Into The Thrill - Chương 148

Cậu bối rối. Tất cả bọn họ đều thích cậu trước, bám lấy cậu và làm phiền cậu đòi gặp. Hae-won chưa từng chủ động đưa tay ra hay đòi hỏi chuyện giường chiếu.

Sự tồn tại của Woo-jin là lần đầu tiên của Hae-won trong mọi việc. Đó là một cánh đồng tuyết chưa ai đặt chân đến, một vùng đất hoang sơ mà cậu vụng về bước đi.

Anh là người đàn ông đầu tiên mà Hae-won thích.

Cậu cảm thấy như mình là một mẩu giấy vụn vứt trên đường. Cậu chưa bao giờ để ý đến lòng tự trọng, nhưng có vẻ như nó đã bị vò nát và tan tành.

Cậu mím chặt môi. Cậu cắn vào da thịt mềm mại bên trong miệng. Hàm răng đang cắn môi dưới run lên. Ngồi co ro trên giường, Hae-won nắm chặt tay.

Woo-jin uống hết lon bia rồi đi vào phòng tắm rửa mặt như thể muốn xua tan cảm giác khó chịu. Anh không để ý đến Hae-won đang ngồi như tượng đá trên giường, anh chỉ lấy tập tài liệu để bên cạnh và ngồi vào bàn ăn.

“Ngủ trước đi.”

Anh bật máy tính xách tay lấy từ trong cặp để bắt đầu làm việc.

Hae-won trừng mắt nhìn Woo-jin như muốn giết anh.

Cậu lớn lên mà không gặp nhiều khó khăn hay khổ sở, những ký ức đau khổ đến mức tổn thương lớn nhất của cậu chỉ là khi mẹ cậu qua đời và khi cậu chia tay Woo-jin, Hae-won không có khả năng chịu đựng những cảm xúc tiêu cực.

Cậu chưa từng lo lắng về lòng tự trọng, nhưng khoảnh khắc nó bị méo mó này khiến cậu bối rối. Bàn tay của Hae-won nắm chặt lấy vỏ gối mà cậu đang gối đầu và run rẩy.

Có nghĩa là những lần ân ái cậu từng có với anh đều không tuyệt vời. Anh không thích lắm nhưng vì cậu cứ bám lấy anh, vì cậu muốn nên anh mới đáp ứng vì không ghét, đôi khi những khía cạnh tích cực mà anh thể hiện chỉ là phản ứng đối phó với sự hưng phấn của Hae-won.

Lòng tự trọng của cậu không chỉ bị tổn thương mà dường như đã tan nát.

Hae-won bước xuống giường.

Tae-shin đã nói rằng anh dịu dàng. Cậu ta đã nói rằng khi ngủ với anh, cậu cảm thấy tuyệt vời đến mức muốn chết ngay lập tức, cậu đã quá hạnh phúc đến mức trái tim cậu như muốn vỡ tung, Woo-jin đã ôm cậu trân trọng như vậy.

“……Ra ngoài đi.”

“Hả?”

“Ra ngoài đi. Biến đi.”

“……”

Giọng cậu méo mó. Cậu run rẩy như thể sắp khóc đến nơi.

“Đừng bao giờ đến đây nữa.”

“Em kích thích anh xong rồi từ chối anh đấy à. Bây giờ ai mới là người nên tức giận?”

“Em cũng đâu có thích ngủ với anh đến mức đó. Cần gì phải so sánh chứ? Anh thậm chí còn không lọt nổi vào top năm ngón tay của em.” -))))

“……”

Woo-jin đứng dậy. Chiếc ghế trượt về phía sau. Hae-won nhặt bất cứ thứ gì cậu tóm được và ném đi lung tung. Cậu ném gối, ném cốc và ném sách của anh.

Những thứ Hae-won ném đi với trọng lượng khác nhau đập vào ngực và vai anh rồi rơi xuống sàn.

“Ra ngoài đi! Ra ngoài……!”

“Moon Hae-won.”

“Anh không nghe thấy em bảo ra ngoài à?! Biến đi! Biến đi, đồ chó chết. Anh giỏi giang đến mức nào vậy hả? Anh là cái thá gì chứ! Anh là cái thá gì!”

“Anh đã bảo em đừng gọi anh là  này rồi mà.”

Anh nắm lấy cổ tay đang ném đồ lung tung của cậu. Hae-won vùng vẫy. Khi cảm nhận được hơi ấm và mùi hương của anh, nỗi buồn và sự tức giận trào dâng trong cậu.

Cậu thích Woo-jin đến mức cậu đã từ bỏ buổi biểu diễn mà cậu cảm thấy như một thế giới khác mở ra vì anh, người đầu tiên khiến trái tim cậu rung động.

Chỉ vì cậu thích ở bên cạnh Woo-jin, cậu cảm thấy biết ơn vì anh đã dành thời gian cho cậu nên Hae-won đã đặt Woo-jin lên hàng đầu mà không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, không có lòng tự trọng. Cậu không tính toán sự nghiệp hay tương lai trước mặt Woo-jin. Anh là tất cả của cậu.

Woo-jin, người say rượu và thì thầm những lời ngọt ngào, người nói rằng anh thích em, anh yêu em, giờ không còn ở đó nữa.

“Bỏ ra! Anh tưởng tôi thích anh nên anh không coi ai ra gì à? Anh nghĩ tôi sẽ thích anh đến bao giờ? Một năm? Hai năm? Đừng có nực cười! Đến đồ chơi mà tôi muốn có đến mức xin xỏ bố mẹ mua cho, tôi còn chưa chơi quá một tuần. Anh cũng vậy thôi!”

“Hả?”

“Tôi cũng không chắc mình sẽ thích anh đến cùng đâu. Tôi chán mọi thứ rất nhanh. Hyun Woo-jin, anh có gì ghê gớm chứ. Anh chẳng là gì với tôi cả! Biến đi! Cút ra ngoài đi!”

“Moon Hae-won.”

Woo-jin túm lấy Hae-won đang vùng vẫy dữ dội. Lực nắm của anh trở nên mạnh mẽ. Hai cơ thể bị đẩy lùi như đang lùi bước ngã xuống giường.

Woo-jin vô thức dùng vũ lực để đè Hae-won đang chống cự bằng cả cơ thể xuống.

Woo-jin trèo lên người Hae-won và đè hai chân đang đạp loạn xạ của cậu xuống. Bàn tay đặc biệt ấm áp của anh nắm chặt hai cổ tay đang cố gắng vùng vẫy để thoát ra và ấn mạnh xuống giường.

“Bỏ ra! Bỏ ra! Đừng chạm vào tôi! Đừng đụng vào tôi!”

“Moon Hae-won. Hae-won à!”

“Bỏ ra! Đừng chạm vào tôi!”

“Hae-won à. Nghe anh nói này.”

“Tôi bảo bỏ ra!”

Có lẽ vì kiệt sức sau khi vùng vẫy kịch liệt nên những cử động của cậu dần chậm lại. Chỉ còn lại tiếng thở dốc thô bạo vang vọng bên tai.

Hae-won gần như mất hồn lẩm bẩm như đang nói một mình.

“Với Tae-shin thì anh tốt với cậu ấy như vậy. Anh là cái thá gì, anh là ai mà đối xử với tôi như đồ bỏ đi thế? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Cậu ấy ngây thơ nên anh thích à? Cậu ấy ngoan nên anh đối xử tốt với cậu ấy à?”

Đôi mắt ngước nhìn anh đầy oán hận ngấn lệ.

“Anh có biết Lee Tae-shin đã nói gì không? Cậu ấy bảo ngủ với anh tuyệt vời đến mức phát điên lên được. Quá dịu dàng, quá tuyệt vời đến mức cậu ấy bảo có chết ngay lúc đó cũng không sao cả. Tại sao anh lại đối xử tốt với cậu ấy như vậy? Ngủ với cậu ấy thích lắm à? Thích hơn tôi à?”

“……”

Khi cái tên Tae-shin được nhắc đến, ánh mắt Woo-jin trở nên cứng đờ. Những giọt nước mắt kìm nén chảy xuống má Hae-won. Cậu không muốn để anh nhìn thấy mình khóc vì điều đó. Cậu càng không muốn để anh nhìn thấy những giọt nước mắt trào ra vì bị đè nén trong tình huống thảm hại này.

Hae-won quay mặt đi và vùi mặt vào cánh tay đang bị anh giữ chặt. Cậu dùng hết sức lực còn lại để giật tay ra, nhưng vô ích.

“……Tôi tệ hơn cậu ấy à?”

Cậu buông bỏ tất cả sức lực như thể đã hoàn toàn kiệt sức và hỏi bằng giọng nói ướt át.

Đó là một giọng nói kích thích lục phủ ngũ tạng của con người vì nỗi buồn đã lên đến đỉnh điểm.

Hae-won cắn môi.

Đến mức này rồi mà cậu vẫn còn ghen tị với người bạn đã khuất. Chỉ vì người đàn ông trước mặt cậu. Cậu đã cố gắng phớt lờ anh vì cậu không nghĩ rằng mình sẽ thích người mà Tae-shin đơn phương yêu, nhưng mặc cảm tự ti cậu cảm nhận được đối với Tae-shin đã đè nặng lên Hae-won. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác tồi tệ đến vậy.

“Bỏ tôi ra đi. Xin anh đấy……, xin anh hãy biến khỏi mắt tôi. Hãy để tôi yên.”

“Hae-won à.”

“Đừng khiến tôi thảm hại như vậy. Làm ơn. Làm ơn mà. Xin anh đấy, cứ đi đi.”

Sự nhục nhã mà cậu chưa từng cảm nhận trong đời, sự ghen tị với người bạn đã khuất, lòng tự trọng tối thiểu mà cậu muốn bảo vệ trước mặt Woo-jin, tất cả mọi thứ sụp đổ cùng một lúc.

Woo-jin đã nói rằng anh thích cậu vì cậu không nhầy nhụa. Anh thích cậu vì cậu không bám lấy anh với đôi mắt ghê tởm, không đòi hỏi tình cảm một cách vô lý, không làm anh phát ngán. Anh thích vì anh cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu.

Hae-won đã tuôn ra tất cả những điều mà anh ghét, những điều mà anh kinh tởm. Sống lưng co ro của cậu run rẩy yếu ớt.

Khi Woo-jin buông tay cậu ra, Hae-won cuộn tròn lại và vùi mặt vào chăn. Cậu muốn trở thành một bong bóng xà phòng và tan biến. Cậu muốn tan thành cát bụi và biến mất.

Hae-won vẫn còn nhớ rõ cuộc gọi của Tae-shin sau khi cậu thú nhận tình cảm với Woo-jin và qua đêm với anh.

[****Giọng Tae-shin trong điện thoại đầy phấn khích khi báo tin đó. Woo-jin đã không phũ phàng từ chối lời thú tội bất ngờ của Tae-shin. Cậu ấy bảo rằng anh đã đối xử với cậu ấy rất dịu dàng.

“Chắc chắn điều gì?”

―Chắc chắn rằng anh ấy thích mình, chắc chắn rằng mình có thể cởi quần áo trước mặt anh ấy.

“Em có thể cởi quần áo trước mặt anh không?”

Giọng nói hân hoan của người đang yêu nói rằng Woo-jin đã hỏi như vậy, có chắc chắn rằng em thích anh không, có thể cởi quần áo trước mặt anh không.****]

……ơ…?

Khoảnh khắc đó, Hae-won rùng mình toàn thân và mở đôi mắt ướt đẫm.

Ngẩng mặt lên khỏi chăn, Hae-won quay đầu về phía Woo-jin đang nhìn xuống cậu.

“Đỡ hơn chưa?”

“……”

Có chắc chắn điều gì?

Có chắc chắn rằng em thích anh không, có thể cởi quần áo trước mặt anh không.

Có thể cởi quần áo trước mặt em không?

Câu hỏi chỉ có thể cởi quần áo trước mặt anh, đó là những lời Woo-jin đã nói với Tae-shin.

“Sao vậy?”

“……”

Anh cũng đã nói những lời tương tự với cậu. Anh cũng đã nói những lời giống hệt như vậy với cậu.

Anh đã bảo Hae-won chỉ được cởi quần áo trước mặt anh, đó mới là điều quan trọng.

“Hae-won à?”

Đôi mắt đẫm lệ của Hae-won đang nôn ra những giọt nước mắt, nhìn Woo-jin một cách ngơ ngác.

[―tớ không biết nữa. Tớ lỡ thú nhận rằng tớ thích anh rồi……. Anh ấy nhìn tớ với vẻ khó tin. Tớ thực sự muốn chết ngay lúc đó, nhưng anh ấy bảo sẽ suy nghĩ.

“Vậy rồi sao?”

―Hae-won à, người đó thực sự rất dịu dàng. Tớ đã gặp anh ấy vài lần sau đó. Rồi anh ấy hỏi tớ có chắc chắn điều gì không.

“Chắc chắn điều gì?”

―Có chắc chắn rằng tớ thích anh ấy không, có thể cởi quần áo trước mặt anh ấy không.

“Có thể cởi quần áo trước mặt anh ấy không?”]

“Moon Hae-won?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo