Into The Thrill - Chương 22

Anh ta đang chỉ trích Hyun Woo-jin một cách cay nghiệt, thì đột nhiên Hyun Woo-jin quay đầu về phía họ. Dù ở đây có la hét lên thì cũng không đến tai anh ta được, nhưng khi Hyun Woo-jin quay lại, đàn anh đang uống nước ép thì sặc và ho sù sụ. Hae Won chạm mắt với anh ta.

“Cô ấy bao nhiêu tuổi?”

Đang ho sù sụ, anh ta hỏi lại “gì cơ?”. Hae Won nhìn vào mắt Hyun Woo-jin và hỏi lại. Anh ta cũng đang nhìn chằm chằm vào Hae Won. Như thể bây giờ anh ta mới nhớ ra đã thấy mình ở đâu.

“Cô gái đó bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi chín thì phải. Hyun Woo-jin bằng tuổi tôi, vậy năm năm trước thì cô ấy hai mươi chín.”

Khi nhảy xuống từ mái nhà, Tae Shin hai mươi chín tuổi. Vị hôn thê của Hyun Woo-jin, người đã tự tử vì bi quan về tai nạn, cũng hai mươi chín tuổi. Một cơn ớn lạnh như bị sốt rét chạy dọc sống lưng dù trời không lạnh. Họ mãi mãi hai mươi chín tuổi, và Hae Won cũng sẽ hai mươi chín tuổi sau một tháng nữa.

******

Bữa tiệc kết thúc vào lúc một giờ sáng. Piano thì mệt lả, tứ tấu thì khỏi phải nói. Coi như là đã luyện tập hơn năm tiếng đồng hồ. Dù sao thì Hae Won cũng đã luyện tập thỏa thích những bài mà cậu đã bỏ lỡ và còn được nhận tiền nữa.

Cậu nhét phong bì đựng tiền mặt vào túi trong áo khoác. Hội trường sau khi khách đã về hết, vì không còn âm nhạc hay hơi ấm nữa, trở nên vắng lặng đến mức lạnh lẽo.

Trong khi chờ đàn anh đi lấy xe, Hae Won đứng gần lối vào khách sạn. Cậu quàng chiếc khăn choàng mà một người đàn ông không quen biết đã tặng. Không khí trở nên lạnh hơn về đêm. Mùa đông đang đến hồi cao điểm.

Các nhân viên từng thấy lác đác cũng biến mất, xung quanh lối vào không còn ai. Cậu nhìn chằm chằm vào lối ra vào xe, rồi ngẩng đầu lên chờ xe của đàn anh sẽ ra từ khu vực đậu xe phía sau khách sạn. Cậu mong anh ấy ra nhanh. Vì hơi lạnh thấm vào, cậu kéo khăn choàng lên đến mũi.

Một chiếc xe màu xám tro sang trọng, mang màu xám của thành phố, dừng lại trước mặt Hae Won. Đó không phải xe của đàn anh. Hae Won không động đậy, đứng ngây người ra. Cửa kính xe hạ xuống.

“Đi nhờ không? Tôi về Seoul đây.”

Người ngồi ở ghế lái lại là công tố viên Hyun Woo-jin. Người đàn ông mà vị hôn thê đã tự tử, người mà đàn anh, nếu là anh ta, chắc hẳn đã cắt đứt liên lạc với bất cứ thứ gì gợi nhớ đến vị hôn thê đã khuất, nhưng vẫn hành động như con rể của Kim Jeong-geun.

Người đàn ông sinh ra trong một gia tộc bác sĩ, từ chối sự nghiệp gia đình và chọn một công việc khác. Người đàn ông mà Tae Shin yêu đơn phương. Người đàn ông mà Tae Shin đã gọi điện đến hai mươi lần trước khi chết.

Đó là một lời đề nghị bất ngờ. Ý nghĩ rằng có lẽ anh ta đã nghe được những lời nói xấu sau lưng của đàn anh về việc anh ta trở thành kẻ trắng tay sau khi hôn ước bị hủy bỏ do vị hôn thê tự tử, vụt qua trong đầu Hae Won. Anh ta không biết mình, nhưng Hae Won biết về Hyun Woo-jin nhiều hơn cậu nghĩ.

Anh ta đã ở khách sạn với phụ nữ. Tae Shin yêu đơn phương anh ta. Và đã ngủ với anh ta. Dù có phụ nữ, anh ta vẫn ngủ với Tae Shin. Không biết chỉ là chơi bời qua đường, hay là thương xót Tae Shin thú nhận thích mình nên đã ngủ một lần, hay hai lần, dù không biết chi tiết nhưng Hae Won biết đại khái. Kể cả chuyện vị hôn thê của anh ta bi quan về cuộc sống sau tai nạn và tự tử. Hae Won đã vô tình biết được câu chuyện cuộc đời đầy thăng trầm của một người mà cậu hoàn toàn không quen biết.

Hae Won rời mắt khỏi anh ta, quay sang nhìn về phía bãi đậu xe và nói.

“Tôi đang chờ xe.”

“Ai, người chơi violin còn lại đó à? Hình như xe anh ta không ra được thì phải.”

Hae Won ngó đầu ra tìm đàn anh vẫn chưa đến. Số lượng xe đi ra từ phía sau khách sạn giảm đáng kể. Không thấy bóng dáng xe nào, chứ đừng nói đến người, và cái lạnh càng trở nên tồi tệ hơn khi đêm càng khuya.

“Lên xe đi. Nếu cậu đi Seoul, tôi sẽ chở cậu về. Không thì vào trong chờ cho đỡ lạnh. Chắc là còn lâu đấy.”

“Không sao ạ.”

Cậu lịch sự từ chối lời đề nghị của anh ta thì điện thoại của Hae Won đổ chuông. Là đàn anh. Lời của Hyun Woo-jin không phải là nói dối. Có vẻ như nhân viên giữ xe đã làm mất chìa khóa chiếc xe đỗ trước xe của đàn anh. Anh gọi điện thoại bảo phải đợi thêm một lát vì không thể lái xe ra được. Anh ta nghe cuộc trò chuyện, và khi Hae Won tắt máy, anh ta nhướng mày như thể muốn nói “thấy chưa?”.

Hae Won thở dài khe khẽ và mở cửa chiếc xe màu xám. Anh cầm hộp violin lên và ngồi vào ghế phụ.

“Để ở ghế sau đi. Sẽ bất tiện đấy.”

Khi Hae Won đặt hộp xuống giữa hai chân, anh ta chỉ về phía ghế sau. Hae Won vặn người để chuyển hộp ra phía sau thì Hyun Woo-jin nhận lấy và đặt nó ở ghế sau. Khoảng cách giữa anh và anh ta thu hẹp lại trong giây lát. Mùi cơ thể ập đến. Một mùi hương tươi mát và mềm mại.

“Không gọi điện à?”

Anh ta hỏi. Hae Won quay sang nhìn anh ta, hỏi ý anh là gì.

“Không cần báo với người ta là đi trước sao?”

“À.”

Hae Won gọi điện cho đàn anh. Nói rằng đã đi nhờ xe về Seoul, sẽ đi trước. Đàn anh nói tiếc, hẹn lần sau. Không biết là tiếc cái gì, nhưng cậu cứ nói là biết rồi và cúp máy.

Để lại khách sạn phía sau, chiếc xe lao đi trên con đường tối tăm.

Anh ta chỉ lái xe, nhưng khi đi qua con đường rừng vắng vẻ và vào đường lớn, anh ta hỏi nhà Hae Won ở đâu. Sau khi nói để violin ở ghế sau, hơn mười phút trôi qua trong im lặng, giọng nói vang lên trong xe là một âm trầm trang trọng. Hae Won chỉ cho anh ta ga tàu điện ngầm gần căn hộ của một người đàn ông không quen biết.

“Tôi đã hỏi cậu có thấy tôi ở đâu chưa?”

“Tôi nhớ ra rồi.”

Có vẻ như anh ta đã nhớ ra khi đàn anh luyên thuyên về anh ta. Khoảnh khắc Hyun Woo-jin quay lại nhìn mình, Hae Won cũng giật mình, như thể bị say xe vì đang nói xấu sau lưng anh ta.

“Có vẻ như anh không nhớ ra.”

“Tôi không biết. Tôi đã thấy anh ở đâu nhỉ?”

Hae Won hỏi với một khuôn mặt hoàn toàn không nhớ ra. Hae Won đã thấy Hyun Woo-jin ở khách sạn và ở nhà tang lễ. Anh ta đã ở khách sạn với một người phụ nữ. Và anh ta đã đến nhà tang lễ để viếng một cách tử tế, cái nơi mà người đàn ông đã từng ngủ cùng vì thương xót người đó thú nhận thích mình, cuối cùng đã chọn cách tự tử.

“Tôi đã thấy cậu ở đồn cảnh sát mà. Cậu không nhớ sao?”

“À.”

“Bây giờ cậu nhớ rồi chứ?”

Hae Won gật đầu.

“Lúc đó cậu cũng cầm violin đúng không?”

“Tôi luôn mang theo mà.”

“Cậu là bạn của Tae Shin đúng không? Hiện tại tôi đang điều tra vụ án đó. Tên là Moon Hae Won.”

Anh ta thậm chí còn biết cả tên mình. Khi Hae Won không nói gì, anh ta tiếp tục.

“Tôi nghe nói cậu và Tae Shin là bạn học thời trung học.”

“Vâng.”

“Tôi cũng có cảm giác Tae Shin đã kể về cậu. Rằng cậu ta có một người bạn làm nhạc.”

“Vậy sao?”

“Cậu ấy đã nói rằng nếu được sinh ra lần nữa, cậu ấy muốn được sinh ra là người bạn đó.”

Khuôn mặt Hae Won tự động quay đi. Một tay đặt lên vô lăng, đôi mắt anh ta dừng lại trên Hae Won quá lâu, đến mức nguy hiểm khi đang lái xe.

Cậu chưa từng nghe điều này. Cậu không biết Tae Shin lại có những suy nghĩ như vậy.

Mình có điểm gì ok trong mắt cậu tachứ, không có kế hoạch cũng không có ước mơ rõ ràng, chỉ cần sống hết ngày hôm nay rồi sống tiếp ngày mai. Hae Won không hề sống phải suy nghĩ nhiều. Cũng không làm việc chăm chỉ. Đã ăn nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn ghét làm việc.

Dọa dẫm bố để rồi chỉ biết quẹt thẻ, cuối cùng bị mẹ kế ghét bỏ. Có một người bố mà lời của thiếp lại quan trọng hơn con cái, bị tước thẻ, bị đuổi khỏi nhà. Đó là bộ dạng mà Tae Shin muốn được trở thành nếu được tái sinh.

Tự tử có nghĩa là có quá nhiều suy nghĩ. Suy nghĩ, tư duy, ăn mòn con người và nhấn chìm họ như đầm lầy. Tae Shin có quá nhiều suy nghĩ.

“Tôi không biết tại sao cậu ấy lại nói như vậy.”

“Tôi không biết nữa. Mọi người đều ghen tị với những gì mình không có.”

Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc. Họ chỉ im lặng chạy xe. Anh ta liếc nhìn Hae Won đang chỉ nhìn về phía trước.

“Có vẻ như cậu là bạn thân của Tae Shin.”

“Chỉ là quen biết thôi ạ. Không phải bạn thân.”

“Hôm đó Tae Shin đã gọi điện cho mẹ mình. Họ đã nói chuyện khoảng năm phút. Rồi cậu ấy gọi cho tôi. Lúc đó em gái  đang gặp khó khăn, khiến Tae Shin mệt mỏi. Khi tôi không bắt máy, cậu ấy đã gọi cho Moon Hae Won. Moon Hae Won cũng không bắt máy, và cậu ấy tiếp tục gọi điện bằng điện thoại di động hơn một giờ đồng hồ. Cậu ấy đi chân trần. Bác sĩ pháp y nói rằng vết cước ở chân đã có trước khi chết. Cậu ấy đã đứng chân trần trên mái nhà đầy tuyết trong vài giờ.”

Cậu không muốn tưởng tượng đến cái chết của Tae Shin. Cậu cũng không muốn biết cậu ta đã ở trong trạng thái nào, với tâm trạng ra sao. Những điều cậu không muốn biết, không muốn nghe, anh ta lại luyên thuyên với một âm sắc trầm hơn.

“Bố của Tae Shin chắc hẳn không thể chấp nhận cái chết của con trai mình. Ông đã yêu cầu cảnh sát điều tra. Có vẻ như ông nghĩ rằng cậu ta đã giao du với những người bạn xấu. Cảnh sát đã chuyển vụ án cho tôi. Theo lời khai của những người xung quanh, Tae Shin đã viết nhật ký. Nhưng cả ở nhà lẫn studio đều không tìm thấy. Không có lý do gì để tự tử cả. Cách duy nhất để biết lý do tại sao anh ấy lại chọn cách đó là những ghi chép của người đã khuất, nhưng chúng cũng ko có”

Anh ta xoay vô lăng. Chiếc xe rẽ phải một cách êm ái. Gân nổi lên trên mu bàn tay đang nắm chặt vô lăng. Không biết anh ta đã ngủ với Tae Shin một lần hay hai lần vì thương xót, nhưng dù sao, việc anh ta đưa gái vào khách sạn trong khi ngủ với Tae Shin cũng góp phần vào cái chết của Tae Shin.

Từ quan điểm của anh ta, có lẽ anh ta chỉ vuốt ve một con mèo đáng thương tình cờ gặp trên đường. Tae Shin có thể đã có được sức mạnh để sống một thời gian nhờ Hyun Woo-jin, và cũng có thể đã mất đi sức mạnh để sống một thời gian vì Hyun Woo-jin.

Tuy nhiên, Tae Shin không phải là người không có khả năng chống chọi với tình yêu đơn phương đến mức phải chọn cái chết vì ai đó. Ngay từ khi thích Hyun Woo-jin, cậu ta đã từ bỏ một nửa rồi. Vì không muốn nghe những lời than thở của cậu ta, Hae Won cũng đã nhiều lần nói với cậu ta hãy từ bỏ đi. Hyun Woo-jin không phải là một người tuyệt đối đến mức khiến Tae Shin muốn từ bỏ cuộc sống.

Anh ta hỏi Hae Won, người chỉ im lặng lắng nghe.

“Có lẽ nào cậu đã thấy nó?”

“Dạ?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo