Into The Thrill - Chương 174

“Việc anh theo dõi tôi từ bãi đậu xe chung cư đã được ghi lại hết trên hộp đen rồi. Muốn cùng tôi đến đồn cảnh sát không, hay là giải quyết với tôi?”

“Hình như cậu đang hiểu lầm gì đó, tôi đến đây cũng là có việc riêng.”

“Ghi lại trong ba ngày liền rồi mà?”

“…….”

————

“Anh có việc gì ở đây chứ?”

Trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cậu ta, sự truy vấn và nghi ngờ chiếu ánh sáng gay gắt.

“Tôi không phải là người như vậy. Tôi thực sự đến đây có việc riêng.”

“Anh sống ở chung cư đó à?”

“Dạ? Vâng……. Tôi sống ở đó.”

“Loại người như anh thì không thể sống ở đó được.”

Ánh mắt của Hae Won lướt qua cậu ta như kim châm. Đôi mắt cậu  nói rằng với địa vị của cậu ta thì không thể sống ở những nơi như vậy. Cổ họng cậu ta khô khốc như nuốt phải tro bụi, Nam châm nuốt khan.

“Thôi đi và xuống xe đi.”

Hae Won ra hiệu một cách cáu kỉnh, ý bảo cậu ta đừng kéo dài thời gian nữa mà hãy xuống xe ngay.

Sau đó, họ đã chuyển đến một quán cà phê gần đó, và Nam châm, với khuôn mặt tái mét, ngồi trước mặt cậu , hút sột soạt cà phê bằng ống hút, và nhìn Hae Won đang kiểm tra điện thoại.

Quán cà phê vào buổi sáng không có khách, ngoại trừ góc khuất nơi Nam châm và Hae Won đang ngồi. Không có âm thanh nào khác ngoài âm nhạc phát ra từ cửa hàng, khiến bầu không khí trở nên ảm đạm.

Biểu cảm của Hae Won không hề thay đổi khi cậu  kiểm tra từng tin nhắn và hình ảnh mà Nam châm đã gửi cho Woo Jin. Cậu  đọc tin nhắn với vẻ mặt lạnh lùng và đôi mắt cụp xuống, chỉ di chuyển tay từ đầu đến cuối.

“……Vậy là Hyun Woo Jin chưa từng đến buổi hòa nhạc của tôi một lần nào à. Thay vào đó, anh nghe và còn gửi cả bài bình luận nữa à? Cảm nhận gì mà chán thế. Ít ra cũng học hành rồi viết cho tử tế vào.”

“…….”

Thật không may là Nam châm đã không xóa những tin nhắn và hình ảnh đã báo cáo cho Woo Jin. Hồ sơ về việc Nam châm theo dõi Hae Won từ ngày đầu tiên đến hôm nay vẫn còn nguyên vẹn. Woojin  đã nhiều lần yêu cầu cậu ta xóa chúng và định kỳ format, nhưng sai lầm là cậu ta đã coi thường và cho rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Hai tay của Nam châm đặt trên đầu gối đã nắm thành đấm và run rẩy nhẹ. Việc bị người trong cuộc bắt quả tang không phải là vấn đề. Hae Won mà Nam châm đã theo dõi không phải là một mối đe dọa lớn. Cậu  chỉ là một nghệ sĩ vĩ cầm sinh ra trong một gia đình giàu có và tận hưởng cuộc sống của mình mà không gặp bất kỳ khó khăn nào. Nhưng nếu Hyun Woo Jin biết được sự thật này thì……. Đó là một sự tưởng tượng khủng khiếp. Khuôn mặt của Nam châm méo mó khi cậu ta thở dài thất vọng.

“Cái gì, việc không cho tôi lên máy bay đi Bangkok cũng là do anh talàm à?”

“…….”

“Cái người bảo tôi xóa số và đừng liên lạc khi tôi gọi điện, chậc……. Diễn giỏi thật đấy. Đúng không ạ? Tôi đã khóc rất nhiều vì nghĩ rằng đó là thật. Tôi đã thực sự nghĩ rằng mình bị đá rồi.”

Hae Won nhướng mày với Nam châm đang cứng đờ. Hae Won vừa xác nhận từng tin nhắn mà Nam châm đã gửi cho Woo Jin vừa thỉnh thoảng bật ra một tiếng cười khan như thể cậu  đang đọc một bài báo thú vị nào đó. Tiếng cười đó quá khô khan và mang tính hủy hoại, khiến Nam châm, người đang quan sát, cảm thấy bất an.

Hae Won đã mất rất nhiều thời gian để xác nhận tất cả những hành vi đã qua mà Nam châm đã báo cáo trong khi hút sột soạt cà phê bằng ống hút. Sau khi kiểm tra đến nội dung cuối cùng được gửi vào sáng nay, Hae Won đặt điện thoại của Nam châm lên bàn với một cử chỉ như ném một thứ đồ vật bẩn thỉu. Nam châm ngồi không yên, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình đang trơ trọi như một quả bom.

Một sự im lặng lạnh lẽo trôi qua. Nam châm lén lút quan sát Hae Won, người đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, và cố gắng vươn tay ra lấy lại điện thoại của mình. Hae Won, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng. Tay của Nam châm khựng lại và trở về đầu gối.

“Tôi đã nghĩ rằng không có nghề nào là hèn kém cả. Nhưng bây giờ tôi mới thấy là có. Cũng có người sống bằng cách làm những việc như thế này. Chà, cũng có những người mà nghề nghiệp là giết người, thì việc này có là gì.”

“……Tôi xin lỗi. Tôi đã làm việc với tư cách là nguồn tin của công tố viên Hyun trong một thời gian dài. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu  Moon Hae Won là nghi phạm trong một vụ án. Cho đến nay tôi chỉ theo dõi những người như vậy.”

Nam châm kêu oan theo cách riêng của mình.

“Nhìn vào ai cũng biết là một thằng điên bị mắc bệnh ghen tuông người yêu cũ của người yêu mình, đang theo dõi người yêu mình, mà anh bảo tôi là nghi phạm à?”

“Tôi xin lỗi.”

“Anh đã theo dõi tôi từ khi nào?”

“Từ mùa thu năm ngoái……. Chắc là vào khoảng tháng mười.”

Ngay cả việc tạo ra một từ và phát âm từ đó cũng rất khó khăn. Nam châm cau mày hết cỡ.

“Là từ sau khi bọn tôi chia tay à.”

“…….”

“Có lẽ nào anh đã đến buổi hòa nhạc của dàn nhạc khi Henry Chang đến Hàn Quốc không? Anh biết Henry Chang chứ? Nghệ sĩ vĩ cầm.”

Nam châm, người từ trước đến nay còn không phân biệt được violin với viola, giờ đây đã có thể phân biệt được cả Brahms và Bruch vì đã theo dõi Hae Won quá nhiều. Câu tục ngữ “Chó nhà thầy ba năm cũng biết làm thơ” quả là không sai.

“Lúc đó anh cũng theo dõi tôi và báo cáo cho công tố viên Hyun Woo Jin à?”

“……Vâng. Tôi nghĩ đó là một việc quan trọng.”

*

“Thật sự đến à?”

“Lẽ nào em nghĩ anh không đến nên em lại có vẻ mặt buồn bã như vậy à?”

“Em có buồn bã đâu?”

“Em ngồi ủ rũ. Em không tập trung và lật hai trang nhạc cùng một lúc. Em không biết người phụ nữ bên cạnh em đã liếc em à? Em đã bỏ lỡ khoảng ba nhịp ở chương 2. May mắn là em đã tập trung vào Brahms. Em đã thể hiện vẻ mặt mà anh thích.”

“……Em đã nghĩ là anh không đến.”

“Vậy là chính anh đã đến vào lúc đó. Không phải Hyun Woo Jin. Vậy là anh ấy chưa từng……, chưa từng đến gặp tôi.”

“…….”

Nam châm đã theo dõi và báo cáo mọi biểu cảm, hành động của Hae Won,  mà không hề biết rằng mình đã bị lợi dụng vào việc gì.

Hae Won đã quyết tâm cởi quần áo trước mặt Woo Jin vào lúc đó. Hae Won đã thừa nhận tình cảm của mình với Woo Jin vào lúc đó.

Chính vào lúc đó.

Cậu  đã cảm nhận được tình yêu với Woo Jin, người mà cậu  đã từ chối, và cậu  đã quyết tâm chấp nhận nó.

“Anh nhận được bao nhiêu tiền?”

Hae Won hỏi Nam châm. Nam châm nới lỏng sức mạnh của nắm đấm đang nắm chặt.

“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu . Tôi chỉ nghĩ rằng tôi đang theo dõi một nghi phạm. Lúc đầu……, lúc đầu tôi thực sự nghĩ vậy.”

“Tôi hỏi anh nhận được bao nhiêu tiền.”

“……Tôi xin lỗi, cậu  Moon Hae Won.”

“Tôi sẽ trả anh gấp đôi, không, gấp ba số tiền mà tôi trả cho Hyun Woo Jin. Tiếp tục theo dõi tôi đi. Thay vào đó, từ bây giờ hãy báo cáo theo những gì tôi bảo anh báo cáo. Anh cũng không muốn Hyun Woo Jin biết sự thật này đến thế, đúng không? Vì anh vẫn phải tiếp tục sống bằng nghề hèn hạ này mà.”

“…….”

“Vậy nên ngậm miệng lại và từ bây giờ hãy làm theo những gì tôi bảo.”

Hae Won đẩy chiếc điện thoại về phía cậu ta. Nam châm, người đã do dự, nhấc chiếc điện thoại lên như thể đột nhiên cảm thấy trọng lượng của nó. Cậu ta nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình đang trơ trọi như một quả bom.

“Cậu  không cần trả tiền cho tôi đâu. Xin đừng để công tố viên biết……, xin đừng để công tố viên biết. Xin hãy giữ bí mật với công tố viên.”

“Anh sợ gì đến vậy? Anh chỉ cần vạch trần việc một công tố viên đã chỉ đạo việc giám sát bất hợp pháp là xong, anh còn sợ gì nữa. Đáng lẽ anh phải sợ bị cắt đứt nguồn tiền chứ.”

“Tôi suýt phải ngồi tù……, công tố viên đã giúp tôi thoát khỏi điều đó.”

“Anh ta đã nắm được điểm yếu của anh và lợi dụng anh theo ý mình. Bắt anh làm cái này cái kia.”

“…….”

“Nếu anh ta biết chuyện anh bị tôi phát hiện, anh ta sẽ tống anh vào tù thôi. Vì anh ta không còn cần anh nữa. Đúng không nhỉ?”

Nam châm gật đầu, có lẽ đó là sự thật. Bằng chứng về tội ác mà Woo Jin có trong tay có thể giết chết hoặc cứu sống Nam châm.

“Chuyện đó không được xảy ra. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi cũng sẽ kiện anh đấy. Anh có biết đến việc tăng nặng hình phạt không? Kể từ khoảnh khắc anh làm chó cho Hyun Woo Jin, anh đã không thể thoát ra được rồi.”

“……Cậu  Moon Hae Won.”

Hae Won nhìn Nam châm với ánh mắt khinh bỉ khi anh gọi tên cậu  với vẻ cầu xin sự thương hại.

“Vậy nên đừng để cái tên khốn đó biết. Vì nếu anh ta biết thì tôi cũng sẽ gặp khó khăn.”

Nam châm quay lại với một cử chỉ đau khổ như thể đang bị kéo vào vũng bùn.

Hae Won ngồi một mình trong quán cà phê.

Cậu  không làm gì cả.

Cậu  chỉ thở và nhìn dòng người qua lại bận rộn trên đường.

Tất cả mọi thứ của anh đều là giả dối.

Ngay cả khi cậu  đã nhìn thấy bằng chính mắt mình, cậu  vẫn không thể tin được. Báo cáo về cuộc sống hàng ngày giống hệt nhau của Hae Won, như thể Cục Tình báo Quốc gia đang theo dõi một điệp viên được gửi xuống từ miền Bắc, đã được báo cáo chính xác cho anh cứ hai tiếng một lần, bao gồm cả buổi sáng hôm nay, khi dường như không có chuyện gì xảy ra.

Hàng ngày sau khi họ chia tay, và đôi khi trước đó nữa.

Anh chưa từng đến buổi hòa nhạc một lần nào. Anh đã lừa dối Hae Won bằng những lời nói dối hoàn toàn.

Những lời mà Park Jong Hoon đã nói, và những lời mà mẹ anh đã nói với con trai bà rằng anh không bình thường, đều là sự thật.

Vốn dĩ không cần phải nói dối đến như vậy, ngoại trừ vẻ bề ngoài thì mọi thứ của Woo Jin đều là giả dối, và anh đã tiếp cận Hae Won bằng sự dối trá.

Đó là dối trá. Tất cả đều là dối trá.

Trong khi Hae Won thẫn thờ nghĩ như vậy, cảnh cậu  gặp anh lần đầu tiên đã hiện lên trong đầu cậu .

Anh đã ở khách sạn với So Young, em gái của Ha Young. Cô gọi anh là anh Woo Jin. Họ khoác tay nhau và ngồi như những người yêu nhau thân mật. Và họ đã cùng Hae Won đi thang máy lên tầng bốn mươi, nơi có phòng suite.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo