“Alo?”
― “Ừ, Hae Won đấy à. Cậu nhận được tin nhắn của tôi chưa?”
“À thì… thật ra, tôi gọi để báo là có lẽ hôm nay tôi không thể nhận lời đề nghị của ông được.”
― “Sao đột ngột vậy? Chẳng phải Hae Won rất thích sao? Chơi với ban nhạc chắc dễ hơn phối hợp với dàn giao hưởng nhiều. Đừng lo lắng. Cứ làm như bình thường là được.”
Ông ta có vẻ bối rối trước lời từ chối của Hae Won. Có tiếng động xào xạc như thể ông ta đang đứng dậy.
“Hôm nay buổi diễn tập rất tuyệt. Đó là một sự kích thích mới mẻ. Tôi không lo lắng, chỉ là có chút việc đột xuất.”
― “Việc gì vậy? Nếu là do dàn nhạc giao hưởng thì tôi sẽ nói chuyện với Myung Jun.”
Myung Jun mà ông ta nhắc đến là trưởng dàn nhạc của Hankyung Symphony.
“Thật sự là có việc cá nhân đột xuất. Xin lỗi vì đã không thể nhận lời đề nghị tuyệt vời của ông. Tôi cúp máy đây.”
Hae Won cúp máy trước khi ông ta kịp nói gì thêm.
Cậu đã quyết định rồi. Woo Jin đã xin nghỉ phép vì nghĩ cho cậu, và anh muốn ở bên cậu, vậy thì buổi biểu diễn đó có đáng gì chứ.
Nếu có cơ hội khác, nếu có duyên thì có thể làm sau cũng được.
Không nhất thiết phải tham gia vào một buổi biểu diễn hay như vậy thì cậu mới mãn nguyện, Hae Won không phải là người tiếc nuối những gì đã rời khỏi tay mình.
“Ai gọi đấy?”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Park Jong Hoon, cậu vừa lẩm bẩm là không tiếc nuối gì nhưng lại không rời mắt khỏi điện thoại với ánh mắt thoáng chút thất vọng. Woo Jin vừa tắm xong bước ra và hỏi.
“Không ai cả.”
“Không ai cả mà lại gọi vào giờ này á?”
Anh chỉ tay vào đồng hồ, kim đang chỉ 11 giờ đêm.
“Chẳng phải anh toàn gọi vào lúc 2, 3 giờ sáng à. Vậy ai là người gọi cho em liên tục từ sáng hôm trước đấy?”
“Biết rồi còn hỏi.”
“Vì biết nên em mới im đấy. Nếu là người lạ thì em đấm cho anh một trận rồi.”
“Vậy ai đấy?”
“Thật sự không ai cả. Hôm nay em nhận được lời mời biểu diễn nên em từ chối.”
“Biểu diễn gì?”
Woo Jin vừa lau mái tóc ướt vừa hỏi. Hae Won ngồi xuống đùi Woo Jin trên ghế sofa một cách tự nhiên như thể đó là chỗ ngồi của cậu. Cậu giật lấy khăn từ tay Woo Jin và lau tóc cho anh.
Woo Jin ngồi yên để Hae Won làm, anh chăm chú nhìn Hae Won đang bận rộn lau tóc cho mình qua khe hở giữa chiếc khăn và mái tóc đen.
“Là sự kết hợp giữa ban nhạc nhạc cụ truyền thống Hàn Quốc và nhạc cổ điển. Nghe cũng khá hay đấy. Sau khi nghe album em từng làm, nhạc sĩ sáng tác của ban nhạc đó đã đề nghị em cùng biểu diễn.”
“Khi nào?”
“Hôm nay em đi học thầy thì vô tình gặp ông ta.”
“Sao không thử xem. Nghe có vẻ thú vị đấy.”
“Em cũng nghĩ vậy nên em đã định làm, nhưng em muốn đi chơi với anh.”
“Đi chơi với anh quan trọng hơn sự nghiệp của em à?”
Woo Jin ôm chặt eo Hae Won bằng cả hai tay. Anh kéo sát phần dưới của Hae Won lại gần mình, làm tăng diện tích tiếp xúc. Hae Won bật cười trước hành động có ý đồ rõ ràng của anh, cậu tiếp tục lau tóc cho anh bằng khăn.
“Em không thích bị người khác chú ý. Em chỉ thích ngồi ở cuối hàng violin thứ hai thôi.”
“Đừng thế mà. Cứ làm đi.”
“Buổi biểu diễn sắp diễn ra rồi, em phải tập luyện từ ngày mai. Vậy khi nào chúng ta đi du lịch? Trừ khi anh không có việc gì làm.”
“Ý em là đi du lịch với anh quan trọng hơn công việc à?”
Woo Jin có vẻ không hiểu, anh kéo sự chú ý của Hae Won đang bận rộn lau tóc cho mình về phía anh. Hae Won bỏ khăn xuống và nhìn anh chăm chú.
“Em giỏi mà. Ngay cả một người không có tai nghe nhạc như anh cũng thấy tiếng đàn của em rất đặc biệt.”
“……”
“Đừng thế mà. Gọi lại cho ông ta đi. Nói là em sẽ làm.”
“……Không thích.”
“Nghe lời đi. Em nghĩ những cơ hội như vậy dễ đến lắm à? Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai đâu. Mau gọi lại đi.”
“Chuyện của em em tự lo được. Đừng can thiệp.”
“Hae Won.”
“Cứ như ông cụ non ấy, toàn cằn nhằn. Cằn nhằn nhiều quá rụng hết cả răng bây giờ.”
Hae Won phớt lờ vẻ khó chịu của Woo Jin vì không thể nói lý lẽ được, cậu tiếp tục xoa tóc anh bằng khăn.
Cậu không hề biết rằng Woo Jin lo lắng cho sự nghiệp của cậu đến vậy, anh đánh giá cao cậu đến thế.
Cậu cảm thấy biết ơn và một cảm xúc mà cậu chưa từng trải qua trào dâng trong lòng.
Không hiểu sao cậu cảm thấy như được an ủi dịu dàng, sống mũi cậu cay cay. Sợ Woo Jin nhận ra, cậu không dám nhìn vào mắt anh mà chỉ tập trung lau tóc cho anh. Anh đã cố tình dành thời gian cho cậu, cậu không muốn phá hỏng nó.
Woo Jin quan trọng hơn với Hae Won. Cậu yêu anh quá nhiều. Yêu quá nhiều mới là vấn đề.
“Á.”
Hae Won giật tóc anh quá mạnh, khiến đầu Woo Jin bị kéo sang một bên. Woo Jin cau mày.
“Xin lỗi.”
“Hay thật đấy. Không thích thì cứ nói thẳng ra. Đừng trút giận lên tóc anh.”
Cậu trùm khăn lên đầu anh, kéo mép khăn che đi trán và mắt Woo Jin. Hae Won từ từ ngắm nhìn sống mũi cao, nhân trung, và đôi môi của Woo Jin, đường quai hàm kiên định, và dáng vẻ anh đang đỡ lấy cơ thể cậu, rồi cậu cúi xuống hôn lên môi Woo Jin và thì thầm.
“……Em yêu anh.”
Cậu giữ khuôn mặt anh, che đi một nửa bằng chiếc khăn như mặt nạ, và hôn anh. Woo Jin không trả lời. Anh mở môi Hae Won ra và đẩy chiếc lưỡi nóng rực vào bên trong.
“Giáo sư khoa nhạc cụ của trường đại học, biểu diễn nhạc cổ điển từ xưa đến nay. Tên là Park Jong Hoon, 37 tuổi, nổi tiếng là nhà soạn nhạc crossover.”
“Hôm nay hai người mới gặp nhau lần đầu đúng không?”
― “Vâng, đúng vậy.”
“Thông thường người ta có đưa ra những lời đề nghị như vậy cho người mới gặp lần đầu không?”
Câu hỏi của Woo Jin không phải là trắc nghiệm mà là tự luận, không phải là hỏi người khác mà là tự hỏi chính mình.
Anh hỏi rằng liệu có thể giao một phần quan trọng của buổi biểu diễn đã chuẩn bị hơn mấy năm cho một người mới gặp lần đầu hay không, nhưng Nam châm không trả lời.
“Cảm ơn cậu.”
Woo Jin cúp máy.
Trên sân thượng lạnh lẽo, nơi anh đã đốt cuốn nhật ký của Tae Shin, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
Sẽ rắc rối nếu Hae Won bướng bỉnh và nhất quyết biểu diễn, anh đã định chuyển sang giai đoạn tiếp theo, nhưng may mắn thay, Hae Won đã cho thấy phản ứng mà Woo Jin mong muốn.
Điếu thuốc trên môi anh cong lên thành một nụ cười.
“……”
Hae-won dường như sinh ra là để dành riêng cho anh.
Chắc chắn là một sinh vật được chuẩn bị sẵn cho anh.
Nếu không thì không thể có những hành động như vậy.
Cái tên cứng đầu không nghe lời này, chỉ cần tốn một chút công sức nâng niu, dỗ dành thì sẽ làm theo ý anh, đáng ngạc nhiên là chỉ nói những lời anh muốn nghe, chỉ thể hiện những biểu cảm anh muốn thấy.
Dù cố gắng đến đâu, việc mọi thứ diễn ra hoàn hảo theo ý muốn của anh là cực kỳ hiếm, Woo-jin đã sớm nhận ra giới hạn của sự kiểm soát từ khi còn nhỏ, vì vậy anh đã hạ thấp kỳ vọng vào con người.
Nhưng sự tồn tại của Moon Hae-won, người hoàn toàn bị kiểm soát, thật đáng kinh ngạc.
Hiếm khi có chuyện bỏ ra ít công sức mà lại thu được kết quả tốt đến vậy. Anh biết từ kinh nghiệm rằng thật khó để có được chiến lợi phẩm như thế này trước đây và sau này.
Woo-jin vội vàng dập tắt điếu thuốc đã cháy dở xuống sàn và đi xuống căn hộ.
Hae-won đang ngủ gục trên giường.
Tấm lưng trần trông thật mịn màng.
Woo-jin ngồi xuống bên cạnh và vuốt tay dọc theo cột sống của Hae-won. Hae-won giật mình. Woo-jin nằm xuống bên cạnh, che lưng Hae-won bằng ngực mình và ôm chặt lấy cậu một cách trân trọng.
Hae-won chỉ nghiêng mặt nhìn anh. Nhìn anh một lúc, Hae-won nắm lấy má Woo-jin và chạm môi anh, tạo ra một âm thanh ngứa ngáy.
∞ ∞ ∞
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Em muốn đi đâu thì đi.”
“Hừm.”
Hae-won lăn lộn trên giường, gối đầu lên đùi Woo-jin và lướt điện thoại. Cậu ra sức tìm kiếm vé máy bay và khách sạn. Đến khi thực sự định đi thì lại chẳng biết đi đâu. Chỉ cần được ở riêng với Woo-jin, được độc chiếm anh thì đi đâu cũng được.
Đang tìm kiếm vé máy bay thì Hae-won dừng lại. Nếu ra nước ngoài mà có việc gấp phải về thì thật là phiền phức. Cậu cũng không muốn Woo-jin chỉ dán mắt vào điện thoại và máy tính ngay cả khi đi du lịch, giống như ở Bangkok.
“Đi xa cũng được mà.”
“Nhỡ có việc gấp phải về thì sao? Điện thoại của anh mà cháy máy thì sao.”
“Em lo lắng cho anh à? Không phải lúc nào em cũng bảo anh bỏ việc sao.”
“Lúc anh đi xử lý ai đó là quyến rũ nhất. Một công tố viên tàn nhẫn, không nể nang ai.”
Hae-won ngồi dậy, trèo lên đùi anh và đẩy Woo-jin ngã xuống giường.
Cởi những chiếc cúc áo sơ sài, Hae-won mở áo Woo-jin ra và dùng hai tay xoa ngực anh. Mơn trớn bộ ngực được tạo thành từ những cơ bắp săn chắc, cậu vuốt ve xuống bụng và đến tận xương mu bằng những ngón tay đậm chất dục vọng.
“Em làm gì vậy?