Into The Thrill - Chương 197

“Sao không ngủ trên giường mà lại ngủ dưới sàn vậy?”

Jae Min hỏi trong khi dọn dẹp những thứ Hae Won đã vứt bừa bãi.

“Ghê tởm, bẩn thỉu.”

“Vậy thì đổi giường đi.”

“Tôi phát điên lên được vì bẩn thỉu.”

Cậu lẩm bẩm nhỏ đến mức anh không nghe thấy. Anh nhấc chăn lên và hỏi trong khi dọn dẹp.

“Gọi người đến dọn dẹp nhé?”

“……Cứ để yên đấy đi.”

Hae Won nói đừng đụng vào bất cứ thứ gì và nhắm mắt lại. Cơ thể cảm thấy lạnh và run lên bần bật.

Cứ như thể Woo Jin vẫn đang theo dõi mình như trước đây, Hae Won bắt một chiếc taxi, nhưng xuống xe sau khi đi được vài dãy nhà, vội vàng đổi sang một chiếc taxi khác rồi đi thêm một đoạn nữa rồi xuống xe bắt xe buýt. Bằng cách đó, cậu đã khéo léo trốn tránh những kẻ bám đuôi và cố tình đi lòng vòng.

Hae Won do dự một lúc trước nhà tù. Cậu chỉ nghe nói rằng nhà tù ở đâu đó trong đất nước này, chứ chưa bao giờ thực sự nhìn thấy nó, và cũng không có việc gì phải đến đó cả. Đó là một nơi mà cậu nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có duyên.

Cậu đăng ký thăm hỏi. Trong khi chờ đợi đến lượt mình, cậu ngồi trong phòng chờ và nhìn xung quanh những người đến thăm những kẻ phạm pháp. Đó là những người đến gặp những tên tội phạm đã bị kết án, nhưng khuôn mặt của họ không có sự xấu hổ hay nhục nhã. Thay vào đó, chỉ có lòng trắc ẩn và nỗi nhớ nhung.

Liệu có ngày cậu sẽ nhìn Woo Jin như vậy không? Liệu có đến một lúc cậu sẽ tha thứ cho Woo Jin không?

Khi ở bên cậu, anh nói rằng anh không thể kìm nén ham muốn tình dục. Anh đã đưa Hae Won vào ngôi nhà tân hôn mà vị hôn thê đã khuất của anh đã trang trí. Cậu không hơn không kém một vai trò là sưởi ấm giường của anh. Ngay từ đầu, anh đã tạo ra cậu như vậy, để cậu có thể trung thành với vai trò của mình như một sinh vật vốn dĩ thích dang rộng chân cho đàn ông.

Không có gì đau đớn hơn việc nhớ lại những hành vi thân mật ở đảo Jeju. Ngay cả khi không cố gắng nhớ đến Tae Shin, Hae Won vẫn tích lũy thêm sự căm ghét anh và sự ghê tởm bản thân mỗi giờ. Nếu cậu chỉ ngồi yên, tâm trí cậu sẽ tràn ngập những suy nghĩ về người đàn ông đó.

Số người chờ đợi giảm xuống và đến lượt cậu được thăm hỏi. Hae Won đi theo nhân viên phụ trách vào nơi họ hướng dẫn. Đó là một buồng nhỏ, đến mức xấu hổ khi gọi là một căn phòng nhỏ, với một vách ngăn kính ở giữa và hai chiếc ghế ở mỗi bên.

Ngồi đợi một lúc, Choi Seung Cheol xuất hiện trong bộ quần áo tù màu xanh xám, biểu thị một tù nhân đã bị kết án. Anh ta dừng lại khi nhìn thấy Hae Won, nhưng không tỏ ra quá vui mừng hay ngạc nhiên, anh ta tiến lại gần và ngồi xuống.

“Lâu rồi không gặp.”

“Vâng.”

“Dạo này em thế nào?”

“Tôi nghĩ rằng anh không nên hỏi tôi câu đó.”

“À……, vậy à?”

Anh ta cười gượng gạo khi vuốt mái tóc ngắn của mình một cách vụng về. Có vẻ như cuộc sống trong tù không khắc nghiệt như những lời đồn đại. Có vẻ như quyền của người bị giam giữ cũng đã được cải thiện theo thời đại, khi luật pháp coi trọng quyền của người phạm tội hơn là quyền của nạn nhân.

Anh ta vẫn gần như giống hệt như trước đây, chỉ có mái tóc ngắn hơn. Ngược lại, làn da của anh ta trông sạch hơn trước, và biểu cảm của anh cũng hiền lành hơn.

“Anh đã xem em trên TV. Chúc mừng.”

“Chúc mừng gì chứ?”

“Ừm……, chúc mừng em đã xuất hiện trên TV? Chúc mừng em được thăng lên violin số một? Chúc mừng em được solo thay vì người chơi chính? Em chơi hay lắm.”

“Tiền bối có biết tại sao tiền bối phải vào tù không?”

“……”

Sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt anh, khuôn mặt dường như đang nhận thức rõ hơn ai hết về hoàn cảnh của mình như một kẻ phạm tội vì nhận hối lộ, và đang ăn năn hối cải.

“Anh không tò mò ai đã làm vậy sao?”

“Có lẽ chính bản thân anh đã làm vậy vì tham lam quá mức. Sống trên đời này tốn nhiều tiền hơn anh nghĩ.”

Seung Cheol ấp úng, lẩm bẩm những lời biện minh triết học với Hae Won, người sẽ không đánh giá cao anh bây giờ.

“Công tố viên Hyun Woo Jin đã làm vậy.”

Cậu không đến đây để buôn chuyện sướt mướt. Hae Won đột ngột nhắc đến tên Woo Jin. Seung Cheol chớp mắt bối rối, như thể anh chưa từng nghe thấy một cái tên hoàn toàn xa lạ nào vậy.

“Công tố viên Hyun Woo Jin đã làm vậy đấy. Công tố viên Hyun Woo Jin là người đã điều tra, bắt giữ và tống tiền bối vào tù.”

“……Hyun Woo Jin đã đính hôn với con gái của Tập đoàn Hankyung? Công tố viên của Viện Kiểm sát Trung ương?”

“Đúng vậy, anh ta đấy.”

“Anh chưa từng nhớ là đã nói chuyện với người đó……, tại sao người đó lại làm vậy với anh.”

“Vì Tiền bối đã ngủ với tôi.”

“……”

Với ánh mắt khó chịu, chất chứa sự khó chịu vì cậu chỉ nói những điều vô nghĩa, Seung Cheol điều chỉnh tư thế ngồi. Đôi mắt hiền lành của anh, người đã thừa nhận tội lỗi của mình và đang ăn năn hối cải, bắt đầu xao động.

“Hyun Woo Jin thích tôi.”

“……”

“Anh ta biết tiền bối đã ngủ với tôi và cố tình làm như vậy. Anh ta ghét cay ghét đắng việc ai đó chạm vào những gì thuộc về mình.”

“Cái gì cơ?”

Anh có vẻ không tin, ngập ngừng đứng dậy khỏi ghế định chất vấn Hae Won, nhưng anh hạ mông xuống trở lại khi ý thức được người cai ngục đang ngồi phía sau. Bàn tay của anh đã nắm chặt lại.

“Hyun Woo Jin đã làm vậy sao?”

Có chuyện gì đó đã xảy ra giữa Woo Jin và cậu, đến nỗi Seung Cheol hỏi với giọng nói cố gắng kìm nén cơn giận, có lẽ anh tin rằng những lời của cậu không chỉ là những lời vô nghĩa mà cậu đã nói để thử mình.

“Anh ta đã trực tiếp nói rằng anh ta sẽ tống anh vào tù. Anh nói là tiền bối đã nhận tiền và nghe theo yêu cầu của phụ huynh học sinh……, anh hỏi tại sao tôi lại dang chân cho một tên khốn tầm thường như vậy.”

Nuốt chửng sự tủi nhục đang trào dâng, Seung Cheol cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình bằng cách làm biến dạng biểu cảm của mình rồi thay đổi nó thành vẻ điềm tĩnh, nhưng anh vẫn không thể ngừng run rẩy nắm chặt tay.

“Anh có thể hỏi mục đích của em khi nói những lời này bây giờ là gì không?”

Anh hỏi một cách lịch sự, vẫn giữ được sự điềm tĩnh.

“Tôi cũng……, thích Hyun Woo Jin. Không, tôi yêu anh ta.”

“……”

“Vì vậy tôi muốn phá hủy tên khốn đó.”

“……”

“Nhưng tôi không biết phải làm gì, nên tôi đã đến gặp tiền bối bây giờ .”

Hae Won lấy một tập tài liệu ra khỏi túi. Cậu mở một trang bất kỳ và mang nó đến bức tường kính đang ngăn cách cả hai. Anh kéo ghế lại gần và đọc các tài liệu sau bức tường kính. Đó là một cuốn sổ ghi chép chi tiết về việc ai đã đưa tiền cho ai, mặc dù cậu không biết chính xác đó là gì.

“Đây là sổ sách hối lộ. Em lấy nó ở đâu?”

“Woo Jin hyung, không, cái tên khốn đó đã có nó. Mỗi khi làm gì đó trong thư phòng, anh ta lại lấy ra một cuốn sách không liên quan, và có một vị trí nhất định cho cuốn sách đó. Vì tò mò nên tôi đã lấy nó ra xem, nhưng bên trong nó trống rỗng và cái này đã ở trong đó.”

“……Hai người đã sống cùng nhau sao?”

“Đây không phải lúc để nói về những chuyện đó. Có vẻ như cái này rất quan trọng, nhưng tôi không biết phải sử dụng nó như thế nào.”

“Để anh lật thêm một trang nữa.”

Seung Cheol đã cố gắng kết thân với những người trong giới quyền lực. Anh cũng biết rất nhiều về những tin đồn của họ. Choi tiền bối là người đầu tiên nói xấu Woo Jin.

Cậu lật cuốn sổ. Cậu giữ nó để Seung Cheol có thể nhìn thấy rõ nội dung.

“……Kang Se Yong? Người này đang nói về Chánh Văn phòng Tổng thống hiện tại sao? Thật kinh khủng.”

Anh xác nhận những cái tên được viết và nội dung của cuốn sổ rồi bảo cậu lật thêm một trang nữa. Seung Cheol, người chỉ kiểm tra số tiền đáng chú ý, rời khỏi khuôn mặt đã dán sát vào bức tường kính và ngồi xuống. Hae Won đặt tài liệu đang cầm xuống.

“Có vẻ như đây là cuốn sổ ghi những kẻ đã nhận tiền của Tập đoàn Hankyung. Có lẽ nó thuộc về Giám đốc Kim Jung Geun.”

“……”

“Dù có là Hyun Woo Jin đi chăng nữa, Kim Jung Geun cũng không đời nào giao cái này cho Hyun Woo Jin, người là một công tố viên. Ông ta đã có đủ thời gian trước khi bị bắt, nên hẳn đã sử dụng hoặc loại bỏ nó bằng cách nào đó trước đó. Đây không phải là một vụ án thông thường, mà là một cuộc điều tra đặc biệt, nên ông ta không đời nào sẽ không gây áp lực lên Chánh Văn phòng, đúng không? Anh đã nghĩ là hơi lạ khi Kim Jung Geun phải nhận đến bảy năm tù. Nếu Woo Jin đã giở trò thì mới có lý.”

“……Ý anh là Woo Jin hyung đã tống Giám đốc Kim Jung Geun vào tù sao?”

“Đúng vậy, Woo Jin hyung của em đấy”

Seung Cheol nói một cách mỉa mai, nhưng Hae Won không rảnh để lo lắng về điều đó.

“Tình cờ tôi đã quen biết Seo Ok Hwa và bà ấy nói rằng quyền biểu quyết cổ phần của Giám đốc Kim Jung Geun đã được chuyển cho Woo Jin hyung. Bà  ấy nói rằng Phòng Chiến lược đang được quản lý bởi Woo Jin hyung, không, bởi cái tên khốn đó.”

“”Em gái mưa”đã chết mà anh ta vẫn bám lấy và luồn cúi bên cạnh trong năm năm, anh ta không phải là một thằng nhãi ranh bình thường…… Có nghĩa là anh ta đã nuốt chửng Hankyung và có được cả cuốn sổ bí mật.”

Hae Won cũng biết rằng anh không phải là người sẽ lạc quan về sự trùng hợp ngẫu nhiên và chỉ chờ đợi. Anh đã cẩn thận chọn một con dê tế thần, chờ đợi thời điểm thích hợp để tiêu diệt nó, và anh đã ẩn mình trong bụi rậm trong năm năm.

Woo Jin đã đưa Hae Won đến Bangkok vào thời điểm đó. Khi Hae Won đang nhìn Kim Jung Geun trên màn hình TV, người không thể mở mắt vì ánh đèn flash của máy ảnh khi anh bị triệu tập đến văn phòng công tố, Woo Jin đã nói một cách dứt khoát rằng cậu đừng quan tâm đến chuyện đó.

Ngay cả khi anh đang làm chuyện đó với mình trên giường, đầu Woo Jin vẫn tràn ngập những kế hoạch hèn hạ và sự sụp đổ hoàn toàn của ai đó. Anh chưa bao giờ chân thành dù chỉ một giây.

“Tôi không biết phải sử dụng cái này như thế nào.”

“……Hmm.”

Seung Cheol chạm vào cằm đã bắt đầu mọc râu của mình và chìm vào suy nghĩ.

“Anh sẽ gặp khó khăn khi đến thăm Giám đốc Kim Jung Geun trong trại giam, và anh cũng không thể gặp Chánh Văn phòng…… Thật khó khăn.”

“Đừng quên chính công tố viên Hyun Woo Jin đã khiến tiền bối ra nông nỗi này.”

“Ừ thì, anh không cảm thấy uất ức đến mức muốn giết Hyun Woo Jin, vì anh vào đây không phải vì ngủ với em, mà vì lỗi của anh.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo