Into The Thrill - Chương 189 - Đó là tất cả những gì Taeshin chịu đựng

Xuống xe, anh tìm xe của Lee Seok Jung. Ngoài dự kiến, xe của anh ta đã đến trước. Anh ta hẳn là bận rộn với công việc công ty, nhưng có vẻ như vẫn còn sức để làm những việc này. Chắc chắn anh ta đang coi cuộc khủng hoảng như một cơn cảm cúm thoáng qua.

Woo Jin thích sự lơ là đó của mọi người. Điều đó có nghĩa là có nhiều cơ hội để can thiệp và phá hoại.

Trước khi vào hầm trú ẩn, anh ngậm điếu thuốc và ngước nhìn bầu trời tối tăm. Anh hút hết một điếu và dập tắt tàn thuốc.

Anh đi xuống cầu thang. Khi mở cửa, tiếng nhạc mờ ảo lan tỏa ra.

Hôm nay, hầm trú ẩn vẫn sẵn sàng mang đến niềm vui cho họ.

“Ồ, công tố viên Hyun đến rồi à?”

“Woo Jin đến rồi à? Sao đến muộn thế?”

Ngay khi anh bước vào, những tiếng la ó và hoan hô chói tai đồng thời vang lên. Đó là một sự ồn ào khẳng định rằng họ đã chờ anh suốt. Cởi cúc áo khoác và bước vào, Woo Jin đột ngột dừng lại.

Lee Seok Jung đang ngồi trên chiếc ghế, nơi máy ảnh quay rõ nhất, và Moon Hae Won đang ngồi bên cạnh anh ta.

“… ”

“Em họ của anh đã đến và chờ từ một tiếng trước rồi đấy. Sao giờ mới đến?”

Woo Jin đã xem xét lại tình hình một cách hoàn hảo và thừa nhận rằng Hae Won không có ích gì cho cuộc đời anh qua nhiều lần kiểm tra lại, nhưng anh hoàn toàn cứng đờ tại chỗ như thể bị bắn trúng, ngớ ngẩn nhìn Hae Won.

“Sao giờ mới đến? Em đã đợi lâu lắm rồi đấy.”

Giọng nói như khi cậu mở cửa căn hộ và ôm lấy eo Woo Jin, phàn nàn rằng anh đến muộn.

Lee Seok Jung đặt tay lên vai Hae Won. Anh ta ôm Hae Won một nửa. Woo Jin xanh mét từ đầu đến ngón chân như thể bị dội nước đá lên người.

“Tôi và Im Hyo Sang đã đồng ý rồi. Hay là nhận em họ của anh vào làm thành viên của chúng ta nhé.”

“Thật ạ? Em cũng được làm thành viên ở đây ạ?”

Hae Won hỏi một cách ngây thơ. Lee Seok Jung quay lại nhìn Hae Won với nụ cười rạng rỡ. Hae Won có vẻ ngoài khiến người đàn ông nở nụ cười, và khi cậu ấy mỉm cười, cậu ấy cũng niệm một câu thần chú tròng vào cổ họ. Lee Seok Jung dường như đã tròng cái tròng đó vào cổ rồi.

“Tất nhiên rồi, nếu Hae Won của chúng ta muốn thì phải cho chứ. Em có muốn không?”

“Em muốn ạ. Nhưng em không biết anh Woo Jin có đồng ý không.”

Im Hyo Sang biết rằng Hae Won không phải là em họ của anh, đã chạm vào vai Woo Jin đang cứng đờ và nói.

Đến lúc đó Woo Jin mới động đậy. Anh cởi áo khoác và vắt lên ghế, rồi ngồi vào chỗ trống.

“… ”

Chỗ Hae Won và Lee Seok Jung đang ngồi là nơi ống kính máy ảnh chĩa thẳng vào.

Lee Seok Jung không bỏ tay khỏi vai Hae Won. Anh ta cứ kéo cậu lại, cố gắng tiếp xúc bằng mọi cách. Không ai biết liệu anh ta có cố tình làm vậy để kích động Woo Jin, vì đã nhận ra rằng Woo Jin là người đứng sau giật dây K One Group, hay chỉ đơn giản là muốn chạm vào Hae Won.

Woo Jin rót rượu vào chiếc ly rỗng và uống cạn. Cảm giác nóng rát liếm qua cổ họng, chảy xuống thực quản và quét qua dạ dày thật rõ ràng. Dù có uống mười ly liên tiếp, anh cũng sẽ không say, và phải nhìn Hae Won với một tinh thần tỉnh táo. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy chán ghét cơ thể không say của mình đến vậy.

Bọn họ không có ý định nhận Hae Won làm thành viên. Mắt Woo Jin nhìn về phía cây cột. Anh biết quy trình. Nếu say rượu và say thuốc, Hae Won sẽ bị trói ở đó. Đó là những gì họ làm trong hầm trú ẩn.

Anh lại rót một nửa ly rượu vào chiếc ly đã uống cạn. Woo Jin im lặng uống liền hai ly.

“Lần này công ty của chúng tôi quyết định sản xuất một album, và Hae Won sẽ đảm nhận vai trò nghệ sĩ violin. Này, công tố viên Hyun. Cậu có biết em họ là nghệ sĩ violin không? Cậu ấy giỏi lắm đấy.”

Bàn tay đang chạm vào vai cậu đã luồn vào giữa hai chân Hae Won. Vuốt ve bên trong đùi Hae Won, Lee Seok Jung nói.

Đưa ly rượu lên môi, Woo Jin hạ tầm mắt, nhìn bàn tay của Lee Seok Jung đang chạm vào đâu trên cơ thể Hae Won.

Anh không hề say, nhưng từ dạ dày một ngọn lửa nóng rực bùng lên. Quá nóng để chịu đựng. Anh uống cạn ly rượu, nới lỏng chiếc cà vạt đang thít chặt cổ và cởi cúc áo sơ mi. Anh khó thở.

“Biểu diễn một lần được không?”

“Tôi không mang violin đến.”

“Ôi, sao lại không mang đến chứ. Đáng lẽ cậu phải mang đến chứ. Tôi muốn xem Hae Won biểu diễn mà. Mỗi khi xem cậu ấy biểu diễn, tôi lại thấy hưng phấn.”

“Tôi ghét nhất việc ai đó không nghe tôi biểu diễn bằng tai mà lại dùng chỗ khác.”

Hae Won đang uống rượu mà không hề biết trong đó có gì. Woo Jin không nhìn Hae Won đang ngồi cách xa. Anh chỉ cảm nhận được chuyển động của Hae Won bằng tầm nhìn xa xăm. Tim anh đập như muốn nổ tung.

“Nhưng đây chỉ là vui chơi thôi à? Tưởng gì chứ.”

Hae Won vừa nói xong, những thành viên khác trong hầm trú ẩn đã phá lên cười ầm ĩ. Woo Jin ngạc nhiên vì tiếng cười có thể nghe ghê tởm đến vậy. Mọi thứ đều được đọc ra từ tiếng cười hỗn tạp đó. Sự chế giễu, nhạo báng, hưng phấn, ham muốn tình dục…, và cả sự kiên nhẫn đã cạn kiệt.

Anh theo quán tính rót rượu và lại uống cạn. Dạ dày anh nóng quá nên anh lấy đá từ xô đá ra và nghiền nát.

Im Hyo Sang lau nước mắt rỉ ra trên khóe mắt vì quá buồn cười rồi nói:

“Chúng tôi không chơi như vậy đâu.”

“Vậy thì chơi kiểu gì?”

“Chơi nóng bỏng hơn chứ.”

“Nóng bỏng hơn à?”

Im Hyo Sang mở chiếc hộp đặt trên bàn. Bên trong có cần sa, thuốc ảo giác, ma túy các loại. Nơi đó cũng có camera. Im Hyo Sang không hề biết mặt mình đang được quay rõ nét, nở một nụ cười ghê tởm và lấy cocain ra.

Hae Won nhìn Woo Jin khi nhìn thấy ma túy. Ánh mắt không thể tin được, không thể chấp nhận.

Hae Won vẫn luôn tin rằng anh là một công chức tốt bụng và đạo đức.

Woo Jin nhìn xuống bàn, biết rằng Hae Won đang nhìn anh một cách gay gắt, nhưng anh không hề rời mắt. Bàn tay đang nắm chiếc ly siết chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch. Chỉ cần siết thêm chút nữa, chiếc ly có lẽ sẽ vỡ tan. Anh uống cạn ly rượu với một khuôn mặt lạnh lùng.

“Hae Won, cậu đã thử bao giờ chưa?”

“Chưa ạ.”

“Từ trước đến nay cậu không làm những chuyện này thì sống vì cái gì?”

Im Hyo Sang hít cocain vào mũi rồi lục lọi trong hộp và lấy ra một lọ thuốc nhỏ. Anh loạng choạng tiến đến Hae Won và ép cậu uống lọ thuốc nhỏ. Hae Won quay mặt đi như thể ngửi thấy mùi kinh tởm và trừng mắt nhìn anh ta.

“Anh đang làm gì vậy?”

“Cái này đắt tiền đấy? Cậu không thích à?”

“Không. Tôi không thích uống thuốc và lảo đảo.”

“Ôi, không được rồi…, nếu cậu không uống cái này thì sẽ hơi khó khăn đấy.”

Khuôn mặt lịch sự của Im Hyo Sang, người có gia đình toàn là các nhân vật cấp cao trong Tòa án Tối cao, trở nên méo mó một cách bất đối xứng.

Lee Seok Jung nắm lấy vai Hae Won. Nhận được tín hiệu, Im Hyo Sang túm lấy cằm Hae Won đang lắc đầu từ chối. Anh túm lấy hai má cậu, đặt lọ thuốc vào miệng Hae Won và ngửa lên. Hae Won đã nuốt chất lỏng đang cưỡng ép chảy xuống cổ họng. Cậu ho sặc sụa như thể nuốt phải một con rắn nước. Bàn tay của Lee Seok Jung vỗ nhẹ vào lưng Hae Won đang cong lên như muốn nôn mửa.

“Không ngon đúng không? Không sao đâu. Sẽ ngấm nhanh thôi. Cậu sẽ thấy dễ chịu hơn.”

“Khụ, khụ…”

Rùng mình, Hae Won đẩy Lee Seok Jung đang ôm lấy vai cậu ra. Anh ta cười khẩy chế giễu Hae Won.

Cậu muốn ném bất cứ thứ gì mình tóm được, nhưng không có gì trong tay. Cậu nhớ đã từng uống thứ này. Khi Woo Jin chia tay cậu, cậu đã tức giận và đi theo một người đàn ông mà cậu gặp lần đầu tiên vào nhà nghỉ. Hương vị và cảm giác khó chịu khi nuốt xuống cổ họng cũng tương tự như thứ cậu đã uống lúc đó.

“uống cái này thì Hae Won cũng sẽ thấy vui, và tôi cũng sẽ thấy vui…, tất cả chúng ta sẽ thấy vui. Tôi ghét phải nghe cậu cứ khóc lóc không ngừng.”

Im Hyo Sang thì thầm vào tai Hae Won. Cơ thể Hae Won run rẩy như thể đang bị lạnh. Lee Seok Jung vuốt tóc Hae Won và để lộ rõ khuôn mặt cậu.

“Tôi đã nghĩ như vậy ngay từ lần đầu tiên gặp cậu. Phải nói sao nhỉ? Cậu trông không hề rẻ tiền.”

“Không rẻ tiền là gì chứ? Trình độ từ vựng của anh đấy. Thật là thô tục.”

Hae Won dùng cả hai tay đẩy anh ta ra. Nhưng lồng ngực của người đàn ông không hề di chuyển. Ngược lại, nó ngày càng lớn lên như một tảng đá cứng rắn. Sức lực tuột khỏi đầu ngón tay cậu.

Mình đã bị đưa đến đây…

Hae Won giờ mới hiểu Woo Jin đã làm gì với Tae Shin. Không phải vì tác dụng của thuốc đang dần lan tỏa, mà chỉ vì sự thật mà cậu đã nhận ra khiến tinh thần cậu sụp đổ.

Cậu không thể tin được. Cậu càng không thể tin được. Càng biết về danh tính thật sự của người đàn ông mình yêu, cậu càng muốn chết. Cậu muốn xóa bỏ việc mình đã yêu Woo Jin. Nếu điều đó là không thể, cậu chỉ muốn xé tan mình ra thành từng mảnh. Tiếng thét trào dâng từ bên trong.

“Đừng làm thế. Buông ra…! Buông ra!”

“Mặt cậu ta trông như bú dương vật đàn ông giỏi lắm nhỉ?”

“Đó mới là trông rẻ tiền đấy.”

“Không phải đâu. Khác nhau đấy. Cái kiểu cậu cuồng dâm với dương vật đàn ông và cái kiểu cậu không thích nhưng nếu ai đó cưỡng ép cái thứ đó vào môi cậu, cậu sẽ khiến người ta muốn bắn tinh ngay lập tức là khác nhau đấy. Cậu không biết sự khác biệt à?”

“Ngay cả khi cậu ta nói, cậu ta cũng không biết mình đang nói gì đúng không?”

Lee Seok Jung và Im Hyo Sang trò chuyện với nhau trong khi Hae Won đang ở giữa. Một thứ gì đó lạnh lẽo đổ ào xuống người cậu. Ai đó đã đổ rượu lên Hae Won. Chiếc áo sơ mi ướt sũng dính chặt vào da cậu.

“Đm, xem kìa, thuốc có tác dụng rồi, đầu vú dựng lên kìa. Tôi sẽ mút ở đây, còn cậu mút ở đằng kia.”

“Không trói cậu ta à?”

“Cứ mút trước đi. Nghe xem cậu ta phát ra tiếng gì.”

“Đừng mà…! A, đừng…, đừng mà! Lũ chó chết…, lũ khốn nạn.”

Cậu chống cự bằng tất cả sức lực, nhưng cổ tay bị giữ chặt một cách vô vọng. Tứ chi cậu run rẩy. Hae Won cắn môi để không mất tỉnh táo. Đôi môi dơ bẩn liếm qua má và gáy cậu. Cậu lắc đầu, và một cơn chóng mặt kinh khủng ập đến khiến cơ thể cậu đang cố gắng đứng vững loạng choạng.

Lee Seok Jung dùng tay xoa chiếc áo sơ mi ướt của Hae Won. Anh ta nghiêng đầu, đưa bầu ngực đang nhô lên vào miệng cùng với chiếc áo sơ mi và mút. Anh ta cắn và nghiền nát nó bằng răng.

Hae Won hét lên. Cậu đánh vào vai anh ta, nhưng anh ta vẫn không hề nhúc nhích. Bên còn lại cũng bị ấn xuống. Một trọng lượng khổng lồ đè lên Hae Won từ cả hai phía. Cậu không thể cử động được gì cả. Đó là những gì Tae Shin đã phải chịu đựng.

“A…, a, không, không…!”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo