Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định
Chương 32
Bữa tối chỉ có cậu và bố. Mẹ nói không muốn ăn, còn bà đã đi ngủ sớm rồi. Bữa ăn chỉ có cơm cháy và mắm mực, đạm bạc là thế nhưng chẳng ai phàn nàn một lời.
“Mẹ toàn bỏ bữa tối thế ạ?”
“Không đâu. Tại ban ngày mẹ con ngủ nên thế. Đến lúc thèm ăn thì lại ăn ngon lành ấy chứ.”
Hee Hoon vừa mút chùn chụt chiếc đũa dính đầy gia vị đỏ au vừa đáp.
“Mẹ con có da có thịt hơn rồi phải không?”
Dù hình ảnh người mẹ cậu thoáng thấy qua khe cửa hé mở là đôi mắt trũng sâu và gò má hóp lại, Woo Seung vẫn gật đầu.
“Một ngày mẹ con vẫn ăn đủ hai bữa. Rượu thì giờ không đụng đến một giọt.”
Bàn tay cầm đũa của Woo Seung siết chặt. Nghe đến từ ‘rượu’, lồng ngực cậu bỗng cuộn lên một cảm giác nôn nao, tựa như đang phải vật lộn với cơn say khướt.
“Lần sau đưa cả Ye Jin về nữa. Bà con tuy ngoài miệng nói vậy chứ trông được gặp nó lắm đấy.”
“Sắp nghỉ hè rồi chắc nó không về đâu ạ…”
“À, phải rồi nhỉ. Tháng sau là nghỉ hè rồi.”
Kể từ khi vào đại học, Ye Jin gần như không còn bén mảng về Daejeon. Bố cho rằng con bé thật vô tình, nhưng Woo Seung phần nào lại thấu hiểu.
Bà đi lại khó khăn nên không thể tự tắm rửa nếu không có người đỡ. Mà bà lại nhất quyết không cho Hee Hoon đụng vào người, nên cuối cùng việc tắm cho bà đều đổ lên đầu Ye Jin. Hồi mẹ còn tỉnh táo, thi thoảng bà có phụ một tay, nhưng phần lớn vẫn là việc của cô em gái.
Dẫu là người nhà, nhưng việc đó nếu phải làm thường xuyên cũng chẳng dễ dàng gì, có điều vấn đề lại nằm ở chỗ bà đối xử với Ye Jin đặc biệt lạnh nhạt.
‘Sao không đi mà nhờ thằng anh quý hóa của mày ấy, cứ làm mình làm mẩy với tao làm gì!’
Bà vốn sinh ra và lớn lên ở Busan, thương con trai Hee Hoon và cháu đích tôn Woo Seung hết mực. Khi mẹ còn minh mẫn, Ye Jin ít ra còn có người bênh vực, nhưng từ ngày mẹ đổ bệnh, em ấy chẳng còn ai.
Bây giờ trong lòng Woo Seung còn có một góc cho cảm giác tội lỗi với Ye Jin, chứ hồi nhỏ thì không. Dù cả nhà thường xuyên phải nhịn đói, tình thương bà dành cho cậu vẫn dạt dào như suối nguồn không bao giờ cạn. Những điều vốn không phải là đương nhiên với Ye Jin, lại là lẽ dĩ nhiên với Woo Seung. Vì vậy, cậu đã không ngần ngại khôn lỏi, lợi dụng sự thiên vị của bà, chủ yếu là những lúc muốn chiếm máy tính lâu hơn, hay muốn được ăn thêm xúc xích trong bữa cơm.
Từ khi lớn hơn và thân thiết với Ye Jin hơn giữa hoàn cảnh gia đình chẳng mấy êm ấm, những chuyện như thế không còn xảy ra nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là những tổn thương Ye Jin phải chịu đã hoàn toàn phai nhạt.
Có lẽ vì thế mà giờ đây cậu đang phải chịu phạt. Những bất hòa không được giải quyết kịp thời dường như đã tích tụ lại, hóa thành mặc cảm tội lỗi đè nặng trong lòng cậu.
“Dù vậy con cứ thử nói với nó một tiếng xem.”
“Con sẽ hỏi thử.”
Bởi vậy, Woo Seung không dám ảo tưởng tình cảm Ye Jin dành cho mình là ‘tình anh em’ trọn vẹn. Họ thương nhau vì là gia đình, nhưng cũng chính vì là gia đình mà những cảm xúc dồn nén không được tỏ bày đã tạo thành một khoảng cách không thể lấp đầy giữa hai người.
“Nếu Ye Jin cũng về thì lâu lắm rồi cả nhà mình đưa bà ra ngoài quán trước nhà…”
Ting! Tiếng thông báo cắt ngang lời Hee Hoon. Màn hình chiếc điện thoại đặt cạnh đôi đũa chợt sáng lên. Đó là điện thoại của bố, chiếc ốp lưng silicon đã ố vàng. Ông đang múc một thìa cơm cháy lớn, liếc qua tin nhắn hiện trên màn hình rồi khựng lại.
“…Khụm.”
Ông ngượng ngùng liếc nhìn Woo Seung rồi lẳng lặng úp chiếc điện thoại xuống.
“Ăn thêm cơm cháy không con?”
Nói rồi ông đứng dậy đi về phía bếp ga. Cầm chiếc nồi bám đầy dầu mỡ cáu bẩn, bố quay lại bàn ăn. Chiếc nồi đen kịt cả đáy được đặt trước mặt Woo Seung. Ông dùng muôi múc một thìa cơm cháy đầy ắp và cho vào bát cậu.
“Thôi ạ, được rồi ạ. Con no rồi.”
“Món này ăn thì vậy chứ quay đi là đói ngay ấy mà.”
“Dạ vâng. Bố cho con một ít thôi ạ.”
“Ừ, ăn đi, ăn đi.”
Hee Hoon nhúng chiếc muôi vào nồi rồi quay về chỗ ngồi. Woo Seung lơ đãng nhìn vào quai nồi còn dính vệt bột ớt do rửa không kỹ, rồi cúi đầu xuống.
Ting, một tiếng thông báo nữa lại vang lên từ chiếc điện thoại đang bị úp.
***
Cậu chỉ ở lại Daejeon một đêm, ngay hôm sau đã lên Seoul. Hòa vào dòng người tấp nập, cậu rời ga Seoul rồi đi thẳng đến trạm tàu điện ngầm. Sân ga đông đúc lạ thường, có lẽ vì nhiều người kéo theo vali.
Nghe nói sáng nay có mưa nên không khí ẩm rít. Mới giữa tháng năm mà trời đã đột ngột nóng lên. Bản tin thời sự buổi sáng cậu xem cùng bố báo nhiệt độ cao nhất ở Seoul hôm nay là 28 độ. Chẳng biết có đúng không mà tấm lưng đeo ba lô của cậu đã bắt đầu nóng ran. Woo Seung vòng ba lô ra trước ngực rồi bước lên tàu.
Về đến nhà, cậu chỉ kịp cất đồ rồi đi làm ngay. Cậu định bụng sẽ bật máy hút ẩm trước khi đi, nhưng rồi lại thôi.
“Tôi đã nhận được thông báo trước từ Trưởng phòng Han rồi. Vâng, vâng.”
Kim Jeong Oh đang đứng giữa sảnh nói chuyện điện thoại. Thấy Woo Seung chào, anh ta chỉ gật đầu đáp lễ rồi quay đi tiếp tục cuộc gọi.
Tối thứ bảy, quán đông nghẹt tiếp viên, phòng chờ như muốn vỡ tung. Cậu len lỏi qua những đống hành lý và chân người duỗi ngổn ngang để vào góc trong cùng. Hyo Jun và Chan Il cũng ở đó.
“Anh. Chào anh.”
Trái ngược với Hyo Jun chào hỏi vui vẻ, Chan Il chỉ hờ hững cúi đầu.
“Lúc nãy em nghe nói hôm nay đặt chỗ kín hết rồi đấy ạ.”
Hyo Jun vui vẻ cười, xác nhận các phòng đều đã kín chỗ. Cậu ta vừa soi gương vừa vuốt vuốt hàng lông mày mới xăm. Dạo này cậu ta cứ làm vậy suốt vì chê màu quá đậm.
“Anh ơi, em trông giống Shin chan không.”
Chan Il ngồi bên cạnh bồi thêm một câu, “Ừ, Shin chan chuẩn luôn đấy.”
“Người ta bảo một tuần sau màu sẽ nhạt đi, ài, chết tiệt. Bao giờ nó mới nhạt đây.”
“Hình như nhạt hơn rồi đấy.”
“Thật ạ?”
Hyo Jun tin sái cổ lời an ủi, rồi vui vẻ nói rằng mình cũng thấy nó nhạt đi một chút thật. Tâm trạng thay đổi xoành xoạch như trẻ con.
“Thằng đó vẫn đang thế kia à.”
Vừa lúc đó, Chan Il đang lướt điện thoại bỗng hất cằm về phía Hyo Jun, “Nhìn kìa.” Ở đó, Hyung Ho đang run chân bần bật, cắn móng tay cái đến nham nhở. Có lẽ vì bồn chồn không yên nên sắc mặt cậu ta cũng tệ hại.
“Nghe nói nó đốt hết tiền rồi.”
“Cậu nghĩ chỉ đốt tiền thôi à.”
Câu chuyện mà Chan Il hóng được và kể lại quả thực gây sốc. Vì thua lỗ do đầu tư coin, cậu ta đã phải bán cả chiếc xe mới mua chưa được bao lâu.
Bảo sao một thời gian dài cậu ta không ló mặt đến quán, vậy mà từ hôm qua lại xuất hiện. Tiền bạc cạn kiệt, cậu ta đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Nó nướng vào bao nhiêu?”
“400 triệu.”
“Bốn… trăm triệu?”
Nghe nói ban đầu cậu ta cũng ăn được một ít từ coin. Thế nên mới liều vay nặng lãi để đập thêm vào, ai ngờ thị trường sập nên mới ra nông nỗi này.
“Nó vay ở chỗ đó đấy. Trưởng phòng Han. Đúng là điên rồi.”
Woo Seung cũng nghe danh Trưởng phòng Han đã lâu. Cậu nhớ lại hồi còn làm ở tòa chính, có lần định xin tạm ứng thêm tiền, một người anh quản lý khá thân đã thật lòng khuyên cậu, rằng có túng thiếu đến mấy cũng đừng bao giờ vay tiền của Trưởng phòng Han.
Hyung Ho đã túng thiếu đến mức nào mà phải tìm đến cả Trưởng phòng Han chứ.
“Này, này. Đừng nhìn. Chạm mắt là nó lại lải nhải vay tiền đấy.”
Chan Il rùng mình như thể gặp phải ôn dịch. Nghe lời, Woo Seung vừa định dời mắt đi thì lại vô tình chạm phải ánh mắt của Hyung Ho. Cậu ta lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi rồi sải bước về phía này.
“A, chết tiệt. Toang rồi. Chạm mắt rồi.”
Hyo Jun khẽ cau mày. Nhưng mục tiêu của Hyung Ho không phải là cậu ta.
“Anh. Nghe nói anh được giám đốc bao nuôi à.”
Woo Seung ngây người nhìn Hyung Ho đang đứng trước mặt mình. Mãi một lúc sau cậu mới hiểu được lời cậu ta vừa nói.
“…Hả?”
Hyung Ho nhăn mặt lại một cách sốt ruột.
“Tôi hỏi là anh được giám đốc bao nuôi đúng không.”
Cậu ta lặp lại y nguyên câu nói lúc trước, không sai một từ. Nhưng người thực sự ngạc nhiên trước câu nói đó lại là Hyo Jun.
“Này, Shin Chan Il!”
Cậu ta trừng mắt nhìn Chan Il.
“Gì chứ. Thì đúng là bao nuôi còn gì.”
“Đã bảo không phải mà!”
Hyo Jun hết nhìn Chan Il rồi lại nhìn Woo Seung, tỏ ra lúng túng. Lúc này Woo Seung mới hiểu ra lý do tại sao Hyung Ho lại nhắc đến chuyện bao nuôi.
“Anh, em thật sự chỉ nói với mỗi Shin Chan Il thôi. Thật đấy, em thề,”
“Khi nào giám đốc đến quán?”
Lời của Hyo Jun và Hyung Ho vang lên cùng lúc. Trái với Hyo Jun còn đang ngơ ngác, Hyung Ho đã hỏi thẳng vào vấn đề.
“Hôm nay giám đốc có đến không?”
“…Tôi không biết.”
Woo Seung thực sự không biết, nên ngoài câu trả lời đó ra, cậu không thể nói gì khác.
“Ha.”
Cậu ta thở hắt ra một tiếng đầy vẻ thất vọng, rồi nhìn Woo Seung chằm chằm bằng đôi mắt trũng sâu mệt mỏi.
“Cái chuyện bao nuôi ấy tôi đéo quan tâm đâu. Nên là chỉ cần cho tôi biết khi nào giám đốc đến thôi.”
Cậu ta bồn chồn liếm môi. Nhưng đôi môi khô khốc chỉ vừa được thấm nước bọt đã nứt nẻ trở lại.
“Tôi thật sự không biết. Anh ấy cũng chưa từng nói với tôi là có đến hay không.”
“…Aiss, chết tiệt.”
Cậu ta thô bạo dùng nắm tay ấn mạnh vào hốc mắt. Dù đột nhiên bị chửi rủa, Woo Seung vẫn không thể nói gì. Bầu không khí Hyung Ho tỏa ra thật sự quá khác thường.
“Nếu, nếu biết tôi sẽ báo ngay. Nhưng tôi thật sự không biết.”
“Thôi được rồi, địt mẹ.”
Cậu ta quay lưng đi cùng với một câu chửi thề tục tĩu.
“Oa, nó điên rồi à!”
Hyo Jun nổi giận thay cho Woo Seung, nhưng Hyung Ho đã ra khỏi phòng chờ. Cánh cửa đóng sầm lại, các tiếp viên bắt đầu xì xào bàn tán về cậu ta. Những câu chuyện nghe được vẫn là về chiếc xe và coin. Trong số đó cũng có những người hả hê vì cậu ta gặp chuyện.
“Chắc là ruột gan như lửa đốt rồi. Nghe nói từ thứ Tư giám đốc đã không đến quán. Tiền thì đang cần gấp~.”
Chan Il vừa nói, ngón cái vẫn lướt thoăn thoắt trên màn hình. Mắt tên dán chặt vào game, đảo liên tục từ trái sang phải.
“Gặp giám đốc để làm gì chứ?”
Một tiếp viên khác đứng cạnh hóng chuyện, ló đầu vào hỏi. Chan Il nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
“Thằng ngu. Mày không biết lần trước nó làm việc vặt cho giám đốc rồi được thưởng một đống tiền à? Chẳng phải nó dùng tiền đó để mua con BMW sao.”
“À, đúng rồi. Nhưng mà việc vặt gì thế?”
“Tao cũng đéo biết. Cút mẹ mày đi.”
Gã kia quay đi, thuật lại y nguyên những gì Chan Il nói cho đám bạn. Woo Seung nhìn Chan Il đã lại dán mắt vào game, rồi lân la bắt chuyện.
“Chan Il à. Nhưng mà tôi không được bao nuôi đâu.”
“Hả, có ai hỏi đâu.”
Chan Il gạt đi lời của Woo Seung với vẻ không mấy quan tâm. Chỉ có Hyo Jun đứng ngồi không yên bên cạnh, tỏ ra vô cùng áy náy.
“Em thật sự không nói là bao nuôi đâu. Anh à.”
“Tôi biết rồi. Lần sau cậu đừng, đừng nói gì nữa nhé.”
“Vâng, vâng. Aiss, Shin Chan Il. Cái thằng chó chết này.”
Chan Il không hề nhúc nhích trước lời chửi của Hyo Jun. Dù không quen biết lâu, nhưng qua thời gian ở cùng phòng chờ, Woo Seung biết tính cách của Chan Il vốn là vậy nên cũng không để tâm. Dù sao thì lời đồn cũng luôn bị tam sao thất bản.
Và ngẫm lại thì, cũng không hẳn là bị xuyên tạc.