Hae-won đập mạnh vào vai anh để đòi được buông ra. Hyun Woo-jin dùng bàn tay to lớn ôm chặt lấy gáy cậu, một tay nắm chặt dương vật của cậu, bịt kín môi cậu. Cậu cần oxy. Hơi thở đã lên đến giới hạn. Đầu óc cậu choáng váng, gần như ngất đi. Ngón tay của Hyun Woo-jin vuốt ve dương vật vừa xuất tinh của cậu. Sức lực trong người cậu cạn kiệt. Thấy cậu mềm nhũn ra, Hyun Woo-jin buông gáy Hae-won ra.
“Hà… hà… hà…!”
Cậu hít một hơi thật sâu. Một tiếng ho bật ra. Cổ họng cậu ngứa ran. Lồng ngực Hae-won phập phồng dữ dội như một người vừa thoát khỏi mặt nước.
Dương vật của anh dính đầy chất lỏng loãng của cậu vẫn run rẩy. Khoái cảm thống trị toàn thân thỉnh thoảng lại đánh mạnh vào lưng cậu.
Anh đỡ lấy mông Hae-won rồi kéo cậu lên giường. Anh đặt Hae-won nằm xuống giường rồi cởi phăng chiếc quần và đồ lót vướng víu trên chân cậu. Hyun Woo-jin leo lên người Hae-won. Nước mắt Hae-won ứa ra, tầm nhìn nhòe đi, cậu ngước nhìn anh.
Hyun Woo-jin đang nhìn cậu chăm chú trong tình huống này. Đôi mắt anh không vướng bận dục vọng hay sắc tình. Ánh mắt anh mang một vẻ khó tả, pha trộn giữa sự tò mò, hoặc sự do dự và sợ hãi trước khi vượt qua ranh giới. Đôi mắt ấy lướt xuống cơ thể trần trụi của Hae-won. Mỗi khi ánh mắt ấy lướt qua, cậu cảm thấy một cảm giác đau nhói sắc bén như thể bị quất roi vào chỗ đó. Đầu dương vật của Hyun Woo-jin đang áp sát vào bụng dưới cậu lấp lánh chất nhờn dai dẳng.
“Tự mình hưng phấn, tự mình lắc, rồi tự mình ra luôn cơ đấy.”
Giọng anh bình tĩnh nhưng ánh mắt lại lóe lên trong bóng tối. Đó là màu đen vô quang chết chóc mà cậu đã thấy trong khu rừng đen. Hyun Woo-jin đột ngột giữ thẳng đầu Hae-won đang hơi rũ xuống, cố định tầm nhìn cậu rồi nắm lấy má Hae-won như thể muốn cậu tỉnh táo lại. Hàm và xương mặt bị anh nắm đến mức đau nhức. Anh hơi nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nói:
“Đã bảo đừng tự làm một mình rồi còn gì.”
“Em không tự làm mà. Anh chạm vào em còn gì.”
“Tự ra mới là tự làm đấy. Đừng có mà tự tiện bắn ra. Từ giờ trở đi, anh cho phép thì mới được bắn.”
Cậu im lặng nhìn anh, anh lại túm lấy hàm và xương mặt cậu với lực mạnh như muốn nghiền nát để hỏi cậu có hiểu không, có hiểu rõ những lời anh nói không. Hae-won khó khăn gật đầu. Anh dùng tay cào chất nhờn dính trên bụng mình rồi bôi lên giữa hai chân Hae-won. Hae-won lần lượt đảo mắt nhìn cánh tay anh đưa xuống giữa hai chân cậu, rồi đến vai, ngực và khuôn mặt anh. Anh bôi chất lỏng dính nhớp xuống dưới “của cậu”, rồi dùng ngón tay xoa xoa. Phần dưới của anh nhúc nhích. Anh chỉ đảo mắt nhìn Hae-won.
“có bao nhiêu người ra vào cái lỗ này, mặc dù có hơi trẻ con nhưng anh tò mò….”
“Dùng hết ngón tay ngón chân vào… vẫn, vẫn còn thiếu.”
“Thôi bốc phét đi, có những câu đùa nghe hay, có những câu đùa nghe ghê tởm.”
“Anh hỏi trước mà.”
“Không cần thiết phải lúc nào cũng nhắc lại đâu. Vốn dĩ tâm trạng anh đã không tốt rồi, cứ nghĩ đến việc ai đó đã mút mát ở chỗ này thì anh chỉ muốn ngay lập tức đuổi theo rồi giẫm nát đầu thằng khốn đó thôi. Đừng có khơi gợi nữa, im miệng đi.”
Anh đã từng dịu dàng, đã từng mềm mỏng, đã từng cẩn trọng, nhưng tất cả những cách nói đó đều biến mất không dấu vết. Hae-won cảm thấy Hyun Woo-jin thật xa lạ. Trên khuôn mặt được trau chuốt tỉ mỉ không còn thấy sự thong thả quan tâm đến Hae-won nữa.
Cậu bối rối trước một con người xa lạ như vậy. Anh không còn là người chỉ hôn môi cậu trước cửa rồi để cậu vào, xoa đầu cậu như thể cậu thật đáng yêu mỗi khi cậu cố tình khêu gợi anh.
Cơ thể cậu run rẩy vì nỗi sợ hãi bản năng. Nhưng cậu cũng không ghét Hyun Woo-jin như vậy. Bây giờ tất cả mọi thứ thuộc về anh cậu đều thích. Thứ đang dựng đứng giữa hai chân anh trông như một thứ vũ khí có thể gây bạo lực.
Hae-won ngượng ngùng ngước nhìn anh. Anh từ từ vuốt ve cơ thể Hae-won. Hai bàn tay vuốt xuống bên trong đùi đang mở rộng của cậu từ đầu gối. Bàn tay anh to lớn, che phủ hoàn toàn đùi của Hae-won. Anh ấn ngón tay cái mạnh đến nỗi mỗi khi tay anh lướt qua, chỗ đó lại trắng bệch, rồi nhanh chóng chuyển sang đỏ.
Hyun Woo-jin nhấc hai chân Hae-won lên rồi đặt môi lên chỗ tay anh vừa vuốt qua. Anh mơn trớn bằng môi và lưỡi, rồi dùng răng cắn nhẹ, nhấm nháp da thịt. Hae-won nắm chặt lấy ga giường bằng cả hai tay. Tim cậu đập thình thịch vì căng thẳng và mong đợi tột độ. Môi anh ngày càng tiến gần đến khu vực trung tâm. Dương vật đã xuất tinh một lần của cậu rụt rịt, rỉ ra thứ gì đó. Máu dồn xuống, bên trong đùi cậu tê rần, thứ thịt mềm mại lại trỗi dậy. Anh liếm dọc phần nhạy cảm bên trong đùi cậu bằng chiếc lưỡi dài, rồi đột ngột vùi mặt vào “cái lỗ” của Hae-won mà không hề báo trước.
“A!”
Hae-won chợt nhận ra rằng anh chỉ đang giả vờ dịu dàng, rằng tất cả những cách cư xử lịch thiệp không khác gì một quý ông đều là sự giả tạo được tính toán kỹ lưỡng khi cậu nắm lấy mái tóc của người đàn ông đang mút mát bên dưới cậu như một con thú. Bản năng ăn thịt trần trụi này là thứ mà cậu hằng khao khát được bóc trần ở anh.
Da đầu nóng bừng lên. Khi cậu nghiến chặt hai đùi lại một cách khổ sở, hai má của Hyun Woo-jin chạm vào da thịt bên trong đùi cậu. Bên trong miệng anh đang mút lấy lưỡi cậu nóng hổi và mềm nhũn.
Hae-won rên rỉ như thể đang nhìn thấy ảo giác. Anh nhả dương vật của cậu ra rồi liếm xuống phía dưới. Lưỡi anh chạm vào vùng kín ẩm ướt. Phản xạ tự nhiên khiến hai bắp đùi cậu siết chặt lại.
“Ư… ư… Á! Đừng, đừng mà… Dừng, dừng lại đi…”
Cảm giác khoái cảm không thể chịu đựng khiến hai chân cậu run rẩy trên không trung, các ngón chân xòe ra như nan quạt rồi co rút lại đến trắng bệch, vùng vẫy dữ dội, nhưng “trung tâm” bị anh giữ chặt không thể nhúc nhích.
“Ra đi, ư ư… Ra đi! Em sắp bắn rồi!”
Đó không phải là cảm giác xuất tinh. Nó khác. Có cái gì đó khác. Hae-won cảm thấy đầu óc trống rỗng, trắng xóa vì chóng mặt, cậu điên cuồng đấm vào vai anh. Khuôn mặt anh đỏ bừng, ngẩng đầu lên khỏi giữa hai chân cậu.
“Hà… hà…”
Anh lau đôi môi ướt đẫm bằng mu bàn tay. Cảm giác mà anh vừa cố gắng kìm nén cứa qua da thịt cậu sắc bén như dao cạo.
Hyun Woo-jin cầm tay Hae-won đặt lên dương vật của mình. Bàn tay run rẩy nắm lấy “của anh”. Các đầu ngón tay tê dại không còn chút sức lực nào. Ngón tay cậu chỉ khẽ vuốt ve lớp da nóng rực như sắt. Anh dùng hai tay nắm lấy hai bên mông của Hae-won, banh ra.
“Ư!”
Lỗ nhỏ co rúm lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào “chỗ ấy” trần trụi nheo lại. Hae-won vùng vẫy chân để thoát khỏi ánh mắt bạo lực của anh. Từ trước đến nay cậu chưa từng cảm thấy xấu hổ như vậy, thậm chí cậu còn từng ưỡn mông và tự sướng bằng đồ chơi trước mặt anh, nhưng giờ đây khuôn mặt cậu nóng bừng lên trước ánh mắt trần trụi đó. Và không hề báo trước, người đàn ông đâm thẳng vào phía dưới cậu.
Không hề có sự dịu dàng hay chuẩn bị nào, dương vật của anh xuyên qua lỗ hậu, đẩy hết nội tạng của cậu sang một bên rồi đâm sâu vào bên trong. Cậu cảm thấy một cơn đau như xé rách tất cả.
Hae-won ôm chặt lấy vai anh. Anh không còn là Hyun Woo-jin của đêm qua, người đã nhẫn nại và kiềm chế đến mức đáng ngưỡng mộ.
“Hức! Ư… Ư!”
Anh không hề có chừng mực. Không có trình tự, không có cường độ. Từ đầu anh đã mạnh mẽ đâm vào, và cứ thế tiếp tục mạnh mẽ đâm vào. Cảm giác như bị đánh vào bụng vậy.
“Đau, á… đau! Á!”
Hae-won hét lên. Hyun Woo-jin nhìn xuống Hae-won với vẻ mặt bình tĩnh đến mức không ai tin rằng anh đang làm một việc chia cắt hoàn toàn phần thân trên và phần thân dưới như vậy. Anh vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi đang xõa xuống của Hae-won rồi nắm chặt lấy tóc cậu. Da đầu bị kéo căng như thể tóc sắp bị nhổ.
“Bốp! Bốp!” Tiếng thịt va chạm không phải là âm thanh dâm loạn của việc quan hệ mà là tiếng ồn của một vụ hành hung.
“Ư… Ư! Đau, đau! Hức!”
Cậu bật khóc. Hae-won nức nở nắm lấy cánh tay anh đang giữ tóc cậu. Cánh tay đang dùng một lực không thể lường được đang gồng mình lên với những cơ bắp căng cứng. Anh khẽ thở dốc.
Mỗi khi anh thúc mạnh phần dưới, khuôn miệng mím chặt lại với một lực nặng nề. Cường độ chỉ có mạnh hơn chứ không hề yếu đi.
Dương vật đâm vào bên trong rồi lại rút ra, ngay khi vừa kịp thoát ra đã lại đâm vào, không thể so sánh với đồ chơi được. Chưa ai từng giày vò cậu bằng một sức mạnh như vậy.
Hae-won lần đầu tiên trải nghiệm một cuộc giao hoan khiến cậu cảm thấy mình bị giày xéo về thể xác. Mỗi khi đầu cậu lắc lư, những giọt nước mắt lại bắn ra. Bàn tay đang giữ tóc cậu chuyển sang nắm lấy má Hae-won, cố định đầu cậu.
“Em… em… Lúc em diễn tấu… Hức… khuôn mặt em là như thế này sao?”
Mặc dù đang bạo lực thúc mạnh phần dưới, nhưng hơi thở của Hyun Woo-jin hầu như không hề rối loạn. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn qua thái dương của Hae-won rồi rơi xuống tai cậu. Nước mắt làm ướt tay anh. Anh liếm những giọt nước mắt của Hae-won đang chảy xuống lòng bàn tay và mu bàn tay anh.
“Sao lại khóc?”
“Đau, đau quá, hức, hức!”
“Ngón tay, ngón chân, hả? Dù dùng hết thì ừ… cũng có mấy thằng khốn mút mát cái lỗ hậu của em… Hà, Hae-won à, nhiều quá đến mức không đếm xuể đúng không…”
“A!”
Cằm cậu bị hất lên, ngực nhô ra. Mỗi âm tiết đứt quãng là mỗi lần dương vật giận dữ của người đàn ông đâm sâu vào bên trong.
“Đã làm đến như vậy rồi… mà vẫn như lần đầu, hà, sao lại khóc?”
Cậu nhắm nghiền đôi mắt đẫm lệ. Hae-won không nghe thấy anh đang nói gì. Anh cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa của Hae-won. Anh ngậm cả quầng vú và nhũ hoa rồi cắn chặt. Một khoái cảm sắc bén như một ngọn roi quất mạnh vào lưng cậu.
“A! Đừng! Đừng mà!”
Háng cậu vô thức siết chặt lại. Lỗ hậu co rút của Hae-won cắn lấy dương vật anh đang đâm sâu vào như muốn xé rách.
Hyun Woo-jin nhíu mày rồi rời môi cậu. Trên ngực phải vừa bị anh cắn có một vết răng hằn rõ. Trán anh ướt đẫm mồ hôi. Ngực anh cũng lấp lánh mồ hôi. Anh nhìn chằm chằm Hae-won đang kinh hãi rồi lại cúi đầu, vùi mặt vào ngực Hae-won một cách triệt để.
“A! Á!”
Mỗi khi anh cắn và mút nhũ hoa cậu, phía dưới cậu lại siết chặt lại, Hyun Woo-jin đáp lại bằng cách dùng lưỡi cuốn lấy nhũ hoa và thúc mạnh hông vào. Hành động ăn thịt cắn xé cơ thể này tràn ngập sự thù địch và ác ý. Hae-won cảm thấy Hyun Woo-jin đang trừng phạt cậu. Động tác hông tấn công trở nên thô bạo và gấp gáp. Cậu có cảm giác như háng mình sắp tả tơi.