Nếu gặp nhau ở bên ngoài thì chỉ ở trong xe, đi du lịch cũng chỉ đến những khu biệt thự có hồ bơi riêng không một bóng người. Khi ở bên Woo Jin, cậu chưa bao giờ cảm thấy sự can thiệp hay ánh mắt của bất kỳ ai. Cậu thậm chí còn không có ký ức nào về việc cùng anh đi dạo ở một nơi thoáng đãng như thế này.
Anh thì giấu kín cậu, không cho ai thấy, còn Tae Shin thì lại dẫn đến cả buổi tụ tập bạn bè mà anh coi trọng.
“…”
Cậu quay lại nhìn Woo Jin, người đang đi bộ với mái tóc không vuốt xuống khác với mọi khi, trang phục thoải mái và biểu cảm thả lỏng.
“Lạnh à?”
“Không sao.”
Woo Jin hỏi khi thấy cậu quay lại nhìn. Hae Won lắc đầu.
Khi hai người đi cách nhau một đoạn, Woo Jin nắm lấy tay Hae Won. Các khớp ngón tay nổi lên đan vào nhau. Đó là hành động chỉ có thể thực hiện khi xung quanh không có ai. Anh đã dẫn Tae Shin đến cả buổi tụ tập bạn bè, còn cậu thì anh lại gọi là em họ trước mặt bạn bè.
“Thật ra lúc nãy…”
“Ừm?”
Cậu không dễ dàng thốt ra những lời đó với người đang quay lại nhìn cậu. Cậu không muốn phá hỏng bầu không khí thoải mái này. Nếu cậu mở miệng, sự tự ti mà cậu cảm thấy với người bạn đã chọn cái chết vì quá yếu đuối sẽ trào ra một cách bẩn thỉu. Hae Won lắc đầu nói không có gì.
“Thật ra lúc nãy sao?”
“Lúc nãy anh nói với bạn anh là em là em họ của anh nên em hơi không vui. Tại sao em lại là em họ chứ?”
“Không thì dẫn một đứa nhóc trông trẻ hơn anh rất nhiều vào khách sạn rồi anh phải nói sao?”
“Anh ngại giới thiệu em với bạn bè à?”
“…Gì cơ?”
“Anh thấy em xấu hổ à?”
“Xấu hổ gì chứ? Em đang nói cái gì vậy?”
“Anh ngại giới thiệu em với bạn bè à?”
“Không phải vậy. Anh không muốn cho ai thấy em.”
“Thì đó chẳng phải là xấu hổ à? Xấu hổ nên không muốn cho ai thấy chứ gì.”
Hae Won biết mình đang làm nũng. Cậu cố tình lắc mạnh tay để gỡ tay anh đang nắm chặt ra. Nhưng càng làm vậy, anh càng siết chặt tay cậu như muốn trói chặt. Những ngón tay to bè siết chặt tay cậu đến mức mu bàn tay cậu hằn lên những vết đỏ.
“Đau tay.”
“Tại em cứ cố giằng ra đấy. Đứng yên đi.”
Khi cậu ngừng cựa quậy, lực siết của anh cũng giảm đi. Nhiệt độ ấm áp ôm trọn tay cậu một cách trân trọng.
“Anh thấy em xấu hổ à?”
“Em cứ nói linh tinh thế?”
“Không giới thiệu em chính thức với bạn bè gì cả.”
“Anh đã nói là thằng đó không phải bạn anh rồi mà?”
“Bạn trong hội thì là bạn chứ, không phải bạn là gì?”
“Anh điên mới giới thiệu em với một thằng rác rưởi như vậy à? Đừng có đến gần nó. Lây bệnh đấy.”
Anh thể hiện sự ghê tởm tột độ như thể không muốn nhớ lại chuyện gì đó, phun ra những lời nói như nhổ toẹt.
Có vẻ như anh ghét người đó đến tận xương tủy. Anh không muốn giới thiệu hay tiết lộ Hae Won với kẻ mà anh coi là rác rưởi.
Lời nói và hành động của anh luôn khiến Hae Won cảm thấy bối rối.
Khiến cậu hờn dỗi, rồi lại khiến cậu hạnh phúc nhất trên đời, khiến cậu tức giận, khiến cậu khóc…
Woo Jin là một người hoàn toàn khó đoán. Hae Won đã hoàn toàn từ bỏ việc suy nghĩ về anh. Dù có suy nghĩ thì cậu cũng không thể ngừng yêu anh được.
“Thế là sao chứ. Với bạn bè thì…”
“Anh đã bảo không phải bạn rồi mà.”
“…Vậy anh sẽ không giới thiệu em với bạn bè à? Cứ phải là em họ thôi à?”
“Trước mặt người khác em là em họ của anh. Không ai được phép đụng vào.”
“…”
“Anh đã nói rồi mà? Nếu ai dám đụng vào em, dù là ai đi nữa, thằng đó chết chắc. Và anh sẽ tiêu diệt cả dòng họ của nó. Bằng tất cả khả năng của mình.”
“Diệt môn tuyệt tộc gì đó à?”
“Ừ, đại loại vậy.”
Anh nhăn nhó như thể đang nghĩ đến một điều gì đó rất khó chịu, có vẻ như anh đang nói thật.
Nghe chuyện Woo Jin dẫn Tae Shin đến buổi tụ tập, Hae Won cảm thấy bị xúc phạm.
Đó là sự tự ti bị đảo ngược mà cậu cảm thấy với người mà cậu coi thường, và cả sự ghen tị khi Woo Jin đã dành tình cảm chân thành cho Tae Shin.
Cậu không muốn biết trái tim Woo Jin đang ở đâu. Cậu không hiểu tại sao anh lại khơi gợi những cảm xúc bẩn thỉu và tồi tệ này trong cậu, Hae Won ghét cả Woo Jin, ghét cả Tae Shin đã chết. Và cậu ghét cả chính bản thân mình khi có những suy nghĩ đó.
Khi cậu đang chìm đắm trong những cảm xúc đó, những lời nói của anh rằng cậu quá quý giá để cho những kẻ đó thấy, rằng anh lo lắng cậu sẽ bị vấy bẩn đã khiến sự hờn dỗi tủi thân của cậu tan chảy như tuyết mùa xuân.
Chỉ nhìn mình, chỉ muốn có mình…
Không ai được phép nhìn cậu dù chỉ là một cái liếc mắt…
Một cảm giác an tâm hèn hạ ập đến.
“Nhân tiện, anh cũng muốn em nghỉ luôn lớp học tennis. Thay vào đó hãy làm việc khác đi.”
“Tennis? Sao tự nhiên lại thế?”
“Anh không thích huấn luyện viên.”
“Còn không biết người ta là ai mà đã bảo không thích rồi.”
“Em đã nói rồi mà. Gì mà cựu tuyển thủ quốc gia gì đó.”
“À, thế à?”
“Người đó dạy giỏi lắm. Nhờ có người đó mà cú giao bóng của em lợi hại hơn hẳn.”
Hae Won cầm vợt tennis lên vung vẩy trong không trung. Cơ thể cậu lắc lư, cánh tay đang nắm tay Woo Jin cũng rung lên theo.
“Anh không muốn nhìn cảnh hai người thở hồng hộc trên sân suốt một tiếng đồng hồ.”
“Nói như đã thấy rồi ấy. Ý anh là bảo em trốn trong nhà à? Sao, hay là bảo em bỏ luôn cả lớp học violin đi. Bỏ luôn cả dàn nhạc giao hưởng.”
“Em muốn thế à?”
Woo Jin hỏi với vẻ mừng rỡ như thể cậu vừa nói ra một điều gì đó anh thích. Hae Won bật cười.
“Anh muốn em chỉ diễn tấu trước mặt anh thôi à?”
“Hôm nay em hiểu chuyện ghê nhỉ. Anh tưởng tai em bị bịt rồi chứ.”
Hae Won dừng bước, nhìn anh với vẻ hờn dỗi. Woo Jin cũng dừng lại.
Cậu nhìn vào bàn tay đang đút trong túi quần của Woo Jin. Trên cổ tay anh đeo một chiếc đồng hồ của một thương hiệu tầm trung nổi tiếng về độ bền.
Người thừa kế tập đoàn tài phiệt thế hệ thứ ba đã nói rằng Woo Jin là một người rất giàu có. Nếu trong mắt người thừa kế tập đoàn tài phiệt thế hệ thứ ba mà anh là người có nhiều tiền thì không biết là nhiều đến mức nào nữa.
Dù là thành viên của một gia đình bác sĩ danh giá lâu đời, anh không thể không có tài sản, nhưng nếu Lee Seok Jung đã nói như vậy thì có nghĩa là anh còn giàu có hơn những gì cậu tưởng tượng rất nhiều.
Có lẽ anh cố tình che giấu? Hay là không cần phải phô trương?
Dù không đeo chiếc đồng hồ có giá trị tương đương vài căn hộ, không lái chiếc xe thu hút sự chú ý, anh vẫn là một người toát ra khí chất mạnh mẽ chỉ bằng việc đứng đó. Trong mắt cậu, Lee Seok Jung chỉ là một kẻ tầm thường, Woo Jin thì không.
Woo Jin không cần phải thêm thắt những từ ngữ hoa mỹ để lấp đầy nội tâm thiếu thốn. Ngay cả khi anh cởi bỏ tất cả, đứng trần trụi trước mặt cậu, anh vẫn không đánh mất vẻ đoan trang. Dù bị dao động bởi dục vọng, đôi mắt anh vẫn lóe lên vẻ thông minh không hề hối hận.
Cậu bỗng dưng nhìn Woo Jin chằm chằm.
Đôi mắt vốn lạnh lùng như băng và lạnh lẽo như thủy tinh hôm nay lại trông thật đáng yêu.
Ban đầu, cậu cảm thấy ngột ngạt vì trí tuệ sắc bén như muốn nhìn thấu mọi người của anh, toát ra quá rõ từ vẻ ngoài cao lớn và tuấn tú, nhưng giờ đây cậu lại nhìn thấy những nét quyến rũ đáng yêu mà chỉ mình cậu biết đang ẩn giấu ở khắp nơi. Những nét đó đều rất cụ thể và đều rất đáng yêu.
Woo Jin nhíu mày vẻ khó chịu khi thấy Hae Won nhìn mình chằm chằm.
Anh lại làm vẻ mặt đáng ghét như vậy đấy.
Hae Won túm lấy cổ áo anh. Cậu kéo mạnh anh về phía mình. Woo Jin loạng choạng ngã về phía trước, môi cậu chạm vào môi anh.
Những cơn gió mang theo hơi ẩm của biển lướt qua gáy họ, những cái bóng hòa làm một.