“Em nghĩ Taeshin sẽ khác à? Tại sao cậu ta lại gọi cho anh trước khi chết chứ. Sao một người chẳng ra gì như anh lại gọi cho cậu ta làm gì. Taeshin cũng muốn gây đau khổ cho anh thôi. Cậu ta muốn cho anh biết rằng cậu ta đã trở thành thế này vì anh.”
“…”
“Việc cậu ta để lại tin nhắn cho em cũng không phải vì em đâu. Cậu ta có lẽ đã sợ rằng anh sẽ thật lòng yêu em. Đó là người đã từng nói rằng cậu ta muốn trở thành người như em nếu cậu ta được tái sinh đấy. Em thật sự nghĩ rằng cậu ta gửi cuốn nhật ký cho em vì lo lắng cho em sao?”
Đôi mắt cố định vào Woo Jin của Haewon dao động và không thể trả lời.
Woo Jin trân trọng chạm vào và vuốt ve má Haewon đang đóng băng. Anh tiếp tục nói với giọng trầm lắng.
“Một người chỉ còn lại lòng chiếm hữu thì tâm trí họ xấu xí đến mức nào, một người chưa từng ham muốn bất cứ điều gì như em thì làm sao mà biết được chứ. Một người không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài violin như em.”
“Đừng nói như vậy.”
“Đó là sự thật.”
“Không phải đâu.”
Haewon lớn tiếng phủ nhận lời anh. Cậu tự cảnh báo mình vì những suy nghĩ có thể xảy ra đang trỗi dậy.
“Em cứ nghĩ như nào thì tùy em. Anh cũng sẽ xin lỗi thôi. Nếu những đứa trẻ đó biết rằng em là người đã biến anh thành thế này thì chắc họ sẽ muốn chết thêm lần nữa ở thế giới bên kia đấy. Nếu em có lòng từ bi thì chỉ giết họ một lần thôi nhé.”
“…”
“Nếu em thật sự muốn tốt cho họ, nếu em cảm thấy thương hại họ thì em có biết mình phải làm gì không?”
“…Là gì chứ.”
“Em phải khiến anh không yêu em nữa. Em phải khiến anh không bao giờ biết đến tình yêu và phải lăn lộn trong bùn lầy.”
“…”
“Em có thể làm được điều đó không?”
Woo Jin không còn lạnh lùng và tê tái như băng nữa. Haewon biết rằng thứ đang sôi sục và thể hiện sự tồn tại của nó từ sâu thẳm trái tim anh là tình yêu mà họ đã từng khẳng định rằng anh chưa từng có. Cậu cũng biết rằng tình yêu đó hoàn toàn hướng về mình. Woo Jin yêu Haewon một cách quá rõ ràng.
“Vậy nên đừng lôi những đứa trẻ đã chết ra chỉ để bắt anh xin lỗi và nói những điều vô nghĩa nữa.”
“…Anh là một con quái vật. Tại sao anh chỉ có thể nghĩ theo cách đó chứ?”
“Anh là một người như vậy đấy. Anh là quái vật đấy. Đây mới là con người thật của anh. Con người mà anh không muốn cho em thấy.”
“…”
“Anh đã bảo rằng anh sẽ không nói dối rồi mà.”
Anh đã từng nói rằng anh sẽ không nói dối nữa, anh không biết Haewon lại ghét dối trá đến vậy, và anh sẽ không làm vậy nữa. Những lời nói của anh không còn nói dối nữa như những lưỡi dao xé toạc da thịt cậu.
Haewon kinh hãi trước nội tâm của Woo Jin, thứ chỉ có thể suy nghĩ theo cách này.
Haewon cảm thấy tiếc cho anh. Anh đã dạy cho cậu rất nhiều cảm xúc đa dạng, nhưng chính Woo Jin lại đang tự hủy hoại bản thân bằng cách lăn lộn trong bùn lầy với những suy nghĩ khủng khiếp như thể bị nguyền rủa theo mong muốn của họ.
“Anh lại nói dối à? Anh chỉ nói những lời dễ nghe và làm những điều em muốn thôi được không? Anh sẽ làm theo bất cứ điều gì em bảo.”
“Đừng làm vậy.”
Cậu túm lấy cổ áo anh, người đang định nói dối lần nữa.
“Đừng nói dối. Đừng bao giờ nói dối nữa. Nếu anh còn nói dối nữa thì em sẽ giết anh đấy. Em thật sự sẽ giết anh đấy.”
Cậu cảnh cáo trong khi rùng mình trước sự thật rằng cậu không thể không yêu anh, ngay cả khi khu rừng đen tối, mục ruỗng và rộng lớn đó là con người thật của Woo Jin. Bàn tay đang nắm chặt cổ áo anh run lên bần bật.
“Anh sẽ không làm vậy nữa. Anh sẽ không bao giờ làm vậy nữa.”
Woo Jin, người bị túm cổ áo một cách lúng túng khi bị kéo theo sự nắm chặt, hứa với một giọng nói dịu dàng. Anh nhìn xuống Haewon, người đang run rẩy nhưng vẫn cố gắng nắm chặt và chịu đựng dù cậu thích mình ở hình dạng quái vật như thế này.
Với Haewon, hình dạng khủng khiếp của anh như vậy là tốt rồi. Bản thân anh sẽ không bao giờ biết nó mang lại sự an ủi và bình yên cho trái tim Woo Jin đến mức nào. Anh chắc chắn sẽ không bao giờ biết được. Những gì anh có được sau khi chờ đợi và chịu đựng rất lâu đã tỏa ra mùi hương da thịt mà anh đã khao khát bấy lâu nay.
Anh không cần ai cả. Anh cũng không muốn trở thành bất cứ điều gì. Anh không cần phải được công nhận hay chứng minh bản thân.
Haewon không ngoảnh mặt làm ngơ trước con quái vật mà ngay cả bố mẹ anh và những người đã yêu anh đến mức chết cũng không dám nhìn thẳng.
Vì quá yêu anh…, vì yêu anh đến mức không thể tha thứ.
Haewon đang nhìn anh như con người thật của anh và đang yêu anh như con người thật của anh.
“Anh sẽ không nói dối nữa.”
Anh chân thành hứa.
Cơn khát mà anh đã che giấu khi cố gắng không để lộ danh tính của mình đã bộc lộ ngay bây giờ, khi anh bộc lộ bản chất của con quái vật đó. Haewon gục ngã trước một hành động dữ dội như thể trái tim cậu sẽ sớm tan nát vì quá khao khát anh, một người không ra gì như vậy.
Đó là một lực vật chất không thể cưỡng lại được. Đó là một sự hoàn chỉnh không thể phá vỡ. Moon Haewon là lý tưởng mà Woo Jin đã theo đuổi trong suốt cuộc đời mình và là một mục tiêu cao quý.
Cậu đáng giá đến mức anh có thể vứt bỏ mọi thứ khác.
Đó là khoảnh khắc mà sự hoàn thành của quyền sở hữu mà anh hằng mơ ước cuối cùng đã hoàn thiện mà không có một kẽ hở nào.
Woo Jin xoa má vào mái tóc đang tựa vào anh.
Có lẽ Haewon sẽ đau khổ vì anh cả đời. Cậu sẽ đau khổ vì cảm giác tội lỗi mà anh không hề hay biết, và đôi khi cậu sẽ đau khổ vì ghét Woo Jin. Và cậu sẽ đau khổ vì cậu sở hữu tình yêu mà họ khao khát đến chết nhưng cuối cùng lại không có được.
Tội lỗi mà Haewon gánh chịu như một bản án từ trời giáng chính là anh.
Woo Jin không có ý định buông tay Haewon. Anh khắc một quyết tâm và mục tiêu mới là sẽ không bao giờ buông tay cậu nữa.
“…Anh yêu em.”
Giọng trầm của Woo Jin lẩm bẩm như nói một mình. Anh không thể nghĩ ra một ngôn ngữ nào khác có thể diễn tả được trái tim này, lời thề đã được khắc sâu trong lòng. Woo Jin giải thích bằng những từ ngữ mà anh biết. Anh thể hiện bằng những lời nói duy nhất mà anh có thể chấp nhận được.
Tay Haewon ôm Woo Jin đáp lại.
“Em cũng vậy…, em cũng vậy, cái đồ khốn này.”
Với một sức mạnh man rợ trong vòng tay ôm Woo Jin, như thể thề rằng cậu sẽ không bao giờ buông tay anh nữa, người vừa mới trở lại bên cạnh cậu, và cậu sẽ không bỏ cuộc.
***
Anh có thể hiểu được lý do Haewon nhất quyết ở chiếc giường này. Sàn nhà của nhà tù cứng đến mức làm đau nhức xương cốt nhô ra. Anh đã trải qua một năm lật mình trên một nơi như vậy.
Cơ thể đã quen với mặt sàn cứng giờ lại cảm thấy lạ lẫm với xúc giác của nệm và giường êm ái, nâng đỡ cơ thể một cách nhẹ nhàng. Thêm vào đó là mùi hương đặc trưng làm dịu đi ý thức, Woo Jin không muốn rời giường dù đã thức giấc.
Anh nằm im bất động, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bình minh đang dần hé lộ. Lúc đó, Haewon dường như cảm nhận được một luồng khí xa lạ đang nằm bên cạnh nên đã cựa mình.
Woo Jin nhắm mắt lại và cố ý nới lỏng bàn tay đang đặt hờ hững ngang ngực Haewon.
Haewon rên khẽ và mở mắt, nhìn bàn tay đang đặt lên ngực mình rồi quay đầu lại.
Khuôn mặt của Woo Jin đang ngủ say nằm ngay bên cạnh. Anh nghiêng người về phía cậu và ngủ với một tay đặt trên ngực.
Anh đang ngủ say với vẻ mặt thanh thản, khiến Haewon trở nên lố bịch, người đang trăn trở không biết có nên tha thứ hay hắt hủi anh, dù anh đang nằm ngay bên cạnh cậu vì tội lỗi của anh quá lớn.
Cậu không muốn nhìn anh. Cậu muốn đá anh ra. Nhưng không hiểu sao dáng vẻ của anh lại đáng thương đến vậy. Anh nằm nghiêng co ro và đặt bàn tay lên ngực cậu một cách rụt rè, và liên tục dụi má vào bộ chăn gối mềm mại như thể đang ngủ mơ.
Haewon oán hận nhìn anh rồi rời khỏi giường. Cậu lấy chiếc điện thoại bị vứt ở đâu đó. Cậu trừng mắt nhìn anh đang ngủ say một cách thoải mái rồi giơ điện thoại lên và bật camera. Cậu nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang xõa xuống trán và sống mũi anh rồi chụp lấy khuôn mặt đang ngủ của Woo Jin.
Tách, tách.
Cậu chụp lại khuôn mặt của Woo Jin, người dường như chỉ nghiên cứu những tư thế đáng thương trong tù. Sau khi chụp đã đời, cậu khẽ thở dài. Giờ cậu đã có thứ để xem khi muốn rồi. Cậu không hối hận vì đã vứt chiếc điện thoại còn lưu giữ giọng nói và hình ảnh của anh, nhưng cậu có hơi tiếc vì cậu không thể xem chúng khi muốn.
Cậu khó chịu nhìn anh đang ngủ say rồi định giơ điện thoại lên gần mặt Woo Jin để chụp thêm một tấm nữa, nhưng anh bỗng mở mắt. Haewon hóa đá.
“…Em muốn anh nhắm mắt thêm không? Muốn chụp thêm à? Hay anh cởi đồ nhé?”
Anh uể oải ngồi dậy và cởi phăng chiếc áo. Anh tựa khuỷu tay lên giường và nhìn Haewon với vẻ ngoài lộn xộn. Haewon vội vàng hạ điện thoại xuống. Cậu chạm vào điện thoại như thể cậu không hề chụp anh và đang bận làm việc gì đó khác.
“Tin nhắn vẫn chưa đến.”
“Em không phải đang chụp anh đấy à? Không sao đâu. Cứ chụp đi. Cứ ám ảnh anh đi.”
“Không cần.”
Haewon trốn vào phòng tắm.
Dù cậu muốn nấn ná thêm nhưng Woo Jin cũng bật dậy khỏi giường.
Anh không thể ngủ ngon cho đến khuya vì Haewon đang nằm bên cạnh, trong vòng tay anh. Anh ngủ không sâu giấc nhưng lại không cảm thấy mệt mỏi lắm.