“Anh có hứa như vậy đâu nhỉ?”
“Anh có hứa. Anh bảo sẽ trả, bảo đừng lo, rằng anh sẽ lo hết cho em.”
“Sao em cứ mở khoản đó nếu em sẽ làm nó hụt mỗi tháng?”
“Thì cứ mở thôi. Mọi người đều làm mà. Em cũng muốn làm những thứ như vậy. Kiểu như tiền gửi tiết kiệm ấy. Nghe dễ thương mà. Phát âm cũng hơi dễ thương nữa. Tiền gửi tiết kiệm.”
Môi cậu ngày càng tiến đến gần hơn. Hae Won đặt môi cậu gần môi Woo Jin như thể chúng sắp chạm vào nhau và thì thầm “tiền gửi tiết kiệm”. Mỗi khi cậu nói, cậu đều thè lưỡi liếm nhẹ môi Woo Jin.
Woo Jin ngả người ra sau và uống cà phê.
“Đến bao giờ anh mới phản ứng với em trước cả cà phê đây?”
Hae Won dần nổi giận với Woo Jin, người đang mặc kệ dương vật của anh, dường như không phải là một phần cơ thể của anh vậy, mặc dù nó đang bực bội hết cỡ.
Hae Won cắn môi dưới của Woo Jin như thể muốn cắn đứt nó và nhai nó từ từ. Woo Jin chạm môi vào môi đang từ từ gây hấn. Anh đặt chiếc cốc đang cầm trên tay xuống bàn. Anh vòng tay qua eo Hae Won và kéo cậu sát vào ngực. Anh mút đôi môi mềm mại và ướt át, rời mặt ra và nói:
“Mặc đồ ngủ vào. Đừng có đi loanh quanh mặc mỗi thế này.”
“……Thế này á?”
“Ừ. Trông rẻ tiền lắm.”
“Em nghĩ từ rẻ tiền nó khác xa với cái mà anh nghĩ đấy. Thật sự trông rẻ tiền à?”
“Trông rẻ tiền đó.”
“Em sẽ chỉ mặc rẻ tiền hôm nay thôi. Vì có vẻ như anh thích thế.”
Mặc dù trông nhanh nhẹn, nhưng anh lại có vóc dáng khá vạm vỡ, vì vậy chiếc áo sơ mi của Woo Jin rộng rãi và phù hợp để dùng làm đồ ngủ thoải mái. Và cậu cũng thích thú với phản ứng của Woo Jin, người nhăn mặt khó chịu khi cậu đi loanh quanh chỉ mặc chiếc áo sơ mi của anh trên cơ thể trần truồng của cậu, nhưng anh không thể rời mắt khỏi cậu.
Hae Won tháo dây thắt lưng và khóa quần của Woo Jin. Cậu kéo khóa xuống và nắm lấy gò thịt giữa hai chân anh bên dưới chiếc quần lót. Hơi nóng và ẩm ướt dính chặt vào lòng bàn tay cậu cùng một lúc. Cậu hít một hơi cẩn thận. Ngực cậu phồng lên và chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh. Nhịp đập rộn ràng của con tim cảm nhận được qua lớp vải mỏng.
Những nhịp mạnh mẽ như đang rẽ sóng và bơi nhanh chóng như một vận động viên bơi lội. Vai của Woo Jin cũng rắn chắc và vững chãi như lúc đó. Chiếc áo sơ mi siết chặt khi anh thở. Cậu muốn tiếp tục độc chiếm người đàn ông đã làm rung chuyển cậu đêm qua. Cậu muốn ở bên anh mãi mãi.
“……Vào giường thôi.”
“…….”
Cậu dụi đôi môi đang nóng bừng của mình lên cằm anh và thì thầm bằng đôi mắt ướt đẫm.
Woojin không đáp lời. Anh ta hạ hai tay đang ôm eo Haewon xuống, nắm chặt lấy mông cậu rồi nhấc bổng người lên. Anh nhẹ nhàng đặt cơ thể đang lơ lửng lên bàn bếp, mỗi tay nắm lấy một đầu gối trần của Haewon.
“Một khi đã nằm xuống giường rồi thì chẳng muốn dậy nữa đâu.”
“Thấy chưa? Em nói đúng mà? Em đâu có lười biếng.”
Anh từ từ mở rộng hai đầu gối đang nắm chặt của Haewon, nới rộng góc độ.
Anh tiến lại giữa hai chân đang mở toang một cách buông thả. Haewon vòng tay ôm lấy vai anh, đối diện với đôi mắt sâu thẳm.
Anh siết chặt tay, banh hai chân cậu ra hơn nữa. Bàn tay chứa đầy dục vọng vuốt ve đùi cậu.
Haewon nắm lấy má anh, ngẩng đầu lên. Cậu thích khuôn mặt của Woojin khi nhìn xuống từ trên cao như vậy.
Đôi lông mày rậm, ánh mắt lạnh lùng như muốn khoét sâu vào nội tâm người khác, chiếc mũi thẳng tắp kiêu hãnh như tính cách tự tôn và ngạo mạn của anh, khuôn mặt khiến người ta muốn thêm vào những lời miêu tả sáo rỗng, nhàm chán và lộn xộn cứ nhìn chằm chằm lên Haewon.
Woojin là một mỹ nam cổ điển như vừa bước ra từ một bộ phim cũ. Ngay cả khi hưng phấn, biểu cảm của anh ta gần như không thay đổi, nên khi nằm dưới thân anh ta và ngước nhìn lên, cậu còn cảm thấy một cảm giác kỳ lạ.
Mỗi khi đối diện với khuôn mặt của Woojin trong tình huống này, cổ họng Haewon lại nghẹn lại và một cơn đau nhói xuất hiện ở một bên ngực.
Đêm qua thì sao?
Ngay cả khi một người lạ hoàn toàn nào đó cứ xấn tới như vậy trên đường phố, cậu cũng đã dao động rồi.
Khi say rượu, anh tuôn ra những lời ngọt ngào như thể đã quyết tâm làm gì đó với Haewon. Và mỗi lần như vậy, Haewon lại càng thích Woojin hơn. Mỗi lần như vậy, độ sâu của tình yêu lại lún xuống một chút, đến nỗi bây giờ chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào địa tầng.
Hôm nay cậu đặc biệt không muốn để anh đi. Woojin không hề đáp lại như mong đợi của Haewon, không biết là giả vờ không nghe thấy hay thực sự không hiểu lời cậu nói không muốn đến dàn nhạc.
“…Anh cũng nghỉ phép đi. Cứ bảo là bị ốm do rượu.”
“Bận.”
“Cứ bảo hôm qua uống bom rượu nhiều quá nên nôn mửa, đau đầu, sốt. Rồi đừng đi. Người ta ốm thì phải nghỉ ngơi chứ.”
“Trông anh có giống đang ốm không?”
“Không, ý là nói vậy thôi. Hôm qua anh uống nhiều rượu mà. Lâu lắm mới có cớ hay như vậy thì dùng đi chứ.”
Haewon thực sự bực bội nên giọng cậu hơi cao lên. Woojin dường như không có ý định làm theo ý cậu.
“Em nghĩ có nhiều nơi dễ dãi và ăn không ngồi rồi như dàn nhạc của em chắc?”
“Ừ em ăn không ngồi rồi đấy. Đừng có trung thành với những nơi chỉ biết bắt người ta uống bom rượu rồi hành hạ người ta như vậy. Đừng có làm việc chăm chỉ quá.”
Haewon hôm nay đặc biệt cố gắng dụ dỗ anh, bảo anh đừng lãng phí năng lượng vào những nơi khác mà hãy dùng nó cho cậu. Anh cứ nhìn đồng hồ đeo tay, rồi thở dài một tiếng khe khẽ.
Bàn tay đang nắm lấy đầu gối từ từ di chuyển vào bên trong đùi. Trái ngược với giọng nói lạnh lùng, bàn tay lại di chuyển một cách dâm đãng đến ghê người.
Haewon nhìn xuống động tác táo bạo đó. Woojin dùng lực mạnh ở ngón tay cái, dần dần mở rộng đôi chân đã banh ra.
Woojin tiến lại gần với phần thân dưới đang run rẩy. Anh kéo eo Haewon xuống, vén chiếc áo sơ mi đang che đậy một cách mong manh lên. Hơi thở trở nên gấp gáp. Khuôn mặt cậu nóng bừng lên vì sức nóng tỏa ra từ toàn thân.
Khi tay Woojin mò mẫm xuống dưới, Haewon nắm lấy cổ tay anh. Lông mày anh nhíu lại vì bị cản trở. Đôi mắt nghiêm nghị mở to, sắc bén nhìn chằm chằm vào Haewon, kẻ cản trở.
“Đi lên giường.”
Woojin xoay cổ tay xem giờ. Anh chỉ còn hai mươi phút. Thời gian trôi qua quá nhanh. Anh cảm thấy rất khó chịu.
“Một khi đã nằm xuống đó thì sẽ không có hồi kết đâu.”
“Vậy thì đi lên giường đi.”
“Bỏ tay ra. Coi chừng gãy tay đấy.”
Anh tỏa ra một luồng khí hung tợn như thể sẽ bẻ gãy tay cậu nếu cậu cứ tiếp tục cãi lời, anh gạt tay Haewon ra rồi mò xuống dưới.
Hai chân của Haewon dang rộng hết cỡ trước mặt anh. Thân trên cậu ngả ra phía sau, đổ ập xuống. Cậu vội vàng chống hai tay xuống bàn để giữ thăng bằng. Woojin kéo sát phần thân dưới của Haewon lại rồi vùi mặt vào giữa hai chân cậu.
“Ư…!”
Nằm nửa người trên bàn bếp, Haewon nắm chặt lấy tóc anh.
Khuôn mặt của người đàn ông mà cậu đã ngẩn ngơ nhìn chăm chú giờ đang vùi vào phần thân dưới của cậu, làm ướt át phần dưới bằng lưỡi và môi nóng bỏng.
Khoảng cách khó tin đó kích thích Haewon đến chóng mặt. Những khớp ngón tay đang nắm chặt lấy tóc anh như để ngăn cản trở nên trắng bệch. Anh cố tình tạo ra những âm thanh nhớp nháp đến mức khiến tai cậu nóng bừng lên rồi mút mát phần dưới của cậu.
“Ở đây, a, ở đây, không muốn…!”
Hai chân cậu giơ lên, gác lên vai Woojin. Anh ngậm lấy thứ của Haewon rồi mút mạnh lên.
“A, a ưm, anh, a, a ư…”
Những tiếng rên rỉ cuồng loạn như muốn khóc, muốn cười, rồi lại muốn nức nở bật ra. Cơ thể Haewon run rẩy. Anh nhấc khuôn mặt nóng bừng như sắt nung lên khỏi nơi đang mút mát.
“Hà…”
Woojin vội vàng kéo khóa quần của mình xuống. Mặt trước quần như muốn nổ tung. Anh kéo quần lót xuống rồi lôi ra dương vật đang cương cứng. Anh đâm thẳng vào nơi ướt đẫm tinh dịch của mình. Anh đâm sâu dương vật vào lỗ đít ướt át.
“Anh, a a!”
Cơ thể Haewon bám riết lấy gáy Woojin ngã ra phía sau, va vào những thứ như cốc và bát. Đạt đến nơi sâu nhất có thể, Woojin nín thở. Eo anh lùi lại một chút rồi lại đâm sâu vào.
“Khư!”
Phần dưới siết chặt lấy nhau. Haewon bật ra một tiếng than. Cậu ôm chặt lấy vai anh. Cậu chà xát đôi môi nóng hổi lên xương quai xanh anh. Cậu dụi má vào cổ anh rồi điên cuồng chà xát mặt lên cơ thể Woojin. Mỗi khi Woojin ôm eo và đâm vào, tiếng rên rỉ và nức nở lại đồng thời tan ra.
“A, anh, a a…, a a ư…”
Quai hàm nghiến chặt của Woojin giật giật. Lồng ngực anh cũng thở dốc theo.
Anh ta nhanh chóng lắc hông. Bức tường bên trong ướt át tiếp nhận anh như tủy sống dính nhớp. Nó mềm mại, chật chội và nóng rực như chứa đựng ngọn lửa. Mỗi khi một khoái cảm sắc bén như muốn cắt đứt dương vật xuyên qua bên trong, một sự rung động lại lan tỏa ra.
Anh nắm chặt lấy một bên mông của Haewon rồi kéo mạnh lại, khiến cậu không thể lùi lại được. Haewon như bị trói chặt phần thân dưới, mỗi khi anh ta đâm vào, cậu lại siết chặt phần dưới của mình. Hơi thở thô ráp bật ra.
“A, a ưm! Ưm ư, anh, anh, Woojin…!”
Mái tóc gọn gàng của Woojin bị bàn tay Haewon làm cho rối tung. Sau khi vò mái tóc đến mức da đầu anh căng ra, Haewon ngẩng đầu lên.
Cậu chạm mắt anh.
Đôi mắt đẫm lệ rung động hỗn loạn khi anh đâm vào.
Haewon đau đớn nhăn mặt. Cậu túm lấy gáy anh rồi kéo lại. Cậu bám lấy vai người đàn ông, ghé môi vào rồi rên rỉ.
“A, a…, a a… thích quá, hôn em đi.”
Woojin mở môi. Lưỡi của Haewon tiến vào miệng anh, chạm vào bên trong ướt át. Woojin khóa chặt môi một cách điêu luyện rồi hôn cậu một cách mãnh liệt. Miệng anh mở rộng, lưỡi Woojin mềm nhũn tiến vào, quấn lấy nhau một cách nhớp nháp. Anh nuốt chửng hơi thở và lưỡi của Haewon.
Nhắm chặt mắt lại, nước mắt lăn dài trên má Haewon. Lồng ngực nóng bừng như nuốt phải lửa. Đầu cậu như muốn nổ tung. Cậu bám lấy đôi môi và lưỡi đang điên cuồng quấy đảo bên trong miệng. Bàn tay ôm lấy vai Woojin trở nên trắng bệch.
Chuyển động ngày càng nhanh hơn. Phần thân dưới nhanh chóng va chạm vào nhau. Da thịt va vào nhau một cách sống động, phát ra những âm thanh kinh tởm.
Woojin cắn và mút môi dưới của Haewon rồi nuốt nước bọt. Yết hầu rung lên khi anh nuốt nước bọt và tiếng rên rỉ. Anh bỏ đôi môi đang nóng rực ra, Haewon thở hổn hển nói:
“Ở ngoài…, bắn ở ngoài đi. A, a!”