“Ai vậy?”
“Không biết.”
Hae-won trả lời một cách khó chịu và ném chiếc điện thoại vào trong hộp đựng đồ trên bảng điều khiển.
Vì là buổi sáng ngày thường nên đường cao tốc rất thông thoáng. Chiếc xe tăng tốc và lao nhanh về phía trước.
“Em đã nghĩ về những gì anh nói chưa?”
“Anh nói gì cơ??”
Hae Won hỏi ngược lại câu hỏi của Woo Jin. Lông mày anh hơi nhíu lại. Woo Jin nhìn thẳng phía trước, điều chỉnh vô lăng rồi nói.
“Việc em sống cùng anh.”
“Ở Căn hộ nào chứ? Không phải anh đang nói đến căn hộ dịch vụ của anh đấy chứ.”
“Bây giờ đang sửa sang lại nội thất. Anh muốn sống một cuộc sống ổn định hơn nên đang sửa nhà.”
“Có gì khác nhau?”
Woo Jin đang nhìn thẳng phía trước thì liếc nhìn Hae Won. Hae Won đang nhìn nghiêng khuôn mặt anh. Ánh mắt Woo Jin hướng về phía trước. Họ đang chạy với tốc độ hơn 180km/h.
“Hằng ngày anh đều đi làm từ căn hộ của em mà. Có gì khác nhau?”
“Khác nhau hoàn toàn chứ.”
“Không khác gì mấy mà?”
“Chỉ đến ngủ rồi đi thì khác. Ý anh là anh muốn sống cùng em. Sống chung, em không biết hả?”
“…….”
“Em không thích?”
“Em không biết.”
Đó là một câu trả lời mơ hồ. Woo Jin ghét những ngôn ngữ mơ hồ. Nó có quá nhiều cách giải thích và vô dụng.
“Nói rõ ràng đi. Nếu không thích thì nói không thích. Nếu thích thì nói thích. Anh không ép em.”
“Em không biết là em thích hay không thích.”
Hae Won phản ứng có chút cáu kỉnh, đừng nói chuyện như đang dạy người khác như vậy.
Có điều gì đó cứ sai lệch từ tối qua.
Vượt quá dự đoán của Woo Jin, vượt quá cả kỳ vọng. Không phải là Hae Won chỉ phản ứng như anh muốn, chỉ cho anh thấy những gì anh muốn thấy.
Từ lúc chất đồ đạc của Hae Won lên xe, dù anh không muốn, một thứ gì đó âm ỉ cào xé thần kinh anh dần dần hình thành một hình dạng cụ thể.
Không rời chân khỏi ga, Woo Jin dừng xe bên lề đường. Xe dừng đột ngột, khiến thân trên của Hae Won rung lên một nhịp.
“Sao em lại vậy?”
Woo Jin hỏi Hae Won.
“Có gì không vừa ý em sao? Nếu là chuyện hôm qua thì anh xin lỗi rồi mà.”
“Em có nói gì đâu.”
“…….”
Giữa lông mày anh giật giật. Lồng ngực phập phồng hít sâu như đang cố kìm nén cơn giận. Các đốt xương ngón tay trắng bệch trên bàn tay đang nắm chặt vô lăng. Trên khuôn mặt ưu tú về mặt ngoại hình và kỹ thuật, nhưng lại thiếu một điều gì đó quan trọng, có thể thấy một vết xước nhỏ. Một khe nứt đang nứt toác ra.
“Nếu em cứ như vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, quay lại đi.”
Woo Jin xem biển báo đường. Ngã tư IC gần nhất cách đó vài km.
Mọi thứ đều diễn ra theo ý anh, anh nỗ lực và đạt được những gì mình muốn. Hae Won cũng là một trong những chiến lợi phẩm anh có được như vậy. Anh chỉ cần vá lại mạng lưới giăng ra xung quanh Hae Won chặt chẽ hơn một chút mà thôi. Sự mệt mỏi ập đến. Woo Jin không biết sự mệt mỏi này đến từ đâu.
Đang định gạt cần số và đạp ga thì Hae Won hỏi.
“Tại sao anh lại làm vậy?”
Ánh mắt Woo Jin nhìn Hae Won mang tính chiến đấu.
“Tại sao lại làm vậy.”
“Em đang nói gì vậy? Nếu là chuyện đêm qua thì anh đã nói không phải thật lòng rồi mà.”
“Sao anh lại nói những lời anh đã nói với Tae Shin với em?”
“…….”
Woo Jin chuyển từ số D sang số P.
Tiếng động cơ ì ùng lấp đầy không gian yên tĩnh trong xe. Mỗi khi một chiếc xe chạy nhanh trên đường vượt qua họ, nó lại tạo ra một tiếng ầm ĩ cùng với bụi bẩn rồi biến mất thành một chấm trong nháy mắt.
“Em có chắc là em thích anh không, em có thể cởi quần áo trước mặt anh không”. Anh nói nếu em cảm thấy muốn cởi quần áo chỉ trước mặt anh thì hãy nói với anh.
“Em đang nói gì vậy?”
Hae Won nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, kiên trì hỏi.
Lẽ nào nguyên nhân của những điều kỳ lạ từ đêm qua là do chuyện này?
Chắc chắn là cậu không đọc nhật ký của Tae Shin, có lẽ trong lúc cãi vã cậunđột nhiên nhớ lại cuộc trò chuyện với Tae Shin trước đây.
Lee Tae Shin thường gọi điện cho Hae Won, và họ đã nói chuyện rất dài. Hae Won ghét Tae Shin vì cậu ta không biết cậu ghét phải nghe những điều khó nghe và cứ lải nhải mãi.
“Tại sao anh lại làm vậy?”
Bản thân Woo Jin chỉ biết mình đã nói những lời đó sau khi xem nhật ký của Tae Shin. Không phải ai anh cũng nói những lời giống nhau, nhưng trớ trêu thay anh lại nói những lời giống nhau với cả hai người, với những người bạn của anh.
Lông mày anh nhíu lại một cách tinh vi vì một sai lầm hiếm hoi.
Woo Jin không hề bối rối. Anh trả lời thờ ơ.
“Anh không nhớ.”
“Anh không nhớ?”
“Anh không nhớ.”
“Anh làm vậy với bất cứ ai sao? Anh nói những lời đó với bất cứ ai nếu anh muốn ngủ với họ sao? Đó có phải là một câu thả thính không?”
“Đúng vậy.”
Đó là một phản ứng vô tâm đến mức khiến Hae Won, người đã không ngủ cả đêm, cảm thấy mình thật nực cười. Hae Won thở hắt ra một hơi.
“Vậy ra em đã cắn câu nhử mà anh ném cho bất cứ ai, giống như Tae Shin.”
“Đúng vậy.”
“Đó là chiêu tán gái lỗi thời của mấy ông già hả?”
“Nó khá hiệu quả đấy. Anh cũng đẹp trai mà.”
“…….”
“Và lúc đó anh phát điên lên vì muốn kéo em lên giường bằng mọi giá. Anh có thể nói bất cứ điều gì. Chắc hẳn anh đã ném ra tất cả những lời có tác dụng.”
“…….”
Woo Jin vĩnh viễn sẽ không biết Hae Won cảm thấy thế nào khi nhớ lại cuộc trò chuyện với Tae Shin đêm qua, cảm giác như đang lăn lộn trong một vũng bùn. Thậm chí cậu còn cảm thấy một cơn đau như ai đó dùng tay bóp nghẹt trái tim cậu để cố tình làm nó nổ tung.
Không hiểu sao cậu cảm thấy ớn lạnh, vừa buồn bã vừa thảm hại.
Hae Won đã nghĩ rằng mình là một người đặc biệt đối với Woo Jin, người không dễ dàng cho người khác đến gần mình. Tất cả chỉ là ảo tưởng hão huyền. Cậu chỉ là một trong số rất nhiều người đã lướt qua cuộc đời anh. Cậu đã không ngủ một giấc nào đêm qua và phải trằn trọc với nỗi phiền muộn đó.
“Dù sao thì nó cũng có tác dụng rồi còn gì.”
“Anh đang đùa à?”
Đôi mắt của Hae Won mở to trước lời nói của Woo Jin. Anh đáp lại, bất chấp ánh mắt giận dữ.
“Anh không đùa. Ý anh là những lời đó không có ý nghĩa gì cả.”
Thái độ thờ ơ khiến Hae Won hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Cậu ta nhìn anh một cách bàng hoàng rồi hướng mắt về phía trước. Cậu ta ngồi im lặng, mím chặt môi thì Woo Jin nói.
“Em chê bai người khác bằng những lời như ngón tay, ngón chân gì đó, rồi chê người ta không được thứ tư, thứ năm gì đó, đó có phải là chiêu tán đàn ông của em không?”
“Tại sao anh lại đối xử tốt với Tae Shin như vậy?”
“Hả?”
“Tae Shin đã nói vậy. Anh quá dịu dàng. Anh đối xử với cậu ấy tốt đến mức muốn khóc. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Cậu ấy không chọc giận anh như em.”
“Anh cũng đối xử với Kim Ha Young tốt hơn em đúng không?”
“Em nói gì vậy? Em nghĩ ai cũng khiến anh phát điên như em chắc? Lee Tae Shin sẽ bật dậy ngay cả khi đang ngủ nếu anh bảo. Ha Young thì sao. Cô ta muốn được anh chú ý đến mức thay đổi cả chuyên ngành. Một người chơi piano bỗng dưng muốn vào trường y khi học cấp ba nên đã học đến mức chảy máu mũi. Còn em thì sao.”
“…….”
So với những người tận tâm đó, Hae Won đã không làm gì cho Woo Jin, không cố gắng chiếm lấy trái tim anh.
Tất cả chỉ là thích Woo Jin. Cậu không cố gắng khiến anh thích mình, cũng không cố gắng để anh thấy mình tốt đẹp.
Thay vào đó, cậu chỉ làm những điều Woo Jin ghét và không thích. Cậu không cho phép anh những tư thế hay cách thức mà Woo Jin thích. Cậu không thể phủ nhận rằng Woo Jin đã nhường nhịn và chiều theo cậu cho đến tận bây giờ.
“Vì em không nỗ lực gì cho anh nên anh có thể đối xử tệ với em bất cứ lúc nào sao? Vì hai người kia nghe lời anh nên anh đã đối xử tốt với họ sao?”
“Em thôi đi có được không. Em định nhắc đến họ đến bao giờ nữa. Lại còn là những người đã chết.”
“Vậy thì vì em không nghe lời nên anh có thể đối xử tệ với em đúng không?”
“Anh không thể hiểu được. Ai là người trả lời không biết với người nói muốn sống chung? Là anh à?”
Woo Jin hỏi lại vì anh thực sự không thể đoán được suy nghĩ của Hae Won.
“Em là người bú cu của người khác rồi đột nhiên chán ghét và vứt bỏ anh. Không phải anh.”
“…….”
“Nghĩ lại thì người nói rằng tình yêu cũng có giới hạn, sẽ nhanh chán và ghét cũng là em. Với anh, người đã vay tiền để sửa nhà vì muốn sống cùng em.”
“…….”
“Tối qua vì em khóc nên anh bối rối và quên mất. Quên mất việc anh đã nghe những lời cay độc như vậy.”