Into The Thrill - Chương 154 - H+

Không giải tỏa dục vọng cũng chẳng sao. Vì là người có thân xác nên đành phải giải quyết khi cần thiết, chứ thật ra anh chẳng có hứng thú hay sở thích gì cả. Trong lòng khinh bỉ những kẻ ám ảnh và bị nó chi phối.

Nhưng với Hae Won thì những chuyện như thế lại rất thú vị. Quá trình hai người nhạy cảm ý thức về nhau, nín thở rụt rè trong căng thẳng, rồi khẽ thở dốc, dò dẫm từ tận đáy sâu để tìm kiếm khoái cảm và sự cực khoái, bản thân quá trình đó đã khiến Woo Jin hưng phấn.

Đôi mắt ướt át ngấn nước long lanh nhìn Woo Jin.

Anh siết chặt cánh tay đang ôm eo Hae Won, kéo người kia lại gần. Hae Won vội vàng bám lấy vai anh, đẩy ra để nhanh chóng rút ngắn khoảng cách vật lý.

Cơ thể khẽ giật mình. Da thịt chạm vào nhau. Hoàn toàn chồng lên nhau, mềm nhũn va chạm.

Nằm ngửa trên giường, anh hơi kéo Hae Won lên, đặt người kia ngồi lên nửa thân dưới của mình.

“Ư…”

Sau khi đặt phần dưới vào nhau, Hae Won định nâng người lên. Nhưng cánh tay rắn chắc đang siết chặt lưng cậu, khiến cậu không thể thoát ra.

Vì có thời gian nên chẳng có lý do gì để vội vàng thúc ép đến cao trào. Vốn dĩ không định xin nghỉ phép vì chuyện này, nhưng mục đích đã bị đảo lộn, Woo Jin thực sự tập trung.

Hae Won cố gắng không bị cuốn theo, một tay chống lên ngực anh, tay còn lại bám chặt lấy ga giường.

“Cảm giác kỳ lạ…”

Những sợi lông mu lún phún chạm vào làn da nhạy cảm, cọ xát một cách đau đớn. Hae Won vùng vẫy, cánh tay đang ôm eo cậu càng siết chặt hơn. Cậu không thể nhúc nhích được. Khoái cảm như thiêu đốt cơ thể, sôi sục như một cơn sốt nhẹ, khiến mắt cậu hoa lên. Cảm giác vừa ngứa ngáy, vừa đau đớn, vừa xấu hổ, vừa khiến bụng cậu trở nên kỳ lạ.

Hae Won từ từ xoay eo trên người anh. Cậu siết chặt cơ mông, áp sát háng vào người anh, ấn xuống từ trên xuống dưới, cọ xát. Cánh tay đang ôm eo cậu buông lỏng, anh đưa hai tay xuống nắm lấy hông Hae Won.

Hae Won ngơ ngác nhìn anh, rồi tiến lại gần hơn. Hơi thở nóng rực phả ra từ đôi môi hé mở. Woo Jin ngẩng cằm lên. Anh đặt môi mình lên môi Hae Won, chậm rãi thở dốc. Anh kéo hông Hae Won xuống sát rồi lại nhấc lên, hỏi:

“Hà… Chuyện này, chắc em làm nhiều rồi nhỉ?”

“…Anh nói cái quái gì vậy.”

“Chẳng phải em cởi quần áo trước mặt thằng khác nhiều rồi sao?”

“Bây giờ anh lại… anh lại nói cái đó… Ư!”

Cậu cắn môi, cố kìm tiếng rên rỉ bật ra. Woo Jin không chỉ nói vu vơ, anh thực sự đang hỏi. Như thúc giục câu trả lời, anh hất hông lên.

“Em chơi trò gì với chúng nó?”

“Không… Không có gì… Chỉ là… Ư!”

Cường độ ma sát ngày càng mạnh và nhanh hơn. Làn da khô khốc trở nên ẩm ướt vì nhiệt. Cảm giác cọ xát cũng trở nên dính nhớp hơn, mang lại một kích thích rõ rệt hơn.

“Em cũng khiến thằng khác hưng phấn như thế này à?”

“Em… không… em không thích cái này.”

“Không thích?”

“Không thích, không thích…”

Không biết cậu không thích cái tiếp xúc này, hay không thích những câu hỏi đó, Hae Won né tránh ánh mắt anh, cố gắng trốn thoát. Woo Jin nhấc eo lên. Anh va chạm mạnh.

“Hà, nói đi. Thật sự anh không lọt nổi vào top 5 người em từng quan hệ à? Anh sao?”

“Ư… Không phải, không, á!”

Đôi môi run rẩy phát ra tiếng rên rỉ như sắp nghẹt thở, cậu lắc đầu nguầy nguậy.

Anh tùy tiện ma sát mạnh vào vùng bụng dưới đang dính chặt vào nhau. Anh đang hành hạ và truy hỏi cậu.

“Em chưa từng chơi với ai quá một tuần à? Hà… Hae Won à. Anh còn kém cả đồ chơi của em à?”

“Ư, Woo Jin hyung, không, không phải, không phải mà. Ư, ư…”

Cậu nghiêng đầu về phía anh. Hae Won ôm lấy gáy anh, hôn anh. Cậu mở môi ra, mút lấy môi anh, dỗ dành anh đừng truy hỏi nữa, cậu quấn lấy lưỡi anh, nuốt lấy hơi thở của anh.

Woo Jin lật Hae Won lại, đặt cậu nằm xuống giường, rồi nhanh chóng trèo lên người cậu. Gương mặt xa lạ, hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, đè chặt xuống phần dưới của cậu bằng một cú đánh mạnh. Tiếng thét nghẹn ngào bật ra từ đôi môi bị vùi lấp trong môi anh.

“Hức!”

Anh nắm lấy mông cậu, ấn chặt vào nhau, ma sát bằng một lực tàn bạo, khiến làn da của Hae Won run rẩy co giật.

Anh rời môi cậu ra. Nước bọt dính nhớp chảy xuống.

“Hà, biết lỗi rồi chứ?”

“Biết lỗi rồi. Em biết lỗi rồi. Hyung, Woo Jin hyung, em sai rồi…”

Hốc mắt Hae Won ướt đẫm trong giây lát khi cầu xin sự tha thứ. Nước mắt lăn dài theo đuôi mắt cậu. Woo Jin liếm lấy những giọt nước mắt đó, rồi ấn mạnh eo xuống. Chiếc giường kêu lên cót két.

“A, ư, a…”

Tứ chi đang van xin run rẩy dữ dội. Woo Jin đang chuyển động nhanh chóng cũng dừng lại mọi động tác trong khoảnh khắc.

“Ư… Ư.”

Anh bắn tinh dịch lên vùng xương mu ướt át của Hae Won. Những đường gân xanh nổi lên trên trán cứng đờ của Woo Jin, cơ bụng dưới sâu hoắm như có rãnh xuất hiện.

“Hà, hà…”

Hơi thở nóng bỏng phả ra.

Anh đâm sâu dương vật đã xuất tinh vào lỗ hậu của Hae Won. Anh bịt miệng Hae Won đang rên rỉ bằng môi mình, điên cuồng lắc hông. Hai chân Hae Won dang rộng hết cỡ.

Bắp đùi trong mất hết sức lực run rẩy đỡ lấy Woo Jin.

Hae Won xin lỗi, cậu bị anh giữ chặt, lắc lư theo những gì anh muốn, cậu xin lỗi. Cậu nói rằng cậu sẽ không bao giờ nói những lời đó nữa, rằng những lời cậu nói không lọt vào top 5 cũng là nói dối, rằng cậu rút lại những lời nói anh là đồ chơi để chơi đùa rồi vứt bỏ, cậu xác nhận tất cả những điều anh hỏi đi hỏi lại một cách dai dẳng, nhưng Woo Jin dường như không có ý định dừng lại. Hae Won bất lực rũ xuống, cậu phải loạng choạng theo những chuyển động của anh.

Bây giờ cậu không còn gì để xuất ra, cũng chẳng còn cảm thấy gì nữa, nhưng xương sống của Hae Won cong lại, cứng đờ như bị siết chặt. Cậu cắm móng tay vào vai anh đến mức bật máu, cậu run rẩy. Cảm giác khoái cảm chạy dọc cột sống. Tiếng rên rỉ đau đớn thoát ra từ đôi môi cậu.

Sau khi khiến Hae Won xuất tinh hai lần, anh mới ngủ thiếp đi.

Hae Won ngơ ngác nhìn lên trần nhà, rồi quay sang nhìn Woo Jin đang thở đều, nửa thân trên đè lên người cậu.

Mặc dù anh đã thỏa thích ăn sạch cậu, nhưng mái tóc đen của anh vẫn xõa xuống vầng trán mệt mỏi như thể anh vẫn chưa được lấp đầy.

Hơi thở nóng bỏng quấn quýt đã dịu lại, căn phòng khách sạn cũng trở nên yên tĩnh.

Mặt trời đang lặn ngoài cửa sổ. Thứ ánh sáng đỏ rực như bốc cháy đã biến thành màu đỏ cam lúc chiều tà. Những đám mây cũng nhuộm một màu tương tự. Hoàng hôn đỏ rực cũng dần chuyển sang màu xám, rồi bên ngoài trời tối sầm lại. Những vệt sóng lăn tăn mờ ảo lượn lờ trong tầm nhìn xa.

Lồng ngực Woo Jin thở đều chạm vào người cậu, cảm giác được ai đó ôm lấy bao trùm lên mọi thứ một cách dịu dàng. Mặc dù anh không hề dịu dàng, chỉ đơn giản là nằm dài ra, buông lỏng sức lực, nhưng điều đó không hề tệ.

Hae Won nghiêng đầu, hôn lên má người đàn ông chẳng hề biết dịu dàng là gì.

Trên bầu trời đêm sâu thẳm, những vì sao lấp lánh như những hạt cát được rải rác bởi ánh sáng mờ ảo. Nghe tiếng thở đều đặn của anh, nhưng Hae Won vẫn không thể nào ngủ được.

Trên giường, bốn chân quấn lấy nhau. Cậu đẩy lồng ngực của anh đang đè lên mình bằng bàn tay run rẩy, gỡ bỏ đôi chân đang quấn lấy anh.

Cảm giác như vừa trốn thoát khỏi một mạng nhện đang trói buộc tứ chi mà cậu không thể nào tự mình giải thoát được. Thoát khỏi anh, cậu đặt đôi chân run rẩy xuống giường, nhặt quần áo mặc vào.

Người quản lý khách sạn dường như không chuẩn bị gì ngoài rượu vang. Trong minibar không có cả sô cậu la, cũng chẳng có món nhắm như đậu phộng.

Cậu đói bụng. Nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần đang ngủ say không có dấu hiệu tỉnh giấc một lúc lâu, Hae Won lấy thẻ phòng rồi bước ra khỏi phòng suite.

Khách sạn vẫn chưa hoàn thành việc xây dựng, dường như không có gì chuyển động ngoài cậu. May mắn thay, hành lang vẫn sáng đèn, và thang máy cũng hoạt động bình thường.

Cảm giác như bị bỏ lại một mình ở một nơi xa lạ.

Cậu đã từng có cảm giác kỳ quái này trước đây. Bước vào thang máy đi xuống sảnh, Hae Won nhớ ra đó là biệt thự của giám đốc Kim Jung Geun ở Yangpyeong.

Khu rừng xanh thẳm và đen sẫm giống như Woo Jin, một khu rừng hoang vắng và tối tăm, nơi mà nếu lạc đường thì sẽ không ai tìm thấy cậu.

Gốc cây với những vết cháy đen ngòm vẫn bị bỏ hoang một cách xấu xí ở giữa khu vườn. Cảm giác kỳ quái và âm u ở nơi đó được tái hiện nguyên vẹn khi cậu nhìn xuống biển đen qua tấm kính trong suốt của thang máy đang đi xuống.

Có lẽ vì nơi lẽ ra phải đông đúc người qua lại lại không có ai chăng?

Cậu cảm thấy như mình là nạn nhân thứ hai trong một bộ phim kinh dị. Hae Won xoa xoa cánh tay lạnh lẽo bằng lòng bàn tay.

Hình như cậu đã đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi trên đường đến khách sạn. Chắc sẽ thấy thôi nếu đi bộ một chút.

Nghĩ đơn giản về khoảng cách, Hae Won bước đi, rồi đột ngột dừng lại.

Ánh mắt cậu dán chặt vào một góc của sảnh đang được rào chắn và thi công ngổn ngang. Cậu chậm rãi bước về phía trước.

Mình đã thấy nó ở đâu đó rồi.

“A.”

Tác phẩm điêu khắc trước mắt cậu là một trong những tác phẩm trong bức ảnh mà Tae Shin đã gửi.

Ngày hôm đó, Tae Shin đã gọi cho Hae Won đến mười cuộc điện thoại.

Cậu ta vẫn gọi điện cho đến trước khi nhảy xuống. Hae Won vẫn luôn không nghe điện thoại của cậu ta như mọi khi. Cậu thậm chí còn không biết có điện thoại gọi đến.

Người mà cậu thậm chí không thể gọi là bạn bè, người đã kết thúc cuộc đời mình bằng cách tự sát, đã gửi lại những ghi chép cuối cùng. Hành động đó của cậu ta vừa tồi tệ, vừa khiến cậu có cảm giác bất an, nên cậu đã ném bừa bãi ở đâu đó mà không thèm nhìn, rồi vứt vào thùng rác.

Tae Shin trong bức ảnh mà cậu đã xem ngày hôm đó đang đứng bên cạnh tác phẩm điêu khắc trước mắt Hae Won, nở một nụ cười gượng gạo.

Công tố viên Hyun Woo Jin, người phụ trách điều tra cái chết của Tae Shin, đã nói rằng dường như ai đó đã sử dụng tác phẩm của Tae Shin để rửa tiền, rằng cậu ta đã kết bạn với những người bạn xấu, và vì vậy Tae Shin đã bị lôi kéo vào những chuyện đáng sợ mà cậu ta không thể chịu trách nhiệm, nên cậu ta đã tự sát vì sợ hãi…

Tác phẩm điêu khắc mà cậu đã xem lúc đó đang ở ngay trước mắt Hae Won.

Ở một góc sảnh khách sạn mà Woo Jin đang đầu tư xây dựng.

Cậu đang ngơ ngác nhìn tác phẩm điêu khắc của Tae Shin thì có ai đó đến đứng bên cạnh. Hae Won phải một lúc lâu sau mới nhận ra người đang đứng bên cạnh và quay đầu lại. Đó là bạn của Woo Jin, người không mấy thiện cảm với Woo Jin và thậm chí còn chế nhạo anh.

“Đẹp đúng không? Tôi đã mua nó với giá khá cao, tôi rất thích nó. Ban đầu tôi định đặt nó bên cạnh lối vào, nhưng sau đó tôi đã chuyển nó sang đây. Nếu lắp đèn âm tường phía sau thì sẽ đẹp hơn nữa.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo