Có thể là anh không quan tâm lắm nên ngồi im lặng, nhưng sự im lặng của anh khiến Haewon khó chịu.
“À, chơi nhạc đi.”
Anh nhấp một ngụm cà phê và chỉ đọc tài liệu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên và nói với Haewon như thể vừa nhớ ra điều gì đó.
“Chơi nhạc gì?”
“Chơi violin cho anh nghe.”
“……Đột nhiên vậy?”
“Đột nhiên anh muốn nghe. Haewon chơi nhạc.”
“Anh muốn nghe gì?”
Anh chưa bao giờ bảo cậu chơi violin một cách vô cớ, nhưng Hyunwoo Jin thích Haewon chơi nhạc, thích nhìn Haewon chơi nhạc. Khi cậu đang luyện tập, anh cố tình giữ im lặng để không làm phiền cậu.
Lần này Haewon cũng không từ chối mà mở hộp lấy violin và vĩ kéo ra. Cậu kẹp thân đàn giữa cằm và vai, lên dây và hỏi Hyunwoo Jin lại rằng anh muốn nghe bài gì.
“Trước đây cái bài gì nhỉ. Paganini Cantabile thì phải.”
Paganini Cantabile giọng Rê trưởng, Op. 17, MS 109 là một bài hát không cần kỹ thuật điêu luyện nhưng có giai điệu êm dịu và đẹp đẽ. Trước đây Hyunwoo Jin đã từng hỏi tên bài hát sau khi nghe Haewon chơi nhẹ nhàng để làm nóng tay. Khác với vẻ bề ngoài của mình, Hyunwoo Jin thích những bài hát tinh tế và tĩnh lặng như làn gió ấm áp thổi vào mùa xuân.
Haewon chơi violin cho anh. Giai điệu mềm mại như hát, đúng như cái tên Cantabile, tràn ngập trong không khí khô khan. Sau khi kết thúc Paganini, lần này đến Beethoven, và sau khi kết thúc Beethoven, anh khiến cậu chơi liên tiếp các bài hát của Sarasate, như thể đang bỏ đồng xu vào hộp nhạc và nhấn nút của bài hát muốn nghe.
Sau khi cậu chơi cho anh nghe đến mức anh hài lòng, cổ cậu bị cứng lại, vai và cánh tay cậu bị đau nhức như thể vừa tham gia một buổi thử giọng khó nhằn. Thấy Haewon xoa bóp cổ, anh hỏi.
“Em bị đau ở đâu à?”
“Em căng thẳng vì để ý đến anh nên cổ em bị cứng lại.”
“Tại sao em lại để ý đến anh? Em làm gì sai à?”
“Không……, chỉ là. Anh im lặng nên em thấy khó chịu.”
Haewon ngập ngừng vì anh giả vờ như không hề biết Kim Jaemin. Ngón tay anh tiến đến gần cậu, người đang dùng tay chặt vào cổ đang căng cứng, rồi không do dự luồn vào giữa tóc và chạm vào da đầu cậu.
Khác với bàn tay chỉ dài của cậu, bàn tay dài và uyển chuyển của Hyunwoo Jin, mang đến cảm giác trí tuệ, có những đốt xương thô nổi lên trên mỗi khớp ngón tay. Đó là bàn tay của một người đàn ông trưởng thành mà Haewon đã ngưỡng mộ từ khi còn nhỏ.
Bàn tay của anh thường khiến Haewon chìm đắm trong những tưởng tượng dâm ô như một cậu thiếu niên mới lớn. Tưởng tượng bàn tay đó chạm vào mình, tưởng tượng anh đâm ngón tay thô vào bên trong như dương vật, anh ấn mạnh vào da đầu và xoa bóp cổ cậu như châm cứu.
Bàn tay anh di chuyển dọc theo bờ vai của Haewon. So với những ngón tay có đốt xương thô ráp, lòng bàn tay anh mềm mại như da hươu con. Bàn tay của Hyunwoo Jin cũng nắm nhẹ lấy cổ đang cứng đờ của cậu. Một tiếng rên rỉ đầy mệt mỏi tự động phát ra trước lực nắm của anh.
“Đỡ hơn chưa?”
“Dễ chịu hơn rồi.”
Những thứ đang bị dồn nén tan ra dưới bàn tay anh. Sau khi xoa bóp vai và cổ của Haewon một lúc lâu, anh bỏ tay ra và nói.
“Anh hơi đói bụng, em làm gì đó cho anh ăn được không?”
“Em á?”
Haewon không biết nấu ăn. Cậu mua đồ ăn sẵn ở các cửa hàng bán đồ ăn, và nếu cậu quá lười thì cậu ăn tạm mì ăn liền. Cậu chỉ biết nấu mì ăn liền và nấu cơm bằng nồi cơm điện, những món mà cậu không thích ăn lắm. Dù đã sống một mình được mười năm, Haewon vụng về đến mức ngoài món trứng ốp la ra, cậu chưa bao giờ nấu bất cứ thứ gì khác trong bếp.
Haewon đối diện với Hyunwoo Jin, người không hề rời mắt khỏi cậu, rồi bất giác gật đầu.
Haewon đứng trước bếp và liếc nhìn anh khi cảm nhận được ánh mắt từ phía sau lưng.
“Anh ra ngoài ngồi đi. Anh canh chừng em, sợ em bỏ thứ gì độc hại vào hả?”
“Anh xem thôi. Đây là lần đầu tiên Moon Haewon nấu ăn cho anh mà. Cảm động quá.”
“Sự cảm động đó có thể để sau khi ăn cũng được mà. Sau khi ăn anh sẽ không cảm động đâu. Anh biết em không biết nấu ăn mà, phải không?”
“Anh ăn gì cũng được hết. Trừ rác ra.”
“…..”
Hyun Woo Jin lặng lẽ tạo áp lực vô hình, Hae Won nhìn chằm chằm vào anh rồi dùng điện thoại tìm kiếm công thức nấu ăn đơn giản. Cậu tìm thấy công thức cơm rang siêu đơn giản. Nguyên liệu cần có là cơm, kim chi, xúc xích, khoai tây, tỏi, hành tây, hạt tiêu và tương ớt, và thật may là cậu đã chuẩn bị sẵn hết. Không phải là cậu không quan tâm, chỉ là nấu ăn không hề khó. Đúng như tên gọi “siêu đơn giản”, Hae Won nhanh chóng làm xong món cơm rang.
“Cảm ơn. Anh ăn đây.”
Hyun Woo Jin im lặng ăn, không hề đưa ra bất kỳ đánh giá nào về việc món ăn ngon hay dở. Hae Won đã định bụng sẽ tuôn ra một tràng giải thích nếu anh nói bất cứ điều gì, nhưng việc anh cố tình không hề đề cập đến Kim Jae Min khiến cậu càng bất an và bận tâm hơn. Cậu không thể đoán được anh đang có ý đồ gì. Vì Hyun Woo Jin cố tình im lặng, Hae Won lo lắng ngồi rung chân.
“Sao em cứ rung chân thế?”
“Ai, em á?”
Trước lời nói bình thản của Hyun Woo Jin, Hae Won cúi đầu nhìn xuống đôi chân đang run rẩy vô thức của mình.
“Sao chân mình lại thế này?”
Vẫn tiếp tục rung chân, Hae Won hỏi Hyun Woo Jin tại sao đôi chân của cậu lại phớt lờ tín hiệu dừng lại từ não bộ.
“Sao trông em cứ như người phạm tội thế?”
“Ai bảo em phạm tội? Em chưa từng phạm tội gì cả.”
“Những kẻ bị thẩm vấn thường run chân dữ dội như thế. Đặc biệt là những kẻ nhát gan.”
“……”
Mặc cho Hae Won trừng mắt nhìn, Hyun Woo Jin vẫn thản nhiên ăn xong bữa. Anh nhanh nhẹn dọn dẹp bát đĩa rồi đứng dậy. Anh đi vào bếp, rửa bát đĩa đã ăn rồi úp lên. Sau khi dọn dẹp mọi thứ gọn gàng, Hyun Woo Jin quay trở lại bàn ăn và cầm lấy tập tài liệu mà anh đã gạt sang một bên.
“Nếu có gì tội lỗi thì cứ nói đi. Anh sẽ nghe.”
Hyun Woo Jin nói, mắt vẫn dán vào tài liệu.
“Em không làm gì sai cả. Người lúc nãy đến là để yêu cầu em biểu diễn. Vì em cứ lờ đi không trả lời nên anh ta mới đến tận đây.”
“Không phải em đã nói rằng không có mối quan hệ nghiêm túc nào sao? Đến cả nhà em cũng biết à?”
Hyun Woo Jin vừa nhìn tài liệu vừa hỏi rành mạch, như thể không hề quan tâm đến chuyện gì. Hae Won có thể nhận ra từ hành động kỳ lạ của anh hôm nay và dáng vẻ hiện tại rằng tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào Kim Jae Min kể từ sau khi nhìn thấy anh ta, và anh vô cùng để ý đến anh ta
“……Không phải em nói cho anh ta biết, mà chắc là anh ta đã nhìn thấy địa chỉ khi em viết hợp đồng.”
“Vậy là không phải quan hệ giường chiếu gì chứ?”
Anh hỏi, mắt không hề rời khỏi tài liệu. Hae Won cụp mắt xuống, dù anh không nhìn cậu.
“Không phải thì cũng……”
“Phủ định kép không phải là thói quen ngôn ngữ tốt. Có thì nói có, không thì nói không, nói rõ ràng vào.”
“Đừng có dạy đời. Anh là thầy giáo còn em là học sinh à?” (^~^)
Vốn đã căng thẳng, khi Hyun Woo Jin ngồi thẳng lưng như vậy và dồn ép cậu bằng giọng điệu trầm thấp, Hae Won cảm thấy tim đập nhanh hơn, hơi thở cũng gấp gáp hơn, và cậu ghét cái dáng vẻ cứng đờ của mình vì điều đó, nên cậu đã phản ứng một cách gay gắt. Giống như bây giờ.
Sức ép lặng lẽ của anh có lúc thì tốt, nhưng có lúc lại khiến cậu rợn cả người. Lúc này, Hyun Woo Jin mới rời mắt khỏi tài liệu và quay sang nhìn Hae Won.
“Anhta không có ai à? Có chứ. Không có ai cần nghiêm túc à?”
“Em không có ai đến nhà cả.”
“Em đã bảo đừng đến rồi, đã bảo không thích rồi, em phải làm sao bây giờ. Có nên đến đánh cho anh ta một trận không? Vậy thì em sẽ vào tù vì tội hành hung, còn anh phải đến nhà tù thăm em. Anh biết là không thể làm tình khi đi thăm tù chứ?”