Hae Won cùng Woo Jin đi về phía thang máy.
Chỉ có tiếng bước chân của hai người trên nền đá cẩm thạch và tiếng bánh xe kéo hành lý vang lên khe khẽ. Không hiểu sao cậu cảm thấy ớn lạnh. Như thể đang cảnh giác xung quanh, Hae Won dán chặt vào bên cạnh anh.
“Một chủ sở hữu đầu tư vào một thứ như thế này lại đi vay tiền để sửa sang căn hộ sao?”
“Nếu cần thì phải vay chứ.”
Họ lên chiếc thang máy đã đến. Woo Jin nhấn nút tầng cao nhất.
“Không có ai nên em cảm thấy kỳ lạ. Cảm giác như chỉ còn lại hai chúng ta và thế giới đã diệt vong.”
Trên sàn thang máy có một tấm thảm trải sàn dính đầy bụi bẩn. Phía đối diện là một tấm kính lớn trong suốt, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh biển trải dài. Đó là một nơi có tầm nhìn đẹp.
Hae Won nắm lấy tay áo Woo Jin và nhìn ra ngoài. Ngay khi cánh cửa định đóng lại, một tiếng bước chân gấp gáp vang lên. Ai đó đã bước lên thang máy.
“Ơ? Công tố Hyun , sao cậu lại ở đây?”
Đó là một giọng nói mang theo sự bối rối và ngạc nhiên khi gặp một người ở một nơi hoàn toàn không ngờ tới. Woo Jin cũng có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh và cứng đờ lại, nhưng ngay lập tức trở lại vẻ mặt vô cảm.
Người đàn ông cao ráo mặc một bộ vest lịch sự và đội mũ bảo hiểm trên đầu.
Đó là Lee Seok Jung, con trai thứ hai của tập đoàn K1. Anh là thành viên của “hầm trú ẩn”( nói tắt là khu mại dâm ở tầng hầm của biệt thự ) và là một nhà đầu tư khác của khách sạn này.
“Còn cậu thì sao?”
“Bạn bè đã chọn công ty chúng tôi làm nhà thầu xây dựng, nên tôi không thể làm ngơ được. Tôi xuống đây để xem xét vì sắp hoàn thành rồi. Dạo này cậu bận lắm mà, có chuyện gì ở đây vậy? Đến kiểm tra công trình à?”
Anh cởi chiếc mũ bảo hiểm không phù hợp với bộ vest và hỏi. Rồi ánh mắt của người đàn ông chạm vào Hae Won đang đứng cạnh Woo Jin, nắm lấy tay áo anh như một đứa trẻ sợ bị lạc.
Đôi mắt anh lấp lánh một cách thú vị khi nhìn thấy khuôn mặt của Hae Won. Anh nhìn Hae Won và Woo Jin luân phiên.
“Gì vậy, ai vậy?”
“Em họ tôi.”
Woo Jin trả lời không chút do dự. Như thể kịch bản trả lời và hành động trong tình huống này đã được soạn sẵn.
Hae Won liếc nhìn Woo Jin đã giới thiệu mình là em họ.
“À… em họ. À, ừ. Em họ.”
Seok Jung nở một nụ cười tươi. Đôi mắt anh nhìn Hae Won một cách dai dẳng và trần trụi.
“Đi tầng mấy?”
“Tầng mười lăm. Việc lắp đèn ở khu vực nhà hàng vẫn chưa xong.”
Seok Jung trả lời câu hỏi của Woo Jin mà không rời mắt khỏi Hae Won.
Woo Jin khó chịu nhìn anh nên đã nhấn nút giúp.
Có lẽ tốc độ đã được cài đặt, thang máy di chuyển chậm chạp.
Hae Won nhìn thẳng vào Seok Jung đang nhìn chằm chằm mình rồi quay đầu ra ngoài nhìn biển.
Lông mày của Seok Jung giật giật.
Trên cổ Hae Won thoáng thấy đầy những dấu hôn. Đôi môi bị mút vào trong xe trong một thời gian dài cũng sưng đỏ. Cậu ta trông có vẻ mệt mỏi và nhợt nhạt một cách kỳ lạ. Seok Jung là người hiểu rõ về dư vị đó.
Seok Jung quay sang nhìn Woo Jin.
“Em họ cậu trông xinh đẹp quá.”
“Vậy à?”
Woo Jin quay sang nhìn Hae Won như thể muốn xem có phải vậy không. Đôi mắt anh chạm vào Hae Won đang bối rối.
“Ừ, đúng vậy. Xinh đẹp thật.”
Anh chậm rãi lướt nhìn khuôn mặt của Hae Won và thêm vào lời đánh giá của Seok Jung. Nhìn Woo Jin như vậy, Seok Jung đột nhiên cười lớn.
“Ha ha ha ha. À, Woo Jin của chúng ta thật dễ thương. Giả vờ không phải vậy nhưng lại âm thầm tính toán mọi thứ. Cậu bảo cậu quá bận rộn với công việc nên không có thời gian để làm gì và dọn dẹp mọi thứ, nhưng cậu cũng đến khách sạn để vui chơi mà. Hết đau chưa?”
Đây là lần đầu tiên có ai đó công khai chế nhạo Woo Jin trước mặt anh. Hae Won liếc nhìn Woo Jin.
“Vẫn đang uống thuốc.”
“Tôi cứ tưởng không có ai, nhưng lại có tôi. Tình huống này thật khó xử, phải làm sao đây?”
“Đúng vậy, tôi cứ tưởng không có ai, nhưng lại có người.”
Woo Jin cười khẩy. Đó là một nụ cười phớt lờ tất cả những thứ tầm thường và vô nghĩa. Nụ cười không hề giả vờ lắng nghe khiến Seok Jung nhíu mày.
“Lần tới là đến lượt cậu. Cậu biết mà đúng không? Đã bị hoãn lại mấy lần rồi. Nếu cậu muốn gia hạn tư cách thành viên thì cậu phải trả phí. Không phải sao?”
“Đương nhiên là phải trả rồi. Tôi sẽ mang đến những thứ tốt hơn những thứ rẻ tiền mà ai đó mang đến một cách hời hợt.”
Thang máy đến tầng mười lăm và dừng lại. Woo Jin lùi lại để anh xuống. Seok Jung cười toe toét với Woo Jin và nhìn Hae Won.
“Sớm gặp lại nhé.”
“…….”
Seok Jung cũng mỉm cười thật tươi với Hae Won không đáp lời rồi xuống thang máy. Tiếng ồn ào bận rộn như thể đang thi công xa dần khi cửa đóng lại.
Hae Won hỏi Woo Jin đang đứng im lặng.
“Anh ta là ai? Có phải bạn bè trong một nhóm mà anh gặp gỡ thường xuyên không?”
“……Anh đã nói những lời đó à?”
Anh không nhớ đã đề cập đến “hàm trú ẩn” trước mặt Hae Won. Rồi Woo Jin à lên. Anh đã gần như gặp nguy hiểm khi chia tay với Hae Won vì một lời nói dối nhỏ nhặt. Anh quyết định nói sự thật để ngăn chặn những rắc rối có thể xảy ra trước, nhưng nói một cách trừu tượng để cậu không thể biết chắc chắn. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp thành viên Hầm trú ẩn cùng với Hae Won.
“Anh không có tiền vì anh đang sửa sang căn hộ à?”
“Em đang nói gì vậy.”
“Anh bảo anh chưa trả phí thành viên.”
“…….”
“Bao nhiêu tiền? Em trả cho anh được không? Đắt lắm à? Đắt đến mức nào? Nó giống như quyền thành viên sân golf à? Và anh bị bệnh ở đâu vậy? Anh đang uống thuốc gì vậy? Anh bị đau ở đâu?”
“…….”
Chiếc thang máy đang di chuyển chậm chạp lên tầng trên cùng, nơi có phòng suite, cuối cùng đã dừng lại. Cửa mở ra và Woo Jin bước đi trước mà không nói một lời nào.
“Đừng lùi bước trong những chuyện như vậy. Tôi không thích việc bạn bè có sự thiên vị.”
Hae Won nói trong khi nhớ lại Seok Jung, người đã chế giễu Woo Jin.
Có gì đó kỳ lạ về việc gọi họ là bạn bè. Việc tình cờ gặp nhau ở một nơi như thế này không có vẻ dễ chịu chút nào. Thay vào đó, có vẻ như họ không thích nhau.
Vừa cắm thẻ từ để mở cửa, Woo Jin vừa nhìn chằm chằm vào Hae Won.
“Sao vậy?”
Không trả lời câu hỏi tại sao cậu lại nhìn chằm chằm, Woo Jin chỉ nhìn cậu chằm chằm, rồi ngay khi mở cửa, anh nắm lấy cánh tay cậu và kéo vào một cách không do dự. Lưng của Hae Won va vào cánh cửa đã đóng lại.
Hae Won bị đẩy tới và lưng va vào cửa, trước khi cậu kịp phản đối điều gì, anh đã túm lấy hai má cậu như thể sắp cắn xé đôi môi cậu và hôn cậu một cách điên cuồng. Hae Won nuốt lưỡi nóng hổi đang tràn vào cùng với nước bọt. Cổ họng cậu co thắt.
Sau khi dụi môi vào nhau một lúc, Woo Jin lại nhìn chằm chằm vào mặt Hae Won.
“Haa, haa……. Anh giỏi kìm nén thật.”
“Chờ một chút. Anh sẽ đi gọi điện thoại rồi quay lại.”
Dựa lưng vào tường theo cách anh đẩy, Hae Won bàng hoàng nhìn bóng lưng người đàn ông đang mở ban công phòng khách và bước ra ngoài.
Anh biết rằng chuyện này sẽ xảy ra.
Woo Jin đã nói rằng anh đã xin nghỉ phép chính thức, nhưng anh lại đang tiếp tục một cuộc gọi nghiêm túc và dài với ai đó bên kia bức tường kính. Như thể anh sợ rằng mình sẽ bỏ trốn, anh thỉnh thoảng quay lại và nhìn Hae Won đang ngồi ngây người trên giường với ánh mắt như thể đang kiểm tra.
Phòng suite có phòng khách và phòng ngủ, phòng tắm với bồn tắm jacuzzi, phòng khách và phòng thay đồ riêng biệt, có cấu trúc hoàn toàn khác với phòng suite khách sạn mà Hae Won biết.
Đặc biệt, có một cột kim loại dày nối trần và sàn ở một nơi dường như rộng gấp đôi so với phòng khách của các phòng suite khách sạn khác.
Anh mang nó đến để nhảy múa cột hay gì.
Cậu không thể biết mục đích sử dụng nó là gì. Cậu mân mê cái cột đứng sừng sững giữa phòng khách.
Khách sạn có vị trí và phòng ốc mà cậu thích.
Cậu nghĩ rằng mình sẽ đến đây thường xuyên trong tương lai, vì anh là chủ sở hữu, và cậu định làm như vậy. Để đến đây với anh, người bận rộn và luôn thoái thác, có vẻ như cậu phải lấy bằng lái xe mà mình đã trì hoãn. Cậu không thể để anh một mình lái xe trên một quãng đường dài hơn hai hoặc ba tiếng đồng hồ.
Woo Jin vốn đã thiếu thời gian ngủ. Nếu cậu biết lái xe, Woo Jin có thể làm việc hoặc ngủ trong khi đến đó, tận dụng thời gian rảnh rỗi, và đó là một câu chuyện chỉ có thể xảy ra nếu cậu biết lái xe.
Anh đã nhấn mạnh sự nguy hiểm của taxi và cằn nhằn cậu hãy lấy bằng lái. Anh còn nói sẽ mua xe cho cậu dù là công chức.
Hae Won không phải là không lấy bằng lái xe vì cậu không có tiền mua xe. Không có gì bất tiện trong cuộc sống của cậu khi cậu không thể lái xe. Có rất nhiều người có thể lái xe, nên cậu tự hỏi tại sao mình phải làm công việc đó.
Nhưng Hae Won nghĩ rằng cậu nên lấy bằng lái xe mà cậu đã bỏ bê không phải vì cậu, mà là vì Woo Jin.
“Xin lỗi. Em chờ lâu rồi đúng không?”
Hae Won, người đang mân mê cái cột, quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói sau lưng.
“Không phải có chuyện gì xảy ra đấy chứ? Anh phải đi à?”
“Không, anh không cần phải đi.”
“Vậy thì tốt. Không sao đâu.”
“Em muốn tắm không? Ở đây phong cảnh tuyệt vời lắm.”
Woo Jin túm lấy tay Hae Won đang mân mê cái cột, kéo cậu ra khỏi nó một cách hung hăng. Hae Won đi theo anh băng qua phòng khách và đến phòng tắm.
Họ dành thời gian không biết liệu họ đang tắm trong bồn tắm jacuzzi nhìn ra biển hay đang chạm vào cơ thể nhau, và ra khỏi phòng tắm trong tình trạng ấm áp và nóng bừng.
Vừa thắt dây áo choàng tắm, Hae Won vừa tiến đến chỗ Woo Jin đã ra ngoài trước.
Anh đang đứng bên cửa sổ phòng ngủ và nhìn xuống như thể đang kiểm tra thứ gì đó.