Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Sau vụ tai nạn tại trang trại, Won-woo buộc phải ở lại đó vài ngày. Nhờ vậy, anh đã có một kỳ nghỉ phép bất đắc dĩ. Nhiều Esper bị thương và cần điều trị, đặc biệt là toàn bộ thành viên Đội 3 đều phải nằm điều dưỡng.
Vì không cần Guide nếu không có Esper, nên đã gần một tuần kể từ khi Won-woo đặt chân đến Trung tâm Phía Đông. Dù mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao về Hong Eun-tae, thì Đội trưởng Đội 3 lại đang bận tâm với một chuyện khác. Vừa mới đến nơi, Won-woo đã nghe thấy giọng nói giận dữ của Geon-young vang lên từ phòng Đội trưởng.
'Esper chết hết rồi hay sao?! Guide cũng hết rồi à? Sao lại không có một ai? Khó khăn lắm mới không thể điều động ai ngoài Han Seona ra sao?!'
Khi Won-woo ngồi xuống lắng nghe, một lời giải thích không mời mà đến vang lên từ phía đối diện.
"Anh biết rồi đấy, nhiều Esper bị thương trong vụ tai nạn ở trang trại. Riêng bộ phận chúng ta vốn đã thiếu người, giờ lại thêm hai người nữa phải điều trị. Nghe nói vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng họ cũng phải tuần sau mới quay lại được. Không chỉ bộ phận chúng ta đâu. Tất cả các đội tham gia chiến dịch lần này đều đang hỗn loạn, trừ Đội trưởng Hong."
Jang-seon nghiêng người về phía Won-woo và hạ giọng. Dù Won-woo không tỏ ra quan tâm lắm, cậu ta vẫn tiếp tục.
"Dù sao thì, đội chúng ta chịu thiệt hại nặng nhất, cần được bổ sung Esper ngay lập tức, và có vẻ như Han Seona sắp được điều đến. Nhưng vì cô ấy phải về đội chúng ta, nên Đội trưởng đang gọi điện phản đối lên cấp trên."
"Tại sao cô ấy lại phải về đội chúng ta?"
Nghe Won-woo tò mò hỏi, Jang-seon nhịn cười, giọng đầy tự hào:
"Tôi đã báo cáo lên Bộ phận Quản lý Guide rằng tôi có thể guiding cho Han Seona. Thực ra thì ở trang trại hơi khó khăn, nhưng vẫn có thể xoay xở được."
Đương nhiên là xoay xở được rồi. Có gì mà phải guiding đâu chứ. Won-woo không biết nên cảm ơn gã Guide ngốc nghếch này hay nên bật cười. Thôi thì cứ coi như đây là vận may của Seona đi, anh gật đầu.
"Ấn tượng đấy."
Chỉ với một câu khen đó, khóe miệng Jang-seon đã giãn ra không kiểm soát.
"Trưởng bộ phận Quản lý Guide cũng ngạc nhiên lắm. Han Seona nổi tiếng với bước sóng độc nhất vô nhị, nên nếu có Guide phù hợp, cô ấy sẽ được ưu tiên chỉ định cho bộ phận đó. Giống như tôi, chịu đựng đau đớn để guiding... Ồ? Esper Han Seona!"
Jang-seon bật dậy khỏi ghế, mắt hướng về phía cửa. Nhân vật chính của những lời đồn đã bước vào văn phòng. Won-woo quay lại, ánh mắt chạm phải Seona khi cô khẽ cúi chào. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận chỉ có Won-woo và Jang-seon, rồi thông báo bằng giọng điệu trang trọng:
"Tôi là Han Seona, kể từ hôm nay sẽ tạm thời công tác tại Đội 3."
"Rất-rất hoan nghênh, Esper Han Seona!"
Jang-seon bước nhanh về phía trước như đại diện của nhóm, chào đón Seona.
"Tôi là Yoo Jang-seon, người sẽ đảm nhận việc guiding cho Esper Han Seona trong bộ phận kể từ bây giờ."
Lông mày Seona giật giật. Cô liếc nhìn Won-woo, còn anh chỉ nhún vai với nụ cười như muốn nói "Chuyện là thế đấy." Vì hầu hết thành viên trong tổ đều phải nhập viện, văn phòng khá vắng vẻ, thế nhưng Jang-seon chào đón cô với nhiệt tình đủ cho cả trăm người.
"Quả nhiên đúng như dự đoán, sau màn thể hiện xuất sắc tại Trang trại, cô đã được điều động về Tổ của chúng tôi. Xét theo năng lực của Esper Han Seona, tôi nghĩ việc cô có mặt trong một Đội chính hoặc Đội chủ chốt là điều đương nhiên. Chắc trước giờ cô đã gặp không ít khó khăn với việc guiding, nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ..."
"Ý cậu 'quả nhiên' là sao?"
Một giọng nói khó chịu như gáo nước lạnh, dội thẳng vào Jang-seon đang hào hứng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía văn phòng Đội trưởng. Geon-young đứng đó, cửa hé mở, ánh mắt lạnh lùng quét qua Seona. Chẳng chút nao núng, cô hơi cúi đầu, lặp lại lời chào.
"Tôi là Han Seona, kể từ hôm nay sẽ tạm thời công tác tại Đội 3."
Geon-young định nói điều gì nhưng lại nghiến chặt hàm răng, rồi đột ngột chuyển ánh mắt giận dữ sang Won-woo.
"Ji Won-woo, cậu vào đây."
"Nếu anh có vấn đề gì với tôi, nói trực tiếp ở đây đi."
Khi Seona bước lên, đứng chắn trước Won-woo, Geon-young bật ra một tiếng cười khinh bỉ.
"Cô tuyệt vọng đến mức nào mà phải bao bọc cho từng Guide một hả?, rồi còn hành xử như một đứa trẻ con thế này? Tôi chẳng có gì để nói với cô. Ji Won-woo, vào đây ngay."
Won-woo nhìn Seona một cái như để trấn an, rồi bước vào văn phòng. Vừa mới ngồi xuống, Geon-young đã chất vấn dữ dội:
"Này, có phải cậu nhờ Seung-wook làm chuyện này không?"
Nhờ làm gì chứ? Won-woo vốn tưởng sẽ bị hỏi về Hạt Alpha, tròn mắt nhìn lại như thể hỏi "Anh đang nói quái gì vậy?". Geon-young thở dài, phun ra từng chữ:
"Cậu có nhờ Hong Seung-wook đưa Han Seona về đội chúng ta không?"
"Không hề."
"Vậy tại sao cậu ta đó lại đặc biệt chỉ định gửi Han Seona đến đây?"
"Tôi không biết."
Geon-young nhìn chằm chằm vào Won-woo một lúc như để xác minh, rồi lẩm bẩm một câu chửi thề.
"Chết tiệt, rốt cuộc cậu ta đang tính toán gì..."
"Hắn ta là bạn anh, sao không hỏi trực tiếp hắn đi? Đừng làm phiền tôi khi chúng ta thậm chí còn chẳng thân thiết."
"Ha, chẳng thân thiết? Hong Seung-wook sẽ rất muốn nghe điều đó đấy."
"Hắn sẽ chẳng phản ứng gì đâu. Bởi vì đó là sự thật."
"...Cậu thật sự chẳng có chút tình cảm gì với Hong Seung-wook sao?"
Won-woo nhìn thẳng vào mặt anh ta, vẻ mặt vô cảm, rồi chậm rãi mở lời:
"Nếu anh có câu hỏi cho tôi, hãy hỏi một cách lịch sự. Cứ hỏi cái kiểu đó, tôi chẳng muốn nói cho anh nghe những gì tôi biết về Hạt Alpha đâu?"
Bị chạm đúng điểm yếu, Geon-young quay mặt đi, cắn chặt môi.
"...Cậu có biết nguyên nhân gì... khiến Giám đốc Hong Eun-tae ra nông nỗi này không?"
Đương nhiên là tôi biết rồi. Bởi vì chính tôi là người đã làm mà. Khi Won-woo im lặng, chỉ dùng ánh mắt để đáp trả, đôi mắt Geon-young dao động.
"Có thực sự là vì Hạt Alpha không?"
"Tôi không biết. Nhưng tôi không thể nói là không có khả năng."
"Haa... Khả năng gì chứ? Thôi bỏ đi. Không đời nào cậu nói cho tôi biết thông tin về Hạt Alpha mà gia tộc Ji trân trọng đến thế..."
"Do số lượng Hạt Alpha quá ít ỏi, nên các nghiên cứu về chúng cũng hạn chế, và chưa có tác dụng phụ nào được ghi nhận. Tuy nhiên, có tin đồn rằng khi một Hạt Alpha được hình thành, năng lượng của nó sẽ gia tăng, tạo ra một bước sóng độc nhất. Cũng giống như một số Esper sở hữu bước sóng đặc biệt, vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu tồn tại một Hạt Alpha với bước sóng như vậy? Nó có thể trở thành chất độc đối với bất kỳ Esper nào có bước sóng không tương thích."
Những gì Won-woo tiết lộ chính là kết quả nghiên cứu từ thế giới trước của anh. Nếu một Hạt Alpha có thể sát hại một Esper...
Cuối cùng, giới nghiên cứu đã kết luận rằng bước sóng của Hạt Alpha không hề gây ra tác dụng đặc biệt nào lên Esper. Đương nhiên, anh chẳng có ý định chia sẻ kết luận ấy. Nghe xong, biểu cảm của Geon-young trở nên vô cùng nghiêm trọng.
"Một Hạt Alpha với bước sóng độc nhất... đm. Nhưng cậu nói cho tôi nghe những chuyện này, liệu có ổn không?"
"Có sao đâu? Anh đâu phải là kẻ thù của tôi."
"...Tưởng cậu không ưa tôi?"
Won-woo bật cười khúc khích, như thể nghe thấy điều gì ngớ ngẩn.
"Nếu tôi xem tất cả những kẻ mình không ưa là kẻ thù, thì cả thế giới này sẽ trở thành địch thủ của tôi mất."
Geon-young nhìn anh với một biểu cảm khó lường, nhưng Won-woo chẳng thèm giải thích thêm. Bởi lẽ, trừ khi là thời chiến, phần lớn những người mà ta gặp trong xã hội đều không phải là đồng minh tuyệt đối, cũng chẳng phải kẻ thù không đội trời chung. Kẻ từng đối xử tốt với bạn có thể quay ra hãm hại bạn, và người chỉ biết gây tổn thương lại có thể trở thành vị cứu tinh bất ngờ.
Đối với Won-woo, chỉ tồn tại một tiêu chí duy nhất để phân loại người khác ngoài phe mình: Họ có dùng được hay không? Geon-young, với tư cách là Đội trưởng của bộ phận anh đang làm việc, rõ ràng là một công cụ hữu dụng. Do đó, chẳng cần thiết phải bộc lộ thù địch và đối đầu. Won-woo đứng dậy, đưa ra lời khuyên cho Geon-young:
"Vậy nên, hãy gạt cảm xúc cá nhân sang một bên, chỉ xét xem ai đó có thể giúp nâng cao hiệu suất của đội hay không. Ít nhất thì Han Seona, một người chăm chỉ, cũng tốt hơn gấp trăm lần so với một tên Esper đã chết vì nổi điên, sau khi cố cưỡng ép một Guide trong đội."
"T-Tôi đã ký hợp đồng rồi. Nếu họ không dừng lại sau một lần mà còn bám theo hoặc liên lạc riêng với cậu, thì sẽ có một khoản bồi thường khổng lồ và thậm chí là chiến tranh."
Kể từ khi Won-woo bước vào văn phòng, Sang-cheon đã liên tục lặp lại những lời tương tự, vẻ mặt đầy áy náy. Dù Won-woo đã trấn an ông biết bao lần, nỗi bất an trong lòng Sang-cheon vẫn không hề vơi bớt. Cuối cùng, ông ôm lấy đầu bằng cả hai tay, giọng đầy tự trách.
"Tôi không biết làm thế này có đúng không nữa. Người ta bảo Esper dễ trở nên ám ảnh với Guide của họ. Giả sử sau khi được cậu guiding, hắn phải lòng cậu, rồi bám theo cậu khắp nơi thì phải làm sao?"
"Thì chúng ta sẽ loại bỏ hắn thôi, đương nhiên rồi."
Won-woo thản nhiên đáp, nhấp ngụm nước từ lon Sang-cheon đưa, rồi hỏi với vẻ tinh nghịch:
"Như vậy có được không ạ?"
"Được chứ! Tất nhiên là được rồi! Đúng, cứ loại bỏ hắn đi!"
Trước lời cầu xin đầy tuyệt vọng ấy, Won-woo dừng tay, lon nước trên tay khẽ rung.
"Thế ra người sắp đến là người thân thiết với chú sao?"
Nếu lấy tiêu chuẩn của sự thân thiết là những lời chửi rủa, thì Sang-cheon đã 'ăn' đủ no rồi, vậy nên họ đủ thân để gọi nhau là "người nhà".
"...Chúng tôi quả thực rất thân. Nhưng nếu hắn dám làm phiền cậu, tôi sẽ cắt đứt quan hệ ngay lập tức, dù đó có là ông nội của bạn thân tôi đi chăng nữa."
"Chà, nếu họ đủ thân thiết để Giám đốc Hwang nhờ vả, thì hẳn họ phải là một người tốt."
Hic. Đôi mắt Sang-cheon chợt dao động như những con sóng trong cơn bão. Won-woo không nhìn thấy vì anh đang cúi xuống uống nước, cất lời như chợt nhớ ra điều gì:
"Với lại, chú bỏ mấy cái kính ngữ đó đi. Nghe gọi 'cậu Won-woo’ làm tôi thấy không thoải mái chút nào."
So với gánh nặng trong lòng Sang-cheon, điều này chẳng khác nào một giọt nước giữa đại dương.
"Không được đâu, sao tôi dám suồng sã với ân nhân của mình..."
Won-woo đứng dậy, nở một nụ cười tươi rói:
"Giám đốc Hwang cũng là ân nhân của tôi mà. Ồ, tôi đi vệ sinh một chút."
Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, nụ cười rạng rỡ kia chợt tắt, Sang-cheon lập tức túm lấy tóc mình. Một người tốt như vậy... Mình đã làm gì với một người tốt như vậy?... Á.....Nhưng nếu làm ngơ, lòng ông lại dày vò vì cảm thấy có lỗi với tên côn đồ kia...
"Áaaaa!"
Không thể kìm nén nỗi dằn vặt, ông hét lên, lắc đầu điên cuồng. Trong khi ông đang vật lộn với thử thách khó khăn nhất đời mình, Won-woo đã nhanh chóng đi một vòng quanh tòa nhà, quen thuộc kiểm tra an ninh. Dù không biết vị khách mới là ai, anh vẫn phải đề phòng khả năng họ bị theo dõi.
Chỉ sau khi đảm bảo mọi ngóc ngách đều an toàn, anh mới quay về văn phòng Sang-cheon, thì phát hiện có người đang đứng đợi trước cửa. Một bóng hình cao lớn khoác toàn đồ đen. Vì người đó quay lưng lại nên không thể nhận diện, nhưng Won-woo không thể xua đi cảm giác quen thuộc. Có lẽ, là do chiếc mũ trùm đầu.
Hơn nữa, những người có tầm vóc và thân hình vạm vỡ đến vậy rất hiếm gặp. Vừa mới thắc mắc "Không lẽ...?", người đàn ông kia đã chậm rãi quay người lại. Ánh mắt họ chạm nhau trước tiên. A. Won-woo vô thức nín thở. Đó chính là đôi mắt anh đã thấy tại trang trại.
Lần này, người kia không đeo mặt nạ, thế nhưng Won-woo vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt, bởi ánh mắt ấy đã hút trọn sự chú ý của anh. Giống hệt lần trước, anh không thể rời mắt khỏi chúng.
Lại nữa rồi. Chỉ một lần nhìn thấy đôi mắt ấy, anh lại rơi vào ảo giác được trở về quá khứ. Cảm giác được ở bên người đó - người đã ôm lấy Won-woo bằng chính đôi mắt duy nhất còn nguyên vẹn, trên một cơ thể không thể cử động, không thể nghe, không thể nói.
Won-woo lùi một bước, hít một hơi sâu. Chỉ đến lúc đó, khuôn mặt của người kia mới thực sự hiện rõ trong tầm mắt anh. Một gương mặt trai trẻ ở độ tuổi đôi mươi, đẹp một vẻ lạnh lùng. Nhưng rõ ràng đây là người anh gặp lần đầu. Phải, hắn chỉ là một người lạ thôi. Won-woo tự nhủ như để trấn an bản thân, rồi lên tiếng hỏi:
"Có phải cậu là người đã giúp tôi ở trang trại?"
Dù đã nghe câu hỏi, Gye Yoon vẫn im lặng quan sát anh một lúc, rồi chậm rãi đưa tay lên. Bàn tay ấy kéo chiếc mũ trùm đầu xuống, để lộ mái tóc bên trong. Kiểu tóc được cắt tỉa cẩn thận càng tôn thêm vẻ ngoài của cậu ta. Dù được cắt gọn gàng, tóc vẫn đủ dài để che phủ hơn nửa vành tai, khiến chỉ một phần của chiếc khuyên áp chế phía dưới là lộ ra.
"Tôi không biết."
Giọng nói trầm ấm, chậm rãi vang lên, rõ ràng đến mức như thể người nói đang đứng ngay bên cạnh. Đó là một chất giọng rất đặc biệt. Nếu có một thứ gọi là "giọng nói mê hoặc", thì có lẽ đây chính là nó - quyến rũ đến lạ kỳ. Thay vì bị cuốn hút, Won-woo lại đáp lại bằng một giọng điệu phẳng lặng, không chút gợn sóng.
"Chính là cậu mà."
"Vậy sao?"
Lẽ ra anh mới là người nên hỏi câu đó. Không những không trả lời một cách tử tế, người đàn ông kia còn nhìn chằm chằm vào Won-woo, vẻ vô cùng thô lỗ. Vốn dĩ Won-woo chẳng bao giờ để ý đến ai, kể cả kẻ thù, vậy mà giờ đây anh lại bực bội khó tả với người này. Một phần vì cậu ta gợi lại quá khứ, nhưng cũng bởi việc không biết danh tính của cậu ta khiến anh thấy khó chịu. Trước thái độ của Won-woo, một tia hứng thú lóe lên trong mắt Gye Yoon. Rồi cậu lẩm bẩm như đang nói với chính mình:
"Thật kỳ lạ."
"Cái gì kỳ lạ?"
"Việc tôi đang đứng đối diện với anh."
"Xem ra cậu biết tôi là ai?"
Sự hứng thú trong mắt Gye Yoon vụt tắt trong chớp mắt. Khi nụ cười biến mất, đôi mắt ấy trở nên lạnh lẽo đến rợn người. Chỉ đến lúc này, Won-woo mới nhận ra cái tên vừa được thốt lên.
"Ji Won-woo, con trai của Ji Geun-oh."
À, thì ra là vậy. Trong giây lát, anh nghĩ: Liệu hắn có phải là một trong vô số kẻ thù của Ji Geun-oh? Có phải vì thế mà chú đã xin lỗi mình nhiều đến vậy? Khi những câu hỏi này lóe lên trong đầu Won-woo, giọng nói trầm ấm kia lại cất lên:
"Anh không tò mò muốn biết tôi là ai sao?"
Đương nhiên là có chứ. Cậu ta là một Esper mà anh hoàn toàn mù mờ thông tin. Việc đối phó với một Esper không có chút dữ liệu nào là cực kỳ khó khăn, nên anh tò mò cũng phải. Tuy nhiên, anh không thể thừa nhận điều đó với một người quen của Sang-cheon. Thay vào đó, anh nhún vai, thờ ơ trả lời:
"Cũng không hẳn. Tôi nghe nói guiding chỉ diễn ra một lần, nên cũng chẳng cần biết làm gì."
Gye Yoon nhướng một bên lông mày lên vẻ ngạc nhiên, rồi hỏi lại:
"...Guiding?"
"Ừ, guiding. Cậu không biết à?"
Dù không có lời đáp, nhưng biểu cảm của cậu ta đã nói lên tất cả: hoàn toàn mù tịt. Đúng lúc đó, cánh cửa sắt han gỉ của văn phòng kêu lên một tiếng "cót két", rồi Sang-cheon thập thò đầu ra. Vừa nhìn thấy Gye Yoon, ông ta giật nảy mình, vội rụt người lại như sợ hãi.
"À, c-cậu đến rồi à?"
"Giám đốc Hwang, hình như người quen của chú không hề hay biết gì về chuyện guiding này."
Nghe Won-woo cất lời với nụ cười trên môi, Sang-cheon liếc nhìn Gye Yoon, mắt tròn xoe.
"À, thì là..."
"Guiding?"
Khi Gye Yoon hỏi lại bằng giọng điệu sắc lạnh, Sang-cheon vội vã rút lui vào trong, trông chẳng khác gì đang chạy trốn.
"Ơ...cứ vào trong rồi tính tiếp đã!"
Trưởng phòng Jung... đồ khốn nạn này! Anh ta lại lôi chuyện Hạt Alpha ra mà chẳng giải thích gì cả. Dù bề ngoài vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên khi ngồi đối diện Won-woo, nhưng trong lòng, Gye Yoon đang xé nát trưởng phòng Jung ra từng mảnh. Cậu ta liếc nhìn ông bằng ánh mắt ấy. Dù ngồi cách xa, dưới ánh nhìn như dao của Gye Yoon, Sang-cheon nuốt ực một cái, cố tránh giao tiếp bằng mắt. Tuy vậy, ông ta vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
"N-Như cậu đã nghe, chúng ta đã ký hợp đồng rồi. Đây là chuyện một lần, tuyệt đối bí mật, và sau khi được guiding, sẽ hoàn toàn, tuyệt đối không có thêm bất kỳ yêu cầu hay sự ám ảnh nào."
Sự bực dọc trong lòng Gye Yoon càng lúc càng dâng cao. Dù đã nghe qua về hợp đồng, cậu ta không hề biết nó lại liên quan đến guiding. Cậu ta đã thắc mắc suốt từ nãy về điều khoản "ám ảnh" trong một hợp đồng về Hạt Alpha. Với tư cách là một Guide hạng D, bước sóng có thể khớp, nhưng việc guiding là bất khả thi. Giờ lại còn phải đối mặt với một tên từ gia tộc Ji chỉ vì điều này.
"Họ nói thế đấy."
Trước giọng nói điềm tĩnh của Won-woo, vẻ bất mãn trong mắt Gye Yoon lập tức tan biến. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Won-woo, cậu ta tuyên bố:
"Nếu tôi có ám ảnh, thì đó cũng không phải là do guiding."
"Vậy thì đừng có mê ngoại hình đấy."
Khi Sang-cheon cất tiếng từ xa, ánh mắt băng giá của Gye Yoon lại hướng về phía ông ta. Sang-cheon vội lẩn ra phía sau lưng Won-woo như tìm chỗ trú ẩn, rồi vội vã bổ sung thêm một điều kiện:
"Cả việc thích tính cách rồi sinh ra ám ảnh cũng không được."
"Ông có thể ngậm miệng lại không?"
Gye Yoon cố kìm chế cơn thịnh nộ. Đột nhiên toàn thân cứng đờ khi cảm nhận được một cái chạm nhẹ vào tay mình. Quay sang, cậu thấy Won-woo đang chăm chú nhìn xuống bàn tay cậu, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tình trạng của cậu không ổn. Chúng ta nên kết thúc việc này càng sớm càng tốt."
Nhanh ư? Với một Guide hạng D, việc này có thể kéo dài đến ba, bốn tháng. Một ý nghĩ chán nản thoáng qua, nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ khác lại tới: Ở bên cạnh nhau lâu như vậy cũng không tệ. Không, thậm chí có thể còn thú vị. Ngay khi nhận ra những kỳ vọng vô thức của bản thân, cậu lập tức bực bội. Cái dm, ở bên con trai của Ji Geun-oh thì có ích lợi gì chứ?
Tự trách mình, Gye Yoon quyết định chấm dứt tình huống khó xử này thật nhanh. Thế là, cậu đưa tay ra trong vô vọng. Cho đến tận khoảnh khắc Won-woo nắm lấy tay cậu, Gye Yoon vẫn thực sự chẳng dám mong đợi điều gì. Cậu đã tin rằng, sẽ chẳng bao giờ có ngày cơn đau khủng khiếp lặng lẽ tan biến, tựa như một giấc ngủ yên bình.
Cậu quá bận rộn với những cảm xúc hỗn độn khó hiểu, đến mức chẳng còn tâm trí nào để ý đến việc guiding nữa. Thật kỳ lạ, cậu không thể rời mắt khỏi Won-woo, người đang đưa tay ra nắm lấy tay mình. Khoảnh khắc đối diện với anh dường như vỡ ra thành vô số những mảnh nhỏ, lách tách như những tấm ảnh chụp liên tiếp.
Tâm trí cậu như bỗng chốc bị bao phủ bởi hàng ngàn bức ảnh. Và kỳ lạ nhất, chính là khi bàn tay họ chạm vào nhau. Tim cậu đập thình thịch đến mức cậu có thể nghe thấy rõ ràng. Gye Yoon cố gắng kìm nén sự thôi thúc muốn siết chặt tay người kia. Một phần cậu khó chịu với chính mình, vì đã quá để tâm đến con trai của Ji Geun-oh.
Cậu cân nhắc việc rút tay lại, ngay cả trước khi nhận được guiding. Bỗng nhiên, nguồn năng lượng cuồn cuộn đang gặm nhấm cơ thể cậu, bắt đầu nhanh chóng cạn kiệt. Đồng thời, cơn đau quái ác tan biến như chưa từng tồn tại.
Ji Dong-hyeon nhận được báo cáo từ Giám đốc Shin vào một đêm khuya, khi hắn vẫn còn mải mê trong văn phòng. Lúc này, gia tộc Ji đang lâm vào thế khó: tài chính eo hẹp dưới áp lực từ phe Gye, đồng thời vẫn bất lực trong việc mở khóa Hạt Alpha. Cha hắn, Ji Geun-oh, tin rằng con đường duy nhất vượt qua khủng hoảng chính là nắm chắc quyền lực.
Ông ta cho rằng họ phải gia nhập Ủy ban Nhân dân - cơ quan quyết định tối cao của quốc gia. Nếu có thể tiến vào đó với tư cách đại diện cho giới Guide, một vị trí vốn chỉ dành cho Esper, thì họ vẫn sẽ có tiếng nói quyền lực dù không có Hạt Alpha. Cũng vì thế, toàn bộ gia tộc Ji đang tích cực vận động hành lang các Esper trong Ủy ban.
Tình hình tài chính ngày càng thêm tồi tệ, và giờ đây, giải pháp khả thi duy nhất là đưa được Ji Geun-oh vào Ủy ban Nhân dân. Mục tiêu đã gần trong tầm tay. Biết bao nhiêu Hạt Alpha đã được họ phân phát cho các Esper trong Ủy ban tính đến nay?
Sau khi trả một cái giá cắt cổ, một nghị quyết trao quyền biểu quyết cho Guide tại Ủy ban Nhân dân cuối cùng cũng được đệ trình. Cuộc bỏ phiếu sắp diễn ra, và nếu được thông qua, một đại diện Guide do chính các Guide bầu ra, sẽ có chân trong Ủy ban.
Số phiếu ủng hộ cần thiết gần như đã được đảm bảo. Họ định lợi dụng các Guide để giở thêm nhiều âm mưu và siết chặt hơn nữa gia tộc Gye vốn đang gặp rắc rối. Dù gia tộc Gye có dùng tiền để chống đỡ thế nào, thì những Esper không có Guide cũng chỉ là những quả bom nổ chậm, có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Mà nếu chúng nổ vào đúng thời điểm này thì càng tốt. Vì vậy, báo cáo đầu tiên từ Giám đốc Shin chỉ khiến hắn bật cười.
"Gia tộc Gye tuyên bố đó là một cái chết do tai nạn, nhưng thời điểm Guide Park qua đời lại rất đáng ngờ. Đó là lúc hắn đưa ra điều kiện với gia tộc Gye theo lệnh của chúng ta."
"Điều kiện về trang trại phía Bắc?"
"Đúng vậy," Giám đốc Shin gật đầu. "Hắn còn thề sẽ lấy lại được trang trại đó từ tay gia tộc Gye. Tôi nghi là hắn bị sát hại vì điều đó."
"Gia tộc Gye vẫn chưa chịu tỉnh ngộ. Giữ khư khư cái trang trại ấy thì ích lợi gì khi chết vì không có Guide? Há, chúng ghét phải giao nó cho ta đến mức thà chết còn hơn sao?"
Ji Dong-hyeon chế nhạo, rồi uống cạn ly rượu trên bàn.
"Vắt kiệt một khoản bồi thường thật lớn theo hợp đồng. Và phải làm rõ là sẽ không có Guide nào khác."
Hắn chẳng có ý định cử Guide đi, dù cho người đứng đầu gia tộc Gye có quỳ gối trước cả nước đi chăng nữa. Thời gian không còn nhiều. Chỉ cần khéo léo điều hành các phiếu tán thành và đạo luật được thông qua, thì lớp băng mỏng manh này sẽ chấm dứt. Do đó, nhiệm vụ cấp bách là phải dập tắt mọi biến số bất ngờ.
"Chuyện Hong Eun-tae thế nào? Anh đã dập được tin đồn về Hạt Alpha chưa?"
"Hong Eun-tae hình như vẫn còn sống. Bác sĩ của gia tộc Hong đã vào từ lúc rạng sáng và vẫn chưa ra. Nếu chết rồi, họ đã chẳng cần ở lại lâu đến vậy. Còn tin đồn về Hạt Alpha... vẫn rất nguy hiểm. Chúng ta đang cố gây nhiễu bằng các vấn đề khác, nhưng nỗi lo về Hạt Alpha vẫn đang lan nhanh trong cộng đồng Esper."
Lũ Esper hèn nhát và ngu ngốc! Ji Dong-hyeon nguyền rủa rồi trút cơn thịnh nộ.
"Hong Eun-tae sao lại ra nông nỗi ấy? Chẳng phải có rất nhiều nhân chứng tại hiện trường sao? Anh phải thu thập hết thảy lời khai lại. Chẳng có gì khả nghi à?"
"Hầu hết đều kể giống nhau. Chỉ còn một nhân chứng chúng ta chưa tiếp cận được, nhưng, tôi nghĩ cũng tương tự thôi."
"Ai cho phép anh làm việc kiểu đó?!"
Ji Dong-hyeon trừng mắt, quát mắng Giám đốc Shin bằng giọng điệu sắc lạnh.
"Tôi đã dặn là phải nghe từng lời khai một, không được bỏ sót ai cơ mà?"
"Nhưng có một người chúng tôi không thể liên lạc được."
"Một người? Là ai?"
"Ji Won-woo, em trai anh."
Vầng trán Ji Dong-hyeon nhăn lại ngay lập tức. Lại là thằng khốn đó? Đầu tiên là vụ Esper nổi loạn, giờ lại có mặt khi một Esper bị thương. Có gì đó không ổn, nhưng mặt khác, cũng có thể hiểu được vì Đội 3 cũng dính líu. Nhưng trong bao nhiêu người, tại sao cứ phải là thằng khốn Won-woo...
Nghĩ lại thì, chưa có ai trong gia tộc gặp Won-woo kể từ sau vụ suýt chết ở trang trại. Chẳng phải họ nói, nó còn chẳng thèm đến lấy thuốc sao? Ji Dong-hyeon không bỏ qua linh cảm bất an, và nhấc điện thoại lên. Vừa làm, hắn vừa ra lệnh cho Giám đốc Shin:
"Bảo thằng Seong-hyeon khốn nạn đó. Lần này phải tìm cho ra Won-woo và đảm bảo tiêm thuốc cho nó."
Vừa nói, hắn vừa lục tìm trong danh bạ, rồi quay số của một ai đó. Hắn phải kiểm tra xem điều gì đang khiến mình bứt rứt. Nhất là khi nó lại liên quan đến Won-woo.
Người ta thường ví sức mạnh của Esper với sóng biển, nhưng đối với Gye Yoon, nó thực sự là cả một đại dương mênh mông. Một đại dương với sức mạnh vô tận, chiều rộng và chiều sâu không thể dò đáy, rộng lớn đến mức cậu chưa từng một lần rút ra dù chỉ một nửa sức mạnh ấy trong suốt cuộc đời mình. Bởi lẽ, đại dương của cậu luôn cuộn trào những con sóng lớn như tòa nhà cao tầng, và luôn đi kèm những cơn bão dữ dội. Những ngọn sóng ấy, tựa như nanh vuốt của mãnh thú, không ngừng cố gắng nuốt chửng lấy cậu.
Sức mạnh không thể kiểm soát thật vô dụng. Nó chỉ mang đến đau đớn. Ngay cả sau nhiều giờ được guiding từ thuở nhỏ, đại dương này cũng chưa bao giờ thực sự lắng xuống. Ngay cả khi ấy, nó vẫn luôn chảy, dâng lên những gợn sóng, đâm xuyên vào bên trong cơ thể và tâm trí Gye Yoon bằng những cơn đau nhức nhối.
Cậu luôn sống trong trạng thái căng thẳng, nói chuyện với mọi người bằng những lời lẽ cay nghiệt. Nhưng cậu không hề biết rằng, những cơn đau nhức thời thơ ấu ấy, thực ra lại là khoảng thời gian bình yên nhất trong cuộc đời mình.
Sau khi cha mẹ qua đời đột ngột, cuộc sống của Gye Yoon chỉ còn lại nỗi đau. Vì thế, khi cậu đột nhiên chóng mặt và kiệt sức, cậu đã không nhận ra ngay rằng cơn đau đã biến mất.
Cậu chỉ cố gắng lấy lại tinh thần, trước tình huống khó tin mà mình lần đầu trải qua. Bởi vì sức mạnh của cậu đang cạn kiệt. Cậu dồn toàn bộ cơ thể ra để chống cự, cố gắng giữ lại thứ sức mạnh của mình, nhưng cậu không thể ngăn dòng năng lượng đang tuôn trào. Chắc hẳn, cậu đã nghiến răng để cố không hoảng sợ.
Chẳng mấy chốc, cơ thể cậu đã nhận ra trước. Hơi thở trở nên dễ dàng hơn. Cậu cũng nhận thấy rằng, dù sức mạnh đang cạn kiệt, tốc độ ấy không đủ nhanh để báo động. Hơn nữa, nó không hề bị lấy đi. Dù chỉ là cảm giác, nhưng thứ sức mạnh này dường như cuối cùng rồi sẽ quay trở lại với cậu.
Và điều quan trọng nhất, chính là cơn đau. Thứ đã giày vò cậu cả đời, giờ đang biến mất cùng với sức mạnh đang vơi cạn. Đó là kết quả tất yếu khi thứ sức mạnh luôn cuồng nộ, đe dọa nhấn chìm cậu, đã cạn kiệt. Cậu thậm chí còn nghĩ, có lẽ cứ sống như vậy, không có sức mạnh, cũng chẳng sao. Cậu chưa từng bận tâm đến cái thứ hạng S mà người đời gán cho mình.
Khi đại dương bao la cuối cùng cũng cạn kiệt, và chỉ còn lại lớp băng rắn chắc ẩn giấu bên dưới, cơn chóng mặt của cậu dịu đi. Trong giây lát, Gye Yoon bị mê hoặc bởi sự tĩnh lặng trống rỗng ấy.
Rồi cậu cảm nhận sức mạnh đang từ từ quay trở lại. Cả đời nay, sức mạnh của cậu giống như thứ nước không thể nắm bắt, nhưng thứ sức mạnh đang lấp đầy bên trong cậu lúc này lại khác.
Vẫn mềm mại, nhưng nó bắt đầu tích tụ lại thành một dạng rắn chắc như thạch rau câu, có thể nắm giữ nếu cẩn thận.
Lần đầu tiên trong đời, Gye Yoon nhận ra sức mạnh của mình có thể thỏa mãn đến nhường nào. Cậu hân hoan đến phát điên, muốn sử dụng thứ sức mạnh khổng lồ đang lấp đầy cơ thể mình mà không hề đau đớn. Cảm giác này tựa như sự hưng phấn, khiến tim cậu đập rộn ràng. Cậu chưa bao giờ mơ rằng, sức mạnh không đi kèm đau đớn lại có thể thỏa mãn đến nghẹt thở như vậy. Gye Yoon mở mắt, không biết mình đã nhắm mắt từ lúc nào.
Cậu thấy bàn tay đang nắm lấy mình. Một bàn tay nhỏ hơn tay cậu, nhưng có những đường gân nổi rõ và vẻ săn chắc. Nó không trắng trẻo hay đẹp đẽ, ấy thế mà cậu không thể rời mắt khỏi nó.
Tâm trí giờ đây hoàn toàn minh mẫn, thu nhận rõ ràng mọi âm thanh xung quanh, dù cậu không hề sử dụng sức mạnh. Cậu nghe thấy tiếng thở. Đó là hơi thở có phần nhanh hơn một chút của Won-woo, có lẽ đang tập trung xây dựng thứ sức mạnh vững chắc bên trong cơ thể Gye Yoon.
Hơi thở ấy lấp đầy bên trong cậu như thể nó là cả thế giới. Đây là lần đầu tiên cậu choáng ngợp bởi hơi thở của ai đó, và khao khát được nghe thấy nó đến vậy. Gye Yoon từ từ ngước mắt lên, nhìn vào chủ nhân của hơi thở ấy. Won-woo đang chăm chú nhìn xuống bàn tay cậu, vẻ mặt vô cảm. Chỉ đến lúc đó, một câu hỏi mới vang lên:
"Đây không phải là guiding, phải không?"
Won-woo liếc nhìn, giọng nói trầm ấm của Gye Yoon cất lên. Chẳng có một chút cảm xúc nào trong đôi mắt anh khi chạm vào ánh mắt cậu. Một lần nữa, cậu không thể nào hiểu nổi, nhưng Gye Yoon cảm thấy thất vọng trước phản ứng của anh ta. Khi cậu đang tự hỏi vì sao mình lại cảm thấy như vậy, một giọng nói dửng dưng vang lên:
"Chưa xong đâu. Im lặng đi."
Ánh mắt Won-woo lại quay về nhìn bàn tay của họ, nhưng lần này, Gye Yoon không rời mắt khỏi khuôn mặt anh. Một bên khóe miệng của Gye Yoon nhếch lên mà chính cậu cũng không hề hay biết.
Bất chấp lời khuyên của Won-woo, Geon-young vẫn không có ý định chấp nhận Han Seona vào đội. Dù khả năng của cô ấy có ra sao, hắn vẫn bứt rứt khó chịu. Không, chính việc cô ấy quá giỏi mới là vấn đề. Một Esper Cấp B với năng lực xuất chúng, dường như đang thách thức Geon-young.
Tựa như một lời chứng minh rằng chẳng cần đến Hạt Alpha để đạt Cấp A. Vì vậy, hắn không thể không phẫn nộ với Seung-wook, dù họ là bạn thân.
"Chết tiệt, Hong Seung-wook, cậu bị điên à?! Chẳng phải cậu đã nói quyền nhân sự thuộc về bộ phận Nhân sự và cậu chẳng có lý do gì để nhúng tay vào sao? Cậu đã nói rõ như vậy trước đây rồi còn gì. Vậy tại sao giờ cậu lại lên tiếng về Han Seona với cấp trên? Hơn nữa lại còn là bộ phận của bọn tôi?"
Hắn ta lập tức chất vấn Seung-wook, ngay khi vừa thấy mặt anh tại câu lạc bộ họ thường lui tới. Trước sự xuất hiện đột ngột của Geon-young, Seung-wook vẫn bình tĩnh đứng dậy. Thay vào đó, anh ta dẫn bạn mình đến một góc yên tĩnh hơn.
"Tôi không hề can thiệp. Bộ phận Nhân sự hỏi ý kiến, nên tôi mới đưa ra nhận xét thôi. Han Seona đã đến bộ phận của cậu rồi à?"
"Ừ, chết tiệt! Ôi trời, tôi tức sôi máu lên được!"
Khi Geon-young làm ầm ĩ lên như một đứa trẻ, Seung-wook nhíu mày.
"Sao cậu lại ghét Han Seona đến thế? Cô ấy sẽ là một nhân tài tuyệt vời nếu vấn đề guiding được giải quyết."
"Nếu cô ta giỏi như vậy, sao hắn không nhận về đội mình đi?"
"Tôi muốn chứ. Nhưng tôi đã bị từ chối rồi."
Bị bất ngờ bởi câu trả lời, Geon-young quay sang nhìn bạn:
"Tại sao?"
"Dù năng lực của cô ấy có tốt đến đâu, họ bảo rằng không thể để một người lai vào đội chính, chứ đừng nói đến đội chủ chốt."
"Ha! Vậy là Đội Trưởng thì được chấp nhận? Chết tiệt, chúng ta làm việc đến kiệt sức, vậy mà Trung tâm đối xử với Đội chúng ta như cỏ rác!"
Geon-young càng lúc càng nóng giận, miệng không ngừng buông lời tục tĩu. Đã quá quen với cảnh này, Seung-wook lùi lại một bước, bình thản đợi cho cơn thịnh nộ của hắn ta nguôi ngoai. Quả nhiên, chỉ một lúc sau, Geon-young hít một hơi thật sâu rồi dần lấy lại bình tĩnh.
"Không đời nào. Tôi nhất định phải tống cổ con nhỏ Han Seona ra khỏi đội. Xem nó chịu đựng được bao lâu, chết tiệt."
"Thế còn những thành viên khác, họ phản ứng thế nào?"
"Mấy tên Esper, trừ một đứa, thì đang nằm viện hết rồi. Mà dù có biết chuyện, chắc chúng nó cũng chẳng ưa gì đâu."
"Vậy còn Guide? Không phải Esper?"
Guide? Geon-young nghiêng đầu ngơ ngác, rồi chợt nhớ ra một người. Hắn cũng nhớ mình đã giận dữ với Ji Won-woo. Chỉ để xác nhận, hắn hỏi Seung-wook:
"Cậu không báo cáo chuyện Han Seona lên HR là vì Ji Won-woo, phải không? Vì cậu ta muốn thế?"
Hắn chợt nhớ lại lời bạn mình, nên lắc đầu.
"À, cậu bảo là HR hỏi ý kiến trước."
Seung-wook đảo mắt như muốn né tránh, thế nhưng Geon-young chẳng để ý, chỉ thở dài.
" tôi lại nổi nóng với Ji Won-woo rồi."
"Cậu đã nổi cáu với cậu ta?"
Nghe giọng điệu bỗng trở nên sắc lạnh của bạn, Geon-young nhíu mày.
"Không, ý tôi là... tôi đã tưởng cậu làm thế là do Ji Won-woo xúi giục. Bởi vì ở Trang trại, cậu có vẻ khá quan tâm đến cậu ta mà..."
"Tôi ư?"
Geon-young giật mình trước câu hỏi đầy lạnh lẽo, vội tránh ánh mắt của Seung-wook.
"Đương nhiên là không rồi. Cậu còn có... Edan mà. Tôi xin lỗi."
Geon-young lầm bầm xin lỗi, liếc nhìn bạn, nhưng Seung-wook đã quay mặt đi nơi khác, khiến hắn không thể nhìn thấy biểu cảm của anh ta. Cậu ấy giận mình thật sao? Cậu ấy ghét bị nhắc đến cùng Ji Won-woo đến vậy ư? Kỳ lạ thay, hắn cảm thấy nhẹ nhõm, trấn an thêm rằng mình đã sai à?.
"Này, dạo gần đây Won-woo tuy có thay đổi chút ít, nhưng tính cách lại càng tệ hơn. Cậu đừng nên dính dáng gì đến cậu ta nữa..."
Đúng lúc Geon-young đang nói, chuông điện thoại đột ngột reo vang, buộc hắn phải cầm máy lên. Tên người gọi hiện lên trên màn hình.
'Ji Dong-hyeon.'
Mẹ kiếp, sao con rắn độc này lại gọi? Geon-young xin lỗi Seung-wook, rồi bước ra hành lang. Cái nhà Ji đó lúc nào cũng vênh váo vì mấy Hạt Alpha, đến nói chuyện hắn cũng thấy ngán. Hắn không thể làm ngơ trước chiếc điện thoại đang réo liên hồi kia.
"Alo."
[Đội trưởng Yoo Geon-young, tôi nghe nói anh đã làm việc rất chăm chỉ ở Trang trại. Cơ mà, anh bị ốm rồi à? Sao dạo này không thấy báo cáo gì vậy?]
Giọng nói đều đều, vô cảm, nhưng với Geon-young, nó nghe chẳng khác gì một tiếng cười khẩy. Hắn cắn chặt môi, cố kìm nén những lời chửi thề đang trào lên cổ họng. Bởi vì hắn biết rõ, những Esper đã từng dùng Hạt Alpha rồi thì cuối cùng cũng sẽ lại dùng, và nhà Ji xem họ như những con cá đã cắn câu.
"Ngài muốn gì?"
[Những báo cáo định kỳ anh vẫn gửi, giờ đâu rồi?]
Báo cáo gì cơ? Khi Geon-young còn đang suy nghĩ, câu trả lời đã được đưa ra.
[Ji Won-woo. Anh phải báo cáo tình hình của em trai tôi. Anh quên rồi à?]
Quên? Hắn chỉ là không biết viết thế nào thôi.
'Bỏ cụm từ "như một người khác" trong các báo cáo gửi cho nhà Ji đi.'
Đó là điều Won-woo đã yêu cầu. Nhưng nội dung cho báo cáo lại toàn là về việc Won-woo đã thay đổi ra sao. Tựa như anh ta đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
[Dạo này em trai tôi thế nào?]
Khi Geon-young còn đang do dự, Ji Dong-hyeon đã không thể chờ đợi thêm, liền thúc giục.
[Anh là đội trưởng của nó, phải không? Anh không thể báo cáo ngay lập tức về tình hình của thành viên trong đội mình à? Ồ, thảo nào anh lại khiến cả đội của mình chết ở Trang trại lần này. Đáng lẽ anh phải mua thêm Hạt Alpha và nâng cấp thứ hạng của mình thêm một bậc nữa. Anh vẫn bất tài vì đã do dự nhỉ.]
Vẫn bị coi là bất tài, dù đã trở thành Esper hạng A - thứ hạng mà hắn hằng khao khát. Geon-young nắm chặt tay, đáp trả:
"Không phải tôi bất tài, mà là em trai của ngài chỉ là một thứ vô dụng. Dạo này cậu ta thế nào á? Vẫn thế. Hoàn toàn giống hệt như trước đây, thưa ngài Ji Dong-hyeon."
Phản ứng của những Esper có bước sóng đặc biệt sau khi được Won-woo guiding, thường rơi vào một trong hai kiểu: hoặc họ không kìm được cảm xúc, bộc lộ sự ngưỡng mộ tột độ hoặc rơi nước mắt; hoặc họ van nài đừng buông tay anh ra. Ngoại lệ duy nhất cho đến nay là Seona. Cô ấy chỉ im lặng kìm nén, cố tỏ ra bình thường như chẳng có gì xảy ra.
Dù thuộc kiểu nào, họ cũng khó lòng che giấu được những cảm xúc mãnh liệt, mà thường để lộ ra qua lời nói, nét mặt, hoặc ánh mắt. Thế nhưng, người đang được Won-woo guiding lúc này lại hoàn toàn khác. Đây là Esper trong tình trạng tồi tệ nhất mà anh từng gặp.
Trên khuôn mặt kia, sự vô cảm và trống rỗng đến mức chẳng hề gợn lên một chút xúc cảm hay thư thái nào. Thông thường, những người trong tình trạng tương tự, ít nhất cũng sẽ có đôi mắt nhẹ nhõm hơn vì cơn đau đã biến mất.
Won-woo nhìn cậu ta với sự dè chừng và bối rối. Có lẽ cậu ta đang kìm nén hoặc che giấu cảm xúc một cách cực kỳ tinh vi à?. Nhưng xét về tuổi tác, đối phương trông chỉ mới ngoài hai mươi, nên nếu quả thật là vậy, Won-woo nghĩ đây hẳn là một nhân vật nguy hiểm. Anh bắt đầu thận trọng hơn, đồng thời cảm nhận rõ hơn lượng sức mạnh khổng lồ đang ẩn chứa trong người cậu ta.
"Đây là guiding. Chỉ là một phương pháp khác biệt thôi."
Việc ổn định năng lượng của đối phương tốn nhiều thời gian hơn dự kiến, nên Won-woo trả lời hơi muộn. Vừa nói, anh vừa cố rút tay về. Đối phương lại siết chặt lấy nó. Sang-cheon, đang lo lắng quan sát từ phía sau, giật mình định bước tới, thì giọng nói của Gye Yoon đã cất lên trước.
"Tôi chưa từng nghe nói đến kiểu guiding nào như vậy."
Giọng nói nghe có vẻ rất bình tĩnh. Nhưng ánh mắt đối diện lại quá mãnh liệt, khiến anh cảm thấy nặng nề, nên Won-woo đã thay đổi nhận định ban đầu. Cậu ta không hoàn toàn kìm nén được cảm xúc.
"Dù cậu có nghe đến hay không, thì miễn là nó hiệu quả, chẳng phải đã đủ sao?"
"Đ-Đúng vậy! Chỉ cần nó có hiệu quả là được!"
Sang-cheon vội vàng xen vào ủng hộ Won-woo, rồi mới dè dặt hỏi:
"...Nó có thực sự hiệu quả không?"
Ông lo lắng hỏi vì không thấy bất kỳ thay đổi rõ rệt nào trên người Gye Yoon. Won-woo đã trả lời thay.
"Có, hiệu quả mà. Đừng lo."
Biểu cảm và giọng nói của Won-woo khi nói với Sang-cheon vô cùng dịu dàng. Gye Yoon chứng kiến sự dịu dàng ấy tan biến không một dấu vết, khi anh quay sang phía cậu. Một cảm giác ghê tởm bất chợt trào dâng. Won-woo lạnh lùng thông báo với cậu.
"Xong rồi. Buông tay tôi ra."
"Chưa xong đâu."
Won-woo chẳng lấy làm lạ khi nhiều người sau khi được anh guiding lại giữ chặt lấy mình như vậy, không chịu buông tay. Nếu như họ thường nắm lấy anh với sự khẩn thiết và tuyệt vọng, thì người đàn ông trước mặt anh lại hoàn toàn khác. Ẩn sâu bên trong sự nồng nhiệt ấy là một lưỡi dao băng giá sắc lạnh.
"Anh đã làm điều đó như thế nào?"
Lần này, Sang-cheon không thể kìm chế được nữa, liền lao tới.
"Cậu không được phép hỏi những chuyện như vậy! Cậu quên mất hợp đồng rồi sao? Nhanh lên, buông tay ra đi!"
Ông lo lắng hét lên từ bên cạnh, nhưng Gye Yoon vẫn dán chặt ánh mắt vào Won-woo. Ngược lại, chính Won-woo là người quay sang Sang-cheon với một nụ cười.
"Giám đốc Hwang, về món đồ uống lúc nãy chú cho tôi. Chú còn không ạ?"
"Đồ uống? À, cái đó tôi mua từ máy bán hàng tự động dưới lầu, giờ hết rồi. Sao cậu đột nhiên hỏi vậy?"
"Nó ngon lắm."
Nghe vậy, Sang-cheon lập tức quay người như định chạy ngay ra cửa, nhưng rồi lại do dự. Ông lo lắng liếc nhìn Gye Yoon - kẻ vẫn đang chăm chú dán mắt vào Won-woo.
"Nếu cậu muốn, tôi có thể mua cho cậu cả trăm lon... nhưng bây giờ thì..."
"Một lon là đủ rồi. Cổ họng tôi khô hết cả sau khi guiding ấy."
"Vậy thì cậu phải uống ngay nhỉ!"
Sang-cheon biến mất sau cánh cửa, khiến sàn nhà như rung lên bởi những bước chân vội vã. Ngay khi ông vừa đi khuất, Won-woo lập tức cúi xuống nhìn bàn tay đang bị nắm chặt, khuôn mặt trở nên vô cảm.
"Vì chúng ta đã từng gặp nhau ở Trang trại, nên tôi sẽ giải thích dễ hiểu."
"Cái gì?"
Won-woo ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt đen láy đang chăm chú dõi theo anh.
"Cậu nghĩ khả năng của tôi là gì?"
Thay vì trả lời, Gye Yoon chậm rãi khép mi mắt lại, ánh mắt hạ xuống nhìn bàn tay họ. Bàn tay của Won-woo trong tay cậu dường như xoắn nhẹ lại, rồi các ngón tay đan vào nhau, siết chặt lấy tay Gye Yoon. Sau đó, sức mạnh bắt đầu rút khỏi cơ thể cậu một lần nữa.
Nếu như trong lần guiding trước, sức mạnh chảy ra từ từ tựa nước rút khỏi bồn sau khi tháo nút, thì lần này nó bị hút cạn hoàn toàn, như thể đáy bồn đã bị bật tung. Cơ thể cậu choáng váng đến mức tưởng chừng ngã quỵ, cảm giác như đang rơi tự do trên tàu lượn siêu tốc. Cơn choáng váng ấy chỉ thoáng qua. Như thể cho cậu nếm thử một chút, dòng sức mạnh đang vơi cạn đột nhiên dừng lại, rồi bắt đầu tích tụ trở lại. Ngay lúc ấy, giọng nói bình thản của Won-woo vang lên:
"Những Esper được tôi guiding thường không dễ dàng buông tay tôi ra. Với họ, tôi hẳn phải là một con ngỗng đẻ trứng vàng. Nhưng tôi cũng có thể trở thành một con diều hâu, xé nát các Esper thông qua chính quá trình guiding ấy. Đương nhiên, với hầu hết Esper, tôi chính là diều hâu."
Dù chưa biết danh tính thực sự của Won-woo, Gye Yoon dường như đã mơ hồ nắm bắt được phương pháp guiding của anh. Có vẻ như anh làm dịu năng lượng bằng cách rút cạn sức mạnh, rồi lại trả nó về. Đó cũng là cách nhanh nhất để làm nguôi ngoai một dòng nước cuồn cuộn.
Cậu nhớ lại lời Won-woo từng nói: phương pháp điều chỉnh của anh khác biệt, và anh có thể guiding mọi Esper. Thì ra là vậy. Giờ thì cậu đã hiểu, tại sao Won-woo lại có thể đối đáp với các Esper mà không chút sợ hãi.
Khi sức mạnh bị rút cạn trong lúc guiding, Esper sẽ trở nên yếu ớt. Hẳn là Won-woo đang cố cảnh báo điều này. Nếu tôi nắm lấy tay anh, tôi có thể xé nát anh như một con diều hâu. Nhưng mà...? Gye Yoon cố kìm nén một tiếng cười sắp bật ra. Và những lời tiếp theo đã khiến nụ cười ấy hoàn toàn tắt lịm.
"Tôi là người đã xé nát Hong Eun-tae."
"... Anh sao?"
Một chút xúc cảm lần đầu tiên lộ ra trong giọng nói của Gye Yoon. Won-woo bình tĩnh gật đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt sắc lạnh của đối phương.
"Là tôi."
Làm thế nào? Khi sắp buông lời chất vấn sắc bén, cậu chợt tìm thấy câu trả lời ngay trong bàn tay đang nắm chặt kia. Thì ra anh ta có thể rút cạn năng lượng của một Esper mà không cần chạm vào. Lần này, cậu thực sự chấn động. Một cảm giác tê rần chạy dọc sống lưng.
Nhưng đó không phải là thứ cảm giác lạnh lẽo khó chịu. Mà ngược lại, đó là một sự kích thích phấn khích khiến vùng bụng dưới cậu râm ran. Dương vật cậu bắt đầu cương cứng. Gye Yoon siết chặt bàn tay còn lại, để chống lại sự thôi thúc muốn kéo sát bàn tay mình đang nắm giữ. Cậu cúi gầm mặt xuống, không cho ai thấy, che giấu khuôn mặt tối tăm này của mình.
"À, ra là vậy."
Một ngọn lửa nồng nhiệt ẩn trong giọng nói trầm ấm của cậu. Vì đây không phải là một phản ứng dữ dội, Won-woo vẫn quan sát cậu với sự dè chừng. Có thật là cậu ta đang che giấu cảm xúc không? Ngay lúc đó, Gye Yoon đánh lạc hướng sự chú ý của anh bằng một câu hỏi khác.
"Anh đuổi Giám đốc Hwang ra ngoài chỉ để nói với tôi điều này?"
"Giám đốc Hwang đã lo lắng quá nhiều rồi. Nếu chú ấy còn phải giấu thêm bí mật, chú ấy sẽ bị khó tiêu vì căng thẳng mất."
Chuyện không ăn được một chút có gì to tát đâu? Gye Yoon không hiểu, vậy mà Won-woo lại nói rất nghiêm túc, như thể đây là chuyện hệ trọng hơn cả việc xé nát Hong Eun-tae. Chỉ đến lúc này, Gye Yoon mới nhận ra lý do Won-woo guiding cho mình.
Vì ông ta đã nhờ vả. Chỉ đơn giản vậy thôi. Cậu chẳng là gì trong mắt Won-woo cả. Đột nhiên, cậu cũng nhớ lại những lời Won-woo từng nói trước đây, như một chuỗi phản ứng dây chuyền. Hẳn là lúc cậu đang nói chuyện với anh trong vai Nani và chỉ trích gia tộc Ji. Won-woo đã đáp lại như thế này:
'Có khi tôi còn tàn nhẫn hơn. Cho dù tất cả Esper trên đời không thuộc phe tôi có chết hết, tôi cũng chỉ đứng nhìn.'
Phe của tôi. Won-woo đã nhắc đến cụm từ này vài lần. Anh ta cư xử như một kẻ chỉ hành động vì những ai thuộc về "phe mình". Tâm trí Gye Yoon, lúc này sáng suốt hơn bao giờ hết, bắt đầu quay cuồng với tốc độ chóng mặt. Chỉ có một cách, để cậu có thể lại nắm lấy bàn tay này. Đó là trở thành đồng minh của anh ta.
Vì mục đích đó, Gye Yoon đã cố gắng kiên nhẫn đến tột cùng. Cậu ép bản thân phải mở lòng bàn tay, chậm rãi rút bàn tay đang đan xen khỏi các ngón tay của Won-woo.
Cảm giác da chạm da chậm rãi ấy gây ra một khoái cảm tê ngứa, và một lần nữa hội tụ xuống vùng bụng dưới. Dương vật cậu vẫn hưng phấn đến mức cương cứng, thế nhưng khuôn mặt vô cảm của cậu không hề để lộ một tia cảm xúc. Thay vào đó, cậu trơ tráo hỏi:
"Khi nào chúng ta sẽ gặp lại?"
"Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu."
"Sẽ thôi. Đối với tôi, nơi này,"
Gye Yoon đảo mắt nhìn quanh văn phòng của Sang-cheon, rồi chậm rãi nói thêm,
"Giống như nhà vậy."
"Tôi chưa từng thấy cậu ở đây trước đây."
"Tôi đang đi nghỉ."
Nhưng sự hoài nghi vẫn còn đọng lại trong mắt Won-woo. Gye Yoon chậm rãi hỏi, như theo thói quen,
"Anh không tin tôi à?"
"Làm sao tôi tin được, thưa ngài Gye Yoon."
Khi tên mình được gọi, một nụ cười chậm rãi nở trên môi Gye Yoon. Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt ấy, đôi mắt cậu nhìn Won-woo chẳng chút tươi cười.
"Cứ thử tin tôi đi."
Ha. Won-woo nuốt một tiếng cười khẩy, cố che giấu sự bối rối. Đây có thật là Gye Yoon không? Ngay từ khoảnh khắc nắm lấy tay cậu và cảm nhận dòng sức mạnh, anh đã biết chắc cậu là một Esper hạng S. Bởi lẽ thứ năng lượng mênh mông đến khó tin kia, không thể nào giải thích được bằng bất cứ thứ hạng nào thấp hơn. Vấn đề là, cậu ta thực sự là ai?
Trong thế giới của Won-woo, chỉ tồn tại bốn Esper hạng S. Hai trong số họ đã chết khi anh còn nhỏ. Họ đến từ gia tộc Gye phương Bắc. Nếu thế giới này cũng tương tự, thì chỉ có một Esper hạng S duy nhất khớp với các điều kiện này: Phó Gia chủ của gia tộc Gye, kẻ được mệnh danh là "tên côn đồ".
Hơn nữa, chẳng phải người ta vẫn nói gia tộc Gye và gia tộc Ji là kẻ thù không đội trời chung sao? Có lẽ đó là lý do Sang-cheon thậm chí không tiết lộ cho Gye Yoon biết việc sẽ được guiding. Chắc hẳn, ông đã cố gắng giấu kín danh tính thật của Gye Yoon với Won-woo cho đến phút cuối. Bản thân Won-woo thì chẳng bận tâm việc cậu ta đến từ gia tộc Gye hay bất kỳ đâu, nhưng đối phương hẳn là người khác, nên anh buộc phải hỏi cho rõ.
"Tại sao cậu không quay lưng bỏ đi, khi đã biết tôi là con trai Ji Geun-oh?"
"Bởi vì anh chẳng khác gì một người xa lạ đối với Ji Geun-oh, đúng không?"
"..."
"Tôi nói sai sao?"
Đúng vậy, anh chẳng khác gì một kẻ xa lạ. Nếu là người khác hỏi, anh đã sẵn sàng trải lòng, nhưng trước mặt Gye Yoon, những lời ấy lại khó lòng thốt nên lời. Anh không thể xua đi cảm giác rằng một khi thừa nhận điều đó, mình sẽ bị cuốn vào cậu ta. Ở đây, điều Won-woo muốn chỉ là một cuộc sống lặng lẽ, bảo vệ những người thuộc về phe mình.
Nếu anh dính líu đến gia tộc Gye, e rằng anh sẽ lại lao vào một mớ hỗn độn khác. Khi sự im lặng của Won-woo kéo dài, Gye Yoon lại khẽ nhếch mép. Đôi mắt cậu vẫn lạnh lùng, mà lại hòa hợp một cách kỳ lạ với giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng vang lên:
"Anh đang sợ điều gì sao?"
"Làm gì có."
Ngay khi Won-woo phủ nhận, câu hỏi trước đó lại vang lên, như thể đã chờ sẵn:
"Có đúng là anh chẳng khác gì người xa lạ với Ji Geun-oh không?"
"... Nếu đúng thì sao?"
" Thì tốt quá chứ sao."
Sự thẳng thắn đến bất ngờ của cậu khiến Won-woo cũng buông lời thật lòng:
"Chẳng tốt chút nào với tôi cả. Tôi chẳng muốn dính dáng gì đến gia tộc Gye."
Ánh mắt Gye Yoon thoáng tối sầm, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ thờ ơ và đảo qua không trung. Rồi cậu chậm rãi phản bác:
"Không phải gia tộc Gye, nhưng chúng ta đều đang dính líu đến Giám đốc Hwang, đúng chứ?"
"Đừng có tùy tiện gộp ‘chúng ta’ vào. Nghĩ lại thì, cậu có quan hệ gì với Giám đốc Hwang?"
"Thế còn anh?"
Chẳng có gì để nói. Xét cho cùng, mối quan hệ của anh với Sang-cheon cũng chỉ là sự gắn bó đơn phương từ phía anh. Bằng cách nào đó, cảm giác như vừa thua cuộc ngay cả trước khi trả lời, Won-woo đáp lại bằng một giọng càu nhàu:
"Giám đốc Hwang là người tôi quý trọng."
"Vậy thì tôi thắng rồi."
Cái gì? Khi mắt Won-woo tròn xoe vì ngạc nhiên, Gye Yoon lại nhếch môi cười. Chỉ một bên khóe miệng cậu cong lên, trông như đang chế nhạo, nhưng với Won-woo, nó lại giống một nụ cười hân hoan. Bực thật đấy, mình đang ghen tị à?. Anh định hỏi xem, mối quan hệ nào khiến cậu ta dám khẳng định thắng thế.
Một tiếng "cót két" vang lên từ cánh cửa sắt. Chẳng mấy chốc, Sang-cheon hớt hải chạy vào, hai tay ôm chặt một đống đồ uống đóng hộp. Vừa bước vào, suýt vấp ngã, việc đầu tiên ông làm, là liếc nhìn đôi bàn tay trên bàn. Khoảnh khắc thấy hai người đã rời tay nhau, ông thở phào nhẹ nhõm, và giọng nói của Gye Yoon cất lên:
"Giám đốc Hwang giống như người cha thứ hai của tôi."
hết q2