Kẻ Đánh Cắp Trái Tim - Chương 60

Truyện tổng 209 chương ( 27 chương ngoại truyện ), không có lịch ra chap cố định

Chương 60

Kể từ đó, cứ cách hai ngày Woo Seung lại đến nhà Tae Jeong một lần. Mục đích của những lần ghé qua ấy chỉ có một.

“Haa……”

Dương vật ướt át trượt ra khỏi khe mông căng mẩy. Tae Jeong, người vẫn đang dụi mũi vào gáy cậu và phả ra hơi thở nóng hổi, cuối cùng cũng lùi lại. Cơn mệt mỏi rã rời khiến Woo Seung không thể ngồi dậy ngay, chỉ nằm đó hổn hển thở. Rồi cậu nhận ra ánh sáng lọt qua cánh cửa hé mở đã tối đi trông thấy, bèn giật mình hỏi.

“Giám đốc. B-Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”

Gương mặt lộ rõ vẻ thỏa mãn, hắn vừa xoay cổ khởi động vừa vớ lấy chiếc đồng hồ vứt trên tủ đầu giường.

“11 giờ.”

“A…”

Cậu chống khuỷu tay, gắng gượng nâng tấm thân nặng trĩu dậy. Vừa đặt chân xuống khỏi giường, tinh dịch từ trong cậu bất chợt trào ra. Thấy cậu lúng túng khựng lại, Tae Jeong liền áp sát đến.

“Ra rồi à?”

Hắn đứng ngay trước mặt Woo Seung, vòng tay ra sau nắm lấy mông cậu. Hắn khẽ tách hai bên ra rồi dùng ngón trỏ miết dọc khe mông từ dưới lên.

“A, không, không sao đâu ạ.”

Cậu vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, kéo ra khỏi người mình. Hắn nhìn chất dịch dính nhớp trên ngón trỏ với vẻ mặt thích thú. Rõ ràng đó là tinh dịch của chính hắn, có gì mà phải nhìn với vẻ lạ lẫm đến thế chứ…

Hộp bao cao su cậu từng mua về chẳng được dùng đến cái nào, bị vứt xó đâu đó trong căn hộ bán hầm. Hắn từng bảo làm tình với đàn ông bẩn thỉu lắm cơ mà, vậy sao lại không chịu dùng bao cao su? Lần nào quan hệ xong, người khổ sở dọn dẹp hậu quả cũng là cậu, nên Woo Seung có chút ghét điểm này của hắn.

Cậu kín đáo liếc xéo hắn một cái rồi vội vã rảo bước đi. Tae Jeong dùng phòng tắm trong phòng ngủ, còn Woo Seung dùng nhà vệ sinh ở hành lang dẫn ra phòng khách. Kẻ từng keo kiệt đến hèn hạ như hắn, lạ thay, lại chẳng hề để tâm chuyện Woo Seung đi lại trong nhà. Một người hào phóng gọi đồ ăn cho cả cậu sau khi làm tình, sao lại có thể bần tiện đến thế khi dính dáng đến tiền bạc cơ chứ?

Đến lúc cậu tắm rửa, thu dọn đồ đạc của mình chuẩn bị ra về thì cũng đã gần nửa đêm.

“Về à?”

“Vâng. Tôi phải đi làm…”

Hắn, người đang nằm ườn trên sofa lướt điện thoại, hỏi lại, “Đi làm à?”. Hắn nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên.

Woo Seung chỉ khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Ngay lúc ánh nhìn chòng chọc của hắn bắt đầu khiến cậu khó chịu, Tae Jeong bèn ngồi dậy. Hắn đi về phía cậu, lướt qua Woo Seung rồi tiến thẳng ra cửa. Hắn lấy một chiếc trong chùm chìa khóa xe vứt bừa trên tủ rồi xỏ chân vào đôi dép lê da có logo của một thương hiệu cao cấp.

Lẽ nào hắn định đưa mình về? Sự tử tế bất ngờ này khiến Woo Seung không dám tin, chỉ biết đứng ngây ra nhìn hắn, chẳng biết phải làm gì.

“Không đi à?”

Chắc chắn là hắn ăn phải cái gì rồi. Woo Seung vẫn còn ngơ ngác ngay cả khi đi theo hắn xuống tận bãi đỗ xe tầng hầm. Mãi đến khi ngồi vào chiếc xe thể thao có gầm cực thấp, cậu mới dám tin là hắn đang đưa mình về thật.

Chiếc xe gầm lên một tiếng rồi vọt ra khỏi bãi đỗ xe tầng hầm. Lúc nó phóng vun vút như sắp tông sập thanh chắn, cậu giật mình ép chặt lưng vào ghế.

Dù đã gần nửa đêm đường đã vắng xe, nhưng cũng không thể cứ thế mà lạng lách chuyển làn như vậy được. Cơ thể cậu không chỉ bị quăng quật sang trái rồi sang phải, mà tim cứ thót lên rồi lại hẫng đi vì những cú tăng tốc, giảm phanh đột ngột. Nhưng mặt khác, cậu lại cảm thấy có gì đó thật phấn khích.

Chiếc xe chẳng mấy chốc đã băng qua cầu, lao vun vút rồi dừng lại trước nơi làm việc của cậu. Ngay cả việc đỗ xe của hắn cũng hết sức cẩu thả, hai bánh xe đè chéo lên vạch kẻ.

“Anh đỗ xe thế này có được không ạ?”

“Có gì mà không được.”

Hắn xuống xe trước Woo Seung. Cậu vội vã tháo dây an toàn rồi bước xuống, thấy chìa khóa xe còn cắm trong ổ nên cũng cầm lấy luôn. Cậu đi vòng qua mui xe, đến gần hắn và đưa chìa khóa ra. Hắn chỉ đứng đực ra nhìn nó.

“Anh để quên trên xe.”

Nghe câu đó, hắn nhếch mép cười rồi nhận lấy chìa khóa. Hắn xỏ ngón tay vào móc khóa, xoay tít nó rồi đi thẳng về phía trước.

Woo Seung vừa đi theo hắn vừa liếc nhìn lại chiếc xe đỗ xéo xẹo. Chiếc xe với những đường nét sắc sảo, đầy khiêu khích là thứ cả đời này Woo Seung cũng chẳng dám mơ đến. Có phải vì được ngồi lên nó nhân dịp này, hay là dư âm từ chuyến đi điên rồ vừa rồi, mà tim cậu vẫn đập rộn ràng. Khung cảnh đêm Seoul lướt qua cửa kính xe như một dư ảnh mãi chẳng phai.

Trong lúc hắn kiểm tra sổ sách và nói chuyện với Hoon Young ở phòng số 7, Woo Seung ngồi bên cạnh ăn món salad mà Hoon Young đã mua. Rau củ tươi giòn rụm, cá hồi nướng chín mềm tan trong miệng. Nhưng lòng cậu như lửa đốt nên chẳng cảm nhận được hương vị của nó. Cậu muốn nhanh chóng ra ngoài để ra làm việc, nhưng Tae Jeong mãi vẫn chưa cho cậu đi.

“...Lịch trình đánh golf với Mario ở Thai CC đã được sắp xếp, và trước khi di chuyển đến Malaysia, huấn luyện viên Song sẽ tiếp tục đồng hành.”

Hắn vừa nghe Hoon Young nói vừa dùng nĩa chọc chọc quả cà chua bi. Khác với lúc xử lý gọn lẹ pizza và hamburger, hắn gần như chẳng động đến món salad.

“Tôi định đẩy lịch xuất cảnh lên sớm hơn một chút, anh thấy sao ạ?”

“Đột ngột vậy?”

“Mario nói ba tuần nữa anh ta đi nghỉ mát với gia đình nên hỏi có thể đẩy lịch lên sớm hơn không.”

“Nghỉ mát với gia đình?”

Chiếc nĩa trượt đi, quả cà chua bi nảy lên rồi rơi xuống. Hắn đặt mạnh nĩa xuống bàn rồi bẻ cổ tay. Tiếng khớp xương kêu răng rắc nghe đến rợn người, đến mức Woo Seung đang cẩn thận xiên một miếng hạnh nhân cũng phải giật mình dừng lại.

“Bảo thằng đó đừng giở trò nữa, cứ theo lịch trình ban đầu mà làm.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

“Mà không. Dời hẳn ra sau đó luôn đi. Thằng đó lần trước cũng viện cớ kỷ niệm ngày cưới này nọ mà lải nhải mãi không thôi.”

“Vâng. Vậy tôi sẽ báo lại cho tiếp viên ngay khi lịch trình được chốt ạ.”

“Còn nữa, địt mẹ, tôi đã bảo là tôi không ăn cá hồi rồi cơ mà.”

Tae Jeong gắt lên, hỏi mua thứ này cho ai ăn thế. Hoon Young thản nhiên đáp lại như thể đã quá quen, rằng anh ta mua theo thực đơn mà huấn luyện viên gửi. Anh ta còn nói thêm rằng dù sao cũng nướng rồi.

“Aizz, cái thằng chó chết đó.”

Tae Jeong ngả đầu ra sau ghế sofa, đưa tay vuốt mặt. Rồi hắn ngồi thẳng dậy, đột nhiên nhìn Woo Seung và hỏi, “Ăn xong rồi à.” Woo Seung đang nhai hạnh nhân rôm rốp liền đặt nĩa xuống, gật đầu.

Sau khi dọn dẹp xong, cậu liếc nhìn sắc mặt hắn, lấy hết can đảm hỏi. “Bây giờ… tôi ra ngoài được chưa ạ?”

“……”

Tae Jeong không trả lời, chỉ nhìn cậu chằm chằm. Sự sốt ruột và lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng cậu. Đồng hồ đã gần điểm 1 giờ sáng. Ít nhất cậu cũng phải tiếp được một khách. Woo Seung vốn luôn đi làm rất chăm chỉ, nhưng mấy ngày nay vì đến nhà hắn mà lịch làm của cậu đã thưa đi trông thấy. Đương nhiên, thu nhập cũng giảm theo.

May mắn là những ngày đi làm, Kim Jeong Oh đều ưu ái xếp khách cho nên thu nhập của cậu cũng khá hơn, nhưng nghĩ đến khoản lãi phải trả hàng tuần thì chừng này vẫn chưa thấm vào đâu.

“Cứ để cậu ấy đi một lát đi ạ.”

Hoon Young nói với Tae Jeong bằng vẻ mặt thản nhiên. Woo Seung ngơ ngác nhìn anh ta, không hiểu sao tự dưng lại giúp mình.

“...Ừ, đi đi.”

Hắn liếc nhìn chiếc máy tính bảng rồi may mà cũng nghe theo. Woo Seung cầm theo hộp salad rỗng và túi xách, đứng dậy. Cậu cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng, đi thẳng đến phòng chờ.

“Gì đấy, thằng chó, á ha ha!”

“Này, này, đằng sau.”

“Á hộc, Hả? A…”

Cánh cửa vừa mở, mọi ánh mắt của các tiếp viên đều đồng loạt đổ dồn về phía cậu. Cậu lờ đi, bước qua giữa họ, tiến về phía ghế sofa góc phòng nơi Chan Il đang ngồi. Hôm nay cũng không thấy Hyo Jun đâu.

“Chan Il à. Hyo Jun không đến à?”

“Vâng.”

Giống như Woo Seung dạo này đi làm bữa đực bữa cái, Hyo Jun cũng ít khi xuất hiện ở quán. Hai ngày trước có chạm mặt, may là trông cậu ấy vẫn ổn nên Woo Seung cũng không quá lo lắng, nhưng mà…

Cậu định lấy điện thoại ra nhắn tin thử thì tình cờ lại có tin nhắn của Hyo Jun gửi đến.

[Anh ơi em sắp xuất cảnh rồi kkk!]

Cậu ngạc nhiên trước hai chữ “xuất cảnh” đột ngột, liền gọi điện ngay. Nhưng chuông chỉ reo được vài tiếng thì đầu dây bên kia đã ngắt máy. Cậu định gọi lại thì có tin nhắn đến ngay lập tức.

[Bây giờ không được đâu ạ ㅠㅠㅠ nhắn tin thì được]

[Cậu đi đâu thế? Tự dưng xuất cảnh là sao?]

[Em đi Thái Lan ạ kkk]

Thái Lan?

‘Lịch trình đánh golf với Mario ở Thai CC đã được sắp xếp, và trước khi di chuyển đến Malaysia thì…’

Trong thoáng chốc, lời báo cáo của Hoon Young trong phòng lúc nãy chợt vọng về trong đầu cậu. Lẽ nào đó là chuyện liên quan đến Hyo Jun?

Woo Seung định gõ vội tin nhắn hỏi cậu ta đi vì việc gì. Nhưng những tin nhắn Hyo Jun gửi liên tiếp còn nhanh hơn.

[Không phải bây giờ đâu mà khoảng 3, 4 tuần nữa ạ, nên giờ em đang học đánh golf kk]

Golf, Thai CC, đánh golf…

Nghĩ lại thì, đã có một thời gian SNS của Hyung Ho ngập tràn ảnh đi chơi ở Thái Lan.

Hyo Jun đã nói rằng tuyệt đối không thể kể về cái ‘việc vặt’ đó được. Hai ngày trước lúc gặp mặt, cậu đã gặng hỏi có thể bí mật nói cho mình biết được không, nhưng cậu ta đã từ chối với vẻ mặt rất khó xử.

[Vậy giờ cậu không đi làm nữa à?]

[Dạ không ạ, em vẫn làm kkk]

Đó là tin nhắn cuối cùng, sau đó Hyo Jun không đọc tin nhắn nữa. Cậu nắm chặt chiếc điện thoại nóng ran trong tay, liếc nhìn Chan Il.

Liệu cậu ta có nói riêng cho Chan Il biết không? Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu cậu. Dù sao thì so với mình, Hyo Jun chắc chắn thân với Chan Il hơn, người mà cậu ta vừa quen từ trước lại vừa bằng tuổi.

Nhưng thay vì hỏi Chan Il có biết Hyo Jun đang làm gì không, Woo Seung lại hỏi một câu khác.

“Chan Il.”

Đôi mắt thấp thoáng sau chiếc điện thoại của Chan Il liếc ngang liếc dọc.

“Cậu có liên lạc với Kim Hyung Ho không?”

“Kim Hyung Ho ạ?”

Chan Il nhăn mặt rồi đáp một cách thờ ơ.

“Tôi không thân với thằng đó đâu.”

“À…”

Vậy thì nên hỏi ai bây giờ. Ngoài Chan Il và Hyo Jun, cậu chẳng thân thiết với tiếp viên nào khác, mà giờ đây mọi người đều nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Cũng có những người chỉ đơn thuần tò mò về mối quan hệ giữa cậu và Tae Jeong, nhưng phần lớn đều rất bất mãn với việc Kim Jeong Oh liên tục ưu ái xếp khách cho cậu.

“Anh hỏi thằng kia xem. Nó hay đi săn gái với Kim Hyung Ho nên chắc là thân đấy.”

Lúc đó, Chan Il hất cằm về phía một người. Ở cuối hướng đó là một tiếp viên đang ngồi xổm dưới TV chọn giày.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo