Into The Thrill - Chương 129 - Woojin tìm thấy nhật kí của Taeshin

Đôi khi Haewon thờ ơ và vô cảm với người khác lại khiến Woojin cảm thấy thoải mái. Cậu  hoàn toàn không quan tâm đến những gì Woojin đang xem xét. Woojin đang trải sổ sách đen và các tài liệu quan trọng của Hankyung trên sàn căn hộ của cậu  và xem xét từng cái một. Bất cứ không gian nào của riêng anh để xem xét những tài liệu bí mật như vậy đều nguy hiểm. Căn hộ của Haewon, người không liên quan gì đến việc này, là nơi an toàn và phù hợp nhất mà Woojin biết.

Điện thoại từ Chánh Văn phòng liên tục gọi đến, nhưng anh  không bắt máy. Chỉ cần chứng minh được những tài liệu này, anh  có thể khiến một nửa quan chức cấp cao của Nhà Xanh mất chức. Các nghị sĩ quốc hội cũng vậy. Có rất nhiều cái tên trong danh sách đáng bị nhận án tù giam, tước bỏ chức nghị sĩ và sau đó tước quyền bầu cử.

Woojin thở dài trước danh sách dài hơn dự kiến. Anh  gãi trán vào cánh tay đang chống đỡ đầu gối. Rõ ràng là một số người tin rằng danh sách này đã lọt vào tay đội đặc nhiệm trong cuộc khám xét bất ngờ vừa rồi sẽ tìm mọi cách để cứu Kim Jeonggeun. Trước đó, anh  phải cắt đứt sợi dây cứu sinh cuối cùng có thể kéo Kim Jeonggeun ra khỏi vũng lầy. Woojin liên lạc với một phóng viên thường trú của Viện Kiểm sát mà anh  quen biết.

“Chào anh, phóng viên Eun.”

“Sao hôm nay anh lại gọi cho tôi vào giờ muộn thế này?”

“Tôi chỉ muốn biết liệu anh có nghe được điều gì về đội đặc nhiệm không.”

“Tôi vẫn chưa nghe được gì, nhưng nghe nói hôm nay họ đã khám xét? Không có gì được tìm thấy sao?”

“Tôi cũng không biết chi tiết, nhưng có vẻ như thông tin về việc sử dụng quỹ đen không được tìm thấy.”

“Hả?”

Giọng của phóng viên thay đổi. Anh ta  có vẻ đang chỉnh lại tư thế ngồi.

“Trong cuộc khám xét của đội đặc nhiệm, sổ sách về việc sử dụng quỹ đen không được tìm thấy. Một quan chức Viện Kiểm sát giấu tên đã nói như vậy.”

Woojin, quan chức Viện Kiểm sát giấu tên, nói.

“Chắc chắn chứ?”

“Đây hẳn là tin tốt cho những người đang run sợ. Đội đặc nhiệm đang ủ rũ.”

“Nếu không có cái đó thì chẳng khác nào bánh bao chay. Ah, thông tin về quỹ đen không được tìm thấy……”

“Chắc hẳn có rất nhiều người đang lo lắng.”

“Đúng vậy. Chắc hẳn có rất nhiều người đang lo lắng.”

Phóng viên trả lời một cách đầy ẩn ý. Woojin nói với giọng điệu nhẹ nhàng, như đang kể về cuộc sống thường ngày.

“Tôi chỉ gọi để hỏi xem liệu anh có biết điều gì không.”

“Tôi thì biết gì chứ. Ngay cả anh cũng không biết mà.”

“Lần sau chúng  ta đi uống rượu với nhau nhé.”

“Được thôi. Chúng tôi sẽ chiêu đãi anh.”

Woojin kết thúc cuộc gọi. Trước khi đêm nay kết thúc, tin tức về việc không tìm thấy thông tin về việc sử dụng quỹ đen sẽ được lan truyền đến những người mất ngủ vì cuộc khám xét.

Chừng nào nó còn nằm trong tay anh, Woojin sẽ không còn gì phải sợ hay lo lắng. Anh  định chụp từng trang và gửi cho các phóng viên mỗi khi có ai đó làm ồn.

Woojin kiểm tra xem pin máy tính xách tay còn lại bao nhiêu và đưa mắt về phía Haewon đang nằm trên giường đọc sách.

Haewon thích tiểu thuyết trinh thám. Woojin ngắm nhìn khuôn mặt Haewon đang đọc sách với vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng truy tìm tội phạm, và mở miệng khi cậu  không nhận ra sự chú ý của mình dù anh  có nhìn chằm chằm đến đâu.

“Nhà có ổ cắm kéo dài không?”

“……Hả?”

Mãi một lúc sau Haewon mới ngẩng đầu lên và nhìn anh .

“Có ổ cắm kéo dài nào không? Nếu không thì đi mua.”

Không còn ổ cắm nào trống để cắm dây nguồn máy tính xách tay. Woojin nghĩ rằng anh  nên sắp xếp những sợi dây lộn xộn đang treo trên tường này.

Haewon không phải là người bừa bộn, nhưng sự ngăn nắp của cậu  chắc chắn không thể đáp ứng được tiêu chuẩn của Woojin, người được đánh giá là sạch sẽ đến mức mắc chứng ám ảnh cưỡng chế. Anh  nghĩ rằng mình nên dọn dẹp căn hộ của Haewon vì anh  sẽ rảnh rỗi hơn trong tương lai.

“Ah, cái đó à? Chắc là ở trong phòng đa năng.”

Woojin đứng dậy và đi vào phòng đa năng theo lời Haewon. Bên trong có đủ loại đồ lặt vặt không thường xuyên sử dụng trong một chiếc hộp lớn.

Woojin lục lọi chiếc hộp để tìm ổ cắm kéo dài. Anh  nghĩ rằng mình nên bắt đầu dọn dẹp từ đây khi có thời gian. Nó còn lộn xộn hơn vì nó là một nơi khuất tầm nhìn. Anh  tìm thấy ổ cắm kéo dài và lôi nó ra khỏi hộp. Khi đang quấn dây cáp quanh tay và nhặt những thứ rơi xuống sàn cho vào hộp, anh  đột nhiên dừng lại.

“……”

Đó là ảnh của Lee Taeshin.

Lee Taeshin đang đứng bên cạnh bức tượng mà Woojin đã bán cho người con thứ hai của Tập đoàn K1 để rửa tiền với một trăm triệu won, với một nụ cười dịu dàng trên môi. Woojin cầm bức ảnh lên và nhìn lại vào trong hộp.

Anh  lật tung chiếc hộp. Hai bức ảnh nữa của Taeshin xuất hiện khi anh  lục lọi những đồ vật bám đầy bụi. Lần này anh  đang đứng trước một tác phẩm điêu khắc mà anh  đã bán cho cháu trai của Jeonju ở Myeongdong với hai trăm triệu won. Woojin tìm thấy một cuốn sổ và nhặt nó lên khi đang lục lọi những thứ rơi trên sàn. Woojin cảm thấy một sự ghê tởm dữ dội đối với các điều tra viên đã khám xét bất hợp pháp căn hộ của Haewon.

Woojin đang lật cuốn sổ thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng đa năng. Anh  quay đầu lại.

“không tìm thấy à? Không có ở đó sao?”

Haewon mở cửa và chỉ thò mặt vào hỏi. Woojin nhặt ổ cắm kéo dài mà anh  đã ném xuống sàn lên. Anh  nhanh chóng giấu cuốn sổ sang phía bên kia để Haewon không nhìn thấy.

“Dọn dẹp đi. Cái gì đây.”

“không biết. Trước đây có một gã điên nào đó đã bày bừa bãi ra và em chỉ chất đống nó lên. Em sẽ vứt hết đi.”

“Anh dọn dẹp cái này rồi ra ngoài nhé.”

“Kệ đi. Dù sao cũng vứt đi mà. Lúc đó em đã vứt bớt một vài thứ rồi, chỉ để lại những thứ nặng thôi.”

“Em cứ để mặc cái đống này à?”

Woojin chỉ cho cậu xem  lòng bàn chân của anh dính đầy bụi. Một bên chân của anh  dính đầy bụi đen, bên còn lại thì sạch sẽ. Haewon làm ngơ và quay đi, đóng cửa lại và biến mất. Woojin giẫm lên bụi và lật cuốn sổ.

[Hôm nay anh ấy nói rằng anh ấy muốn nghiêm túc với tôi . Tôi  véo vào mu bàn tay, nghĩ rằng mình đang mơ. Mu bàn tay tôi  đau. Đó không phải là mơ. Anh ấy cũng nói rằng anh ấy muốn tôi  thu xếp với những người mà tôi  đang gặp. Tôi  véo má mình lần này, nghĩ rằng mình đang mơ. Đó không phải là mơ.]

[Anh ấy cứ hỏi về Kyongwon Industries và về bố tôi  ấy.]

[Thật khó để từ chối lời đề nghị của anh ấy. Anh ấy nói rằng hãy liên lạc với anh ấy khi tôi  quyết định cởi quần áo trước mặt anh ấy. Tôi  biết ý nghĩa của lời nói đó. Tôi  muốn giả vờ suy nghĩ, nhưng tôi  đã thức trắng đêm qua sau khi nghe những lời đó. Tôi  đã liên lạc với anh ấy ngay khi trời sáng. Tôi  đã nói rằng tôi  muốn cởi quần áo trước mặt anh ấy ngay từ lần đầu tiên tôi  nhìn thấy anh ấy. Anh ấy nói rằng anh ấy muốn gặp tôi  tối nay, hãy đến Khách sạn L.]

[Liệu tôi  có thể quên được đêm nay không. Đã bao giờ có khoảnh khắc nào khiến tôi  cảm thấy hạnh phúc đến thế trong đời mình chưa. Tôi  yêu người đó rất nhiều. Tôi  yêu đến mức nước mắt cứ tuôn rơi.]

“Anh làm gì đấy?”

Cửa phòng đa năng lại mở ra. Woojin quay mặt đi. Haewon đang cầm một chiếc giẻ lau. Cậu  có vẻ như định vào và bắt đầu dọn dẹp. Anh  giấu cuốn sổ đi và nói.

“Anh sẽ dọn dẹp. Ra ngoài đi.”

“Thôi đi. Sau này anh lại cằn nhằn.”

“Anh bảo ra ngoài đi.”

“Em sẽ vứt hết đi mà. Cứ để nó ở đó đi. Ngày mai em mang đi vứt.”

“Anh biết rồi. Anh sẽ để hết vào đó. Anh đói. Không có gì để ăn à?”

“Đói à? Em đi mua gì đó nhé? Anh muốn ăn gì?”

“Mua hamburger đi.”

“……”

Haewon nhìn anh  với vẻ mặt kỳ lạ. Woojin hỏi khi nhìn thấy đôi mắt nghi ngờ đó.

“Sao vậy?”

Khi anh  hỏi tại sao cậu lại nhìn anh  như vậy, Haewon cau mày như thể điều đó vẫn còn kỳ lạ.

“Anh bảo những thứ đó là rác mà.”

“À, đúng rồi.”

“Đừng ép bản thân ăn những thứ mà anh ghét vì em. Em sẽ đi mua thứ khác.”

“Được rồi, cảm ơn em.”

Woojin nghe thấy tiếng Haewon mặc quần áo và rời khỏi căn hộ.

Woojin giữ vẻ mặt lạnh lùng và lấy cuốn sổ ra khỏi hộp. Anh  ra khỏi phòng đa năng. Anh  lấy bao thuốc lá và bật lửa. Woojin cũng mở cửa căn hộ và bước ra ngoài. Anh  lên sân thượng của tòa nhà.

Sân thượng thật lạnh lẽo. Dựa vào bức tường khuất nẻo, nơi không có gì cản trở, Woojin lật cuốn sổ. Anh  đưa cuốn sổ đến gần ánh sáng mờ ảo phát ra từ biển hiệu đèn neon của tòa nhà đối diện.

[Giờ tôi  không biết cái gì là cái gì nữa. Anh ấy chỉ nhìn tôi  trong khi hút thuốc. Tôi  phải trở thành một con thú chứ không phải con người, bị trói vào cột sắt. Một con chó đuổi theo tôi . Tôi  chạy trốn như một con mồi bị thú hoang đuổi theo trong khu rừng đen tối, vào vùng núi hoang dã. Việc tôi  sống sót trở về từ đó đã là một phép màu. Anh ấy, người đã đưa tôi  về nhà, nhìn tôi  với ánh mắt khinh bỉ, như thể tôi  không thể chịu đựng nổi ngay cả điều này. Anh ấy nói rằng tôi  có vẻ khá thích thú. Anh ấy hoàn toàn không hiểu cảm xúc của tôi . Một thứ gì đó đã vỡ tan bên trong tôi . Tôi  vẫn đang thở, nhưng tôi  không còn sống nữa. Tôi  không chết, cũng không sống. Tôi  phải làm gì. Tôi  phải làm gì…… Tôi  cứ cảm thấy khó thở. Như thể có thứ gì đó đang siết chặt tôi .]

Như Woojin lo sợ, Lee Taeshin đã ghi lại tất cả về hầm trú ẩn. Cậu , người chuyên về điêu khắc châm biếm, đã thể hiện tài năng vô dụng của mình và phác họa gần như chính xác bên trong hầm trú ẩn, và vẽ lại hình ảnh mình bị trói vào cột và bị trêu chọc bằng những nét bút mãnh liệt. Anh  có thể thấy phần nào trong tâm trí cậu  đã bị phá vỡ bởi những vết bút sâu đến mức cuốn sổ bị rách.

Lông mày của Woojin giật giật. Thứ không tìm thấy dù đã lục tung căn hộ của Haewon như bắt chấy giờ đang nằm trong tay anh . Nếu nó ở đó, không đời nào anh  không tìm thấy. Nếu nó ở đó mà họ không tìm thấy, thì anh  sẽ phải chặt đầu tất cả các điều tra viên. Woojin cảm thấy phẫn nộ dâng trào đối với các điều tra viên, nhưng anh  cũng nhanh chóng nhận ra rằng việc họ không tìm thấy nó là điều không thể về mặt hoàn cảnh. Chắc chắn là Haewon đã nhận được cuốn sổ và những bức ảnh này sau cuộc khám xét bất hợp pháp.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo