chú ý dường như đều dồn vào hai người họ.

Ít nhất là từ eo trở lên!

Các ngón tay của anh, mềm mại như năm con rắn, lướt nhẹ trên tay cậu, rồi lòng bàn tay anh như một tảng đá ấm áp nhẹ nhàng nghiền nát. Anh xoa xoa tay Nan-young, sau đó từ từ mở rộng bàn tay cậu và đan chặt các ngón tay vào nhau. Có lẽ việc nắm tay thôi là chưa đủ, thỉnh thoảng anh lại xoa lòng bàn tay Nan-young vào lòng bàn tay mình, cứ như đang nhẹ nhàng ân ái sau một cuộc hoan lạc nồng cháy.

Tự nhiên, những khoảnh khắc cậu và Lee Tae-rok bên nhau lại ùa về. Mỗi lần lòng bàn tay họ chạm vào nhau, là sẽ có một ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt mọi giác quan.

"Anh câu được con cá lớn thật! Có ảnh không ạ?"

Tae-rok thản nhiên hỏi. Ngay cả trong khoảnh khắc đó, tay anh vẫn siết chặt tay Nan-young. Bây giờ anh nhẹ nhàng kéo tay cậu đặt lên đùi mình. Nan-young không còn nghe thấy bất cứ điều gì nữa. Mọi cuộc trò chuyện xung quanh đều trở nên vô nghĩa, cả không gian đã bị cô lập lại, chỉ còn lại hai người họ.

"Tuyệt thật."

Tae-rok bình thản thốt lên khi xem ảnh, rồi chuyền cho người bên cạnh.

Một bức ảnh gia đình ấm áp hiện lên, Nan-young ở vị trí trung tâm, tươi rói. Anh cười khúc khích khi nhìn ba gương mặt giống nhau đến lạ. Nhanh tay, anh gửi bức ảnh vào điện thoại của mình rồi trả lại cho anh trai.

"Nan-young giống cả anh trai và chị dâu thật đấy! Giờ nhìn kỹ mới thấy rõ."

Lời nhận xét chân thành của anh khiến bố Nan-young bật cười sảng khoái.

"Vậy à? Anh không gặp thằng bé lâu rồi nên khi đi du lịch cùng nó, anh cứ nghĩ nó giống em hơn chứ."

"Em không nghĩ là giống lắm đâu ạ."

"Thỉnh thoảng nghe thằng bé nói chuyện, anh lại nhớ đến em. Chắc là hai đứa giống nhau vì sống chung với nhau nhiều."

Đột nhiên, Lee Tae-rok buông tay Nan-young ra. Nan-young khẽ duỗi thẳng bàn tay đã tê dại, rồi lại nắm chặt. Tuy nhiên, một cảm giác tê rần như bị điện giật vẫn còn vương vấn.

Cậu cứ ngỡ anh sẽ buông hẳn, nhưng không phải vậy. Thay vào đó, anh di chuyển tay xuống đầu gối Nan-young, nhẹ nhàng ôm lấy phần xương tròn quen thuộc. Đầu gối của Lee Nan-young, một trong những bộ phận mà Lee Tae-rok đặc biệt yêu thích.

"Vậy chắc chú cũng có những điểm giống Nan-young rồi nhỉ."

"......"

"Chú không biết rõ, nên lần sau Nan-young tìm giúp chú nhé."

Lee Tae-rok nói thật dịu dàng, thủ thỉ với một đứa trẻ. Nan-young im lặng, nuốt khan một ngụm rượu.

Sau bữa ăn, khuôn mặt Nan-young hơi ửng hồng vì men say. Lee Tae-rok khéo léo để Nan-young dựa vào người mình. Vì say, Nan-young không thể đẩy anh ra, cậu hoàn toàn dựa vào anh, một cách vô cùng tự nhiên.

"Hôm nay để em đưa Nan-young về ạ. Em đã chuyển đồ của nó trước rồi."

Anh đã âm thầm chuyển đồ đi từ lúc nãy, khi anh ra ngoài một lát sau khi thanh toán. Có lẽ vì anh đã nói đến mức đó, và cũng vì họ đã có một khoảng thời gian bên nhau khá vui vẻ, hai người lớn kia đành vui vẻ đồng ý. Hôm nay là thứ Bảy, và chỉ cần qua ngày Chủ nhật đang trôi qua nhanh chóng này, Nan-young sẽ phải đến trường.

"Lee Nan-young."

Tae-rok khẽ gọi tên Nan-young.

Giọng anh ta thốt ra, chỉ còn là một tiếng thì thầm khẽ khàng. Hai người đối diện, đặc biệt là mẹ của Nan-young, chợt cảm thấy một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Có gì đó thật kỳ lạ, một sự bất an khó tả ẩn chứa trong âm điệu đó. Thế nhưng, lý trí nhanh chóng gạt bỏ mọi nghi ngờ. Thật vô lý làm sao! Đây là gia đình cơ mà, làm sao lại có những suy nghĩ hoang đường như vậy được? Cảm giác thân thuộc lập tức xóa nhòa đi sự bất thường, còn chưa kịp định hình thành một ý nghĩ rõ ràng.

"Bố mẹ về rồi. cháu phải chào chứ."

Nan-young lờ đờ mở mắt. Đôi mắt còn mơ màng, không thể tập trung, cậu nhìn Tae-rok, và suýt chút nữa theo thói quen vô thức mà giơ tay đòi anh hôn.

May mắn thay, cậu vẫn còn một chút ý thức. Nan-young loạng choạng đứng thẳng dậy, rồi cúi gập người. Cậu cúi xuống bao nhiêu cũng không rõ, cho đến khi Lee Tae-rok đỡ ngang eo cậu từ phía bên cạnh.

"Con chào bố mẹ ạ..."

Nghe cũng thật là lịch sự quá đi thôi. Tae-rok khẽ nhếch mép chế giễu.

"Chúc bố mẹ ngủ ngon ạ..."

"Ừ. Nan-young cũng ngủ ngon nhé."

Nan-young gật đầu liên tục, mí mắt gần như sụp xuống. Tae-rok vòng tay ôm lấy eo Nan-young, khéo léo kéo cậu sát vào bên hông mình, rồi cất tiếng hỏi:

"Con trai hơn hai mươi tuổi rồi mà vẫn cứ y như em bé thế nhỉ?"

"Trong mắt bố mẹ, con cái lúc nào cũng bé bỏng như vậy. Khi nào em có con rồi thì em sẽ hiểu."

Chắc sẽ không có chuyện đó đâu. Bởi người anh yêu không thể sinh con.

Tuy nhiên, dường như anh ta cũng hiểu được cái cảm giác đó là gì.

"Em nghĩ ...kể cả em không có con thì em vẫn sẽ luôn thấy Nan-young như một đứa trẻ." Tae-rok nói, nụ cười trên môi vẫn còn vương chút gì đó méo mó.


Nan-young mở mắt choàng tỉnh, cảm nhận được một cánh tay đang vòng qua dưới nách mình.

Cậu không biết dây an toàn đã được tháo ra từ lúc nào.

"Bố mẹ đâu rồi ạ?" Nan-young hỏi, giọng nói vẫn còn ngái ngủ. Lee Tae-rok vừa bế bổng Nan-young lên vừa trả lời:

"Họ về rồi."

Hiếm có ai dám bấm thang máy riêng mà đi thẳng lên tầng của anh như vậy. Thật sự mà nói, gần như là không bao giờ có chuyện đó!

Bố mẹ đã về rồi, và cậu thực sự thì cũng hiếm khi gặp gỡ ai. Giờ đây, Nan-young cứ thế bám chặt lấy Lee Tae-rok như một chú koala bé nhỏ, không rời nửa bước.

Lee Tae-rok nhẹ nhàng bế Nan-young lên, tay còn lại cầm cả túi xách. Một vẻ thoải mái, nhưng cũng đầy tinh tế, bỗng hiện rõ trên khuôn mặt anh. Sự mãn nguyện cứ thế lan tỏa, không thể che giấu.

"Em nhớ anh."

Lee Tae-rok siết chặt cậu đến mức Nan-young cứ ngỡ mình sắp nghẹt thở. Anh đổi tư thế bế cậu, một tiếng "póc" nhỏ vang lên, và anh dễ dàng bế gọn cả một người đàn ông trưởng thành trong vòng tay.

"Nhưng em suýt chết vì anh đấy!" Nan-young phàn nàn, những lời ấm ức tích tụ trong lòng cậu cứ thế tuôn ra xối xả. "Sao anh lại làm thế trước mặt bố mẹ em chứ? Em thực sự sắp phát điên lên rồi..."

"Em cứ gọi là 'anh' nhỉ? Thật hư đốn."

"Em sẽ gọi như thế trong một thời gian. Từ "chú" ấy... nghe vừa chán ngắt lại vừa đáng sợ.

Lee Tae-rok lặng lẽ vùi mặt vào gáy Nan-young, hít hà mùi hương quen thuộc.

Suốt quãng đường thang máy đi lên, Nan-young không rời khỏi vòng tay của Lee Tae-rok. Lee Tae-rok cảm nhận được sự hiện diện của Nan-young, cơ thể anh cũng tự động thả lỏng. Suốt thời gian qua, anh đã căng thẳng đến mức nào nhỉ? Có lẽ anh đã không tài nào chợp mắt được, cứ mãi lo sợ rằng Lee Nan-young sẽ không quay trở lại.

Lee Tae-rok không thích những phỏng đoán. Anh từ từ đặt Nan-young lên giường rồi hỏi: "Sao em không ở lại với bố mẹ mà lại quay về đây?"

Cứ như thể anh sẵn sàng xóa bỏ mọi chuyện nếu cậu muốn. Cứ như thể anh không hề có ý định giữ cậu lại. Nhưng cũng lại như thể anh không dễ dàng buông tay như vậy.

Tuy nhiên, nếu em chọn, nếu em nhất quyết làm như vậy...

Anh không biết. Hình ảnh Lee Tae-rok bị dồn vào chân tường, bồn chồn lo lắng, là điều mà Lee Nan-young mơ hồ muốn nhìn thấy ở đây. Trong khi cậu còn đang say, Lee Nan-young từ từ vuốt ve má Lee Tae-rok. Tuy nhiên, có một điều mà cả Lee Nan-young, người tò mò về khía cạnh này của anh, và thậm chí cả Lee Tae-rok đều không biết: Khi anh bị dồn vào chân tường đến mức này, anh sẽ đưa ra lựa chọn gì, và sẽ đi đến đâu.

Đúng lúc mọi thứ tưởng chừng sắp vượt quá giới hạn, Lee Nan-young đã quay trở lại.

"Nếu em không quay lại thì sao ạ?" Nan-young khẽ hỏi, ánh mắt chất chứa một nỗi niềm khó tả. Lee Tae-rok không đáp lời, chỉ im lặng nhìn cậu.

"Em sẽ không bắt đầu nếu em định làm vậy."

Con đường mà cậu từng thấy rõ ràng, rành mạch đến từng bước chân, bỗng trở nên mờ mịt, chìm vào sương mù ngay khoảnh khắc cậu gặp lại bố mẹ mình. Cậu cứ ngỡ mình đã lạc lối, mất phương hướng hoàn toàn. Nhưng không phải vậy. Ngay khi ánh mắt chạm phải anh, Nan-young chợt nhận ra: cậu không hề lạc lối chút nào! Cậu chỉ đang lặng lẽ chờ đợi ở chính nơi đó, nơi cậu đã tự tay dựng lên một bức tường vô hình, chặn đứng mọi lối quay về. "Vĩnh viễn ở đây...", cậu thầm nhủ.

"......"

"Em biết con đường mà em đã chọn là con đường không thể quay đầu lại... Em đã biết điều đó ngay từ đầu...."

Nan-young nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy má Lee Tae-rok, khẽ ngẩng đầu lên. Đồng thời, đầu anh cũng từ từ cúi xuống. Đây chính là khoảnh khắc mà cậu đã khao khát, đã chờ đợi đến mỏi mòn. Lee Nan-young ôm chầm lấy Lee Tae-rok, muốn bù đắp cho tất cả những tháng ngày xa cách. Cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này biết bao! Cậu chỉ chờ đợi ngày mình quay trở về "địa ngục" này. Nan-young không hề biết đường quay lại, vì vốn dĩ, con đường đó đã không còn tồn tại. Cậu đã chọn nó khi biết rõ điều đó, và chính vì thế, cậu mới sợ hãi.

Nan-young vội vàng đưa lưỡi vào miệng Lee Tae-rok, một nụ hôn vụng về nhưng lại chứa đựng tất cả sự nồng nhiệt. Ngay cả với cử chỉ ngây ngô ấy, Lee Tae-rok cũng cảm thấy một sự hưng phấn lan tỏa nhanh chóng, bùng cháy như ngọn lửa trên một bụi cây khô.

Ngôi nhà tĩnh lặng và tối tăm vẫn giống ngày hôm qua, nhưng lại khác biệt hoàn toàn so với ngày hôm qua. Chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo đang được cởi bỏ trong màn đêm tĩnh mịch. Dần dần, sự vội vã chiếm lấy họ, và không khí trở nên ẩm ướt, đặc quánh. Hai hình bóng vội vã quấn lấy nhau không nói một lời, sớm hòa làm một. Hành động phạm tội ngọt ngào, như đã chờ đợi từ rất lâu, và lại càng không thể dừng lại bởi vì nó bị cấm đoán.

.

 

 

 

 

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo