“Thanh tra Hyun nói rằng chúng ta nên ủy quyền toàn diện quyền biểu quyết cổ phiếu của tôi cho anh , anh nghĩ sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng định nói điều đó với ngài trước đó. Tổng công tố viên và Bộ trưởng Bộ Tư pháp sẽ không dễ dàng lùi bước, vì vậy cuộc họp cổ đông lâm thời liên quan đến việc sáp nhập sẽ sớm được tổ chức…… Tôi nghĩ tốt hơn là nên làm điều đó trước hơn là gây tranh cãi vào thời điểm đó. Cuộc sáp nhập lần này phải được xử lý một cách suôn sẻ và lặng lẽ.”
“Vậy hãy tiến hành ủy quyền toàn diện cho Trưởng nhóm Pháp chế làm đại diện.”
“Tôi có thể bị điều tra.”
Trưởng nhóm Pháp chế lắc đầu và nói rằng anh không thể làm điều đó.
“Vậy thì ai sẽ làm?”
“Các giám đốc điều hành và nhân viên sẽ đều bị điều tra với tư cách là nhân chứng. Một số người đã chuẩn bị tinh thần để bị bắt. Các thành viên trong gia đình cũng không thể. Họ là đối tượng điều tra.”
“Vậy thì ai sẽ làm? Chúng ta chỉ cần chọn một người lạ ngẫu nhiên trên đường và ủy quyền cho họ?”
Kim Jung-geun cau mày và mắng anh . Trưởng nhóm Pháp chế liếm môi đang khô lại bằng lưỡi và liếc nhìn Woo-jin. Mắt Woo-jin và mắt anh chạm nhau.
“Công tố viên Hyun Woo-jin…… Hãy ủy quyền quyền biểu quyết cho Thanh tra Hyun. Dù sao thì anh cũng không khác gì gia đình của chủ tịch, và nếu ngài ủy quyền cho Thanh tra Hyun, sẽ không có gì sai trái.”
“Cho Woo-jin á?”
Kim Jung Geun nhìn Woo Jin. Woo Jin ngước nhìn trưởng nhóm pháp lý. Đưa ra ý kiến như vậy là một đề xuất vô lý đối với anh , người đang công tác trong tổ chức công tố. Anh phản đối ngay lập tức.
“Tôi không thể. Bên đội đặc biệt đang điều tra công tố viên Park Hyung Soo và vì mối quan hệ của tôi với bố mà tôi đã bị loại khỏi đội điều tra. Nếu họ biết tôi còn có quyền biểu quyết cổ phần, tổng trưởng sẽ không để yên cho tôi đâu.”
“Thằng khốn đó dù sao cũng xong đời rồi, đúng không? Bây giờ chuyện sống chết của tôi còn gấp hơn, còn phải để ý đến Park Hyung Soo sao? Woo Jin, cậu chẳng khác gì con tôi. Nếu không ai trong ba chúng ta hé lộ thì bên công tố sẽ không biết đâu.”
“Thưa bố.”
Woo Jin nhìn ông với vẻ khó xử, khó khăn, mong ông thu lại mệnh lệnh đó. Kim Jung Geun, người đã sử dụng Woo Jin như tay chân của mình mỗi khi cần, đã củng cố quyết tâm. Ông không quan tâm đến việc lập trường của anh trong tổ chức công tố sẽ trở nên khó khăn hay không, mà chỉ lo tìm đường sống cho bản thân. Đó là tính cách phi lý mà Woo Jin đã quá quen thuộc.
“Trưởng nhóm pháp lý chuẩn bị giấy tờ và ủy quyền toàn bộ quyền biểu quyết cổ phần của tao cho Woo Jin. Âm thầm thôi, đừng để ai biết.”
“Thưa bố.”
Woo Jin lại một lần nữa nói không được, bảo ông xem xét lại.
“Hyun công tố à, lúc này cậu phải giúp tôi chứ. Tôi sẽ giúp cậu không gặp khó khăn gì. Tổ trưởng Song, nhanh chóng tiến hành đi.”
Kim Jung Geun thúc giục trưởng nhóm pháp lý.
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tiến hành ngay.”
Nghe trưởng nhóm pháp lý trả lời, Kim Jung Geun thở phào nhẹ nhõm vì đã dập tắt được ngọn lửa trước mắt và uống hết chỗ nước đá còn lại. Woo Jin im lặng mím môi.
Chào tạm biệt Kim Jung Geun, người nói mệt mỏi rồi ngậm xì gà và bảo anh về trước, Woo Jin rời khỏi thư phòng của ông . Anh đi về phía bãi đậu xe cùng với trưởng nhóm pháp lý đang đợi. Khi mỗi người mở khóa xe riêng, ánh đèn pha lóe lên. Trưởng nhóm pháp lý nói với Woo Jin bằng giọng trầm thấp.
“Tôi đã làm theo những gì anh dặn.”
“Làm tốt lắm.”
Woo Jin nắm giữ thông tin chi tiết về số tiền mà trưởng nhóm pháp lý đã biển thủ sau lưng Kim Jung Geun. Trưởng nhóm pháp lý cũng chẳng khác gì nằm trong lòng bàn tay anh. Trưởng nhóm pháp lý rất nhanh trí, không cần nói nhiều cũng nhanh chóng hiểu được ý đồ của Woo Jin. Dù làm việc chung rất thoải mái, nhưng đó là một người có nhiều tính toán trong đầu. Cần phải giám sát chặt chẽ.
“Nếu bên công tố biết được, lập trường của công tố viên Hyun sẽ rất khó khăn đấy.”
Trưởng nhóm pháp lý nói như thể ông mong điều đó xảy ra.
“Khó khăn thì sao chứ, tôi sẽ viết đơn từ chức thôi.”
Woo Jin thờ ơ đáp lại, rồi lên xe và khởi động. Rời khỏi nhà của Kim Jung Geun và nhập vào đường, anh gọi cho “ nam châm”- người theo dõi Hae Won.
“Vẫn chưa xong sao?”
— Vừa xong thôi ạ.
“Bản cảm nhận đã viết xong chưa?”
— Tôi biết gì về âm nhạc chứ. Vì là buổi biểu diễn cho trẻ em nên hơi ồn ào, và mọi người đều vỗ tay sau mỗi chương nhạc nên Moon Hae Won có vẻ hơi buồn cười. Không phải là chế giễu mà có lẽ là vì bọn trẻ đáng yêu.
“Ảnh cũng chụp rồi chứ?”
— Tôi sẽ gửi ngay ạ.
Một bản báo cáo dài ghi lại từng cử chỉ của Hae Won, theo yêu cầu của Woo Jin là phải báo cáo cả số lần thở, số lần chớp mắt, có cắn môi hay liếm môi hay không. Ảnh cũng đã được gửi đến.
Woo Jin lái xe đến phòng hòa nhạc và nghiền ngẫm nội dung của những bức ảnh và tin nhắn.
Vì không xa nhà của Kim Jung Geun nên anh đã đến phòng hòa nhạc sau hai mươi phút. Vừa xuống xe, anh đã gọi cho Hae Won.
— Sao?
Một giọng nói có vẻ tức giận.
“Em đang ở đâu?”
— Anh không cần biết. Đừng quan tâm đến em. Em cũng sẽ không quan tâm đến anh nữa.
“Đang họp mà em bảo anh làm gì đây? Không họp mà nghe điện thoại của em à?”
Anh đang ở thư phòng của Kim Jung Geun thì Hae Won gọi điện đến. Woo Jin từ chối nhận và nhắn tin nói rằng anh đang họp.
— Ai bắt anh phải ngồi buôn dưa lê đâu? Em gọi vì có chuyện muốn nói.
“Có chuyện gì?”
— Thôi đi. Em quên rồi. Bây giờ vô dụng rồi. Và… khoan đã.
Hae Won định nói gì đó rồi kết thúc cuộc gọi. Woo Jin bước vào sảnh đợi, nơi hầu hết khán giả đã rời đi sau khi buổi biểu diễn kết thúc. Anh nhìn thấy Hae Won đang đứng ở nơi đặt vòng hoa. Cậu đang chụp ảnh theo yêu cầu của các học sinh mặc đồng phục.
Đúng như những gì người gắn nam châm đã báo cáo. Có người yêu cầu cậu ký tên, và Moon Hae Won đã ký tên với vẻ ngượng ngùng, lũ trẻ vây quanh cậu xin chụp ảnh, kỳ lạ là các nam sinh thích Moon Hae Won hơn các nữ sinh.
Đúng lúc đó, một nam sinh khá cao đặt tay lên vai Hae Won với vẻ ngượng ngùng và chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại di động. Cậu hơi nhếch mắt và nhìn vào camera điện thoại.
“Moon Hae Won.”
Woo Jin tiến lại gần họ. Nam sinh đang khoác vai Hae Won nhìn Woo Jin rồi lúng túng cúi đầu cảm ơn Hae Won và bỏ đi.
Đôi mắt của Hae Won mở to khi phát hiện ra Woo Jin.
“Chuyện gì vậy ?”
Woo Jin không rời đi mà cứ lảng vảng xung quanh Hae Won. Một cậu bé có vẻ là bạn của cậu huých khuỷu tay vào sườn cậu rồi kéo đi.
Đến cả mấy nhóc tì như thế này mà cũng phải để ý sao.
Anh đối mặt với một khuôn mặt không thiếu sót để thu hút thiện cảm của người khác. Woo Jin điều chỉnh bản thân theo phiên bản mà Hae Won thích.
“Tưởng anh không đến sao?”
“Anh bảo đang họp mà. Anh cứ phớt lờ cuộc gọi vì anh phải họp.”
“Không ai mời nên anh định không đến đấy.”
“Em không có gọi anh đến mà…”
“Không biết anh đến nên em ngồi ủ rũ như vậy hả?”
“Ai ngồi ủ rũ chứ? Em cũng là dân chuyên nghiệp mà.”
“Đừng nói dối. Em ngồi buồn bã đấy. Dvořák và Vivaldi không có hồn gì cả. Bọn trẻ vỗ tay nhiệt liệt sau mỗi chương nhạc nên từ đó em mới cười.”
“…ồn ào quá nên em không tập trung được.”