“Tại sao cậu lại ở đó khi cậu có chỗ để đi? Cậu không biết rằng những người không suy nghĩ trước và không tính toán thì còn nguy hiểm hơn sao?”
Cậu muốn hỏi rằng liệu anh có biết trước và tính toán tốt đến mức vị hôn thê của anh đã chết mà anh vẫn đóng vai con rể trong gia đình đó không. Đó không phải là việc anh ta nên can thiệp vào, và đó cũng không phải là việc anh nên can thiệp vào. Không biết có phải vì cậu là bạn của Tae Shin, người mà anh đã đối xử một cách tùy tiện, hay vì cậu biết về sự nhơ nhuốc gần như bị như vậy với một người đàn ông mà cách anh chọn từ ngữ để đối xử với Hae Won cứ cố gắng vượt qua ranh giới, rình rập cơ hội và dao động một cách nguy hiểm. Anh ta đang kích động tâm trạng khó chịu của mình.
“Tôi không có nơi nào thích hợp để liên lạc. Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Hae Won lịch sự nói với anh ta đừng vượt qua ranh giới. Và cậu cho anh ta địa chỉ của căn hộ studio, nơi có lẽ đã được chuyển sang tên của đứa em khác mẹ sáu tuổi của mình. Xe của anh ta rẽ trái ở ngã tư.
“Không phải là hơi đột ngột khi cậu nhờ một người mà cậu chưa gặp vài lần giúp đỡ hay sao. Ít nhất thì cậu cũng nên liên lạc trước đi chứ.”
“Tôi chợt nhớ đến việc anh đã đưa cho tôi danh thiếp vào ngày hôm đó.”
“Tôi đã đưa danh thiếp cho cậu khá lâu rồi. Cậu chỉ nhớ ra nó trong phòng tạm giam à?”
“Có phải nếu nhận được danh thiếp của công tố viên thì tôi phải gọi điện thoại vào ngày hôm sau với lòng biết ơn hay không ạ? Giống như Tae Shin????”
Hae Won biết về mối quan hệ giữa Tae Shin và anh ta. Đó là vì Tae Shin cứ nói về nó, dù không muốn nghe. Hyun Woo-jin im lặng như thể anh vừa bị tấn công bất ngờ. Anh lặng lẽ lái xe. Đó là những gì Hae Won muốn. Anh ta khiến anh ta im lặng và Hae Won nhìn về phía trước.
Xe của anh ta dừng lại trước căn hộ studio. Hae Won lóng ngóng cởi áo khoác ra và đưa cho anh ta. Anh ta nhận áo khoác và bắt đầu xỏ tay vào.
“Lúc nãy tôi đã nói quá lời. Tôi xin lỗi. Tôi đã hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì ạ? Hiểu lầm rằng những kẻ thích dạng háng cho đàn ông kết bạn với nhau à?”
Anh ta coi Hae Won không khác gì Tae Shin. Anh ta chế giễu tình cảnh của Hae Won, người đã giả làm sinh viên đại học bỏ nhà ra đi và sống ký sinh trong nhà của một người đàn ông không quen biết, người đã suýt chút nữa phải chịu một hình ảnh khó coi vì không chịu ngủ với anh ta, và người không có nơi nào để tìm kiếm sự giúp đỡ và không thể không liên lạc với một người lạ mà anh ta đã đưa cho danh thiếp vì phép lịch sự một tháng trước.
Anh ta liếm môi dưới. Một màu đỏ sắc dục thoáng hiện ra. Đã hơn năm giờ sáng, và bây giờ là năm giờ rưỡi. Mặt trời vẫn chưa mọc. Bình minh đầu tiên chìm trong một bóng tối đặc biệt dày đặc. Điều này còn hơn nữa vì đây là thời gian mà những người đang ngủ cựa mình lần cuối trước khi thức dậy. Thậm chí không có bóng dáng của những người qua lại trên đường phố. Đó là một buổi sáng yên bình, nơi mọi thứ đều chìm trong giấc ngủ.
Ánh mắt lộ vẻ khó xử của anh ta quay lại nhìn Hae Won và hỏi.
“Tae Shin đã nói sao?”
“Anh có biết tại sao tôi lại ghét Lee Tae Shin không?”
“…”
“Là vì cái gã đó cứ gọi cho tôi và kể lể cuộc sống riêng tư mà tôi không muốn biết. Tôi không muốn nghe. Nhưng cũng đáng để tôi đã chịu đựng và lắng nghe.”
“Cậu biết đến đâu rồi?”
“Tại sao anh lại tò mò tôi biết đến đâu?”
“Hình như cậu đang hiểu lầm tôi.”
“Hiểu lầm gì ạ? Chính anh là người bảo người suýt bị cưỡng hiếp dạng chân ra thôi đúng không. Tôi không có hiểu lầm gì hết.”
Hae Won chỉ nói những gì cậu nghe được, và chỉ nói những gì cậu thấy.
“Vậy cậu biết đến đâu rồi?”
“Tôi xin nhắc lại, tại sao anh lại tò mò tôi biết đến đâu?”
“Cậu biết đến đâu rồi?”
“Tại sao tôi phải cho anh biết chứ? Anh đang yêu cầu cấp dưới báo cáo à?”
“Vì thế này mà tôi muốn bẻ gãy ngón tay cậu đấy.”
“…”
“Ít nhất thì hãy ra vẻ như đang lắng nghe khi người khác nói đi.”
Bàn tay anh ta khẽ chạm vào má Hae Won. Giống như bàn tay ôm lấy vai cậu ấm áp, bàn tay chạm vào rồi rời khỏi mặt cậu cũng ấm áp. Và nó rất mềm mại.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bị đe dọa như thế này. Đây cũng là lần đầu tiên một hành động có vẻ đe dọa như vậy. Hyun Woo-jin chỉ khẽ chạm vào má cậu, nhưng trái tim Hae Won đã thắt lại. Đó là một sự giật mình mà cậu đã không cảm thấy khi Lee Jin-young cố bẻ gãy ngón tay câuh.
Đồng thời, cậu cũng nhận ra rằng Hyun Woo-jin sẽ không cho phép mình xuống xe và lên căn hộ studio như thế này. Hyun Woo-jin dường như đang đọc hết những gì đang diễn ra trong đầu cậu. Anh ta chuyển số sang chế độ đỗ xe và chốt cửa tự động đã được mở ra kêu “tách” rồi đóng lại.
Bàn tay anh ta nhấn nút khóa trên tấm ốp cửa và chặn đường trốn, rồi nắm lấy vô lăng. Một nụ cười hiền lành hiện lên trên khuôn mặt bảnh bao của anh ta. Đó là một sự hiền lành như thể tay có thể bị cứa. Anh ta hỏi với một giọng điệu trang trọng hơn.
Như thể đây là cơ hội cuối cùng.
“Cậu biết đến đâu rồi?”
“Nhiều hơn những gì công tố viên nghĩ ạ.”
“Cậu có thể nói cụ thể hơn không?”
“Anh hỏi những điều thô lỗ khi chúng ta chưa gặp nhau được mấy lần. Anh nên hỏi trước đi chứ.”
“Bây giờ cậu đang hiểu lầm tôi.”
“Có chuyện gì đáng để tôi hiểu lầm đâu ạ.”
Tôi chỉ nhìn những gì tôi thấy và nghe những gì tôi nghe được. Không có chuyện gì có thể gây ra hiểu lầm giữa anh và tôi. Nghe như thể có những chuyện có thể gây ra hiểu lầm giữa Tae Shin và anh. Hyun Woo-jin cho rằng Hae Won biết về sự hiểu lầm giữa anh và Tae Shin.
“Bây giờ anh có phải đang nghĩ rằng tôi đã lợi dụng Tae Shin không?”
“Cậu không lợi dụng Tae Shin. Tôi đã nói rồi, những người không suy nghĩ trước và không tính toán thì nguy hiểm, Tae Shin là một người như vậy. Ngây thơ và chân thật đến mức khó chịu.”
“…”
Đôi lông mày của anh ta, người không biết Hae Won biết đến đâu, co giật. Anh ta nhanh chóng mím chặt môi. Khuôn mặt anh ta trở nên lạnh lùng khi nhận ra rằng Hae Won biết tất cả những điều mà anh ta không nên biết. Lồng ngực anh ta phồng lên từ từ khi anh hít một hơi thật sâu rồi từ từ xẹp xuống.
Hyun Woo-jin là một người đẹp trai, cả về khách quan lẫn chủ quan. Giọng nói của anh ta phù hợp với vẻ ngoài, và vẻ ngoài của anh ta phù hợp với địa vị của anh ta. Có một cảm giác khẩn cấp và tiết chế trong đôi môi mím chặt và khuôn mặt không dễ dàng bộc lộ cảm xúc, rằng nếu người ta đối phó với anh ta một cách vụng về, người ta có thể bị cắn vào cổ. Anh ta là kiểu người khiến đối phương bồn chồn và mệt mỏi trong khi bản thân anh ta không hề bận tâm.
Nếu cậu không biết rằng họ có mối quan hệ như vậy, cậu không phủ nhận rằng cậu cũng đã từng muốn quấn lấy anh ta trần truồng ít nhất một lần, vì anh ta công nhận vẻ ngoài và không khí của anh ta. Những người khơi gợi ham muốn luôn là những người bình tĩnh nhất. Nhưng bây giờ thì không. Anh ta trông có vẻ khó chịu. Hae Won biết rằng cậu đang khiến anh ta khó chịu bằng cách không nói anh ta biết đến đâu.
“Tae Shin đã nói vậy sao?”
“Tại sao việc Tae Shin đã nói gì lại quan trọng? Việc công tố viên nghĩ gì về Tae Shin mới quan trọng chứ.”
“Tôi đã nói là tôi không nghĩ vậy, nhưng Moon Hae Won cậu không tin lời tôi nên tôi mới hỏi.”
“Tại sao việc tôi tin hay không tin lời công tố viên lại quan trọng?”
Cậu là một kẻ ngốc suýt bị một người đàn ông làm hại, anh ta dai dẳng hỏi tại sao một kẻ ngốc như vậy lại quan trọng hóa những gì cậu ta nghĩ về anh ta.
Hyun Woo-jin hoàn toàn quay đầu về phía Hae Won và nhìn cậu ta với một ánh mắt sắc bén.
“Tôi vất vả lắm mới gỡ được cho một tên hai mươi tám tuổi khai gian là sinh viên đại học, kẻ suýt bị buộc tội cố ý giết người vì lợi dụng một tên ngốc, và tôi đã đưa cậu ta về tận nhà, nhưng thay vì nói cảm ơn, cậu ta lại coi tôi như một kẻ lưu manh và hiểu lầm tôi. Và cậu ta đánh thức một người đang ngủ từ tờ mờ sáng để làm vậy.”
“…”
“Dù cậu đã ngủ với anh ta một lần vì thương hại hay ngủ với anh ta hai lần, dù sao thì cậu cũng có ý đó. Những người tốt bụng như tôi không nhiều đâu.”
“…”
Thái độ của anh ta đối với cái chết của Tae Shin tại đám tang rất nghiêm túc. Anh ta muốn biết tại sao lại tự tử. Anh ta nói rằng chỉ bằng cách biết điều đó, anh ta mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi vì đã không bắt máy vào ngày hôm đó, và rằng anh ta cảm thấy có lỗi. Hae Won không nghĩ rằng Hyun Woo-jin đã lợi dụng Tae Shin. Có thể chỉ là anh ta ôm cậu ta một lần vì anh ta cảm thấy đáng thương và tội nghiệp vì cậu ta nói rằng thích anh ta.
“Cậu có hiểu ý tôi không?”
Đúng như những gì anh ta tuyên bố, Hyun Woo-jin đã không phớt lờ cuộc gọi xa lạ vang lên vào buổi sáng sớm, và anh ta đã đến ngay sau khi nhận được cuộc gọi của Hae Won. Cậu chỉ là một người xa lạ đối với cả hai, người không quen biết, người mất một thời gian để nhớ ra là ai khi nghe tên.
Và anh ta đã đưa Hae Won ra ngoài. Sau khi nghe hoàn cảnh, anh ta đã đe dọa Lee Jin-young để đạt được một thỏa thuận. Vì cậu đã bị đuổi khỏi nhà, không có tiền, không có chỗ nào để đi, và cuối cùng đã trở lại căn hộ studio mà em trai khác mẹ sáu tuổi sẽ sở hữu. Cậu không muốn gì ở anh ta cả. Hae Won mở miệng với anh ta, người đang lặng lẽ yêu cầu một câu trả lời.
“……tôi không thể hỏi người đã khuất, vì vậy nếu công tố viên nói vậy thì chắc là vậy ạ.”
Có một nỗi buồn điềm tĩnh trên khuôn mặt anh ta mà anh ta đã nhìn thấy tại đám tang của Tae Shin. Không phải là giả dối khi anh ta trang trọng cúi đầu trước di ảnh.
Bàn tay ôm lấy vai cậu rất ấm áp. Không có người đàn ông tồi nào có bàn tay ấm áp cả. Nếu bàn tay ấm áp thì trái tim cũng ấm áp. Đó là một chân lý, một logic và một sự thật.
Có lẽ vì anh ta có một tính cách tốt bụng, đúng như anh ta tuyên bố, mà anh ta vẫn đang đóng vai con rể trong gia đình người phụ nữ đã khuất vì cảm giác tội lỗi và trách nhiệm đối với vị hôn thê đã khuất của mình. Đàn anh nói đó là tham vọng, nhưng không có tham vọng nào mà anh ta có thể đạt được trong tập đoàn Han Kyung, trong khi vị hôn thê của anh đã chết. Dường như anh ta chỉ đưa gái đến khách sạn ngủ khi chán, ngủ với những người đàn ông đáng thương một lần và cứ thế sống cuộc đời mình.
Vì anh ấy tốt bụng, vì anh quá tốt bụng.