Into The Thrill - Chương 93

Sau khi ngắt cuộc gọi với bố, Hae Won yêu cầu nhân viên sân bay đưa danh thiếp. Cậu chụp ảnh danh thiếp rồi gửi cho bố, và tự mình thu dọn violin, gạt tay nhân viên Ngân hàng nhạc cụ đang cẩn thận cất nhạc cụ vào. Dù hơi trẻ con nhưng cậu muốn gọi cho Hyun Woo Jin, nếu có thể thì tống hết bọn này vào tù.

Tại sao mọi chuyện lại không thành thế này.

Vì quá bực bội và nghẹn họng, trong khi bị điều tra và nghi ngờ buôn lậu nhạc cụ đắt tiền, những suy nghĩ về Hyun Woo Jin đã biến mất khỏi đầu cậu, nhưng chẳng mấy chốc, những suy nghĩ về anh lại ùa về như thủy triều.

Cậu đã cố gặp gỡ người khác để quên anh đi, nhưng lại bị bỏ thuốc cưỡng hiếp mà trước giờ chưa từng bị, trên đường đi du lịch để quên đi thì lại bị bắt giữ vô cớ và gặp phải chuyện bẽ bàng này…

Từ khi bị Hyun Woo Jin đá, chẳng có việc gì suôn sẻ cả. Thật tồi tệ. Mọi thứ trở nên tồi tệ. Cả thể xác, tâm hồn và cuộc sống của cậu đều trở nên tồi tệ.

Để khôi phục lại tất cả, chỉ còn cách gặp lại Hyun Woo Jin. Cậu cảm thấy như tất cả sẽ được phục hồi nếu gặp lại anh. Ý nghĩ bộc phát ấy không biến mất mà chi phối toàn bộ ý thức của Hae Won.

Cậu phải gặp lại anh.

“Thật sự xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi.”

“Đến khi luật sư đến thì cứ nói chuyện với người đó nhé.”

“Nếu cậu về nhà thì chúng tôi  sẽ đưa cậu về ạ.”

“Không cần đâu.  bắt taxi là được rồi.”

Dù vậy, cậu cũng nguôi ngoai phần nào trước thái độ lịch sự xin lỗi của nhân viên. Mọi người đều đã rời đi, còn cậu thì không thể đi đâu mà phải quay trở lại sân bay, cảm giác ấy thật sự vô nghĩa. Lên taxi về căn hộ, cậu cảm thấy như mình đã trở thành một thằng ngốc. Giờ này cậu đáng lẽ đã phải bay trên bầu trời Trung Quốc rồi.

Nằm trên giường, cậu nhìn vào bức ảnh của Hyun Woo Jin mà cậu đã xóa bốn lần và khôi phục bốn lần, và khóc lóc một cách thảm hại.

Câu nói “thật sự chẳng có việc gì suôn sẻ” không hề phóng đại chút nào. Như thể ai đó đang cản trở, mỗi việc cậu cố gắng làm đều trở nên sai lệch. Vài ngày sau, cậu hướng đến Gangwon-do, nơi có khu nghỉ dưỡng của bố cậu, để quên đi cuộc sống hàng ngày bằng mọi giá.

Cậu gọi một chiếc taxi đường dài để đi, nhưng khi biết đường tắc quá, cậu tìm hiểu thì ra là do chiến dịch kiểm tra nồng độ cồn quy mô lớn nên con đường ra Gangwon-do đã trở thành một bãi đậu xe đúng nghĩa, và xe không hề nhúc nhích. Nghe tài xế taxi nói rằng khó có thể đến nơi trong ngày hôm nay, Hae Won không còn cách nào khác là phải quay xe. Một khi đã gặp phải chuyện như vậy, cậu chẳng muốn làm gì cả. Khu nghỉ dưỡng hay cái gì đó, cậu đều ghét hết.

∞ ∞ ∞

Mưa phùn.

Cậu gặp anh khi bị triệu tập đến đồn cảnh sát để làm chứng về chuyện của Tae Shin, và lúc đó cậu biết rằng người mà Tae Shin thích là Hyun Woo Jin. Chuyện đó đã là của năm ngoái rồi.

Sau đó đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Cậu gặp lại anh và đẩy anh ra, rồi rơi vào lưới tình của một người đàn ông dịu dàng và chân thành, và cậu đã thích anh.

Khi mùa thu chuyển sang đông, những người cầm ô đủ màu sắc hối hả đi lại trên đường phố.

Hae Won bước ra khỏi nhà. Cậu cứ thế đi dưới mưa. Cậu đi bộ đến căn hộ của anh trong tình trạng ướt sũng. Cậu không bấm mật khẩu mà có lẽ giờ không còn đúng nữa, mà đứng trước cửa căn hộ của Hyun Woo Jin và chờ đợi. Cậu cuối cùng cũng đang làm cái việc mà cậu đã thề là sẽ không bao giờ làm.

Cậu biết rằng anh thường xuyên thức đêm ở văn phòng, và ngay cả khi đến thì anh cũng chỉ ghé qua để tắm rửa và thay quần áo, nhưng cậu vẫn đợi. Cậu cứ đợi mãi. Chỉ cần có thể nhìn thấy anh dù chỉ một chút thôi thì cũng đủ rồi. Không cần phải gặp lại anh để làm gì cả. Chỉ muốn nhìn thấy mặt anh một lần thôi.

Cơ thể ướt mưa của cậu run lên bần bật. Cậu cảm thấy ớn lạnh. Cậu đợi đến mức môi tái mét. Cậu đợi suốt đêm. Cậu ngồi xổm trước cửa và thức trắng đêm. Cậu thiếp đi một lúc rồi cố gắng gượng mở đôi mắt nặng trĩu, nghĩ rằng mình có thể chết cóng mất.

Cái gã Hyun Woo Jin khốn kiếp đó chỉ xuất hiện sau năm giờ sáng, mở cửa thang máy ra. Nếu có tuyết rơi thì sẽ kịch tính hơn, với tuyết trắng phủ đầy đầu và vai anh, nhưng Hae Won với bộ dạng thảm hại vì ướt mưa, chỉ co ro trên hành lang căn hộ, cố gắng mở mắt nhìn anh.

Anh bước đến với vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm, mặc dù đã nhìn thấy cậu nhưng vẫn mở khóa cửa và bước vào trong.

Cánh cửa đóng sầm lại.

“……”

Vì đã lường trước được chuyện này nên Hae Won chỉ thu mình lại thành một vòng tròn, run rẩy bần bật. Tay không được lạnh, cơ thể cũng là một phần của nhạc cụ nên không được làm tổn thương tay, chân hay bất cứ bộ phận nào trên cơ thể……. Hae Won biết rõ điều đó nhưng vẫn run rẩy và giữ nguyên vị trí. Để anh chán ghét cậu đến tận cổ, để phát ngấy, để anh ghê tởm và không muốn nhìn mặt cậu nữa.

Vì đã nhìn thấy mặt anh một lần rồi, cậu sẽ đợi để nhìn thấy lần thứ hai.

Cơn buồn ngủ mà cậu không thể nào chống lại được ập đến. Cậu không còn cảm thấy cái lạnh khiến các ngón chân và ngón tay co quắp lại nữa. Hae Won vùi mặt vào đầu gối. Cậu vừa chợp mắt thì cánh cửa bật mở, và anh chửi thề rồi kéo Hae Won đứng dậy. Đôi môi tái mét run lên bần bật một cách vô thức.

“…….”

Anh cau mày nhìn cậu chằm chằm mà không nói gì, rồi kéo Hae Won vào trong. Cơ thể cứng đờ của cậu bị kéo theo. Cánh cửa đóng lại sau lưng Hae Won.

“Bò, bò, bò bằng bốn chân.”

“Em nói gì?”

Cậu run quá nên không nói được thành lời. Bên trong căn hộ tràn ngập hơi ấm mà Hae Won hằng mong ước. Hae Won cố gắng xoa dịu cơn ớn lạnh và nói.

“Em đã bò bằng bốn chân đến đây.”

“……”

“Em muốn khiến anh phát ngấy lên được mà…, phải làm sao đây?”

“……”

Anh đã không tin cậu. Anh đã chỉ trích những gì cậu đã làm. Cậu cho rằng anh đã chơi đùa với cả Tae Shin. Dù anh nói sự thật, cậu cũng không tin, và đương nhiên cậu hiểu lầm anh. Cậu cho rằng anh là người đáng bị hiểu lầm.

Cậu đã không hiểu chút nào về trái tim anh. Cậu chỉ nhìn vào những gì cậu muốn nhìn, và nghe những gì cậu muốn nghe. Cậu diễn giải mọi thứ theo những gì cậu nhìn thấy và nghe thấy. Dù có những chiếc xe mới tốt và đẹp hơn được ra mắt, cậu vẫn bỏ qua nội tâm không ham muốn vật chất của anh, người thích sự không thay đổi đến mức mua lại chiếc xe thoải mái và quen thuộc mà anh vẫn đi.

Thay vì đi theo ý muốn của bố mẹ, cậu lại cho rằng nhiệt huyết làm việc và học tập suốt đêm của anh để làm những gì anh muốn làm là sự ham muốn quyền lực.

Cậu đã không nhìn thấy sự giản dị của anh, người không quan tâm đến việc trang điểm cho vẻ bề ngoài. Hae Won chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài mà cậu muốn thấy ở anh.

Cậu đã không biết mình thích anh đến thế. Đến Hae Won cũng không hiểu rõ trái tim mình.

Cậu thích anh. Thích anh đến mức sẵn sàng quỳ gối cầu xin nếu anh muốn.

Moon Hae Won thích Hyun Woo Jin.

“Em xin lỗi, hyung.”

“……”

“Em sai rồi. Công tố viên. Tiền bối. Chú. Bô lão.”

“……”

“Em thực sự sai rồi.”

Thật xấu hổ khi nước mắt rơi lã chã. Cậu không nhớ lần cuối mình khóc vì chuyện như thế này là khi nào, nhưng gần đây Hae Won đã khóc liên tục vì Hyun Woo Jin. Những giọt nước mắt to lớn rơi xuống ướt đẫm gò má lạnh cóng.

Cậu thích anh quá nhiều nên không thể suy nghĩ một cách khách quan và logic được. Đó là một tình huống không thể không hiểu lầm. Cậu thấy oan ức nên nước mắt mới rơi lã chã như thế. Nếu ở vào vị trí ngược lại thì anh cũng sẽ hiểu lầm cậu như vậy thôi.

Anh đã đập nát xe của Lee Jin Young và làm gãy mũi anh ta, nhưng lại chia tay với Hae Won vì cho rằng cậu đã không tin anh, đã tin vào những gì mình thấy và coi anh như rác rưởi. Anh cũng có lỗi, nhưng bây giờ cậu không thể so đo những điều đó được. Cậu chỉ có một mong muốn duy nhất là níu giữ Hyun Woo Jin bằng mọi giá.

“…Em xin lỗi.”

Hae Won khó khăn lắm mới nói được. Giọng cậu nghẹn ngào và run rẩy. Những giọt nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm ngực cậu.

“Biết rồi thì thôi đi.”

“……”

“Biết rồi mà.”

“……Em xin lỗi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo