“Em làm cái này trước mặt mọi người à? Quá……”
“Quyến rũ à?”
“……”
“Nếu nghe thấy như vậy thì có nghĩa là anh đang nghe đúng đấy.”
Cánh tay cầm cung di chuyển từ dưới lên trên, và Woo-jin ôm cậu và luồn tay vào quần áo của Hae-won. Khi xoa bóp nhẹ nhàng bụng cậu qua lớp áo, Hae-won rùng mình. Khi anh nắm lấy và xoa bóp núm vú của cậu, âm sắc trở nên đậm hơn. Cũng có một âm thanh thô ráp như tiếng kim loại. Âm thanh thay đổi khi anh càng chạm vào cậu. Hae-won, người đang cố gắng tiếp tục biểu diễn, hạ cung và vĩ cầm xuống và nói.
“Đừng làm thế. Đó không phải là loại quyến rũ đó. Shifting trong biểu diễn mang lại cảm giác đó.”
“Tiếp tục đi.”
“Em không thể làm thế này.”
“Cứ thử xem.”
“Ah……”
Woo-jin cầm lấy vĩ cầm và cung từ tay Hae-won, người lắc đầu và nói rằng cậu không thể làm được, và đẩy cậu vào cửa sổ. Hae-won và hình ảnh của anh được phản chiếu trên cửa sổ đen, nơi cậu không thực sự thích cảnh đêm. Đôi tay của Woo-jin đang ôm Hae-won đã chạm vào cậu một cách thô bạo. Đó là một cái chạm vào đối tượng của anh như thể anh đang xử lý tài sản của mình một cách tự do.
“Em phải luyện tập.”
“Cứ luyện tập đi, cứ luyện tập cho đến tận đêm.”
“Nhẹ nhàng một chút đi. A, nếu cứ thế này, thật đấy…… Aah, da thịt em sẽ rụng mất.”
Hae-won đặt trán lên cửa sổ dày và thở hổn hển, nói rằng cậu đau chết đi được. Hơi nước làm mờ phần đó thành một vòng tròn. Cậu đẩy Woo-jin ra để cố gắng hất bàn tay đang chạm vào mình.
Woo-jin cởi quần của cậu ra. Anh nắm lấy quần lót và quần dài của cậu cùng một lúc và kéo chúng xuống đến đầu gối. Giữa hai chân Hae-won được phản chiếu trên cửa sổ đen, bị chôn vùi trong bóng tối.
Hae-won không thể di chuyển vì chiếc quần quấn quanh chân, và cậu uốn cong lưng. Woo-jin đưa dương vật đang cương cứng áp vào giữa hai xương hông của cậu và xoa xát nó, cố định mắt vào cửa sổ phản chiếu mình như một tấm gương. Nếu là anh bình thường, anh đã kéo rèm lại rồi, nhưng anh đã không làm như vậy. Anh nhìn vào cửa sổ đen như thể đang khoe khoang với ai đó, và đi vào bên trong Hae-won và lắc lư cậu.
Sau khi nấu bữa tối cho Hae-won, Woo-jin rửa bát. Anh thích làm việc nhà. Anh không bỏ bê việc nấu ăn, rửa bát hay dọn dẹp. Kết quả có thể được nhìn thấy ngay lập tức. Hae-won, người đang nằm sấp trên sàn và chống đẩy như thể cậu cảm thấy thể lực của mình đang giảm sút, đã im lặng mà không nhận ra điều đó.
Woo-jin lau tay ướt bằng một miếng vải khô và quay lại. Hae-won đang nhìn vào điện thoại của anh. Vì anh đã đặt bảo mật nên Hae-won không thể nhìn thấy gì cả.
“Số của em là gì đây? Take 5 là cái khỉ gì?”
Đó là số của Hae-won được lưu trong điện thoại của anh. Có vẻ như Hae-won đã gọi cho anh từ điện thoại của Woo-jin.
“Cái này có nghĩa là gì? Có nghĩa là người em đang hẹn hò thứ năm à? Hyung, anh đã hẹn hò với năm người rồi á?”
Woo-jin có thói quen đánh số và quản lý các mục tiêu của mình nếu mục tiêu đó quan trọng. Woo-jin đã đánh số cho Hae-won sau khi nghe bản Partita của Bach mà cậu đang chơi tại biệt thự của chủ tịch Kim Jung-geun.
Anh nhen nhóm một ngọn lửa ham muốn sở hữu không thể truy nguyên được trong lòng mình, nghĩ rằng anh phải có cậu bằng mọi cách, rằng anh nhất định phải có cậu, rằng anh sẽ có cậu bằng bất cứ giá nào.
Anh đã phấn khích đến mức nào vào thời điểm đó? Vào ngày hôm đó, Woo-jin đã dừng xe trong rừng trên đường chở Hae-won về nhà. Sự thật là anh định lôi Hae-won đến hầm trú ẩn như vậy. Trong khi kể câu chuyện về ai đó bị mắc kẹt trong rừng, anh muốn lôi cậu đến hầm trú ẩn, trói cậu vào cột và cưỡng hiếp và có cậu theo ý mình, theo ý muốn của mình. Anh muốn nhốt cậu ở đó và nghiền nát và nuốt chửng sự tồn tại của Moon Hae-won, không lo lắng về bất cứ điều gì.(*ôi trời-)))))
Anh đã phải cố gắng dập tắt ngọn lửa ham muốn đang cuộn trào như một dòng nước xiết. Anh không muốn bỏ lỡ mục tiêu của mình bằng cách tiếp cận một cách vội vàng.
“Có nghĩa là gì?”
Woo-jin lấy điện thoại từ tay Hae-won và sửa đổi tên lưu trong danh bạ. ‘Take 5’ đã nhanh chóng được đổi thành ‘Moon Hae-won’.
“Không có nghĩa gì cả. Dễ nhớ thôi.”
“Số năm? Em cảm thấy không vui chút nào. Không phải số một mà là số năm à? Em á?”
Anh chỉ xếp hạng của em đến thế thôi sao? Hae-won, người không biết gì cả, hỏi với đôi mắt mở to như thể cậu thực sự đang thất vọng.
“Số một là ai?”
“Ở trong tù.”
“……Vậy số hai là ai?”
“Số hai đang bị truy nã.”
“Số ba là ai?”
“Nếu em biết, em sẽ bị thương.”
“Số bốn là ai?”
“Chết trong tù rồi.”
“Số năm……, anh muốn tống em vào tù à?” (*—))))
Ý nghĩa của những con số không phải như vậy, nhưng Hae-won đã có một khuôn mặt hơi sốc vì tất cả những người khác đều đã chết, ở trong tù hoặc đang bị truy nã. Cậu chớp mắt chậm rãi và nhìn chằm chằm vào anh. Woo-jin mỉm cười.
“Anh có thói quen đánh số nếu đó là một việc quan trọng. Anh không thường đánh số như vậy, vì vậy hãy tự hào đi. Đã ba năm kể từ số bốn rồi đấy.”
“Em không biết liệu em có nên thích nó hay tức giận.”
“Việc có một con số có nghĩa là em quan trọng với anh đến mức đó.”
“Vậy thì đó là một điều tốt.”
“Có lẽ thế.”
Mục tiêu thứ 5 của Woo-jin ôm lấy cổ anh và thì thầm vào tai anh.
“Vậy thì em sẽ cho hyung làm số hai mươi mốt của em.”
“Cái gì? Số hai mươi mốt?”
“Ừ, số hai mươi mốt.”
“Hae-won à.”
“Ừ.”
Ngay cả khi nhìn thấy biểu cảm của Woo-jin, người ngay lập tức cau mày vì cảm thấy ghê tởm, Hae-won vẫn nhìn anh với vẻ mặt ngây thơ, như thể hỏi tại sao. Ah, Woo-jin cuối cùng cũng nhận ra. Hae-won đang sử dụng biện pháp tu từ.
“Anh hiểu rồi, bây giờ anh biết tại sao việc đánh số lại khiến người khác khó chịu.”
“Khó chịu hả? Em có nên cho anh làm số năm không? Hyun Woo-jin, anh có muốn làm số 5 của em không?”
“Anh vô tâm quá phải không?”
“Bây giờ anh mới biết à? Ai cũng sẽ khó chịu thôi.”
Hae-won tức giận vì anh chỉ đối xử với mình như một con số. Khi Woo-jin có một biểu cảm giác ngộ mới, Hae-won nhìn anh chằm chằm.
“Có gì nghiêm trọng vậy. Hyung chắc chắn là số một của em rồi.”
Hae-won ôm Woo-jin và thì thầm, rồi hôn anh.
****
Cuối cùng, cuộc chiến nổ ra giữa tập đoàn Hankyung và Park Hyung-soo.
Kim Jung-geun hoàn toàn không biết Park Hyung-soo, người có vẻ ngoài tầm thường, có sức ảnh hưởng như thế nào trong cơ quan công tố.
Điềm báo được tiết lộ khi Park Hyung-soo, trưởng phòng công tố, người được chỉ định làm Cục trưởng Cục Thanh tra, đã bị gạt ra trong đợt luân chuyển nhân sự lần này. Park Hyung-soo không chịu ngồi yên. Ngay sau đó, giới truyền thông đặt ra nghi vấn rằng nguồn tiền của quỹ đầu tư nước ngoài của tập đoàn Hankyung là quỹ đen của Hankyung.
Vị trí Cục trưởng Cục Thanh tra Bộ Tư pháp mà Park Hyung-soo không thể chiếm được đã được một trong những người thuộc dòng Tổng công tố viên, người đã từng là Trưởng phòng Điều tra của Viện Công tố Trung ương và Trưởng phòng Chống tội phạm có tổ chức của Viện Công tố Tối cao, chiếm giữ. Với điều này, các quan chức của Bộ Tư pháp chủ chốt, cùng với Thư ký cấp cao về các vấn đề dân sự của Nhà Xanh, đã được lấp đầy bởi những người của Tổng công tố viên.