Into The Thrill - Chương 106

“Bắt giữ khẩn cấp người này, giam giữ anh ta và xin lệnh sau. Điều tra Park Yongho toàn diện. Điều tra tất cả những người có liên quan. Tước hết quần áo của họ.”

“……Tiền bối. Anh ta là lãnh đạo phe đa số của Đảng Minguk. Anh ta là bộ trưởng của chính quyền trước đây.”

Jung Homyeong quay đầu và nói nhỏ để người phụ trách tài chính của Jeon Gyeonghyeop không nghe thấy.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tập trung toàn bộ đội 3 vào Park Yongho.”

Sau khi giao cuộc điều tra cho Jung Homyeong, Woojin rời khỏi văn phòng vào khoảng 6 giờ. Jung Homyeong, người phải chịu trách nhiệm soạn thảo thông cáo báo chí, chuẩn bị cho buổi họp báo với các phóng viên và triệu tập, đã phàn nàn và đi theo Woojin về nhà sớm. Khi anh lên xe và lái đi mà không quay lại nhìn, cậu đã chửi rủa anh trong im lặng.

Woojin đi thẳng đến căn hộ của Haewon. Anh có thời gian trống đến 9 giờ. Haewon đang đứng trước bản nhạc, có lẽ đang tập violin. Cậu trông tràn đầy năng lượng. Anh đã nghĩ rằng cậu sẽ nằm liệt giường, nhưng thể lực của cậu tốt hơn anh mong đợi. Haewon quay lại nhìn anh và mỉm cười.

“Anh về sớm thế?”

“Anh phải ra ngoài sau.”

“Lại nữa à? Anh trực đêm à?”

“Không phải trực đêm, anh có hẹn. Chúng ta ăn tối nhé.”

Woojin cởi áo khoác và treo lên ghế ăn, rồi đeo tạp dề. Anh xắn tay áo và rửa tay trước. Anh mở tủ lạnh của Haewon, nơi anh đã chất đầy thức ăn cách đây không lâu.

Anh thích nấu ăn. Anh khá kén ăn, vì vậy anh đã tự nấu ăn vì đồ ăn bán ngoài không hợp khẩu vị của anh. Anh có gu riêng.

Hôm nay anh không có nhiều thời gian. Anh chọn spaghetti, món mà anh có thể làm nhanh chóng.

Haewon cất violin vào hộp và ôm eo anh từ phía sau. Cậu vùi mặt vào lưng anh và cọ xát.

“……em tệ đi rồi. Tay em hoàn toàn cứng đờ và không thể cử động.”

“Cứ từ từ thôi. Rồi nó sẽ trở lại thôi.”

“Em phải đi học vào ngày mai, em nghĩ giáo sư sẽ mắng.”

“Cứ nói là em bị ốm đi. Em bị ốm nặng nên không thể luyện tập.”

Haewon vùi mặt vào lưng Woojin và siết chặt vòng tay đang ôm eo anh khi cậu đi theo anh khắp bếp. Anh không phải là người thích nấu ăn cho người khác, nhưng trong suốt thời gian qua, anh đã quan sát Haewon và đánh giá một cách toàn diện để xác định kiểu đàn ông mà cậu bị thu hút và những hành vi mà cậu thích.

MoonHaewon thích một người ấm áp. Được yêu thương và chăm sóc là điều cơ bản đối với cậu. Đó là điều hiển nhiên đối với Haewon. Và trên nền tảng đó, cậu muốn một người có sức nặng vừa phải để kìm hãm con người bướng bỉnh của mình.

Khi Woojin bước vào căn hộ, anh tự cài đặt mình thành mẫu người mà Haewon thích. Ấm áp, không chiều chuộng cậu hết mực, và vừa phải áp bức và kiểm soát cậu. Tất cả ba điều này đều khác xa với tính cách thực sự thờ ơ của Woojin. Tất cả đều vô dụng đối với anh, nhưng anh đã phản ứng với Haewon một cách chiến lược như trong công việc.

Khi Haewon, người đang ôm anh từ phía sau, có vẻ như sắp rời đi, Woojin quay lại khi nghe thấy tiếng tách. Haewon đang chụp ảnh anh bằng điện thoại của mình. Tách, tách, tách.

“Em đang làm gì vậy.”

“Em chụp ảnh.”

“Tại sao?”

“không biết khi nào anh lại đòi kết thúc, nên em phải chuẩn bị trước. Ít nhất cũng phải có nhiều ảnh.”

“Chỉ cần em nghe lời thì sẽ không có chuyện đó đâu.”

“…Thật chứ? Chỉ cần em không thay đổi thì anh cũng sẽ không thay đổi?”

Hae Won đặt điện thoại xuống và tiến đến Woo Jin. Rõ ràng là bảo anh dính người, nhưng cậu  vẫn ôm eo Woo Jin như một thói quen và ngước nhìn anh chằm chằm. Mỗi khi nhìn Hae Won từ góc độ này, Woo Jin lại mất kiểm soát.

“Nước sôi rồi kìa. Coi chừng bỏng.”

“Tối ăn sau cũng được mà.”

“Anh không có thời gian. Phải đi bây giờ.”

“Không ăn cũng được mà. Ăn sau nhé? Hử?”

Cuối cùng, Hae Won tắt bếp từ. Cậu tháo và cởi chiếc tạp dề đang buộc sau lưng anh. Woo Jin, người đang mất kiểm soát, bế thốc Hae Won lên. Anh đỡ lấy mông cậu và hôn ngấu nghiến.

Woo Jin bế Hae Won đi về phía giường. Cậu nắm lấy hai má anh và mút môi, liếm láp cuồng nhiệt. Hơi thở của cả hai dần trở nên gấp gáp.

Anh ngã xuống giường cùng Hae Won. Woo Jin nhắm mắt lại, tập trung vào đôi môi và khoang miệng mềm mại, ướt át của cậu. Anh cảm nhận được một hương vị kích thích đáng để đầu tư thời gian và công sức. Khi anh đang hôn, Hae Won đẩy vai anh. Anh ngẩng đầu lên, thở hổn hển và nhìn xuống cậu, hỏi có chuyện gì.

“Điện thoại… điện thoại reo.”

Hae Won lẩm bẩm, dùng tay che đi khuôn mặt đang đỏ bừng. Điện thoại của anh đang đổ chuông từ trong áo khoác. Woo Jin liếc nhìn Hae Won rồi lại nhìn áo khoác, cuối cùng đành phải đứng dậy. Anh đang chờ một cuộc gọi quan trọng.

Nhưng khác với dự đoán, số hiện trên màn hình điện thoại lại là số của Viện Kiểm sát Trung ương.

“Vâng.”

“Công tố viên Hyun à. Cậu triệu tập nghị viên Park Yong Ho rồi hả?”

Đó là trưởng phòng Lee Seung Min. Woo Jin dùng mu bàn tay lau đi vết nước bọt của Hae Won còn vương trên môi. Anh liếc nhìn Hae Won đang nằm trên giường, rồi lại nhìn thẳng phía trước.

“Vâng.”

“Ít nhất cậu cũng phải bàn bạc với trưởng đoàn đảng cầm quyền trước chứ. Cậu đã gửi thông cáo báo chí khi nào?”

“Buổi họp báo với giới truyền thông kết thúc chưa ạ?”

“Vừa mới kết thúc. Tôi phát điên mất thôi. Này, cậu phải báo cáo với tôi trước chứ? Viện trưởng gọi cậu đấy. Giờ cậu đang ở đâu?”

“Anh không cần biết tôi ở đâu. Tôi có hẹn nên không đến được. Anh giúp tôi nói đỡ.”

Anh lại nhìn Hae Won. Anh muốn nhanh chóng quay lại giường. Moon Hae Won đang chờ anh. Hae Won đang duỗi dài tứ chi, chờ đợi những đụng chạm và nụ hôn của anh.

Anh từ từ hít vào rồi thở ra. Anh có thể thấy lồng ngực cậu  khẽ phập phồng. Anh muốn nhanh chóng quay lại giường và mút lấy ngực Hae Won. Anh dùng lưỡi liếm đôi môi khô khốc, cảm thấy sốt ruột.

“Tôi nghĩ cậu nên hủy hẹn và đến đây ngay. Đại diện đảng cầm quyền cũng đang ở đây.”

Lee Seung Min nói, giọng đầy khó xử.

“Nếu đại diện đảng cầm quyền can thiệp vào cuộc điều tra thì anh phải ngăn chặn chứ. Đó là việc của anh.”

“Sao cậu lại gửi trát triệu tập ngay thế hả. Còn bắt người ta đứng trước ống kính nữa? Cứ gọi người ta đến một cách lặng lẽ không được à, sao còn phải đứng trước ống kính?”

“Dù sao thì tôi cũng không đến được. Nếu anh cứ tiếp tục thế, tôi sẽ tung ra tài liệu điều tra về nghị viên đảng cầm quyền. Hiện tại số lượng nghị viên đã thiếu hụt rồi, việc loại một người hay mười người là do bên anh quyết định.”

“Ai đang giữ tài liệu đó?”

“Jung Ho Myung đang giữ.”

“Tôi biết rồi. Mà cậu có hẹn gì thế? Với giám đốc Kim Jung Geun à?”

“Tôi đã bảo anh đừng quan tâm rồi mà. Tốt hơn là anh không nên biết.”

“Ôi trời, thằng nhóc độc địa này. Tôi chết vì cậu mất thôi.”

Woo Jin cúp máy. Khi quay lại, Hae Won đã ngồi bật dậy, vẻ mặt mất hứng và nhìn anh. Hơi nóng đã nguội bớt, có vẻ cậu ta tò mò về nội dung cuộc gọi.

“Ai gọi vậy?”

“Trưởng phòng.”

“Trưởng phòng mà anh không thích lắm đó hả?”

“Không phải trưởng phòng đó, mà là trưởng phòng khác.”

“Thế trưởng phòng mà anh không thích lắm là trưởng phòng nào?”

“Là trưởng phòng kiểm sát của Viện Kiểm sát Tối cao.”

“Sao nhiều trưởng phòng thế?”

“Nhiều chứ. Nhiều đến mức phải dọn dẹp bớt. Em muốn sao đây? Ăn tối hay là…”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo