Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 50

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 50

Bàn tay tê rần. Nó trượt ra khỏi gối, nắm hờ rồi áp nhẹ lên đôi môi đang đều đặn phả hơi. Một lúc lâu sau, mi mắt khẽ động đậy rồi từ từ hé mở. Hàng mi đẫm nước mắt đã dính bết vào nhau.

Woo Seung đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Cậu cử động bàn tay tê cứng, đảo mắt nhìn quanh. Trong bóng tối mịt mùng, thật khó để phân biệt sự vật. Thế nhưng, cảm giác xa lạ từ tấm chăn đang chạm vào da thịt lại khiến cậu nhận ra ngay. Ngay khoảnh khắc đó, cậu giật mình ngồi bật dậy.

Chiếc giường cậu chống tay không lún sâu mà rất cứng cáp. Tấm chăn không ẩm ướt, sột soạt mà mềm mại ôm lấy làn da. Cậu lặng lẽ nhìn vết lõm trên chiếc gối mình vừa nằm đang dần phồng lại. Cơn buồn ngủ chưa tan hẳn khiến đầu óc cậu vẫn còn mơ màng.

“Ơ......”

Đúng lúc đó, một hơi thở trầm ổn vang lên gần kề. Chẳng cần tìm đâu xa, Tae Jeong đang nằm sấp ngay cạnh cậu. Hắn vùi tay dưới gối, ngủ say sưa. Chăn tuột xuống đến eo, để lộ tấm lưng trần với những khối cơ bắp cuồn cuộn đầy ấn tượng.

Mình đã ngủ quên từ lúc nào không biết…….

Woo Seung dùng lòng bàn tay day vầng trán đang đau nhói, cố lục lại ký ức.

‘Nếu cậu nói dối thì sau này chết chắc.’

Hình ảnh Tae Jeong vừa nhíu mày vừa cười thoáng qua trong đầu cậu. Và cả thứ hung khí đáng sợ đã xâm nhập vào cơ thể cậu. Dù cậu đã kêu mệt không làm nổi nữa, Tae Jeong vẫn cương quyết tiến vào thêm một lần. Cứ thế bắn thêm một lần nữa. Rồi sau đó…….

Woo Seung nhìn quanh. Không thấy đồng hồ, cậu chẳng biết bây giờ là mấy giờ. Cậu nhẹ nhàng rút chân ra khỏi chăn rồi đứng dậy. Tấm chăn tuột xuống thấp hơn, cậu bèn kéo lên đắp cho Tae Jeong đến tận cổ. Một hành động vô thức, hệt như thói quen.

Cậu dùng cổ tay day thái dương, rón rén bước đi. Phía trong đùi và giữa hông đau nhức ê ẩm.

Khi ra đến phòng khách, một cảnh tượng còn bừa bộn hơn cả lần đầu cậu đến đây hiện ra trước mắt. Cậu không dám nhìn chiếc sofa có lẽ đã loang lổ đủ thứ dịch cơ thể, vội ngoảnh đi tìm túi xách. Điện thoại nằm trong ngăn túi phía trước.

[23:46]

Nếu đi làm bây giờ, có lẽ vẫn chạy được một cuốc khách. Nhưng dù đã quyết đi làm, Woo Seung vẫn không nỡ rời đi.

‘Tôi sẽ cho cậu gấp đôi.’

Tuy không chắc chắn lắm, nhưng hắn đã nói sẽ cho gấp đôi mà…….

1 triệu won là một khoản tiền lớn hơn nhiều so với số tiền kiếm được từ việc đi làm hôm nay. Cậu quyết định đợi hắn thức dậy. Woo Seung vào phòng ngủ lấy quần áo của mình rồi đi đến phòng tắm. Tắm nước nóng xong bước ra, cảnh tượng hỗn độn trong phòng khách lại khiến lòng cậu không yên. Quả nhiên, trên chiếc sofa nhung vẫn còn loang lổ những vệt bẩn sẫm màu. Vì sofa màu xám đậm nên những vết ố trắng đã khô lại càng thêm nổi bật.

“A......”

Cậu định thấm nước vào khăn lau thử, nhưng lại sợ làm hỏng nên không dám đụng vào. Cậu chỉ dọn sơ qua đống gối và quần áo vương vãi. Cậu đóng nắp hộp pizza đang mở toang, rồi đặt nó cùng mấy lon nước lên bàn bếp cạnh bồn rửa. Sau đó, cậu ngồi xổm xuống gấp nốt tấm chăn dưới sàn.

“Làm gì đấy?”

Một giọng nói khàn đặc vang lên từ phía sau. Cậu quay lại thì thấy Tae Jeong chỉ mặc độc chiếc quần thể thao, vừa vò mái tóc rối vừa đi về phía cậu.

Woo Seung vội vàng gấp chăn, để nó gọn sang một bên sofa. Rồi cậu ngượng ngùng đan hai tay vào nhau. Phải mau nhận tiền rồi đi làm, nhưng mở miệng đòi tiền trực tiếp thế này thật khó xử.

Hắn đi lướt qua Woo Seung vào bếp. Hắn lấy một chai nước khoáng từ tủ lạnh, tu một hơi cạn sạch rồi ném vào bồn rửa. Keng, chiếc chai rỗng va vào thành bồn rồi rơi xuống. Khi quay lại chỗ tủ lạnh, ánh mắt hắn khựng lại trước hộp pizza và mấy lon nước được dọn gọn gàng cạnh bồn rửa.

“……”

Hắn liếc nhìn Woo Seung qua cánh cửa tủ lạnh đang mở. Khóe môi hắn thoáng nhếch lên rồi lại hạ xuống ngay.

Hắn mở tủ lạnh. Lấy ra một hộp salad rồi quăng xuống bàn. Hắn lấy nĩa xúc ăn luôn mà chẳng cần thêm nước sốt. Trong lúc ăn, mắt hắn vẫn dán vào Woo Seung. Cái dáng ngồi co ro, cứ lén lút liếc nhìn sang đây rõ ràng là có chuyện muốn nói. Và Tae Jeong thừa biết đó là chuyện gì.

Hắn đặt mạnh chiếc nĩa xuống rồi rời khỏi bếp. Cảm nhận được ánh mắt của Woo Seung dõi theo, hắn đi vào phòng ngủ. Hắn cầm điện thoại lên, gọi thẳng cho Jun Seok.

― Vâng, thưa giám đốc.

“Jun Seok à, rửa xe xong chưa?”

Hắn bước ra phòng khách rồi ngồi phịch xuống ghế sofa. Hắn vừa bóp cái cổ mỏi nhừ vừa nhìn Woo Seung. Cậu giật mình, vội quay mặt đi.

“Tiện đường thì mua hamburger qua đây.”

― Vâng, tôi biết rồi ạ.

“À, khoan đã.”

― Vâng.

Tae Jeong dùng chân huých nhẹ vào người Woo Seung. Gương mặt trong trẻo lại quay về phía hắn. Vành mắt vốn hay ửng đỏ mỗi khi làm tình, giờ lại trắng bệch.

“Ăn gì?”

“Dạ?”

“Hamburger ăn loại nào.”

Tae Jeong nói thêm, “McDonald's.” Đôi mắt tròn xoe khẽ đảo một vòng rồi nhìn thẳng vào hắn.

“Tôi ăn burger bulgogi ạ.”

“Mua một cái burger bulgogi. Theo set. Ừm, cỡ lớn.”

Nghe câu trả lời sẽ đến trong vòng 20 phút, hắn cúp máy. Hắn duỗi người nằm dài trên sofa.

Tiếng hiệu ứng game nhanh chóng lấp đầy phòng khách tĩnh lặng. Âm thanh phát ra từ điện thoại của Tae Jeong.

Woo Seung lén nhìn hắn đang cầm ngang điện thoại, chăm chú chơi game. Vầng trán hắn liên tục nhíu lại rồi giãn ra, thỉnh thoảng lại khẽ chửi thề. Nhìn thế này mới ra dáng bạn đồng niên. Ở quán bar hắn cũng hay chơi game, nhưng có lẽ do không gian nên lúc đó trông không giống người cùng tuổi.

“……”

Woo Seung rời mắt khỏi hắn, nhìn vào điện thoại của mình. Cậu vào trang web trung tâm dạy lái xe mà Ye Jin gửi qua tin nhắn để xem học phí. Cậu đọc đi đọc lại dòng chữ ‘800 nghìn won’ rồi vuốt màn hình để thoát ra.

Bíp, bíp boong. Nghe tiếng hiệu ứng game vui nhộn, cậu lại nghịch điện thoại. Chẳng có game nào cài sẵn nên cũng chẳng có gì để nghịch. Thực ra, chiếc điện thoại này đến chơi game cũng là một điều xa xỉ. Mới cầm một lúc mà mặt lưng đã nóng ran. Woo Seung nén tiếng thở dài, đặt điện thoại xuống sàn.

Khoảng 15 phút sau, chuông báo xe vào cổng vang lên và một lát sau Jun Seok đã đến nhà. Anh ta đưa túi đồ ăn cho Tae Jeong rồi lập tức rời đi. Cái vẻ cứng nhắc, răm rắp tuân lệnh đó khiến Woo Seung nhớ lại chính mình lúc nói chuyện điện thoại với Tae Jeong ở trạm xe buýt. Nghĩ mình cũng cùng một giuộc, cậu bất giác nở một nụ cười cay đắng.

Hắn ngồi trên ghế sofa, lấy hamburger từ trong túi giấy ra.

“Lại đây.”

Hắn tinh nghịch chép miệng "chít chít", hệt như đang gọi chó. Woo Seung bỏ điệu bộ lúng túng, bước lại gần. Ngồi trên sofa thì bất tiện quá, nên cậu ngồi bệt xuống sàn. Hắn cũng không bảo cậu ngồi lên.

Sau khi kiểm tra bao bì hamburger, Tae Jeong lần lượt đặt hamburger, cola và khoai tây chiên trước mặt Woo Seung. Đó là cửa hàng đồ ăn nhanh mà cậu đã đến cùng Ye Jin ban ngày. Khác với lúc đó, giờ cậu đang đói nên không từ chối mà nhận lấy.

“……Tôi ăn đây ạ.”

Hắn cắn một miếng hamburger thật to rồi bật TV. Trên TV đang chiếu một bộ phim điện ảnh từng gây sốt với hơn mười triệu lượt xem từ hai năm trước.

Woo Seung cũng bóc giấy gói và cắn một miếng. Vị sốt ngọt lịm lập tức lan tỏa trong miệng. Cậu gắp liền hai miếng khoai tây chiên, rồi tu một ngụm cola.

Khi cậu ăn được nửa cái hamburger thì Tae Jeong đã xử lý xong hai cái. Woo Seung bất giác liếc nhìn hắn, thấy hơi lạ khi hắn vừa ăn hamburger lia lịa vừa dán mắt vào TV. Điều kỳ lạ là dù cắn miếng rất to, miệng hắn cũng không hề bị dính sốt.

Cậu cũng nhìn theo TV và ăn nốt phần hamburger của mình. Hamburger và khoai tây chiên đã hết, nhưng ly cola thì mới vơi đi một nửa. Lúc cậu đang dùng giấy ăn lau tay thì hắn đứng dậy. Hắn đã xử lý xong đống hamburger từ lúc nào không hay.

Hắn vào phòng ngủ rồi lại đi ra, miệng ngậm bàn chải đánh răng, tay cầm lấy điện thoại trên bàn. Hắn vừa đánh răng vừa lướt điện thoại, rồi lại biến mất vào phòng ngủ. Woo Seung cũng lặng lẽ đứng dậy, lấy đồ dùng cá nhân trong túi xách rồi vào phòng tắm. Khi cậu đánh răng xong bước ra, hắn đã nằm ườn trên sofa. Tóc mái còn ướt sũng, có lẽ hắn chỉ tắm qua loa.

Nghĩ đến vết bẩn còn lại trên ghế sofa, lẽ ra không nên nằm như vậy……. Nhưng cậu đâu ở vị thế có thể bảo hắn ngồi dậy, đành làm như không thấy.

“……”

Cậu ngây người nhìn hắn đang gối đầu lên tay nghịch điện thoại, rồi lại xem đồng hồ. Đã quá nửa đêm.

Woo Seung có thứ cần nhận từ hắn, và cậu không thể rời đi trước khi nhận được nó. Số tiền học phí trên trang web của trung tâm lúc nãy đúng là 800 nghìn won như lời Ye Jin nói. Nếu nhận được 1 triệu won từ hắn, cậu có thể đăng ký học ngay.

Vừa cất đồ dùng cá nhân vào túi, cậu vừa liếc nhìn hắn. Đúng lúc đó, hắn cũng vừa rời mắt khỏi điện thoại nhìn xuống, và bốn mắt chạm nhau.

“Có gì muốn nói thì nói đi. Đừng nhìn trộm nữa.”

“A......”

Xem ra hắn đã biết cậu cứ nhìn lén nãy giờ. Woo Seung ngượng ngùng đưa tay xoa má, rồi từ từ tiến lại gần hắn.

“Giám đốc, tôi có chuyện này.”

“……”

“Cái đó, tiền thì……”

Cánh tay đang cầm điện thoại của hắn buông thõng xuống bên hông ghế sofa.

“Tiền?”

“……Vâng, tiền ạ. Cái mà anh bảo sẽ cho tôi.”

Bàn tay buông thõng bên hông ghế khẽ ngoắc ngoắc. Cứ như vậy một lúc lâu.

“À, 1 triệu won.”

Hắn lười biếng lẩm bẩm, giọng điệu như thể vừa mới sực nhớ ra.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo