Into The Thrill - Chương 164

“Ông ấy đã giao hết quyền biểu quyết cổ phần của mình cho Woo-jin rồi. Để ngăn chặn các giám đốc làm chuyện bậy bạ, giờ cậu ấy đang quản lý phòng chiến lược. May mà có Woo-jin đấy, chứ không biết thế nào nữa. Ban đầu tôi cũng hơi nghi ngờ việc cậu ấy thanh lý các công ty con để trả nợ Quỹ Tiền tệ Quốc tế. Hóa ra là có lý do cả đấy. Nhìn tình hình bây giờ chắc tòa tối cao sẽ giảm án cho ông ấy chút đỉnh.”

Đã giao hết quyền biểu quyết cổ phần?

Hae-won thoáng chút không hiểu. Cậu không hỏi thêm mà chỉ máy móc gật đầu đáp lại.

“Vậy ạ? May quá ạ.”

Park Jong-hoon nghiêng đầu khi nghe tên Woo-jin. Có lẽ ông cho rằng đây là chuyện riêng tư nên đã không hỏi gì cả.

“Dù sao thì hôm nay cậu đã biểu diễn rất xuất sắc.”

Seo Ok-hwa tươi tắn khen ngợi Hae-won.

Sau khi hoàn thành lịch trình và trở về khách sạn, đã hơn 9 giờ tối.

Hae-won tắm rửa và thay quần áo thoải mái. Chỉ đến lúc đó cậu mới thở phào và bật tivi như một thói quen. Khi cậu bấm lung tung các kênh, chỉ có những hình ảnh nhiễu trắng xóa không có tín hiệu hiện lên trên màn hình.

Hae-won tựa lưng vào đầu giường và nhìn vào chiếc tivi trống rỗng.

Buổi biểu diễn solo mà cậu bất ngờ được giao vai trò đã diễn ra hoàn hảo, và bữa tối với Seo Ok-hwa và Park Jong-hoon cũng diễn ra suôn sẻ.

Đồ ăn cao cấp, rượu ngon, âm nhạc đỉnh cao.

Seo Ok-hwa và Park Jong-hoon là những người có kỹ năng giao tiếp tuyệt vời, họ tự nhiên đưa cậu vào cuộc trò chuyện một cách dễ dàng.

Một đêm mà cậu đã trải qua một ngày đầy đủ và cảm thấy tràn đầy thành quả lẽ ra phải nhẹ nhõm, nhưng một góc trong trái tim cậu lại nặng trĩu.

“……”

Cảm giác thật kỳ lạ.

Ở Tập đoàn Hankyung không còn bất kỳ tham vọng nào mà Woo-jin có thể thực hiện được nữa.

Tiền bối Choi đã từng gọi anh là một kẻ tham vọng tầm thường với mùi mực nồng nặc, nhưng vị hôn thê của anh đã rời bỏ anh, và những gì anh có thể thực hiện đã biến mất, và mối quan hệ giữa Kim So-young và Woo-jin mà cậu từng nghĩ là một tham vọng khác của anh chỉ là một sự hiểu lầm khủng khiếp của Hae-won. Thay vào đó, Woo-jin đã từ chối Kim So-young, người thích anh, và dạy cô phải phân biệt đúng sai.

“Bọn học cao hiểu rộng thường là lũ tầm thường nhất”, tiền bối Choi, người đã phải vào tù vì điều đó, đã từng nói như vậy.

Không có gì để anh thực hiện được ở Hankyung nữa, nhưng theo lời Seo Ok-hwa, Woo-jin đã đạt được tất cả những gì anh muốn.

Kim Jung-geun đã giao quyền biểu quyết số cổ phần của mình cho anh, anh thay thế vị trí trống của Kim Jung-geun, và chính anh là người điều hành phòng chiến lược, nơi không khác gì toàn bộ Tập đoàn, và chỉ thị thanh lý các công ty con để trả nợ Quỹ Tiền tệ Quốc tế.

Hae-won giờ mới hiểu tại sao Woo-jin lại bận rộn đến vậy.

Anh không thể không bận rộn. Anh phải làm việc ở Viện Kiểm sát, điều hành công ty, trừng trị kẻ xấu, và hẹn hò với cậu, thì dù có mười cái thân cũng không đủ.

Dù không có gì để đạt được, Woo-jin đã đạt được tất cả.

Anh đã có tất cả.

Ngay cả những thứ mà anh dường như không thèm muốn, cuối cùng anh cũng sở hữu chúng.

Để sở hữu một thứ gì đó, người ta phải chịu đựng sự phản kháng của sự khuất phục. Nhưng thật ngạc nhiên khi việc sở hữu những thứ to lớn như vậy lại diễn ra một cách tự nhiên và suôn sẻ đến thế.

Hae-won chợt nhận ra rằng Woo-jin không phải là một người bình thường.

“Phải rồi…, anh ấy thuộc lòng hết cả những cuốn sách đó mà, sao có thể là người bình thường được.”

Nhìn vào những hình ảnh nhiễu màu xám, Hae-won lẩm bẩm một mình.

Có gì đó không đúng, nhưng nó lại đang diễn ra.

Tiếng rè rè, nhiễu sóng lúc này mới lọt vào tai. Hae Won cầm điều khiển tắt TV. Xung quanh lại trở nên tĩnh lặng.

Điện thoại di động đã tắt khi đang biểu diễn đã hết pin. Cắm điện thoại vào bộ sạc và bật nguồn. Đột nhiên, một loạt âm thanh ồn ào vang lên từ điện thoại.

Điện thoại và tin nhắn đổ dồn tới. Cha và mẹ kế, số điện thoại lạ liên tục gọi đến.

Không hiểu chuyện gì, Hae Won nhíu mày khi kiểm tra tin nhắn. “Hả?”

Hình như buổi biểu diễn hôm nay đã được lên sóng như một tin tức văn hóa. Tin nhắn từ cô nàng tóc đuôi ngựa đã mất liên lạc một thời gian cũng xuất hiện.

[chị đây, chị chủ quán thịt ba chỉ. Cậu là nghệ sĩ vĩ cầm á?!! cứ tưởng cậu là lừa đảo chứ. Chị khao thịt cho. Đi ăn thịt ba chỉ đi. Lần trước suýt bị cảnh sát bắt chị tha thứ cho cậu, quên đi nha.]

[Tôi là đạo diễn Kim đây, cậu tắt máy à? Đã xem chương trình. Email tôi gửi lần trước cậu vẫn chưa xem nữa. Nghe thử rồi liên lạc lại nhé. Tôi chờ.]

[Chào anh Moon Hae Won, tôi đã xem chương trình của anh. Rất cảm động. Mong anh liên lạc khi nào rảnh.]

[Hae Won à, tớ là Soo Young đây, cậu còn nhớ tớ không?]

Có rất nhiều tin nhắn từ những người không biết là ai. Hae Won kiểm tra từng cái một rồi bỏ cuộc.

Sức lan tỏa của chương trình thật đáng kinh ngạc.

Nhân cơ hội này, cậu sắp xếp lại những số điện thoại chưa kịp lưu do Woo Jin làm hỏng điện thoại.

Lưu cô nàng tóc đuôi ngựa là “Tóc đuôi ngựa thịt ba chỉ”, còn Kim Jae Min là “Đạo diễn Kim Jae Min”, nhưng lại thôi vì sợ Woo Jin mà thấy thì sẽ liên lạc cảnh cáo anh ta đừng gọi điện.

Trong lúc đó, chẳng có liên lạc nào từ Woo Jin khiến cậu có chút hụt hẫng, nhưng nghĩ đến việc anh bận điều hành công ty, làm công tố viên nên chắc không xem TV được, cậu quyết định bỏ qua.

Hae Won đang tìm kiếm chương trình hôm nay trên điện thoại thì giật mình quay lại khi nghe thấy tiếng chuông cửa.

Vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, cậu đứng dậy. Xỏ dép lê và đi về phía cửa. “Ai đấy ạ?”, cậu hỏi mà không thèm nhìn qua mắt mèo rồi mở cửa.

Cậu nghĩ rằng đó có thể là trưởng ban nhạc đến thông báo lịch trình ngày mai, hoặc một trong những người chơi tứ tấu đàn dây ở tầng dưới, người vốn định ở chung phòng với cậu.

“……”

“Chào em.”

Người đứng trước cửa không phải là trưởng ban nhạc, cũng không phải một trong những người chơi tứ tấu đàn dây.

Mà là Woo Jin.

Cậu tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.

Có lẽ anh đã bay xuống ngay sau khi xong việc, vì vậy anh không ăn mặc chỉnh tề như mọi khi. Cà vạt hơi nới lỏng, cúc áo khoác cũng mở, tạo ấn tượng như thể anh đã đến đây vội vã như bị ai đuổi theo. Anh không mang theo hành lý gì cả.

“Chuyện gì vậy?”

“……”

Woo Jin chỉ im lặng nhìn Hae Won đang ngạc nhiên hỏi.

Khi Hae Won định hỏi chuyện gì đã xảy ra, bàn tay anh nắm lấy má cậu và môi họ chạm nhau. Hae Won lùi lại. Anh bước vào trong và cửa tự động đóng lại.

Woo Jin dùng cả hai tay ôm lấy gò má Hae Won và mút lấy đôi môi căng mọng của cậu.

“Ưm…!”

Thân trên bị đẩy lùi loạng choạng. Anh đưa lưỡi vào khi đang mút môi cậu. Anh quấn lấy tận chân lưỡi và nuốt nước bọt, ôm lấy eo cậu không cho cậu chống cự. Woo Jin bế Hae Won lên giường trong khi môi vẫn chạm nhau.

Cơ thể cậu đổ ập xuống giường như thể bị sức mạnh của anh xô ngã. Xương mu của Woo Jin, ngồi lên giữa hai đầu gối cậu, trần trụi đè lên hạ bộ của Hae Won và cọ xát. Đôi môi nóng rực như thể thiêu đốt cả cơ thể cậu, như muốn nuốt trọn Hae Won. Anh như một chiếc xe ủi đất. Mỗi khi eo anh vặn vẹo chuyển động, Hae Won lại rên rỉ đau đớn.

“Ư, ư ưm……”

Anh hôn sâu đến mức nuốt chửng cả môi và niêm mạc bên trong miệng đã trở nên nhạy cảm. Bàn tay to lớn không chút do dự luồn vào bên trong chiếc áo sơ mi đang bị kéo lên đến ngực cậu.

Ý thức và thể xác cậu tan vỡ theo cách anh khuấy đảo. Hae Won cảm thấy kiệt sức, tinh thần trở nên mơ hồ.

“Hà, a ưm……, ưm, hức.”

Cậu đáp lại đôi môi đang mút mát một cách say đắm. Cậu mút mạnh đến mức phát ra âm thanh “chóc, chóc” những thớ thịt mềm mại. Bàn tay nắm lấy và vuốt ve mái tóc Woo Jin trượt xuống gáy anh. Hơi thở gấp gáp nghẹn đến cổ tuôn ra.

“Hà.”

Đôi môi dính chặt rời nhau, phát ra âm thanh ẩm ướt. Đôi môi hé mở của Hae Won, nơi chiếc lưỡi đang quấn lấy rút ra, run rẩy.

Anh, đang hưng phấn, nghiêng đầu xuống một lần nữa với đôi mắt đục ngầu và hôn lên môi cậu, nhưng đột nhiên tiếng chuông vang lên.

Hae Won đẩy vai anh ra. Hơi thở thô ráp dồn dập giữa hai người đang nhìn nhau.

“Có chuyện gì vậy?”

Hơi nóng đang bốc lên với nồng độ đậm đặc nguội lạnh.

Cảm thấy khó chịu vì bị làm phiền, Woo Jin nhíu mày nhìn về phía cửa. Anh có vẻ hung dữ như thể sẵn sàng giết người ngay lập tức nếu có thể. Hae Won vội vàng nắm lấy vạt áo anh.

“Có ai đến sao?”

“Chắc là người em gọi đến massage.”

Hae Won, người đã trở lại khách sạn với Seo Ok Hwa, đã nhìn thấy dì ấy yêu cầu dịch vụ massage và cậu cũng gọi.

Cậu định mát xa toàn thân trong phòng vì vai và cánh tay cậu bị cứng do biểu diễn căng thẳng hôm nay.

Woo Jin im lặng nhìn Hae Won đang rối bời rồi sửa sang lại quần áo, đẩy chiếc áo sơ mi xộc xệch vào trong thắt lưng. Khi chuông cửa reo lên lần nữa, anh mới đứng dậy.

Khi anh mở cửa, một nhân viên mát xa mặc đồng phục trắng đang đứng trước cửa, như Hae Won đã nói.

“Xin lỗi, nhưng có việc gấp nên tôi phải hủy. Bao nhiêu tiền nhỉ?”

Woo Jin trả tiền hủy cao hơn phí hủy rồi tiễn nhân viên mát xa đi và quay lại. Hae Won, người đã chỉnh lại quần áo gần như bị cởi hết và ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Woo Jin và hỏi.

“Chuyện gì vậy?”

“Anh đã bảo là anh không thích ai chạm vào em rồi mà.”

“Ngay cả mát xa cũng không được?”

“Không được. Anh không thích ai chạm vào em cả.”

Anh kéo cà vạt xuống và tiến lại gần. Hae Won đẩy ngực Woo Jin ra, người đang tiến lại gần để đặt cậu nằm lại xuống giường.

Cậu kéo anh ngồi xuống bên cạnh và trấn an anh. Woo Jin ném chiếc cà vạt vừa cởi xuống giường và tiếp tục cởi cúc áo sơ mi một cách vội vã, cố gắng cởi bỏ bộ quần áo đang quấn lấy cơ thể mình càng nhanh càng tốt.

“Em hỏi là có chuyện gì vậy? Không một cuộc gọi luôn.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo