Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 73
Seo Do Hyun mở mắt trước câu trả lời của Yoon Jae Sun, ánh nhìn trống rỗng hướng về khoảng không trước mặt. Anh gật đầu, chỉnh lại cơ thể vốn đang dựa vào ghế rồi tự kiểm tra mình như để xác nhận. Hình ảnh trước gương phản chiếu một dáng vẻ khác xa ngày thường, vô cùng luộm thuộm.
“Chuẩn bị quần áo giúp tôi.”
Lời yêu cầu ngắn gọn khép lại khi Seo Do Hyun quay lại phòng bệnh. Sau một lần nhìn đồng hồ, một lần nhìn Go Yi Gyeol đang ngủ say, anh thở dài mà không thể kìm nén. Ngồi xuống bên cạnh giường, anh chăm chú nhìn Go Yi Gyeol đang để lộ nửa gương mặt ra khỏi chăn. Khi phát hiện băng gạc dán tạm bợ trên vết thương, anh nhíu mày. Có vẻ như cậu đã vô thức cứ chạm vào nó. Đôi mắt đỏ hoe vì những giọt nước mắt không bao giờ ngừng chảy, dù đang ngủ say vẫn ướt đẫm.
Seo Do Hyun thận trọng vươn tay ra. Khi ngón tay anh chạm vào hàng mi ướt át, Go Yi Gyeol cau mày. Đến cả sự chạm nhẹ nhàng này cũng làm cậu khó chịu hay sao? Chỉ cần đưa tay đến gần cậu, tim anh cũng nhói lên rồi.
“……”
Đầu ngón tay bấu chặt vào chăn để lại những vết máu bám bẩn. Một thói quen mới đã xuất hiện: cắn xé da tay. Cậu nghe thấy ảo thanh, và giờ đây còn nhìn thấy cả ảo giác. Nỗi lo lắng rằng sẽ không được gặp con hay con sẽ bị đưa đi mất, đã ép cậu phải cố gắng giấu đi sự thù địch đối với anh và ép bản thân cảm thấy biết ơn. Dẫu vậy, những lần không thể che giấu sự ghét bỏ của mình, cậu lại xấu hổ đến không biết làm sao, thời gian trách móc anh luôn ngắn hơn thời gian tự trách mình.
Suốt cả buổi sáng, Go Yi Gyeol chỉ nhìn lên bầu trời với khuôn mặt u buồn, chờ đến giờ được gặp con. Khi khoảng thời gian ấy kết thúc, ngày của cậu cũng như trí nhớ của cậu dừng lại ở đó. Ánh mắt trống rỗng vô tình chạm vào anh không thể phản chiếu bất cứ điều gì.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Anh biết rõ hơn ai hết, nhưng lại chẳng biết cách nào để sửa chữa. Thế là một ngày nữa lại trôi qua trong sự bất lực.
“…Go Yi Gyeol. Yi Gyeol à.”
Giọng nói của Seo Do Hyun không thể xuyên qua lớp băng gạc che tai cậu, chỉ quanh quẩn bên ngoài rồi tan biến.
Mỗi ngày một lần, trước giờ thăm con, Seo Do Hyun sẽ đánh thức Go Yi Gyeol. Đôi mắt mơ màng mơ hồ hé mở, cậu ngơ ngác nhìn người vừa đánh thức mình, rồi kéo chăn che kín mặt.
“Đến giờ thăm con rồi.”
“…Tôi muốn gặp con lắm… nhưng nếu con nhìn thấy tôi mà sợ thì sao? Con thi thoảng cũng mở mắt….”
“Không sao đâu.”
“…Làm sao anh biết được…? Nếu tôi trông đáng sợ với con thì sao…? Nếu con ghét tôi thì làm thế nào… Con sẽ ghét tôi vì mùi khó chịu này cho mà xem…”
Giọng cậu nhỏ dần, tay anh nới lỏng khỏi tấm chăn. Mùi gì khó chịu chứ? Cậu lúc nào cũng tỏa ra mùi hương dễ chịu. Seo Do Hyun khẽ vuốt mái tóc xõa xuống dưới chân mày của cậu, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay từ túi áo khoác.
“Cái này thì sao?”
“……”
Anh quay lưng lại, giơ chiếc khăn tay cho Go Yi Gyeol thấy rồi từ từ kéo chăn xuống. Khi khuôn mặt đang được che khuất dần lộ ra, bờ vai gầy gò của cậu run rẩy. Seo Do Hyun gấp khăn tay thành hình tam giác, nhẹ nhàng quấn lên khuôn mặt cậu sao cho tay mình không chạm vào cậu. Khi vừa buộc xong, anh lùi lại, Go Yi Gyeol mở mắt. Gương mặt nhỏ bé gần như được che kín, chỉ để lại đôi mắt ló ra sau mái tóc dài. Được bảo rằng như thế này sẽ không bị con nhìn thấy, cậu cuối cùng mới yên tâm, đưa chân xuống khỏi giường. Cậu chống chọi với sự khó chịu khi được dìu đi, từng bước từng bước, trông chông chênh như sắp sụp đổ. Nhưng với Go Yi Gyeol, khoảnh khắc được gặp con là quan trọng nhất, là điều không thể từ bỏ, nên cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Y tá khi thấy cậu xuống đúng giờ thăm, ngạc nhiên nhưng không tỏ ra ngoài, chỉ giúp cậu mặc áo khoác. Đôi mắt cảm thông dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị che kín, nhưng Go Yi Gyeol chẳng nhận ra.
“Chúng tôi đã cho bé bú sữa non rồi. Tôi sợ bé sẽ từ chối, nhưng bé uống rất ngoan. Thật may mắn đúng không?”
“…Vậy, con không bị bệnh chứ?”
Ánh mắt lo lắng ló ra từ lớp khăn khiến cô y tá không khỏi thương cảm. Cô khẽ gật đầu, trong lòng xót xa nhìn cậu chỉ đứng từ xa nhìn vào lồng kính rồi rời đi. Càng ngày cậu càng gầy yếu hơn so với lần đầu đến đây.
“Không đâu. Bé khỏe lắm. Nếu bé tiếp tục lớn nhanh thế này, có lẽ sớm thôi sẽ được xuất viện.”
“…Thật may quá.”
“Bé tăng cân nhiều lắm. Tuần sau có thể bắt đầu chăm sóc Kangaroo rồi đấy. Lúc đó cậu có thể bế bé. Bé đang phát triển rất tốt nên đừng lo quá nhé.”
Những lời an ủi dịu dàng chỉ lọt vào tai cậu được một điều duy nhất rằng con đang lớn lên khỏe mạnh. Ngay cả khi nghe y tá dặn đừng lo lắng cậu vẫn không thể nào an lòng. Nỗi lo trong lòng cậu như quả cầu tuyết lăn mãi không dừng.
“Cậu không định vào trung tâm hậu sản sao?”
“…Không.”
"Dù vậy, đi vẫn sẽ tốt hơn. Trung tâm hậu sản có các chương trình phục hồi rất bài bản, giúp cơ thể nhanh chóng hồi phục hơn—"
"......"
Câu nói của cô y tá bị ngắt quãng bởi sự im lặng không chút phản hồi từ Go Yi Gyeol. Đôi mắt cậu ánh lên lấp lánh, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nhỏ nhắn, bàn chân bé xíu, đôi mắt nhắm nghiền, làn da đỏ hồng và mái tóc ngắn ngủn của đứa bé trong lồng kính. Đáng yêu quá. Hôm nay con vẫn thật đáng yêu. Cậu đưa đôi tay tàn tạ lên, chạm nhẹ vào lồng kính. Hình ảnh ấy khiến y tá không kìm được mà rơm rớm nước mắt.
"Đứa bé thật là một điều kỳ diệu, đúng không?"
"…Đúng vậy. Rất kỳ diệu. Vì vậy, tôi cũng… cố gắng chịu đựng."
Cô y tá vội vàng quay mặt đi, dùng vai lau nhanh dòng nước mắt. Ba mươi phút quý giá bên con trôi qua nhanh chóng, đã đến lúc Go Yi Gyeol phải chia tay đứa trẻ. Nói lời nhờ cậy chăm sóc con, cậu bước ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ hoe. Bên ngoài, Seo Do Hyun đang chờ đợi, lập tức tiến lại gần. Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy ngoài đôi mắt ướt át, trạng thái của cậu không có gì bất thường. Seo Do Hyun cúi chào cô y tá với ánh mắt đầy cảm thông rồi dìu Go Yi Gyeol rời khỏi trung tâm điều trị.
Mỗi khi đi thang máy, tai Go Yi Gyeol lại ù đi, mang đến cảm giác đau nhói khó chịu. Dẫu vậy, cậu vẫn không đưa tay lên che tai. Tiếng chuông báo hiệu điểm đến vang lên, cửa thang máy mở ra. Seo Do Hyun bước ra trước, Go Yi Gyeol lặng lẽ theo sau. Một người đàn ông đứng ở cửa chào hỏi Seo Do Hyun, nhưng Go Yi Gyeol không để ý. Cậu thậm chí không nhận ra rằng những người đàn ông đứng rải rác trong bệnh viện đều ở đó để bảo vệ mình. Điều đó không quan trọng, vì họ không tồn tại trong ánh mắt cậu.
Bước chậm rãi về phòng, tai cậu cũng dần quen với áp lực. Không tháo chiếc khăn tay che mặt, Go Yi Gyeol ngồi xuống mép giường, hồi tưởng lại hình ảnh của đứa bé mà cậu vừa nhìn thấy. Đột nhiên, cậu nhận ra có ai đó ngồi xuống đối diện mình. Hoảng hốt, cậu ngả người ra sau.
"Xin lỗi, tôi không có ý làm cậu giật mình."
"…Ai… ai vậy?"
"Ồ, có vẻ cậu sợ thật. Tôi là Park Ki Hyun."
Người đàn ông dịu dàng tự giới thiệu, đưa ra một tấm danh thiếp. Trên tấm giấy trắng bóng loáng, dòng chữ đen ghi rõ: 'Chuyên gia tâm lý Park Ki Hyun.' Go Yi Gyeol run rẩy đọc dòng chữ trên danh thiếp, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của người đàn ông.
"Nhưng sao anh lại ở đây…?"
"Liệu pháp tâm lý là một phần trong chương trình chăm sóc sau sinh. Chúng tôi thường xuyên tư vấn để phòng ngừa trầm cảm sau sinh, ngay cả với những sản phụ không đến trung tâm hậu sản."
"…Tôi… không sao đâu."
Ánh mắt Go Yi Gyeol đảo loạn, bàn tay đặt trên đùi xoắn lại vì bất an.
"Vậy thì tốt quá. Nhưng trị liệu tâm lý không phải là gì đặc biệt đâu. Chúng ta chỉ nói chuyện khoảng mười phút thôi. Cậu muốn nói gì cũng được, từ thời tiết cho đến món ăn trong bệnh viện không ngon. Kể cả nói xấu bạn đời cũng không sao. Từ lúc biết mình mang thai cho đến khi sinh con, ai mà chẳng có lúc cảm thấy tổn thương chứ."
Với nụ cười nhẹ nhàng và giọng nói ấm áp, Park Ki Hyun từ tốn gỡ bỏ bầu không khí căng thẳng.
"Ngày xưa, khi tôi vừa sinh con, thậm chí bế con còn không biết làm thế nào. Con nhỏ quá, tôi không biết phải giữ con ra sao. Nhìn con thôi cũng khiến tôi bất an. Nghĩ đến việc một sinh linh bé nhỏ như thế phải sống trong thế giới đầy khắc nghiệt này, tôi lo đến hết cả ngày."
"…Anh có… con sao?"
"Đúng vậy, tôi có hai đứa. Rất đáng yêu. Cậu muốn xem không?"
Đôi mắt lộ ra sau chiếc khăn của Go Yi Gyeol lóe lên chút tò mò. Cậu khẽ gật đầu, nhưng vẫn cẩn thận tự hỏi liệu mùi khó chịu từ mình có làm người đối diện không thoải mái. Park Ki Hyun lấy điện thoại ra, khéo léo mở album ảnh đầy ắp hình ảnh hai đứa trẻ, rồi vừa khoe vừa cười như thể đó là niềm hạnh phúc lớn nhất đời mình.
"Đứa lớn là con gái, đứa nhỏ là con trai."
"…Không giống anh lắm."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy oan ức lắm. Nhưng cậu nhìn này, đứa nhỏ có phải giống tôi hơn không? Ở đôi mắt này."
"…Cũng có vẻ giống."
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.