Into The Thrill - Chương 137

“Rồi sao ạ.”

―Tôi đang chuẩn bị một dự án crossover và muốn mời Moon Haewon tham gia. Tôi gọi điện để hỏi xem cậu có thể tham gia không. Tôi thấy cậu không có người quản lý riêng.

“Tôi không làm việc đó nữa đâu.”

Cậu tham gia vào buổi thu âm album không phải vì mục đích gì cả, mà chỉ vì một nửa là tò mò và thú vị thôi. Hơn nữa, cậu không thích thể loại crossover cho lắm.

Haewon thích nhạc cổ điển. Nhạc cổ điển giống như kim cương. Nó tuyệt đối không thay đổi, không bị ảnh hưởng bởi thời gian hay xu hướng. Sự hoàn hảo bất biến vẫn hay sau hàng trăm năm. Cậu cũng không ấn tượng lắm với tác phẩm của Kim Jaemin, người có thể được coi là nổi tiếng trong giới nhạc hiện đại, nên Haewon trả lời một cách thờ ơ.

Cậu vò hộp nước ép đã uống hết rồi ném vào thùng rác.

―Đây không phải là nhạc đại chúng mà là một dự án kết hợp nhạc cụ truyền thống Hàn Quốc với nhạc cổ điển. Tôi mạo muội liên hệ với cậu vì nghĩ rằng màn trình diễn của Moon Haewon sẽ rất phù hợp.

“Tôi không quan tâm đến lĩnh vực đó. Và tôi không thích cồng chiêng đâu.”

Cậu vẫn giữ điện thoại trên tai rồi cởi áo choàng tắm ra. Cậu đang định đi vào phòng thay đồ trong tình trạng khỏa thân thì dừng lại trước gương.

Cậu nhìn kỹ cơ thể mình trong gương. Vết bầm tím đậm vẫn còn hằn dưới xương quai xanh. Cậu nhăn mặt rồi dùng ngón tay sờ vào chỗ đó. Không biết anh ta đã mút mạnh đến mức nào mà giờ cậu vẫn còn cảm thấy đau âm ỉ.

―Sao cậu lại khẳng định là không thích khi còn chưa nghe thử nhỉ?

“Ông là người sáng tác phải không? Ông Park Jonghoon?”

―Vâng, tôi là người sáng tác.

Giọng nói đầy tự tin.

Haewon nghiêng mặt sang một bên để xem có vết tích nào do Woojin để lại trên cổ mình không. Cậu soi mình trong gương, xem xét khắp nơi rồi hỏi bằng giọng không còn hứng thú với người được gọi là nhạc sĩ nữa.

“Ông nghĩ mình giỏi hơn Beethoven à?”

Đối phương im lặng. Haewon quay đầu sang phía bên kia. Cậu nhăn mặt khi nhìn thấy vết đỏ bên trái.

“Ông viết nhạc hay hơn Bach à?”

―…….

Cậu xoa bóp sau gáy rồi từ từ xoay cổ. Một tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra vì mỏi nhức. Cơn đau âm ỉ mà Woojin để lại vẫn còn sót lại trên toàn thân như một cơn sốt nhẹ.

“giỏi hơn Brahms à?”

―Tôi nhầm số rồi. Xin lỗi nhé.

“Vâng, gọi nhầm rồi. Tôi cúp máy đây.”

Đối phương cúp máy trước. Haewon đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục cởi quần áo và đi vào phòng tắm.

Đằng nào cũng muộn rồi nên cậu đã xin nghỉ phép ở dàn nhạc.

Giá mà anh cũng xin nghỉ phép và cùng cậu nghỉ ngơi thì tốt biết mấy. Woojin vẫn cố gắng đi làm dù đã muộn như vậy.

Cậu không hề có ý định xin nghỉ phép, nhưng cậu cũng không muốn lãng phí thời gian trên giường. Woojin đã cố tình cắn xé khắp nơi và đâm sâu vào cậu một cách mãnh liệt để khiến cậu không thể nhúc nhích được.

Woojin thích Haewon ở nhà. Anh còn cằn nhằn cậu về nhà sớm khi cậu ở bên ngoài.

Mặc dù anh không cùng cậu đi đâu, nhưng anh lại cực kỳ ghét việc Haewon đi chơi bên ngoài, thậm chí anh còn không thích việc cậu đi học hoặc đi chơi tennis.

Nhờ vậy mà từ khi gặp Woojin, Haewon chỉ sống một cuộc sống lặp đi lặp lại giữa công việc và nhà.

Haewon rời khỏi căn hộ rồi bắt một chiếc taxi.

Một cuộc triển lãm tranh của một họa sĩ hoạt động ở New York đang diễn ra. Đó là một họa sĩ mà Haewon yêu thích.

Cậu không mang về căn hộ, nhưng cậu đã xúi giục bố mua một bức tranh của anh ấy để đầu tư và đang cất giữ nó ở nhà.

Bố cậu phàn nàn vì giá trị của bức tranh không tăng nhiều, nhưng Haewon vẫn thích tác phẩm của anh.

Trước khi mở cửa cho tất cả mọi người, đợt ra mắt đầu tiên chỉ dành cho những khách VIP đã mua tác phẩm của họa sĩ, và Haewon cũng là một trong số đó.

Sau khi được xác nhận vé mời, cậu bước vào phòng trưng bày vắng vẻ. Vì là buổi trưa ngày thường nên càng ít người hơn.

Haewon cầm tờ rơi rồi từ từ xem bên trong. Các tác phẩm ban đầu ít tươi mới và không có những thử nghiệm táo bạo, nhưng cách nhìn thiên nhiên của anh vẫn tràn đầy sức sống.

Trong số đó, Haewon đứng rất lâu trước một bức tranh sơn dầu lớn mà cậu đặc biệt thích.

Sau một thời gian dài chiêm ngưỡng bức tranh, một người phụ nữ được cho là người phụ trách đến gần cậu.

“Có vẻ như cậu rất thích tác phẩm này? Triển lãm lần này là những bức tranh mà Damian Ryu đã vẽ dựa trên nguồn cảm hứng mà anh ấy nhận được trong hơn một năm sống ở châu Âu. Đặc biệt, tác phẩm này được anh ấy vẽ khi tự mình sản xuất rượu tại một trang trại rượu nhỏ ở Ý.”

Trên nền trời trong xanh là những đường kẻ bất tận, có vẻ như là một nhà máy rượu. Dù chỉ là sự kết nối của những đường kẻ đơn giản, nhưng ánh nắng gay gắt và màu xanh tươi mát tràn ngập, người ta có thể cảm nhận được nguồn năng lượng bất tận của mặt trời.

“Bức này bao nhiêu ạ?”

Cậu không quan tâm đến tác phẩm hay phong cách hội họa. Điều quan trọng là mắt cậu cảm thấy vui vẻ khi nhìn và trái tim cậu rung động. Và Haewon muốn sở hữu những tác phẩm như vậy.

“Tác phẩm này có giá 120.000 đô la. Vì trước đây cậu đã mua rồi nên chúng tôi sẽ giảm giá đặc biệt 5%. Khách hàng VIP sẽ được giảm thêm 10% nếu mua thêm một bức nữa cho đến khi triển lãm kết thúc.”

Người phụ trách nói một cách ân cần chưa từng thấy.

120.000 đô la tương đương với khoảng 145 triệu won tiền Hàn Quốc. Nếu giá trị của bức tranh mà cậu đã mua trước đây tăng lên, cậu sẽ khuyến khích bố cậu mua nó bằng cách nói về giá trị đầu tư, nhưng giá trị của bức tranh đã bị bỏ xó hơn năm năm vẫn không đổi nên bố cậu đã nói rằng Haewon không có mắt nhìn.

Bố cậu không hề quan tâm đến nghệ thuật và không có kiến thức văn hóa. Ông là một doanh nhân và chắc chắn sẽ không mua một bức tranh mà ông cho là không có giá trị với giá 150 triệu won.

Vốn dĩ mẹ kế của cậu đã luôn để mắt đến Haewon và bố cậu khi nói đến tiền bạc, nên nếu cậu mua một bức tranh trị giá 120.000 đô la, bà ấy chắc chắn sẽ yêu cầu bố cậu cho bà ấy một thứ tương xứng.

Cậu không muốn gây ra những cuộc tranh cãi vô ích với mẹ kế. Và cậu cũng không có đủ tiền để mua một bức tranh trị giá 120.000 đô la.

“Tôi nên làm gì đây?”

“Bức tranh mà tôi đã mua trước đó không tăng giá nhiều.”

“Cậu không chỉ mua vì mục đích đầu tư mà đúng không? Chỉ cần treo một bức tranh như thế này trong nhà là thể hiện được phẩm giá và con mắt nghệ thuật của cậu rồi.”

“Tôi không có tiền.”

“À.”

Haewon nhìn người phụ trách rồi quay lại nhìn bức tranh. Cậu bối rối nói những lời xã giao như chúc cậu xem triển lãm vui vẻ rồi biến mất lúc nào không hay.

Cậu đứng trước bức tranh rất lâu rồi quay đi.

Đây có lẽ là lần cuối cùng cậu được tận mắt nhìn thấy bức tranh này. Cậu không có 120.000 đô la để đầu tư, nhưng cậu cũng không thích bức tranh này đến mức muốn mua bằng mọi giá, vì vậy cậu ngắm nhìn bức tranh thật kỹ rồi rời khỏi phòng trưng bày.

∞ ∞ ∞

Woojin mở cửa văn phòng hơi muộn. Trưởng phòng Hwang và một thư ký đang uống cà phê trong cốc giấy và tán gẫu.

“Chào mừng công tố viên đã đến. Chắc hôm qua anh uống đến khuya lắm ạ.”

“Tôi đến hơi muộn.”

“Có một vụ lừa đảo tồn đọng mà bộ phận hình sự không xử lý được đã được chuyển sang cho chúng ta đấy ạ.”

“Mang đến phòng tôi đi.”

Woojin đi vào phòng làm việc. Anh cởi áo khoác treo lên móc áo rồi ngồi xuống bàn. Ngay khi anh bật máy tính xách tay, trưởng phòng Hwang đã mang tài liệu vào.

“Tôi mang cà phê đến cho anh nhé?”

“Tôi uống rồi.”

“Anh không lo lắng sao ạ?”

“Lo lắng về cái gì?”

“Toàn bộ các cuộc điều tra theo kế hoạch đều bị đội 1 lấy hết rồi. Chỉ có những vụ án như thế này được chuyển sang cho văn phòng công tố của chúng ta thôi ạ. Chúng ta đã làm những việc này từ trước đến nay rồi, như vậy có quá đáng không ạ.”

Trưởng phòng Hwang lẩm bẩm rằng chuyện đời thật bất công. Anh đang cố gắng an ủi Woojin bằng cách nói thêm những lời vô nghĩa.

“Đôi khi thế này, đôi khi thế kia thôi mà. Anh ra ngoài đi.”

Woojin nói một cách thờ ơ. Anh ta tặc lưỡi có vẻ tiếc nuối điều gì đó, nhưng anh ta đi ra ngoài khi Woojin không nhìn.

Woojin dẹp đống tài liệu mà anh còn chưa xem đi.

Không chỉ những người trong Viện Kiểm sát Trung ương coi anh là một con diều đứt dây. Dù sao thì có vẻ như lòng của phó viện trưởng đã nguôi ngoai phần nào nhờ vào việc anh gây sự tối qua.

Woojin, người ngạo mạn và sắc sảo như thể không ai có thể đâm kim vào, lại say rượu loạng choạng và gây sự một cách bất ngờ, khiến họ trở nên rộng lượng và nới lỏng cảnh giác trong lòng.

Anh cầm chiếc điện thoại đang rung lên. Anh hơi cau mày khi nhìn số hiển thị trên màn hình. Đó là cuộc gọi đã liên tục gọi đến từ sáng hôm kia.

Khi anh không nghe máy, Haewon tỏ vẻ kỳ lạ rồi dí chiếc điện thoại đang rung lên vào mặt Woojin, hỏi ai mà anh không nghe máy, bắt anh nghe máy trước mặt cậu, như thể Woojin đang bắt cá hai tay.

Woojin không nghe cuộc gọi mà giật lấy chiếc điện thoại trên tay Haewon.

Anh đột nhiên muốn hôn cậu vì sự thúc giục vô lý của Haewon, người cứ hỏi anh tại sao không nghe máy nếu anh trong sạch.

Anh đã không thể nghe cuộc gọi này vì bận hôn môi cậu nghẹt thở, ngăn cậu không cho cậu cãi lời.

Woojin nhìn xuống chiếc điện thoại một lúc rồi thở dài và bắt máy.

“Vâng, Hyun Woojin đây.”

―Chào công tố viên Hyun. Tôi là luật sư Choi của văn phòng luật Bareum, người đã liên lạc với anh trước đó. Tôi không biết liệu tôi có đang liên lạc với anh quá thường xuyên khi anh đang bận không.

“Có chuyện gì?”

―Tình cờ là hôm nay tôi có việc ở Viện Kiểm sát. Nếu anh ở văn phòng, tôi muốn đến chào anh.

Woojin vốn không định nghe điện thoại hay gặp anh ta, cau mày khi nghe nói rằng anh ta đang ở đây. Woojin rất ghét sự lãng phí thời gian này.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo