Into The Thrill - Chương 55

“Tôi là người đã hoạt động với tư cách là prima donna ở New York hơn mười năm đấy! Sao có thể so sánh tôi với cái loại người như nó?! Nếu không phải vì ông làm tôi có thai thì có lẽ tôi vẫn còn đang hoạt động đấy! Đến giờ tôi vẫn còn đang rất sung sức đây này!”

Bà Seo Ok Hwa hét lên như thể thật sự đang rất buồn bã và phát điên lên được. Quả thực là một giọng nữ cao. Phòng VIP rung chuyển và giọng nói vẫn hay ngay cả khi bà ta hét lên.

“Phu nhân hãy kìm chế đi, giới trẻ ngày nay đều như vậy mà”

Mẹ của Henry Chang xen vào. Hyun Woo Jin nắm lấy tay Hae Won đang định nói thêm một câu rồi kéo cậu ra ngoài một cách thô bạo như thể đang trách mắng. Với cánh tay bị anh ta nắm chặt, Hae Won rời khỏi nhà hàng Pháp. Anh ta bấm nút thang máy rồi thả tay Hae Won ra.

“Bảo ai tự ý lấy violin đi hả? Anh có biết nó bao nhiêu tiền không? Không, anh có biết có thể mua được nó bằng tiền không?”

“Em làm vậy để chơi xỏ anh đúng không?”

“Ai làm vậy em cũng sẽ làm y như vậy thôi.”

“Em ngang ngược quá, em có tỉnh táo không vậy. Em không biết người đó là ai à?”

“Sao anh lại dẫn em đến bữa ăn với những người mà em thậm chí còn không biết?”

“Hôm nay anh cũng quyết tâm phải ăn cơm với em. Anh đã từ chối lời mời nhưng họ bảo Henry Chang cũng đến nên… em thích Henry Chang mà.”

Thang máy đã đến. Hyun Woo Jin huých vào lưng Hae Won, dù cậu vốn đã đang leo lên thang máy mà không cần anh ta phải đẩy. Hae Won bước vào thang máy và hất tay anh ta ra như thể đang đánh.

“Sao cơ?”

“Vậy nên anh mới muốn để em gặp Henry Chang. Chuyện em là đồ điên nằm ngoài dự tính của anh.”

Có nghĩa là anh ta đã cố tình dẫn cậu đến buổi tiệc này để giới thiệu Henry Chang với cậu. Cậu có thích Henry Chang, nhưng không đến mức muốn gặp riêng.

“Làm sao anh biết em có thích Henry Chang hay không? Em đã bao giờ bảo là em thích anh ta đâu?”

Hae Won không nhớ là mình đã từng nói gì về Henry Chang với anh ta.

“Hình như em không thích bản sonata của Beethoven lắm, còn Brahms thì em thích.”

“…”

“Tất nhiên là khó mà tiêu hóa được Kreutzer khi là một thằng nhóc chưa ráo máu, được mẹ bao bọc và thậm chí còn chưa nắm tay con gái.”

Anh ta bảo là mình không am hiểu về âm nhạc, nhưng lại nói như thể biết câu chuyện ẩn giấu đằng sau Kreutzer.

“Tai anh nghe thì thấy em hay hơn nhiều. Về mọi mặt.”

Hae Won chưa từng yêu cầu anh ta khen ngợi, nhưng anh ta lại nói những lời vô nghĩa và vuốt tóc cậu. Hae Won không nghĩ đến việc hất tay anh ta ra mà chỉ ngây người ra.

Việc anh ta đã xem buổi biểu diễn của Henry Chang có nghĩa là Hyun Woo Jin đã đến xem buổi biểu diễn hôm nay. Thấy Hae Won mở to mắt ngạc nhiên nhìn mình, Hyun Woo Jin hỏi.

“Em nghĩ là anh không đến à?”

“…Anh đã không liên lạc gì mà. Lúc nãy anh bảo là mình đến muộn vì cuộc họp.”

Đôi môi anh ta nở một nụ cười lơ đãng.

Họ xuống thang máy và lên xe theo hướng dẫn của nhân viên bãi đậu xe. Hyun Woo Jin đưa tay ra để đặt violin của Hae Won vào ghế sau. Hae Won bỏ qua cử chỉ của anh ta và đặt hộp đựng giữa hai chân rồi ôm chặt.

Hyun Woo Jin nhìn thẳng phía trước và nhấn ga như thể bảo cậu cứ làm những gì mình thích đi. Hae Won hỏi anh ta với vẻ nghi ngờ.

“Anh thực sự đã đến à?”

“Chắc là không, em đã có vẻ mặt u sầu như vậy vì nghĩ rằng anh không đến à?”

“Ai mà u sầu chứ?”

“Em ngồi đó với vẻ mặt u sầu. Em không tập trung và lật một lúc hai trang nhạc, em không biết cái cô bên cạnh em liếc em à? Em bỏ lỡ khoảng ba nhịp ở chương 2, nhưng may mắn thay em đã tập trung vào Brahms. Với vẻ mặt mà anh thích.”

“…Em tưởng anh không đến.”

Hyun Woo Jin đã nhìn thấy hết. Trong phần 1, ngón tay cậu đổ mồ hôi và dính dính nên đã lật một lúc hai trang nhạc. Cậu không biết là người chơi violin bên cạnh xem chung bản nhạc trên giá nhạc đã liếc nhìn cậu. Ở chương 2 cậu đã bỏ lỡ khoảng ba nhịp và chỉ giả vờ chơi, may mắn thay cậu đã có thể tập trung vào bản concerto. Hóa ra anh ta đã xem từ đầu.

“Vậy nên em mới bực mình với anh và định lên xe của thằng đó à? Vì nghĩ rằng anh không đến?”

“Trời lạnh, không bắt được taxi, lại không liên lạc gì.”

“Vì lạnh, vì không bắt được taxi, vì nó mua bánh cho em.”

“Sao bọn đó có làm gì thì em cũng dễ dàng chấp nhận trong khi em lại không nghe lời anh như vậy?”

“Em tưởng anh không đến mà. Em thật sự tưởng anh không đến mà.”

“Đừng có giở trò.”

Anh ta liếc nhìn Hae Won rồi nói bằng giọng lạnh lùng.

“Anh bảo là sẽ không nổi giận mà.”

“Nghĩ kỹ lại thì anh thấy bực mình quá, anh phải nổi giận thôi.”

“Nhưng anh không sao chứ? Lúc nãy anh ngồi trong xe mà.”

Hae Won đột ngột vươn tay ra chạm vào ngực Hyun Woo Jin. Cậu cảm thấy chỗ này chỗ kia của anh ta hẳn là đã bị va chạm. Lee Jin Young thì bị vỡ mũi, còn đuôi xe SUV thì bị móp hoàn toàn. Xe của anh ta thì nắp capo bị nghiền nát. Đó là một vụ tai nạn khá lớn. Hae Won luồn tay vào trong áo khoác của anh ta và sờ soạng phần ngực của Hyun Woo Jin, và anh ta nói mà không hề thay đổi biểu cảm.

“Em làm vậy cũng không nguôi giận được đâu.”

“Anh thực sự không sao chứ? Anh có phải đi bệnh viện không? Anh không bị thương ở đâu à?”

“Bỏ tay ra.”

“Chỗ này đau đúng không? Em nghĩ chỗ này chắc đau lắm.”

“Moon Hae Won.”

“Hay là bên dưới anh đau? Chỗ giữa hai chân thì sao? Chỗ giữa hai chân quan trọng lắm đó. Em còn chưa được ngắm nữa mà.”

“Hae Won à.”

“…”

Anh ta gọi tên cậu. Không phải là tức giận, mà chỉ gọi một cách dịu dàng thôi, nhưng lòng Hae Won lại nhói lên. Hae Won rút bàn tay đang sờ soạng ngực và bụng anh ta một cách lén lút.

“Hôm qua chúng ta không được ăn đối diện nhau, hôm nay cũng không được ăn. Anh chỉ muốn yên tĩnh ngồi đối diện em ăn tối thôi.”

Hãy dừng lại đi, anh ta nói như thể đang mệt mỏi.

Hae Won đã nghĩ rằng Hyun Woo Jin không đến. Cậu đã cho rằng anh ta không liên lạc và phớt lờ cậu. Nhưng hóa ra anh ta đã xem hết. Vì nghĩ rằng cậu thích Henry Chang nên anh ta đã ép Hae Won tham gia vào buổi tiệc để giới thiệu hai người với nhau.

Vì cậu thích, vì anh ta muốn nhìn thấy dáng vẻ cậu thích thú.

Giống như đã đi tàu lượn siêu tốc mấy lần, cả ngày hôm nay vì Hyun Woo Jin mà tâm trạng của Hae Won cứ lên xuống thất thường, cậu bị dày vò bởi sự thay đổi cảm xúc theo từng giây. Dù anh ta có đến hay không cậu cũng không quan tâm, thậm chí còn nói thẳng ra rằng anh ta không cần đến, nhưng khi Hyun Woo Jin không đến thì Hae Won đã cảm thấy không chỉ hờn dỗi mà còn cảm thấy bị phản bội. Vậy mà khi cậu gây rối với anh ta thì những cảm xúc đó lại tan biến như một lời nói dối và một cảm giác an yên tràn ngập trong lòng cậu.

Nguy hiểm. Có một lời cảnh báo vang lên. Không phải là tiếng còi báo động mà là âm nhạc.

“Mà lúc nãy em gọi anh là ‘này’ đúng không?”

“Anh nên biết là may mắn lắm rồi em còn chưa chửi thề với tên trộm cướp đấy.”

“Em coi chừng đấy.”

“Anh định bắt bố em nữa à? Cứ bắt đi. Em không muốn nhìn mặt ông ta đâu.”

Nếu anh ta bảo cậu gọi mình là “hyung” thì bây giờ cậu có thể gọi như vậy. Cậu muốn gọi anh ta bằng danh xưng chẳng có gì to tát đó, nhưng khi nhớ lại quãng thời gian mình đã không gọi anh ta như vậy và cố thủ không gọi, Hae Won lại khó mở miệng. Cậu chỉ nói những điều ngớ ngẩn.

“Anh zai lớn tuổi đi đâu đấy?”

“Đi ăn tối.”

“Ăn gì cơ?”

“Em muốn ăn gì?”

“Đừng theo ý anh mà theo ý em, ăn hamburger.”

“Anh đã bảo em đừng có ăn đồ ăn rác rồi mà.”

“Có thể các ông già như anh không biết, nhưng việc có chuỗi cửa hàng trên toàn thế giới có nghĩa là hương vị đã được kiểm chứng rồi đấy. Đó là hương vị mà cả thế giới yêu thích.”

“…”

Anh ta đang lái xe thì quay sang nhìn Hae Won. Hae Won và Hyun Woo Jin chạm mắt nhau. Sau khi nhìn chằm chằm vào mặt Hae Won một cách đầy ẩn ý, anh ta lại nhìn thẳng phía trước. Anh ta đang nở một nụ cười không rõ lý do trên khóe miệng, một nụ cười thoạt nhìn thì giống như một nụ cười chế giễu.

Họ ăn tối tại một nhà hàng Ý sang trọng. Sau khi ăn tối, họ lái xe dọc bờ sông. Khi họ đến căn hộ thì đã gần mười một giờ. Hôm nay là một buổi tối thứ Sáu thích hợp để hẹn hò, và họ đã gặp một người đáng để gặp vào một buổi tối thứ Sáu và làm những việc đáng làm. Đó là một lộ trình hẹn hò chuẩn mực.

Khi hồi phục tinh thần lại thì violin của Hae Won đã nằm trong tay anh ta. Hae Won dừng bước trước cửa căn hộ.

“Em chắc mệt rồi nên ngủ sớm đi. Đừng có làm gì khác.”

“…”

“Sao? có gì muốn nói à?”

“Này…”

Hae Won biết rằng mình đang bò bằng cả bốn chân về phía Hyun Woo Jin. Anh ta cũng biết rằng cậu đang bò trên sàn và đến với anh ta. Không phải anh ta ép buộc mà là cậu tự mình làm như vậy. Hae Won đã bắt đầu mô tả cảm xúc của mình với anh ta bằng động từ và tính từ.

Cậu thích anh ta. Cậu đã thích anh ta, người mà Tae Shin đã thích. Cậu không thể tin được và cũng không thể tin. Cả hai chỉ đứng nhìn nhau mà không nói ra những điều họ đã biết. Bàn tay ấm áp của Hyun Woo Jin vuốt ve má Hae Won và nói bằng giọng dịu dàng.

“Vào nhà đi. Ngủ ngon.”

Hae Won hỏi anh ta, người có vẻ như định rời đi.

“Đồ chơi của em đâu?”

Lông mày anh ta nhướn lên.

“Anh vứt rồi. Đến cả việc ai đó chạm vào nó anh còn thấy kinh tởm, nên anh đã phá hủy nó hoàn toàn để không ai có thể chạm vào được.”

Cậu không biết làm sao mà anh ta có thể phá hủy được kim loại, nhưng cậu cảm thấy Hyun Woo Jin sẽ không ngần ngại làm vậy.

“Mua cho em cái y hệt đi.”

“Anh sẽ cho em cái tốt hơn cái đó.”

“Không cần đâu. Mua cho em cái y hệt đi.”

“Im miệng và vào nhà đi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo