Hơn Cả Một Triệu Nụ Hôn - Chương 4

Trước khi bắt đầu ca làm, cậu ghé qua bệnh viện rồi mới đi bộ tới chỗ hẹn gần khách sạn để ăn cùng với Yannis. Dù đã ba tuần kể từ sau tai nạn, tay cậu vẫn còn quấn băng.
 
Dù băng giờ đã mỏng hơn nhiều, bác sĩ vẫn dặn cậu không được tự ý tháo ra. Sau khi được sát trùng nhẹ và kiểm tra tiến trình hồi phục, cậu rời khỏi bệnh viện. Ở lần khám tiếp theo, bác sĩ sẽ tháo chỉ. Vết thương không còn đau và cũng đã lành khá tốt, nhưng di chứng để lại thì không nhỏ. Cậu vẫn không thể cầm vặn ốc vít. Thở dài vô thức, bỗng cậu nghe thấy một tiếng ồn lớn vang lên. Quay đầu lại vì bất ngờ, cậu thấy một đám đông đang tụ tập và bàn tán xôn xao. Nhíu mày khó hiểu, trong đám đông đó, cậu bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
 
— Yannis?
 
Cậu kinh ngạc len qua đám đông để túm lấy cậu ta.
 
— Yannis. Cậu đang làm gì vậy, ở cái chỗ thế này?
 
— À, Ji à. Đợi chút.
 
Không thèm nhìn cậu lấy một lần, ánh mắt của Yannis lại hướng về phía khác. Cậu cũng vô thức quay đầu theo ánh nhìn ấy rồi nhíu mày.
 
Hai người đàn ông đang cãi nhau. Giọng họ vang to đến mức gần như át cả khu phố, tuôn ra đủ thứ lời lẽ, nhưng tuyệt nhiên không ai ra tay. Người ta tụ tập lại xung quanh, thay vì can ngăn thì lại thi nhau bàn luận xem ai đúng ai sai. Bên này bảo bên kia nói sai, bên kia lại bảo bên này không hợp lý. Cảnh tượng như đang châm thêm dầu vào lửa khiến cậu thở dài lần nữa, như thể đã quá quen với mấy chuyện thế này.
 
— Đi thôi.
 
— Khoan đã, phải phân xử ai đúng ai sai chứ.
 
Đúng là vậy. Cậu cũng biết tính cách người Hy Lạp - mỗi khi có tranh cãi là y như rằng ai cũng muốn chen vào làm trọng tài. Dù biết có nói gì Yannis cũng không nghe, cậu vẫn phản bác một câu:
 
— Cậu có quen ai trong số họ đâu mà phân xử.
 
— Chính vì không quen nên càng khách quan mà.
 
Vẫn chẳng thèm liếc nhìn cậu, Yannis chỉ “ừm ừm” rồi hào hứng xen vào tranh luận:
 
— Người này rõ là chẳng biết tí gì về bóng đá. Trận trước thua Thổ Nhĩ Kỳ là do Teotokas lơ là hoàn toàn. Nếu lúc đó chuyền bóng tử tế thì đã không đến mức đó rồi. Đá hụt giữa không trung như thế, đúng là đồ ngốc.
 
— Gì cơ? Cậu vừa nói ai là đồ ngốc đấy? Teotokas là cầu thủ xuất sắc nhất còn gì! Về khoản đá phạt thì không ai sánh bằng đâu. Cậu có biết Teotokas đang thi đấu ở Premier League và được đánh giá cao thế nào không hả?
 
— Đó không phải đá phạt mà là đường chuyền, cậu nói cái gì thế. Đường chuyền ấy mà, phải hiểu là…
 
Cuộc tranh luận bắt đầu leo thang. Bây giờ không chỉ Yannis và gã kia, mà những người xung quanh cũng bắt đầu chia phe cãi vã. Cảnh tượng nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn. Dù ai cũng lớn tiếng cãi cọ, không ai thực sự động tay. Đối với người Hy Lạp, việc sử dụng nắm đấm đồng nghĩa với việc thiếu lý lẽ và coi như là thua cuộc, nên họ tuyệt đối không dùng đến bạo lực. Nhìn họ cãi nhau đến khản cổ, cậu thở dài rồi liếc nhìn đồng hồ. Giá mà cứ đấm nhau cho xong, còn hơn là thế này. Đến ăn tối còn không xong, kiểu này trễ giờ làm mất thôi.
 
Bồn chồn nhìn quanh, cậu lên tiếng:
 
— Tớ đi ăn trước đây. Cậu xong việc thì tới sau nhé.
 
Không rõ có nghe hay không, Yannis vẫn đang cãi hăng máu. Cậu đành quay lưng rời đi, hướng đến tiệm taverna quen thuộc. Gọi một phần sandwich và nước chanh, ngay sau đó, nhân viên mang ra ly nước chanh trước. Cậu lặng lẽ nhìn dòng người qua lại.

Ngước nhìn bầu trời, Young Hoo chợt nghĩ, Cuối tuần này đi bảo tàng cũng được nhỉ.
 
Cậu vừa nhấp một ngụm nước chanh khi nghĩ đến mấy bảo tàng gần đây thì suýt sặc vì chua quá. Gì thế này, bỏ nguyên quả chanh vô à?  cậu rùng mình. Bảo sao vừa nãy người phục vụ ném cho cậu cả nắm đường rồi bỏ đi. Young Hoo vội vã quấy hết đám đường còn lại vào ly rồi mới dám uống tiếp. Mặc dù vẫn phải nhắm tịt mắt mỗi khi hớp thêm một ngụm.
 
“Ugh…”
 
Cậu bất giác rên lên một tiếng. Và cũng chính lúc đó, cậu cảm thấy có ánh mắt từ đâu đó đổ dồn về phía mình. Quay đầu theo bản năng, Young Hoo giật mình.
 
Là người đàn ông đó.
 
Dù có đeo kính râm dày cộp, Young Hoo vẫn nhận ra anh ta ngay lập tức. Trong bộ vest xám nhạt toát lên ánh lụa nhẹ, người đàn ông đang đứng tựa vào chiếc Mercedes đen bên kia đường, trước một trung tâm thương mại lớn. Anh ta đang hút xì gà và thỉnh thoảng lại xem đồng hồ trông như đang đợi ai đó. Chắc là hẹn hò?
 
Ngay lập tức, cậu nhớ đến chiếc khăn giấy có ghi số điện thoại mà anh ta từng đưa cho mình. Khi ấy bận quá, lại còn bị thương ở tay nên chẳng nhớ nó trôi đâu mất. Mà có giữ thì chắc cậu cũng chẳng gọi… Đã gần một tháng rồi, ai ngờ hôm nay lại bất ngờ chạm mặt ở nơi thế này.
 
Young Hoo cứ ngẩn người nhìn anh ta. Dường như người đàn ông kia vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của cậu — có lẽ vì xung quanh quá nhiều ánh nhìn. Có người còn giơ máy ảnh chụp hình, nhưng anh ta chẳng mấy bận tâm, như thể đã quá quen với chuyện này rồi. Khi Young Hoo còn đang nhìn chằm chằm, một cô gái mặc váy đỏ rực bồng bềnh, tay ôm một con mèo lông dài, bước ra từ trung tâm thương mại. Từ đâu đó vang lên cái tên Karisteas.
 
Một nhân viên mặc đồng phục vội vàng đi theo phía sau cô gái, ôm theo cả đống túi và hộp. Người đàn ông kia dụi tàn xì gà, mở cốp xe, đợi nhân viên cất đồ vào rồi gật đầu tiễn cậu ta đi. Sau đó, anh ta mở cửa sau cho cô gái. Cả hai trao đổi vài câu, rồi cô gái nhẹ nhàng bước vào xe. Người đàn ông vòng qua ghế lái, và chiếc Mercedes lăn bánh. Young Hoo vẫn đờ đẫn ngồi nhìn theo.

“Thật là… Dám bắt mình ngồi ghế sau.”
 
Melphi làu bàu, ôm chặt con mèo yêu quý trong lòng.
 
Andreas bật cười trêu chọc:
 
“Không còn cách nào khác. Em biết anh bị dị ứng mà.”
 
“Xạo quá. Anh ghét mèo thì có!”
 
Delphi xen vào, Andreas chỉ nhún vai đáp gọn:
 
“Anh bị dị ứng với tất cả động vật. Nếu lần sau em còn mang con mèo đó theo, thì đừng mong anh đi mua sắm cùng nữa. Nhớ cho kỹ.”
 
“Ác quá. Diana đáng yêu thế mà…”
 
“Yêu đến mức muốn quẳng nó ra khỏi xe luôn ấy chứ.”
 
“ANDREAS!!”
 
Melphi hét toáng lên, nhưng Andreas chỉ cười nhạt, lơ đi rồi chuyển chủ đề.
 
“Nào, lần này em muốn càn quét tiệm nào đây?"

Cũng gần ăn xong bữa thì chuyện xảy ra. Đúng như dự đoán, vì thế mà Young Hoo đi làm muộn. Cậu chỉ biết không ngừng cúi đầu xin lỗi.
 
"Xin lỗi ạ."
 
Theron thở dài nói:
 
"Thế này thì phiền lắm đấy, Ji."
 
Vì phát âm tên "Young Hoo" quá khó, Theron tự ý lấy họ của cậu mà gọi. Rồi dần dần, ai cũng gọi theo như thế.
 
"Em xin lỗi."
 
Cậu tiếp tục cúi đầu xin lỗi, và Theron lại nhấn mạnh thêm một lần nữa.
 
"Không có lần sau đâu. Đi trễ thế này, chẳng giống Ji chút nào."
 
"Em sẽ chú ý hơn ạ."
 
Chỉ khi nói xong lời xin lỗi lần nữa, Young Hoo mới được lui ra. Vì đến muộn, nên công việc chuẩn bị càng thêm gấp gáp. Một bartender khác thoáng nhìn thấy băng quấn trên tay cậu liền lo lắng hỏi:
 
"Bác sĩ bảo sao?"
 
"Hồi phục tốt mà, không sao đâu."
 
Cậu mỉm cười trấn an, nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo. Vấn đề không phải là vết thương. Nếu cứ tiếp tục thế này, thì không thể làm việc lâu dài được. Dù nghĩ vậy, nhưng Young Hoo vẫn chưa thể buông được chiếc shaker.
 
Cái nhóm mà người ta gọi đùa là "tụ họp của lũ ăn chơi" đó, thực ra đã tồn tại từ trước khi Andreas vào đại học. Sau khi xuất ngũ, nhóm lại tái hợp—hoàn toàn phù hợp để trốn khỏi hiện thực. Những cậu ấm nhà giàu chẳng có việc gì làm thường tụ tập lại gây chuyện, uống rượu, mở tiệc thâu đêm... nhìn đâu cũng thấy chẳng nghiêm túc. Hiện tại, đó lại là nơi Andreas hợp nhất.
 
Địa điểm tụ họp của nhóm thường rất cố định. Phần lớn là mở tiệc trên du thuyền của Andreas hoặc của ai đó trong nhóm, nếu không thì cũng là la cà khắp các quán bar, club. Hôm nay, điểm đến là bar và club. Vì đến lượt mình chi trả, Andreas đưa Delphi về nhà xong thì lập tức đến thẳng khách sạn.
 
"Đến muộn rồi đấy."
 
Không cần ai dẫn đường, Andreas cũng tìm được chỗ đám bạn đang tụ lại. Vừa kéo ghế ngồi xuống, cậu vừa nói. Nhóm bạn lập tức ồn ào cả lên.
 
"Lại chuyện gì mà đến muộn vậy, Andreas? Mày chưa từng đến đúng giờ bao giờ cả."
 
"Lúc nào cũng thế. Không đặt ra hình phạt thì không được rồi. Làm gì bây giờ nhỉ?"
 
"Chạy cái Ferrari mà còn muộn à? Đừng nói là xe lỗi đấy nhé."
 
Tiếng người này người kia thi nhau nhao nhao, rồi một giọng khó chịu cất lên ở cuối:
 
"Không thể tin được."
 
Người vừa nói là Nikos Doukakis. Gia tộc Doukakis của cậu ta cùng với nhà Karisteas là hai tập đoàn hàng hải có tiếng ở Hy Lạp. Nhờ vậy, Nikos và Andreas đã thân nhau từ nhỏ, vừa là bạn thân, vừa là đối thủ không đội trời chung.
 
Từ thời đi học đến giờ, họ luôn cạnh tranh với nhau. Nếu tính điểm thì Andreas dẫn trước 3-1. Dù có thua một lần trong bốn lần, nhưng phần lớn đều là cậu thắng. Lần gần nhất Andreas thắng là khi cậu kịp đặt mua chiếc Ferrari phiên bản giới hạn. Nikos chỉ chậm một nhịp nên lỡ mất cơ hội, từ đó cứ đem chuyện này ra nói mãi. Andreas cười nhàn nhã, quay sang nhìn cậu ta.
 
"Nick à, đàn ông mà cứ ôm mãi chuyện cũ thì chẳng mạnh mẽ chút nào đâu."
 
"Ai thù dai chứ, chỉ là cậu đến muộn nên nói một câu thôi mà."
 
Phản ứng đỏ mặt pha chút tức giận ấy chỉ khiến Andreas bật cười khẽ. Nhưng xem ra điều đó lại càng khiến Nick khó chịu hơn.
 
“Này cậu, cái kiểu cười như thể đang coi thường người khác ấy, chẳng hay ho chút nào đâu.”
 
Trái ngược với Nick đang nghiêm mặt ra, Andreas vẫn giữ nguyên nụ cười mà phủ nhận:
 
“Làm gì có. Tôi không phải kiểu người khinh thường ai cả.”
 
“Nực cười.”
 
Nick hừ mũi, khẽ cười khẩy. Đúng lúc ấy—
 
“Xin lỗi. Quý khách có thể gọi món được chứ ạ?”
 
Một giọng nói trầm tĩnh vang lên, Andreas – đang chuẩn bị rút điếu xì gà ngậm lên môi – khựng lại. Anh chậm rãi quay đầu nhìn ra sau và đột nhiên sực nhớ một điều mà nãy giờ mình đã quên khuấy. Phải rồi, người đàn ông đó làm việc ở đây mà.
 
Anh chàng bartender với thân hình mảnh khảnh và gương mặt điển trai ấy vẫn mặc bộ đồng phục chỉnh tề như lần đầu họ gặp. Vừa chạm mắt nhau, người kia có hơi giật mình chớp mắt, rồi ngay lập tức trở lại vẻ mặt bình thản không cảm xúc. Người đàn ông này đang nghĩ gì vậy nhỉ? Andreas chợt thấy tò mò.
 
“Quý khách muốn gọi món?”
 
Giọng nói kèm theo nụ cười nhắc nhở khiến Andreas như sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.
 
“Khoan đã. Đợi chút nữa.”
 
“Vâng, tôi hiểu.”
 
Người đàn ông cúi đầu lịch sự rồi quay lưng rời đi. Andreas nhanh chóng liếc qua tấm bảng tên màu vàng gắn trên ngực anh ta: Ji. Nhắc mới nhớ, hình như Theron từng gọi anh ta là Ji thì phải. Andreas nhìn theo bóng lưng đó một lúc, rồi quay lại – ngay sau đó liền nhíu mày khó hiểu.
 
“Bọn cậu nhìn cái gì mà mặt mày kỳ cục thế?”
 
Không chỉ mình Andreas đang dõi theo bóng lưng của Young Hoo. Nhóm người kia cũng như bị thôi miên, nhìn theo anh ta đến lúc bừng tỉnh rồi bắt đầu nói líu ríu.
 
“Thấy chưa? Tôi đã bảo mà.”
 
“Thật đúng như lời đồn. Làm ở cái bar thế này đúng là phí của trời. À không phải quán bar không tốt, chỉ là cảm giác... như cậu ta hợp với một nơi khác hơn.”
 
“Ý cậu là… giường?”
 
Một câu đùa tục tĩu vừa dứt, cả đám liền phá lên cười. Có người còn tiếp lời rất nhanh:
 
“Nhìn cái eo mềm mại đó đi. Cổ tay thì nhỏ xíu, lúc đặt ly xuống cứ muốn chụp lấy luôn ấy. Nghe giọng cậu ta mà tôi chỉ muốn đè xuống.”
 
“Chắc cậu muốn nghe cậu ta rên rỉ?”
 
“Chuẩn, đúng kiểu đó luôn.”
 
Lại thêm một trận cười nổ ra. Andreas chớp mắt.
 
“Khoan đã... Ý các cậu hôm nay hẹn nhau đến đây là vì…”
 
“Đúng rồi, chính thế.”
 
Đám kia không chút do dự gật đầu xác nhận.
 
“Lần trước thấy cậu ta ở bữa tiệc của Feris, từ đó đến giờ cách ngày là tôi lại đến đây một lần.”
 
“Gọi món cũng phải chọn đúng cậu ta phục vụ cho bằng được nữa cơ.”

“Lần trước anh uống liền năm ly whisky nguyên chất đấy. Rồi sau đó, có người nhìn anh rồi hỏi ‘Quý khách, anh ổn chứ?’—mà suýt nữa là anh tè ra quần.”
 
“Nhờ say mềm nên mới thoát khỏi bẽ mặt chứ gì.”
 
“May là lúc đó không cương lên.”
 
Những câu đùa tục tĩu lại tiếp tục vang lên kèm theo tiếng cười hô hố khiến Andreas bất giác nhíu mày. Cái quái gì thế này. Mấy đứa con nhà danh giá của Athens mà lại đang ngẩn ngơ vì một anh chàng bartender?
 
Đối với bọn họ, gu của đối phương chẳng quan trọng. Nếu sức hút bản thân chưa đủ, thì đã có tiền bù vào. Từ trước đến giờ, bọn họ chưa từng thất bại. Bất kể đối phương là nam hay nữ, điều đó cũng chẳng quan trọng. Dù chính Andreas cũng không quá câu nệ chuyện giới tính, nhưng cảnh cả nhóm lố nhố phát cuồng vì một người thì quả thật là ngoài sức tưởng tượng. Dù gì thì cũng chỉ là một bartender thôi mà. Anh bật tiếng tặc lưỡi, không thể tin nổi, thì bỗng nhiên một cảnh tượng đập vào mắt anh - Nick từ nãy đến giờ không nói một lời nào, chỉ dán mắt nhìn chằm chằm về phía đó. Đây là lần đầu Andreas thấy Nick trông đờ đẫn như vậy. Đến mức khiến anh phải lắc đầu ngán ngẩm.
 
Cả cậu nữa cũng bị hớp hồn rồi à?
 
“Chỉ vì vẻ ngoài hợp mắt mà cả lũ bu lại cười đùa thế này thì thật đáng thất vọng. Trẻ con thì có.”
 
Vừa dứt lời, Andreas liền bị cả đám phản đối:
 
“Trẻ con á? Chính cậu cũng trố mắt nhìn còn gì.”
 
“Nói thật đi, trong bọn này người bị hút hồn nhất là cậu đấy.”
 
“Đúng vậy! Tôi cứ tưởng cậu định đè người ta ra ngay tại chỗ đấy.”
 
“Gớm, đúng là đồ ‘sung sức’!”
 
Trước những tràng cười ầm ĩ, Andreas bình thản đáp lại:
 
“Tôi thì có lý do. Tôi biết cậu ta mà.”
 
“Biết á? Là sao?”
 
Lần đầu tiên Nick lên tiếng. Nhìn gương mặt ngơ ngác và đôi mắt ngây dại ấy, Andreas thầm bật cười khinh miệt rồi ung dung tiếp lời:
 
“Không thể quên được, vì lúc đó ấn tượng lắm.”
 
“Kể đi, có chuyện gì?”

Nick sốt sắng hỏi lại. Andreas châm điếu xì gà đang ngậm dở, nhả một hơi khói rồi mới trả lời:
 
“Cũng chẳng có gì to tát. Cậu ta cúi sát lại, hít đầy một hơi khói tôi vừa nhả ra thôi.”
 
“Khói? Ý cậu là khói thuốc?”
 
Ai đó trong nhóm reo lên. Andreas chỉ cười thản nhiên:
 
“Cậu ta nhắm mắt, vẻ mặt đầy ngọt ngào, tôi suýt nữa đã hôn cậu ta rồi.”
 
“Ôi trời, nghe mà mê luôn!”
 
“Chết tiệt, sao vận may kiểu đó lại rơi hết vào người cậu thế hả? Đời đúng là bất công!”
 
Được nghe những lời này từ những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng chẳng phải chuyện dễ. Andreas bất giác nở một nụ cười khó hiểu khi cảm thấy một thứ cảm giác ưu việt mà bản thân cũng không ngờ tới. Giữa đám bạn đang xôn xao, Nick chớp mắt lúng túng rồi lên tiếng:
 
“...Cậu quen cậu ta lâu chưa?”
 
Câu hỏi dè dặt khiến Andreas cố tình làm ra vẻ đang nhớ lại rồi mới đáp:
 
“Ừm... chắc cũng hơn một tháng rồi.”
 
“Vậy cậu ta bắt đầu làm việc từ hơn một tháng trước sao...”
 
Nghe thấy Nick lẩm bẩm như nói với chính mình, Andreas liền hiểu ra suy nghĩ của cậu ta.
 
“Đừng tự tiện cướp nhân viên của tôi đi như vậy chứ, Nick.”
 
"Tranh giành? Cậu đang nói gì vậy, tớ chưa từng có suy nghĩ đó…"
 
Dù miệng thì phủ nhận, nhưng mặt Nick lại đỏ bừng. Andreas khẽ nhếch môi như thể “biết ngay mà” rồi chậm rãi nhả làn khói thuốc.
 
"Cậu ta là người quan trọng ở khách sạn bọn tôi. Nếu cậu định ngang nhiên giành giật, tôi cũng sẽ nghiêm túc mà ứng phó đấy, nên hãy cân nhắc cho kỹ."
 
Nghe thế, Nick như nổi đóa, liền gắt lên:
 
"Quan trọng cái gì chứ? Còn chẳng biết cậu ta làm ở đây cơ mà."
 
"Ai nói không biết? Tôi biết mà."
 
"Nói dối! Rõ ràng lúc nhìn thấy cậu ta đã giật mình còn gì. Dù có biết thì cũng quên béng đi rồi. Vậy mà còn nói là quan trọng? Thế thì thử nói xem, cậu ta quan trọng ở điểm nào?"
 
Hiếm khi Nick nghiêm túc hẳn lên, giọng đầy khiêu khích. Andreas khẽ nhíu mày. Nếu Nick dễ dàng bỏ cuộc, có lẽ Andreas cũng chẳng mấy bận tâm. Về sau dù Nick có dụ dỗ Young Hoo bằng lời ngon tiếng ngọt thì anh cũng chẳng quá để ý. Nhưng chính thái độ phản ứng như thế lại khiến lòng hiếu thắng trong Andreas bùng lên. Anh lại nhả một làn khói dài, rồi lên tiếng.
 
"Được thôi, vậy cá cược nhé."
 
"Cá cược?"
 
Vừa nghe đến từ đó, đám bạn xung quanh liền mắt sáng rỡ, chăm chú nhìn Andreas. Nick cũng thoáng căng thẳng. Andreas ung dung tiếp lời:
 
"Tôi sẽ chứng minh cậu ta quan trọng đến mức nào trong quán bar này. Và tôi sẽ đặt cược bằng cái này."
 
Nói rồi, anh rút chìa khóa chiếc Ferrari ra, đặt lên bàn. Đám bạn không kìm được mà ồ lên trầm trồ. Khi Andreas nheo mắt nhìn về phía Nick, cậu ta do dự một lúc rồi cũng gật đầu.
 
"Được thôi, tôi cược bằng chiếc du thuyền và con ngựa."
 
Thứ làm Andreas hứng thú lại chính là cái sau.
 
"Ngựa á? Là Ilios à?"
 
"Đúng thế."
 
Ilios là giống Thoroughbred thuần chủng, cũng là một trong số ít lần hiếm hoi Andreas thua Nick. Cái gật đầu đồng ý ấy khiến khóe môi Andreas khẽ cong lên.
 
"Được rồi, bắt đầu cuộc cá cược thôi."
 
"Như nào cơ?"
 
Nick căng thẳng hỏi lại. Andreas liếc nhìn về phía Young Hoo rồi chậm rãi nói:
 
"Chỉ cần gọi món thôi, xem cậu ta làm được tới đâu. Gọi khoảng… hai mươi món thì sao?"
 
"Gì chứ?"
 
"Chỉ thế mà cũng đòi cá cược á?"
 
Tiếng thở dài thất vọng vang lên khắp nơi, nhưng Andreas vẫn thản nhiên đáp:
 
"Chuyện sẽ khác nếu thêm điều kiện thế này: gọi hai mươi món, không được viết ra, phải ghi nhớ hết. Tất nhiên là không được hỏi lại chúng ta."
 
Lúc này, phản ứng đầy hứng thú bắt đầu râm ran.
 
"Nghe cũng hay đấy."
 
"Hai mươi món thì hơi khác thật."
 
"Không được hỏi lại cơ à…"
 
Giờ chỉ còn chờ câu trả lời của Nick. Bị tất cả ánh nhìn dồn về phía mình, Nick ngẫm nghĩ một lúc rồi nghiêm mặt đáp:
 
"Nếu cậu tăng lên thành ba mươi món, tính cả rượu vang, chỉ được gọi đúng một lần, và giới hạn thời gian trong một tiếng thì tôi sẽ cược."
 
Andreas không trả lời ngay mà im lặng nhìn Nick. Lời khen của Theron vốn đã hiếm, mà anh cũng chỉ lướt qua một lần, nhưng phải thừa nhận là tay Young Hoo khá lanh lẹ. Thế nhưng với điều kiện khắt khe đến vậy thì… liệu có ai làm nổi? Nếu có thì trên đời này cũng chẳng mấy người. Huống chi người đó lại chỉ là một bartender nhỏ bé ở quán bar này. Nhưng đã là người khởi đầu vụ cá cược, lại cộng thêm bản tính thích thắng thua, Andreas không thể lùi bước.
 
"Được thôi."

Andreas khẽ nhìn chùm chìa khóa xe Ferrari trong tay, nở nụ cười nhạt.
 
Tạm biệt nhé, Ferrari.
 
 
Hôm nay sảnh còn bận rộn hơn thường ngày, Young Hoo cũng phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Trong lúc làm việc, cậu không quên liếc mắt về phía quầy bar. Đám đàn ông đang chiếm trọn góc rộng nhất kia cứ ồn ào hết hét lại cười, náo loạn cả một khu vực. Trong số đó, một vài người Young Hoo từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu tiên cậu biết họ quen biết nhau.
 
Và ngạc nhiên hơn cả là cái người kia cũng đang ngồi chung bàn với họ. Nhìn thế nào cũng thấy không hợp với kiểu người cợt nhả như vậy, vậy mà không hiểu sao hắn ta lại hòa nhập rất tự nhiên. Điều đó khiến Young Hoo không khỏi thắc mắc trong lòng: "Rốt cuộc anh ta là ai?" Cậu vốn đã không tin người này chỉ là tài xế, và bây giờ thì càng thấy nghi.
 
Dù gì đi nữa, chuyện đó cũng chẳng liên quan đến mình. Cậu lắc đầu, tự nhắc bản thân nên lo làm việc cho xong thì hơn. Nghĩ tới đống việc chưa giải quyết, cậu bắt đầu mất kiên nhẫn.
 
Vừa lau sạch cái bình shaker vừa dùng, Young Hoo vừa lén nhìn về phía đó, đúng lúc một người đàn ông trong nhóm giơ tay ra hiệu gọi đồ. Cậu lập tức nở nụ cười, bước nhanh đến.
 
"Vâng, quý khách cần gì ạ?"
 
Cậu hỏi với nụ cười nhã nhặn, nhưng cả đám đàn ông lại bỗng đờ người ra nhìn chằm chằm. Trước phản ứng kỳ lạ đó, Andreas đột nhiên nảy ra trò đùa tinh quái.
 
Vous avez les hanches sexy.
"Em có cái hông thật gợi cảm."
 
Young Hoo không hiểu gì cả. Đó là tiếng Pháp à? Hay tiếng Ý? Cậu bối rối nhìn quanh, thấy mấy người kia đều biết rõ hắn ta đang nói gì, mặt vừa kinh ngạc vừa đầy hứng thú. Không phải gọi đồ uống… Rốt cuộc là nói gì vậy? Hay đang khen không gian quán bar? Dù mơ hồ nhưng Young Hoo đoán là lời khen nên miễn cưỡng cười đáp lại.
 
"Cảm ơn ạ."
 
Vừa dứt lời bằng tiếng Hy Lạp, cả bàn bật cười như điên. Young Hoo sững mặt. Có vẻ cậu vừa mắc lỗi gì đó. Hắn ta nói cái gì khiến họ cười dữ vậy? Andreas vẫn cười toe, nói tiếp:
 
Laisse-moi te toucher.
"Cho anh chạm vào em đi."
 
Chưa kịp đáp, đám kia lại phá lên cười. Lần này Young Hoo hoàn toàn giận dữ, trừng mắt nhìn Andreas.
 
"Nếu anh có gì muốn nói, làm ơn dùng tiếng Anh hoặc tiếng Hy Lạp. Xin lỗi, tôi không nói được mấy thứ tiếng khác."
 
Young Hoo phát âm rành mạch, giọng khô khốc. Andreas chỉ mỉm cười xua tay như thể không có gì nghiêm trọng. Cơn giận trong Young Hoo dâng lên, nhưng dù sao cũng không thể nổi nóng với khách. Cậu cố gắng kiềm chế, xóa bỏ nụ cười, mặt lạnh tanh nhìn đám người kia. Mãi sau, bọn họ mới thôi cười để gọi đồ.
 
"Một ly Dry Martini."
 
"Cho tôi Gin Tonic."

"Tequila."
"Ballantine 30 năm Double."
 
Những lời gọi đồ uống không ngừng tuôn ra. Dù đã đi một vòng hết cả bàn, đám đàn ông vẫn tiếp tục gọi thêm. Cứ như thể họ định uống hết thật vậy. Dù thấy kỳ lạ, nhưng Young Hoo vẫn lắng nghe chăm chú. Cậu khựng lại trong chốc lát khi nghe Andreas gọi tên một loại rượu vang.
 
"Romanée-Conti năm 1984, hai chai."
 
Young Hoo lập tức tái mặt. Rồi giọng của Nick vang lên bên tai cậu.
 
"Dom Pérignon, năm 1999."
 
Lấy lại tinh thần, Young Hoo nghe thêm khoảng hơn chục loại rượu nữa. Trong đó, champagne thì còn đỡ, chứ chỉ tưởng tượng đến số lượng rượu vang kia thôi cũng đủ rùng mình. Young Hoo nắm chặt tay đã được băng bó giấu sau lưng như trong tư thế “nghỉ tại chỗ”.
 
"...Tôi đã hiểu."
 
Sau khi nghe hết lượt gọi cuối cùng, Young Hoo đảo mắt một lần nữa quanh đám đàn ông để chắc chắn họ không gọi thêm gì. Rồi cậu cất giọng:
 
"Dry martini hai ly, gin tonic một ly, Ballantine 30 năm Double, Romanée-Conti 1984 hai chai, Singapore Sling, Château Pétrus 2000, Dom Pérignon 1994 và 1999, Cuba Libre, Absolut Vodka hai chai, ginger ale, Louis Latour 2001 và 2004, Château Mouton Rothschild 1991 và 1993, Black Russian, Kamikaze ba ly, Blue Hawaii, Blue Margarita, Piper-Heidsieck 1992, Domaine Carripidis 1999, tequila ba ly, Planeta Chardonnay 2002. Có đúng hết không ạ?"
 
Sau khi liệt kê nhanh như súng liên thanh, Young Hoo nhìn quanh. Không một ai lên tiếng. Dù thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng cậu còn bận tâm đến việc khác quan trọng hơn. Gác lại những nghi ngờ vụn vặt, cậu mở lời:
 
"Vì quý khách gọi khá nhiều nên có thể sẽ mất chút thời gian. Quý khách có phiền không ạ?"
 
"Tuỳ cậu."
 
Người trả lời là Andreas. Young Hoo mỉm cười lịch sự rồi nói:
 
"Tôi sẽ mang ra ngay khi chuẩn bị xong. Xin phép."
 
Cúi người chào một cách cung kính rồi quay lưng bước đi, Young Hoo nhanh nhẹn như cơn gió, y như lúc đến. Còn lại phía sau là đám người nhìn theo bóng lưng cậu mà ngẩn ngơ, rồi chẳng mấy chốc lại nhao nhao lên:
 
"Gì thế kia, nghe một lần mà nhớ hết hả?"
 
"Không thèm viết ra luôn!"
 
"Nguy hiểm thật đấy. Nick, căng thẳng chưa?"
 
Trong tiếng ồn ào, Nick liếc nhìn Andreas. Người kia vẫn nở nụ cười bình thản. Nick nghiêm mặt nói:
 
"Trận đấu mới chỉ bắt đầu. Biết đâu hắn sẽ quên mất khi đang pha rượu. Hoặc có khi lại quá thời gian cũng nên."
 
"Trông cậu mong chờ điều đó lắm nhỉ, Nick."
 
Trái ngược với Nick, Andreas vẫn giữ nụ cười, khẽ giơ tay lên. Chiếc đồng hồ Harry Winston trên cổ tay anh ta phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
 
"Đã ba phút rồi đấy."
 
Quái thật. Đám này định chết chìm trong bể rượu chắc?
 
Cúi đầu chào xong, việc pha chế ba mươi loại rượu cũng không quá khó. Mặc dù tốc độ pha rượu của Young Hoo hôm nay nhanh hơn hẳn mọi khi, nhưng trong đầu cậu chỉ luẩn quẩn một ý nghĩ duy nhất.
 
Rượu vang. Dụng cụ mở nắp. Rượu vang.
 
“Chết rồi.”
 
Do căng thẳng quá mức, suýt nữa Young Hoo đã làm rơi ly thủy tinh. Cậu vội đặt ly lên bàn rồi bắt đầu pha loại rượu đầu tiên là rượu nguyên chất (straight). Đột nhiên cảm thấy tay mình vụng về lạ thường, cậu quay đầu nhìn — và thấy dải băng trắng. Sau một thoáng do dự, cậu tháo băng ra. Bàn tay nhẹ nhõm ấy dần quen trở lại sau một lúc và di chuyển ngày càng thuần thục hơn, nhưng tất cả chỉ là do phản xạ theo thói quen. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn lại đúng một việc. Young Hoo đặt hơn mười chiếc ly lên một chiếc khay lớn, bước nhanh mà không hề lộn xộn, rồi mang chúng đến bàn phục vụ.
 
“Phần còn lại em sẽ mang ra ngay ạ.”
 
Sau khi đặt chính xác từng chiếc ly trước mặt từng người và cúi đầu chào, Young Hoo lùi lại. Đám đàn ông chỉ biết ngẩn người. Mỗi người gọi hai đến ba loại rượu, nhưng những gì vừa được phục vụ chỉ là lượt đầu tiên. Khi họ nhìn ly rượu được đặt đúng ngay trước mặt mình, ai đó khẽ rên lên như thể bị choáng ngợp:
 
“…Thật sự là cậu ta định mang hết à?”
 
Mặt Nick trắng bệch. Andreas thì vẫn đang cười, nhưng sắc mặt anh ta cũng tái đi rõ rệt. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Ít nhất thì mình tưởng cậu ta sẽ hỏi thử xem ai là người đã gọi rượu cơ chứ. Andreas nhìn ly martini được đặt chuẩn xác trước mặt mình, cố gắng giữ nụ cười gượng gạo. Không chỉ họ, bản thân Andreas cũng không ngờ cậu ta sẽ làm tới mức này. Từ lúc nhận order đến khi phục vụ đầy đủ ly đầu tiên chỉ mất chưa đến 20 phút.
 
Không ai lên tiếng, chỉ âm thầm nhìn nhau dò xét. Và rồi hơn 20 phút nữa trôi qua, Young Hoo lại bất ngờ xuất hiện, mang đến lượt rượu thứ hai. Lần này cũng vậy, không lệch một ly, cậu đặt chính xác ly rượu trước mặt từng người như đã thuộc nằm lòng. Không tỏ ra vội vã, nhưng tốc độ thì lại nhanh đến đáng kinh ngạc, Young Hoo gom sạch những ly rỗng vào khay và mang đi.
 
“Còn lại là rượu vang à……………”
 
Ai đó thì thầm. Giờ đây, Young Hoo không còn là đối tượng khiến họ thèm khát nữa. Nick mặt mày trắng bệch, còn nụ cười cũng đã biến mất trên gương mặt Andreas từ lúc nào không hay.
 
 
Young Hoo lao về kho như bay để lấy rượu vang. Tìm chai rượu không khó, vấn đề là sau đó.
 
Lau sạch chai, chuẩn bị sẵn ly, cậu thở ra một hơi run rẩy. Cảm giác muốn cầu cứu ai đó dâng lên mãnh liệt. Nhưng Theron đang bận pha chế cocktail cho các đơn đặt hàng phòng riêng, còn các bartender khác thì rối bời xử lý phần còn lại do Young Hoo ôm nguyên một bàn khách lớn.
 
Young Hoo cắn môi. Không thể cứ mãi nhờ người khác được. Cúi xuống, cậu thấy tay mình run lên bần bật. Nghiến răng, cậu vội xem giờ. Đã bắt đầu muộn mất rồi. Giờ chắc họ đã uống xong ly thứ hai rồi. Vì thấy họ uống rất nhanh mà. Không còn thời gian do dự nữa. Để che đi bàn tay đang run rẩy, Young Hoo cố tình nhanh tay hơn khi chất rượu vang lên xe đẩy.
 
“Rượu vang quý khách gọi đây ạ.”
 
Vừa đẩy xe rượu bước tới, Young Hoo bất ngờ lên tiếng, khiến đám đàn ông giật nảy mình và vội vàng nhìn đồng hồ. Không rõ lý do, cậu chỉ lặng lẽ đặt ly xuống, đưa nhãn chai cho người gọi xác nhận, rồi bắt đầu mở nắp. Cho đến đây thì mọi việc vẫn suôn sẻ. Nhưng phần tiếp theo...
 
“Xem ra còn dư thời gian nhỉ, chết rồi.”
 
Ai đó thì thầm. Nhưng Young Hoo giả vờ như không nghe thấy. Cậu đang quá căng thẳng, sợ làm đổ rượu. Sau khi xác nhận từng nhãn một, cậu cầm lấy dụng cụ mở nắp. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cậu. Nhưng Young Hoo hoàn toàn không cảm nhận được điều đó. Cậu mướt mồ hôi, mặt tái mét, tay run đến nỗi chính cậu cũng nhận ra. Bất chợt, Andreas cau mày.
 
“Này, cậu ổn chứ…?”
 
Anh ta nói gì đó, nhưng Young Hoo không nghe thấy. Cậu tra dụng cụ vào nút chai. Vặn. Rút nút. Chỉ cần làm thế thôi. Chỉ vậy thôi. Nhanh lên, làm đi. Mày làm được, nhất định làm được.
 
Mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống má. Cậu đưa dụng cụ vào nút chai, nhưng tay run lẩy bẩy khiến nhiều lần bị trượt. Không khí nặng nề bao trùm. Young Hoo nín thở, mặt trắng bệch. Một bàn tay nắm lấy tay cậu đang giữ dụng cụ. Đầu dụng cụ chạm vào nút chai. Nỗi sợ tột độ khiến đầu óc Young Hoo trống rỗng. Khi tay sắp buông lơi, bàn tay kia lại siết chặt, giữ lấy. Nhờ đó cậu không đánh rơi dụng cụ. Young Hoo hít sâu, siết chặt hàm, cầm chắc lại lần nữa. Thời gian như ngừng trôi. Rồi cậu nhắm chặt mắt. Và rồi—
 
Cảm giác quen thuộc khi dụng cụ xuyên qua nút chai truyền đến. Young Hoo mở mắt, nhận ra tay mình đang xoay dụng cụ. Đúng hơn là ai đó đang nắm tay cậu và xoay thay, nhưng cảm giác chạm vào nút chai thì rất thật. Cuối cùng, dụng cụ xuyên qua được, và cậu bắt đầu kéo mạnh. Không, không được, lỡ bị thương thì sao! Cậu bất giác nín thở, thì—
 
“Pop.”
 
Một âm thanh vui tai vang lên bên tai.
 
“A…”
 
Young Hoo tròn mắt nhìn bàn tay mình. Nút chai còn dính trên dụng cụ hiện rõ trong tầm mắt. Nhìn miệng chai đã mở hoàn toàn, cậu sững người vài giây rồi mới nhận ra. Cậu đã làm được. Chính cậu đã làm được.
 
Cậu đã khui rượu thành công…!
 
Ngay khoảnh khắc đó, sự nhẹ nhõm trào dâng, khiến mắt cậu rưng rưng.
 
“Ổn chứ?”
 
Một giọng nói vang lên khiến Young Hoo không kiềm được xúc động, ngước mắt lên với đôi mắt nhòe lệ. Andreas đang nhìn cậu. Lúc đó cậu mới nhận ra người vừa giúp mình chính là Andreas. Young Hoo bất giác nở nụ cười rạng rỡ, không một chút phòng bị.
 
“Cảm ơn anh.”
 
Cậu hoàn toàn không nhận ra mọi ánh nhìn trong phòng đều đổ dồn vào mình. Với Young Hoo, chỉ có cảm giác phấn khích đến nghẹt thở vì cuối cùng cũng vượt qua được nỗi ám ảnh. Tuy vẫn còn vụng về khi tách nút khỏi dụng cụ, nhưng nhờ cẩn thận, cậu vẫn làm được. Và lần này, không cần Andreas giúp. Tự mình làm được. Cậu cảm thấy tự hào về bản thân.
 
“Nút chai.”
 
Young Hoo đưa nút chai như một món kỷ niệm vào tay Andreas, người vẫn đang đứng thẫn thờ nhìn cậu, rồi lại nở nụ cười rạng rỡ.
 
“Xin lỗi vì giao rượu trễ ạ.”
 
Cậu nhanh chóng xin lỗi mọi người xung quanh, rồi cầm lại dụng cụ mở rượu. Lần thứ hai dễ dàng hơn. Cậu cũng thêm phần tự tin. Tốc độ dần được cải thiện. Không biết từ lúc nào, Young Hoo đã có thể cắm dụng cụ vào và rút nút chai ra một cách thành thạo như trước. Khi mở xong chai cuối cùng, cậu bật thốt lên vì sung sướng. Làm được rồi. Cuối cùng cũng làm được rồi. Giờ đây, cậu có thể tự tin khẳng định—nỗi ám ảnh ấy, cậu đã hoàn toàn vượt qua.

“Giúp cậu ta à? Chơi không đẹp tí nào.”
 
Nick lên tiếng phản đối muộn màng, nhưng Andreas chỉ nhún vai nhẹ một cái.
 
“Thì… run cầm cập cả người, giúp mở cái nút chai thì có nằm ngoài điều kiện đâu chứ.”
 
Câu nói đầy trêu chọc, nhưng không thể phản bác. Nick đỏ bừng mặt vì bối rối, không biết giận ai, chỉ đành hầm hầm tức tối. Tuy vậy, có vẻ như mấy gã đàn ông kia chẳng còn màng đến thắng thua nữa. Chủ đề lại một lần nữa xoay quanh người pha chế quyến rũ ấy, mà lần này thậm chí còn sôi nổi hơn trước.
 
“Không được rồi, hôm nay tao sẽ đợi đến khi quầy bar đóng cửa.”
 
“Mày nói cái gì? Tao mới là người phát hiện ra trước!”
 
“Loại chuyện thế này thì ai phát hiện trước đâu có quan trọng.”
 
Andreas thoáng ngạc nhiên khi thấy mấy gã đàn ông tranh cãi đến mức suýt lao vào túm cổ nhau. Với người Hy Lạp, bạo lực là dấu hiệu của sự thua cuộc. Nếu họ sẵn sàng phá bỏ cả điều cấm kỵ như thế, thì rõ ràng là họ đã mất lý trí hoàn toàn. Nhưng điều khiến Andreas bất ngờ hơn chính là một cảm giác khác.
 
Mình đang thấy… nguy hiểm?
 
Anh cười khẽ, tự nhủ chắc do mình uống quá chén. Dù vậy, không có nghĩa là anh sẽ khoanh tay đứng nhìn. Dù chưa bao giờ thật sự quan tâm đến chuyện điều hành khách sạn, cũng chưa từng cảm thấy trách nhiệm gì to tát, Andreas vẫn giữ vẻ điềm nhiên và hành xử như một ông chủ.
 
“Khoan đã. Dù gì thì cậu ta cũng là nhân viên khách sạn này, nên vẫn thuộc quyền quản lý của tôi.”
 
“Gì cơ? Mấy chuyện cá nhân thì có liên quan gì đến anh chứ?”
 
Sự phản bác gay gắt ấy khiến Andreas nhận ra: mấy người này… thật lòng đấy. Giống như bầy linh cẩu săn mồi, chỉ cần anh lơ là một chút thôi là họ sẽ lập tức nhào đến. Trong tích tắc, đầu óc anh xoay chuyển để tìm ra một giải pháp.
 
“Thôi được. Làm thế này đi, chứ cứ lao vào như thế thì chẳng giải quyết được gì cả. Không lẽ mấy người định… cưỡng bức cậu ta chắc?”
 
Mấy người đàn ông giật mình khi nghe đến chữ đó. Andreas giả vờ không thấy gì, rồi tiếp tục nói như không có gì xảy ra.
 
“Dù sao thì mục tiêu của các người cũng giống nhau cả, nên cứ thế này đi: để cậu ta tự chọn. Cậu ta chọn ai, thì những người còn lại phải rút lui.”
 
“Cái gì cơ?”
 
“Làm gì có chuyện như thế, tôi phản đối!”
 
Những tiếng la ó nổi lên, nhưng lần này Andreas nghiêm mặt, giọng trở nên lạnh lẽo.
 
“Vậy thì định xúm vào cưỡng hiếp cậu ta thật à? Mấy người muốn biết cái gì mới thực sự đáng sợ không?”
 
Lời quát ấy khiến đám đông nhất thời lùi bước. Đây là lần đầu tiên họ thấy Andreas nổi giận thật sự. Khi tất cả còn đang bối rối chưa biết làm gì, Nick lên tiếng:
 
“Thế anh tính làm thế nào? Không lẽ bảo mỗi người tự tìm cách cưa cẩm à?”
 
“Dĩ nhiên là không rồi. Lỡ có chuyện gì thì phiền lắm. Với lại, mấy con chó động dục như mấy người thì ai mà tin cho được.”
 
Tiếng càu nhàu bắt đầu râm ran, nhưng Andreas không để tâm.
 
“Miễn là trong giờ làm việc thì thoải mái đi. Dù gì cũng rảnh rỗi mà, cứ quyến rũ cậu ta tại chỗ. Nhưng tuyệt đối không được làm điều gì khiến cậu ta khó chịu. Phải quyến rũ cho đàng hoàng.”
 
“Thế thì làm thế nào?”
 
“Cái đó… tự nghĩ đi chứ.”
 
Mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ. Nick nhìn Andreas đầy nghi ngờ.
 
“Cậu đang tính gì đấy? Đừng nói là cũng muốn tham gia đấy nhé?”
 
Andreas cười khẽ rồi đáp:
 
“Ban đầu tôi định đứng ngoài xem thôi, nhưng nghe cậu nói xong thì thấy chắc mình phải vào cuộc rồi.”
 
“Vậy thì tôi rút lui.”
 
Câu bỏ cuộc của Nick lập tức gây ra một làn sóng xôn xao. Khi Andreas nhìn anh, Nick tiếp lời với vẻ mặt khó chịu:
 
“Cậu dám thách cược tự tin thế, hẳn là phải biết khá rõ về tên đó. Nếu vậy thì bọn tôi làm sao còn cơ hội thắng? Ai biết được hai người đã tiến tới đâu rồi.”
 
“Cái gì? Thật thế à?”
 
“Andreas, nói thật đi. Cậu với hắn đã tới mức nào rồi?”
 
“Đừng bảo là giả vờ ngây thơ rồi giở trò với bọn tôi nhé!”
 
“Này, này…”
 
Trước đám đàn ông ồn ào, Andreas thở dài một tiếng.
 
“Tại sao câu chuyện lại thành ra thế này chứ? Tôi chỉ thấy các cậu chơi nên muốn nhập hội thôi mà. Vậy giờ cho tôi hỏi, tại sao tôi thì không được? Chứng minh là tôi không có quan hệ gì với cậu ta là được chứ gì?”
 
Mọi người chỉ liếc nhìn nhau mà không ai dám trả lời. Trong sự im lặng kỳ lạ ấy, một người quay sang hỏi Nick:
 
“Sao cậu lại bỏ cuộc? Tưởng cậu là người máu lửa nhất cơ mà.”
 
“Phải đấy Nick, cậu bỏ thì lạ thật.”
 
Khi nhiều người cùng lên tiếng, Nick liếc nhìn Andreas rồi nói:
 
“Được, để tôi nói thẳng. Là vì không có cửa thắng. Trong số chúng ta, có ai thắng nổi Andreas không?”
 
Không ai nói thêm lời nào. Andreas không biết nên bật cười hay tỏ ra nghiêm túc, nhất thời lúng túng. Khi anh đưa điếu xì gà mới lên miệng, có người lên tiếng:
 
“Nhưng Nick, cậu vẫn là người có khả năng nhất. Vậy mà lại rút lui sao?”
 
“Đúng rồi, nếu nói ai đủ sức đấu với Andreas thì chỉ có cậu thôi.”
 
“Dù bọn tôi bỏ cuộc và dồn lực cho cậu, cũng không ổn sao?”
 
Đề xuất bất ngờ ấy khiến Andreas khựng lại.
 
“Gì chứ, các cậu khó chịu với tôi đến thế à?”
 
Nghe vậy, ai cũng buông lời:
 
“Cậu có lợi thế là thật còn gì.”
 
“Như Nick nói, cậu có khi đã đi trước bọn tôi mấy bước rồi.”
 
“Nếu là Andreas thì cũng không có gì lạ, gian xảo mà.”
 
“Này…”
 
Andreas nhìn họ với vẻ chán nản. Nhưng ngay cả Nick cũng nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ. Thật nực cười, không ngờ mình lại có tiếng xấu đến mức bị cả nhóm cô lập. Cảm thấy như bị chính đồng bọn ruồng bỏ, Andreas thở dài rồi nhả một làn khói.
 
“Được rồi. Nếu Nick ra đấu với tôi, thì các cậu sẽ rút lui hết, đúng không?”
 
“Nếu Nick đồng ý.”
 
Andreas liếc sang Nick. Anh ta quay mặt đi, khuôn mặt đầy cứng rắn như muốn nói rằng chẳng gì có thể làm mình lay chuyển. Thấy vậy, Andreas mở lời với vẻ ngần ngại.

“Làm thế nào cậu mới chịu tin lời tôi?”
 
“Ừm… liệu có chuyện đó thật không? Giờ thì không biết thế nào, nhưng nếu chỉ có hai người với nhau thôi thì đương nhiên tên bartender kia sẽ bị pheromone của cậu làm cho mê mẩn chứ sao.”
 
Nick nói bằng giọng mỉa mai, nhưng Andreas thì phá lên cười, làn khói thuốc lượn lờ bên khóe miệng. Mọi người đều ngơ ngác trước phản ứng bất ngờ ấy. Andreas vẫn cười, vừa nhìn mọi người vừa nói:
 
“Không đâu, yên tâm đi. Thật ra dù tôi có quyến rũ cậu ta thì cũng chẳng xi nhê gì.”
 
“Cái gì cơ?”
 
“Cậu quyến rũ cậu ta á? Sao cơ?”
 
“Thật không đấy? Đừng đùa!”
 
Giữa những ánh mắt bán tín bán nghi, Nick nhìn Andreas đầy ngờ vực:
 
“Cậu định nói là cậu quyến rũ hắn mà hắn không đổ á?”
 
Nghe vậy, ai nấy đều “Ồ…” lên một tiếng rồi gật gù. Andreas đưa điếu xì gà lên môi, hít một hơi rồi chậm rãi nhả khói, bình thản nói:
 
“Thật không muốn thừa nhận đâu, nhưng tin vui cho cậu là... người chủ động quyến rũ trước là tôi.”
 
Vài giây im lặng trôi qua. Một làn sóng chấn động như thể sấm sét vừa đánh ngang qua, mọi người cùng hét lên:
 
“Không thể nào!”
 
“Ý cậu là… bị từ chối á? Andreas Karisteas bị đá?”
 
“Xạo quá đi! Ai tin nổi cái chuyện phi lý đó chứ?”
 
Trước những tiếng la ó, Andreas chỉ khẽ nhún vai.
 
“Dù cậu có nói gì thì sự thật vẫn là sự thật. Tôi đã gạt bỏ lòng kiêu hãnh để tỏ tình rồi, thế mà các cậu lại phản ứng như thế, thật chua chát.”
 
“Cậu thật sự bị từ chối sao?”
 
Nick ngơ ngác hỏi, vẻ mặt không tin nổi. Việc Andreas – người nổi tiếng lạnh lùng đến mức chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện hay chạm vào ai – lại đi quyến rũ người khác đã là điều gây sốc, nhưng câu chuyện tiếp theo còn khó tin hơn.
 
Andreas cười nhạt, nói thêm:
 
“Cậu ta có gương mặt tôi khá ưng. Tôi đã cho số rồi, nhưng cả tháng trời không thấy liên lạc gì… chắc là bị đá rồi nhỉ?”
 
Andreas chờ Nick tiêu hóa xong sự thật đó, rồi hỏi:
 
“Giờ thì sao? Vẫn không muốn cá cược à?”
 
Chưa bao giờ anh lại nôn nóng lôi kéo một người vào cuộc như lần này. Andreas nghĩ thầm: “Mình hôm nay thật kỳ lạ”, rồi nhìn Nick chăm chú.
 
“……Được thôi.”
 
Một lúc lâu sau, Nick mới mở miệng. Trước khi đám bạn kịp reo hò ăn mừng, cậu đã nghiêm mặt nói tiếp:
 
“Chỉ có tôi với cậu cược thôi, và điều kiện là hành động nào cũng được, miễn là tên đó không thấy khó chịu. Thế được chưa?”
 
“Được rồi. Nhưng luật là—ai quyến rũ được cậu ta lên giường trước thì thắng. Bên thua thì… mãi mãi không được tiếp cận cậu ta nữa.”
 
“Nếu thắng thì sao?”
 
Nick hỏi, dường như đã nghĩ sẵn đến kết quả. Andreas hờ hững đáp:
 
“Thì tùy người thắng thôi. Muốn duy trì mối quan hệ hay đá đi cũng được.”
 
“...Còn cậu thì chắc chắn là định đá người ta rồi.”
 
Nick nhìn Andreas như thể chán ngấy. Andreas nheo mắt, hít một hơi khói xì gà rồi thản nhiên nhả ra.
 
“Chuyện chưa xảy ra thì đừng vội kết luận.”
 
Gần đến rạng sáng, khi hầu hết khách trong quán bar đã lần lượt ra về, đám bạn mới chịu đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Như đã hứa, họ một lần nữa thề sẽ không tiếp cận Young Hoo nữa, rồi lần lượt rời khỏi quán, để lại những ánh mắt tiếc nuối như thay cho lời chia tay.
 
Sau khi nhóm bạn rời đi, chỉ còn lại Nick và Andreas.
 
Theo như thỏa thuận ban đầu, Andreas định là người sẽ thanh toán, nhưng Nick đã nhanh tay hơn.
 
"Chúng tôi làm phiền anh nhiều rồi nhỉ. Có hơi quá trớn một chút."
 
Nick vừa cười vừa đưa thẻ. Younghoo đón lấy, đáp lại nụ cười với vẻ mệt mỏi. Andreas liếc nhìn tờ giấy trắng mà Younghoo lấy ra, khẽ nghĩ thầm: "Nhanh tay quá, Nick."
 
"Máy tính tiền đang bị hỏng ạ. Phiền anh đợi một chút."
 
Young Hoo nói thêm một câu xin lỗi rồi nhanh chóng ghi lại các món đã gọi trên giấy. Danh sách ấy, kể cả giá từng món, đều không sai một ly, khiến cả Andreas và Nick đều không khỏi khâm phục lần nữa.
 
Tuy nhiên, điều bất ngờ xảy ra sau đó.
 
Phải đợi một lúc để Young Hoo tính xong tổng cộng. Không hiểu sao, việc cộng tổng này lại mất nhiều thời gian hơn cả lúc ghi đơn hay pha chế cocktail. Cuối cùng, khi Younghoo thở phào sau khi hoàn tất, Andreas bất ngờ lên tiếng:
 
"Tính sai rồi."
 
Young Hoo ngơ ngác chớp mắt, rõ ràng là bị bất ngờ.
 
"Sai... sai chỗ nào ạ?"
 
Người luôn bình tĩnh kể cả khi nhận hàng loạt đơn gọi mà không hề rối trí, giờ lại bối rối trước lời chỉ trích của Andreas. Cả Andreas và Nick đều đồng thời quay sang nhìn nhau. Andreas đưa tay chỉ vào con số ghi trên giấy bằng ngón tay thon dài:
 
"Chỗ này. 80 cent cộng với 30 cent là 110 cent rồi còn gì. Với lại thuế tính cũng sai nữa… Đưa đây, để tôi làm cho."
 
Vừa nói, Andreas đã lấy giấy và máy tính từ tay Young Hoo, bắt đầu bấm số lạch cạch. Tốc độ tính toán của anh nhanh không kém gì lúc Young Hoo pha cocktail. Sau khi hoàn thành, Andreas ghi con số mới lên giấy rồi gạch mạnh một đường đưa ra:
 
"Chênh đến tận 450 euro đấy. Định bù lỗ kiểu gì đây?"
 
Lời châm chọc nhẹ khiến mặt Young Hoo đỏ lên. Andreas không khỏi nhận ra một điều: mình từng nghe nói người châu Á giỏi toán, nhưng có vẻ không phải ai cũng vậy. Anh miễn cưỡng thừa nhận rằng mình đã mang thành kiến.
 
Younghoo, như để kiểm tra lại, chậm chạp cầm máy tính và bấm từng con số. Andreas, không thể kiềm chế được sự sốt ruột, lại giật lấy máy tính và bắt đầu bấm số ngay trước mặt cậu.
 
"Nhìn đây, 15 euro 30 cent, 40 euro, hai lần 800 euro, một lần 12.000 euro, hai lần 140.000 euro..."
 
Andreas đưa máy tính ra như thể nói "Thấy chưa?" với vẻ mặt đắc ý. Mặt Young Hoo càng đỏ bừng. Andreas phải cố lắm mới không bật cười thành tiếng. Dù không phải kiểu người thích trêu chọc người khác, nhưng không hiểu sao thấy Younghoo lúng túng như vậy lại khiến anh cảm thấy thú vị. Có lẽ anh đã say rồi, hoặc là chiến thắng trong trò cá cược khiến tâm trạng phấn khích hơn bình thường.
 
Tuy nhiên, trước khi Andreas kịp buông lời trêu chọc, Nick đã lên tiếng cứu nguy.
 
"Ai mà chẳng nhầm chứ, dù sao thì máy tính cũng giúp mình hết rồi. Chỉ là hôm nay không may, máy bị hỏng nên mới thế thôi."
 
Nick, chẳng lẽ cậu đã bắt đầu nhập cuộc rồi sao?
 
Andreas nhíu mày quay sang nhìn. Nick, không biết xấu hổ là gì, mặt cũng đỏ lên và liên tục nói không ngừng.
 
"Đừng làm mặt như thế chứ. Một bartender chỉ cần pha rượu ngon là được rồi mà. Hôm nay cocktail thật sự rất tuyệt đấy. Đơn đặt hàng thì dồn dập, mà vẫn không sai món nào, hương vị thì miễn chê."
 
Nick cứ như sắp hết nước bọt đến nơi mà vẫn không ngừng khen ngợi. Younghoo bắt đầu tươi tỉnh trở lại, gương mặt dần rạng rỡ. Nhìn thấy điều đó, Andreas cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
 
"Bartender pha rượu ngon là chuyện đương nhiên thôi. Nhưng không phải cứ pha là xong đâu. Nếu cứ thế này thì quán sẽ lỗ vốn mà sập tiệm sớm thôi. Khách hàng thì chắc thích lắm nhỉ, được uống Dom Perignon như..."

“Được uống rượu Dom Pérignon miễn phí, thế sao không cho luôn cả Romanée-Conti đi?”
 
Nghe lời chế giễu đó, Nick lại lên tiếng.
 
“Chỉ là Dom Pérignon thôi mà, làm gì dữ vậy.”
 
“‘Chỉ là’ à? Để tôi hỏi xem bartender của chúng ta có nghĩ vậy không nhé?”
 
Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Young Hoo hoảng hốt, vội vàng chen lời.
 
“Là lỗi của tôi, hai anh đừng cãi nữa. Tôi xin lỗi. Tôi sẽ tính tiền ngay bây giờ. Tại tôi dùng máy tính tiền không giỏi, tôi dở toán lắm.”
 
Cậu cố gắng xoa dịu không khí bằng một câu đùa gượng gạo, và Nick thì như chờ sẵn cơ hội để phụ hoạ:
 
“Đúng rồi, toán học khó thật. Trên đời có mấy thứ tồn tại mà mình chẳng hiểu để làm gì. Tôi chỉ cần nhìn thấy số thôi là đã nổi mẩn rồi đấy.”
 
“Tôi cũng vậy đó.”
 
Cả hai cùng cười, trông vô cùng chướng mắt. Andreas sốt ruột gõ thẻ lên bàn, bực bội nói:
 
“Định qua đêm ở quán bar luôn à? Làm gì mà lâu thế?”
 
“Vẫn đang làm mà.”
 
Young Hoo vừa cười toe toét với Nick đó, giờ lại quay sang Andreas mà đáp trả gay gắt, khiến Andreas ngạc nhiên đến sững người. Thái độ như vậy mà gọi là phục vụ khách sao? Thô lỗ không chịu được.
 
Chợt Andreas nhớ đến con mèo của Melfi. Diana – con mèo mắt màu hổ phách – chỉ cần bực bội một chút là đã lườm nguýt như thế, nhưng để Delphi gãi cằm cho là lại lăn ra kêu gừ gừ như chưa từng giận dỗi.
 
Ánh mắt Andreas vô thức dừng lại ở chiếc cổ mảnh khảnh của Young Hoo. Khi đang định đưa tay ra chạm thử, thì cậu đột ngột giật lấy thẻ từ tay anh. Andreas khựng lại, trong lúc đó Young Hoo đã thanh toán xong và đưa lại thẻ cho Nick, kèm một nụ cười.
 
“Cảm ơn anh.”
 
“Về thôi nào.”
 
Nick vừa định buông thêm một câu đùa thì Andreas đã kéo anh ta lại.
 
“Đợi chút đã.”
 
Bất ngờ, Young Hoo nghiêng người qua quầy bar, đưa tay giữ lấy Andreas. Andreas suýt mỉm cười theo bản năng nhưng vội kìm lại, còn Nick cũng dừng bước và quay lại nhìn.
 
Andreas quay đầu lại, trông có vẻ phiền phức, thì thấy Young Hoo không còn nụ cười tiếp khách dịu dàng thường thấy nữa. Cậu nhìn anh trừng trừng, giọng đầy tức giận:
 
“Lúc nãy anh nói cái gì khó nghe với tôi phải không?”
 
Không khí trong phút chốc đông cứng lại. Nick ngạc nhiên nhìn hai người họ rồi đảo mắt qua lại. Andreas nhìn cậu chằm chằm, mặt không đổi sắc, rồi mới chậm rãi mở miệng:
 
“Tiếng Pháp đấy.”
 
“Dù gì đi nữa, rốt cuộc là anh nói gì?”
 
Không biết từ lúc nào, Young Hoo đã cầm một chiếc bình lắc trong tay. Cứ cái đà này thì có khi cậu phang thẳng cái đó vào mặt người ta mất. Andreas bất giác chớp mắt. Ở rìa tầm nhìn, Nick đang quay đầu đi, vai khẽ run lên.
 
Andreas đột ngột cáu kỉnh, ném lời cụt lủn:
 
“Không cần biết.”
 
Trước khi Young Hoo kịp truy hỏi tiếp, Andreas hất tay cậu ra và sải bước bỏ đi. Young Hoo định gọi với theo, nhưng Nick lại cười và vẫy tay, khiến cậu chỉ còn cách nở một nụ cười méo xệch chào tạm biệt.
 
Nick nhanh chóng đuổi theo Andreas, và dù gương mặt vừa rồi còn u ám, giờ anh ta đã tươi như hoa, vui vẻ nói:
 
“Hình như cậu ta ghét cậu dữ lắm đấy.”
 
Andreas chẳng đáp một lời, chỉ thấy rất muốn đấm vào cái bản mặt đang cười tươi rói kia của Nick.
 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo