Into The Thrill - Chương 72

Anh không phải là người rảnh rỗi, cũng không phải người có nhiều thời gian. Hyunwoo Jin, người luôn nghĩ bản thân bận rộn nhất thế giới, lại nói ra những lời vô lý.

“Không biết là trêu chọc hay là dạy dỗ mà cứ lén lút chạm vào em, nếu em cảm thấy kỳ lạ thì ông ta sẽ không coi em là người nhạy cảm chứ?”

“Anh đang nói gì vậy?”

“Có lẽ ông ta đang tranh thủ đụng chạm em một chút để thỏa mãn ham muốn nhỏ nhặt của mình đấy.”

“Sao anh lại nghĩ theo hướng đó vậy? Trong mắt anh, tất cả mọi người trên thế giới đều là tội phạm à?”

Nếu thật là vậy thì chắc chắn Haewon đã nhận ra rồi. Haewon chưa bao giờ nhìn giáo sư theo cách đó, cũng chưa từng cảm thấy như vậy.

Các nghệ sĩ biểu diễn thường có những vùng cố định bị đau nhức, nên nếu ai đó nói bị đau đầu thì giáo sư sẽ xoa bóp da đầu, hoặc nếu ai đó nói bị đau vai thì giáo sư sẽ ấn vào chỗ đau như châm cứu, nhưng Haewon chưa bao giờ cảm thấy có ý đồ đen tối nào cả.

Dần dần đường phố trở nên tối sầm, đèn đường bắt đầu bật sáng. Xe của anh dừng lại ở bãi đậu xe của một nhà hàng Nhật Bản. Anh và Haewon xuống xe và bước vào nhà hàng.

Họ được hướng dẫn đến một chỗ ngồi được ngăn cách bằng vách tường. Haewon ngồi xếp bằng trên chiếc ghế tựa lưng. Vì không thường xuyên ngồi xếp bằng nên Haewon cảm thấy không thoải mái. Haewon ghét những nhà hàng ngồi bệt như thế này.

Haewon duỗi thẳng chân. Đầu ngón chân của Haewon chạm vào bắp chân của anh. Anh lau tay bằng khăn ướt rồi liếc nhìn xuống gầm bàn, ánh mắt anh hướng về Haewon.

“Ngồi bệt khó chịu quá.”

Haewon lén lút đặt mu bàn chân lên mắt cá chân của Hyunwoo Jin. Khi ngón chân của Haewon luồn vào gấu quần của anh, cánh cửa trượt mở và một nhân viên mặc đồng phục bước vào.

Trong khi anh gọi món, Haewon cố gắng ưỡn mông ra và luồn ngón chân vào gấu quần của anh. Thậm chí còn đưa lên cẳng chân và chạm vào. Anh mỉm cười gọi món, khiến mặt của nhân viên đỏ lên một cách vô cớ mặc dù anh không gọi những món ăn kỳ lạ nào. Sau khi nhân viên rời đi, anh mới đẩy chân của Haewon ra. Haewon ngồi thẳng lại.

“Em không thể ngồi yên một phút nào sao?”

“Nếu ông ta đụng chạm em mà em không biết à? Không thể nào. Giáo sư không phải là người như vậy.”

Haewon lôi lại chủ đề trong xe. Anh rót nước và uống. Haewon lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt anh.

“Anh biết một loại người như vậy. Nếu sinh viên phản đối thì sẽ bị coi là nhạy cảm và kỳ lạ. Hắn còn biến nạn nhân thành thủ phạm trong chớp mắt bằng cách nói rằng sinh viên mặc quần áo hở hang và dụ dỗ hắn trước. Sinh viên phải chịu đựng những lời bàn tán kỳ lạ xung quanh và cuối cùng phải bỏ học. Trường hợp xấu nhất là phải điều trị tâm thần.”

“Một kẻ tồi tệ vãi.  Vậy chuyện gì đã xảy ra với hắn?”

Vì công việc của anh là đối phó với tội phạm, nên giá trị quan của anh khá bi quan và tàn nhẫn. Không biết anh vốn dĩ là người như vậy hay là do quá tập trung vào công việc mà trở nên như vậy, nhưng dù sao thì con mắt đánh giá người khác của anh cũng rất lạnh lùng.

“May mắn thay, có nhiều nạn nhân và lời khai nhất quán nên hắn bị truy tố. Đưa ra tòa nhưng hắn được tuyên vô tội, và lệnh không kháng cáo đã được đưa ra từ cấp trên. Vì hắn là người thân của một người có chức quyền cao. Sau đó, hắn quay lại trường và tiếp tục làm những điều tương tự một cách tinh vi hơn.”

Là một công tố viên, không có gì bực bội hơn việc đã vất vả truy tố mà lại thấy một kẻ như vậy được tha bổng. May mắn thay, anh dường như đã quen với sự can thiệp của quyền lực vượt ra ngoài nhân quả và logic. Anh không cảm thấy quá thất vọng hay tức giận.

Anh kể chuyện một cách bình tĩnh, và đồ ăn được mang ra. Một bàn ăn thịnh soạn với món sashimi tổng hợp chính, mì soba, thịt bò sống, sushi, cháo bào ngư, v.v. được bày biện gọn gàng.

Anh im lặng một lúc. Nhân viên đặt đồ ăn xuống cúi đầu rồi rời đi. Anh chọn một miếng sashimi và đặt vào đĩa của Haewon. Như thể anh muốn chỉ cho Haewon cách ăn ngon nhất, anh đã phết một lượng wasabi và nước tương vừa phải. Haewon cho vào miệng như anh đã làm. Vị dai ngon và hương vị thanh đạm tràn ngập trong miệng.

.:

“Vậy anh cứ để hắn đi như vậy sao?”

“Truy tố tội phạm chỉ vì tội lỗi của hắn thì chẳng có ích gì đâu.”

“Ý anh là sao? Anh không bắt tội phạm mà đi triết lý à?”

“Anh sẽ khiến cho lệnh can thiệp không thể hạ xuống được nữa.”

Khó mà hiểu được những lời này. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào anh và nói thêm.

“Cách giải quyết nhanh nhất là khiến cho những người có chức quyền cao không thể can thiệp được nữa. Anh sẽ tung tin đồn trước, rồi khích bác một nhà báo quen biết để đặt ra nghi vấn, đúng lúc lại vào kỳ bầu cử nên hắn không được đề cử. Sau đó, anh lật lại vụ án đã bỏ qua và giờ hắn đang ở trong tù.”

“Người có chức quyền cao kia đã phạm tội gì?”

“Hắn đã cản trở công việc của anh.”

“… Vậy đó là tội sao?”

“Tội lạm quyền.”

Làm như vậy có ổn không? Có nghĩa là anh đã hủy hoại người khác để bắt một ai đó mà anh muốn bắt cho bằng được. Không, có nghĩa là ai đó đã cản trở anh bắt một ai đó, và anh đã loại bỏ vật cản đó.

“Hắn bị kết án nặng và phải nhận bảy năm tù. Hình như là đã thụ án được ba năm rồi. Hắn mắc bệnh và chết. Bị cái gì đó ấy mà. Nói chung là mắc phải một cái gì đó không tốt.”

Anh nghiêng đầu như thể không còn nhớ gì nữa và nói một cách thờ ơ.

“Quả báo nhãn tiền.”

“Quả báo cái gì chứ. Chẳng qua là hắn không may thôi. Xui xẻo là vụ án đó lại được giao cho anh.”

Anh nhét một miếng sashimi vào miệng và nhai. Cơ hàm chuyển động khi anh nhai thịt. Anh không phải là người chính trực không thể chịu đựng được bất công. Cách anh đối xử với cha của Haewon cho thấy anh rất linh hoạt trước tội lỗi. Có lẽ anh không thể chấp nhận việc công việc của mình bị cản trở theo cách đó.

Vì phải đối phó với những người không tầm thường nên Haewon không thể theo kịp cách suy nghĩ của anh bằng kiến thức thông thường của mình. Đã có nhiều khoảnh khắc Haewon cảm thấy anh không hề bình thường, và đây là một trong những khoảnh khắc đó. Haewon không nói thêm gì nữa và dùng đũa gắp miếng sashimi mà anh đã đặt vào đĩa của mình cho vào miệng.

Dưới chân cầu sông Hàn vắng vẻ, không một bóng người. Hyunwoo Jin dừng xe ở một nơi tối tăm và đột nhiên ngả lưng ghế của Haewon ra sau. Haewon giật mình. Anh tiến lại gần và hôn lên môi cậu, Haewon vòng tay ôm lấy vai anh.

Haewon nhắm mắt lại và hít thật sâu tiếng thở của anh, nhiệt độ cơ thể và mùi hương chạm vào môi cậu. Haewon đáp lại nụ hôn sâu của anh, lưỡi của anh cuốn lấy lưỡi cậu như thể muốn nuốt chửng. Một tiếng rên khẽ thoát ra từ đôi môi bị đè nén.

Sau một hồi hôn nhau, anh rời khỏi môi cậu. Lưỡi cậu run rẩy đuổi theo anh và liếm môi dưới của anh. Trong bóng tối, mắt anh và mắt cậu chạm nhau.

“Có nên điều tra cái gã giáo sư đó không?”

“… Đừng có nói những điều vô lý như vậy.”

Anh nói bằng giọng trầm như thể đang đề nghị một giao dịch nào đó. Haewon cau mày một cách tự nhiên. Cậu hôn anh lần nữa. Phần thân trên của họ quấn lấy nhau một cách vụng về.

Cậu dùng cả bàn tay ôm lấy tấm lưng trần của anh sau khi anh cởi áo khoác ngoài. Những đường cong trên lưng anh được bao bọc trong chiếc áo sơ mi trắng rất săn chắc. Bàn tay của Hyunwoo Jin luồn vào giữa hai đầu gối của Haewon và vuốt ve đùi cậu khi tiến gần đến trung tâm. Haewon đưa tay đang ôm lưng anh ra phía trước. Cậu cũng chạm vào phần dưới của anh.

Hơi thở của họ trở nên gấp gáp trong giây lát. Họ cố gắng kìm nén tiếng thở dồn dập của mình. Anh kéo áo của Haewon lên. Anh hôn lên ngực cậu lộ ra khi áo được kéo lên đến cổ.

“Haa…”

.:

Đôi môi nóng rực lướt trên nhũ hoa. Rồi đầu lưỡi bắt đầu trêu chọc. Haewon nắm chặt tóc Hyunwoo Jin một cách đau đớn. Cậu vuốt ve gáy anh và dùng một tay bịt miệng mình lại.

Trong xe chỉ có hai người họ, và vì nơi này vắng vẻ nên không có bóng người, nhưng vì địa điểm như vậy nên Haewon cảm thấy ngại ngùng khi rên rỉ.

Anh mút ngực cậu một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên. Đôi mắt sắc bén lóe lên dưới mái tóc rối bù. Haewon cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn vào mắt anh. Đôi mắt đen như mực khiến cậu rùng mình và như đâm xuyên vào phổi. Không hiểu sao, mỗi khi nhìn vào mắt anh, Haewon lại nhớ đến khu rừng đen bao quanh biệt thự Yangpyeong của Giám đốc Kim Junggeun.

Haewon vuốt ve khóe mắt anh. Mắt anh nhắm lại khi tay cậu chạm vào. Cậu vuốt ve viền mắt và lông mày anh. Cậu dùng đầu ngón tay xác nhận rằng đây là mắt của một người, không phải mắt của một con thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi một cách tham lam.

Hyunwoo Jin chậm rãi mở mắt ra.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo