Edit: Bé Nhím Làm Biếng
Nếu có sai sót mong các bạn báo cho Nhím nhé! Then kìu <333
_____________________________________
Gabriel cẩn trọng bóc lớp da và quan sát thành bụng, tiếp đó rạch phần sụn nối các xương sườn, đồng thời gạt bỏ lớp đất vùi lấp. Nội tạng đã gần như hóa lỏng do quá trình phân hủy nặng nề, khiến việc xác định bất kỳ tổn thương nào bên ngoài ở cơ và mạch máu trở thành một nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Dẫu vậy, vẫn có vài điểm mấu chốt vẫn hiện hữu. Cậu ngẩng lên, ánh mắt hướng về Anna.
“Là một bé trai thuộc giới beta, tầm chín đến mười tuổi.”
Thi thể chỉ cao chừng một mét hai. Chiếc răng cửa dưới bị mất hóa ra chỉ là do thay răng tự nhiên. Ngón tay cậu siết chặt cán dao mổ, mạnh đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
“Dường như đây là một vụ án mạng. Rất có thể cậu bé đã bị ai đó lấy đi trái tim. Còn về thời điểm tử vong...”
Cậu cúi xuống, ánh mắt quét qua thi thể lần nữa.
“Ước chừng đã khoảng hai năm.”
“Thấy chưa, tôi đã bảo đừng có gọi pháp y tới làm gì cho phiền.”
Gabriel quay đầu về phía giọng nói đầy vẻ khó chịu. Eugene đang cau mày nhìn chằm chằm, vẻ mặt không giấu nổi sự nghi ngờ.
“Bác sĩ của Hắc Vệ Binh đã kết luận là ba tháng. Thế mà cậu lại phán là hai năm? Sai lệch lớn đến thế thì còn có giới hạn nào để tin tưởng nữa không?”
“Eugene.”
"Im đi Anna, cô nghĩ Hắc Vệ Binh thiếu bác sĩ sao? Người đã thực hiện việc xác nhận thời gian tử vong, đã tốt nghiệp á khoa ở đại học Y Misnik, kinh nghiệm lẫn chuyên môn đều dày dặn."
Eugene thở hắt ra, hất mái tóc dài vướng trên trán.
"Tôi nghe nói thành tích của cậu hồi đại học chẳng khá khẩm gì, thường xuyên bỏ giờ đến mức suýt thì trượt tốt nghiệp vì ngủ quên. Đã muốn hưởng thụ thì tự lo lấy đi, gia nhập Hắc Vệ Binh mà làm phiền người khác thì để làm gì."
"Eugene, giữ mồm miệng lại đi. Anh định gây chuyện ngay trước mặt giám đốc sao? Anh có biết việc này sẽ khiến việc phối hợp với các phòng ban và khu vực khác khó khăn đến mức nào không?"
"Khó là bởi bọn họ quá ngu xuẩn, tôi có nói sai lời nào đâu?"
Hắn hoàn toàn sai. Gabriel chưa từng bỏ học, chỉ là đôi lần đến muộn vì bị cuốn vào các buổi giải phẫu. Tuy nhiên, việc giải thích những chuyện ấy với hắn ta là điều vô nghĩa.
Cậu liếc về phía anh. Klaus lúc này đang nhìn cậu với ánh mắt tò mò, khóe miệng giấu sau lớp khẩu trang. Khi Anna và Eugene vẫn còn đang cãi vã phía sau, anh dùng ngón tay kéo chiếc khẩu trang xuống. Đường nét đôi môi hiện ra trở nên rõ ràng.
"Cậu định bỏ chạy sao?"
Ánh mắt họ chạm nhau. Anh bật cười, trông chẳng khác nào vừa phát hiện ra điều gì đó vô cùng thú vị.
Gabriel cảm thấy có một cục nghẹn trong tim mình cứng lại. Klaus dường như đã đoán trước rằng cậu sẽ cụp đuôi bỏ chạy. Hệt như lần đầu họ gặp mặt, hay khi cậu từ chối lời đề nghị bói toán Arcana. Chắc hẳn trong tâm trí anh ta, Gabriel đã bị đóng mác là một kẻ hèn nhát.
Nhưng làm sao hành động của cậu có thể bị coi là chạy trốn?
Nếu không có đủ sức mạnh để thay đổi tình thế, lùi bước không phải là trốn tránh mà là cách để thích nghi, không phải là né tránh mà là vũ khí sinh tồn. Thay vì đập vỡ quả trứng vào tảng đá, luộc nó lên rồi nuốt vào bụng sẽ có lợi hơn nhiều.
Từ năm mười chín tuổi, Gabriel đã học cách nhẫn nhục bằng việc nuốt trôi những cảm xúc trào dâng trong lòng. Đôi khi là ghê tởm, đôi khi là nghi ngờ, đôi khi là bốc đồng.
Cậu không muốn sống như vậy.
Nhưng cậu phải sống.
"Anh thì biết gì về tôi?"
Nếu anh nghĩ có thể nhìn thấu người khác dễ dàng như nhìn thấy lông mèo trên quần hay một chiếc quai túi đã được sửa chữa, thì anh đã lầm.
'Hãy xem anh chịu trách nhiệm thế nào với tư cách là cấp trên đi.'
Vì chính anh đã khơi mào chuyện này, mọi tranh cãi phát sinh đều sẽ là trách nhiệm của anh. Nghĩ vậy, tâm trí đang nguội lạnh bỗng nóng lên một cách ấm lên. Trong khi đó, Eugene sau khi kết thúc cuộc tranh cãi thì chuyển ánh mắt sang Gabriel.
"Tôi đáng lẽ không nên gọi cậu đến đây. Thật lãng phí thời gian. Vậy thì..."
"Không hề lãng phí thời gian."
"Cậu vừa nói gì?"
Eugene đang quay đầu thì khựng lại, cau mày hỏi. Gabriel đứng lên, nhìn hắn với vẻ mặt trống rỗng.
"Anh đã sai."
Eugene đứng sững người trong giây lát, dường như không tin vào tai mình. Cuối cùng, một tiếng cười khẩy thoát ra khỏi miệng hắn.
“Cậu Valentine, cậu không nghe những gì tôi nói lúc nãy hả?"
"Có, tôi nghe thấy. Nhưng điều đó có ý nghĩa gì trong chuyện này?"
Bất kỳ người có quyền lực nào cũng có thể sai lầm. Gabriel có kinh nghiệm và kiến thức, dù cậu thiếu quyền lực.
Từ khi vào đại học, Gabriel đã phải đối mặt với nhiều thử thách. Cậu mất một tháng để chịu đựng cơn buồn nôn trong quá trình giải phẫu tử thi và mất một năm để ngừng nhớ lại những cảnh tượng kinh hoàng. Để đạt được điều đó, Gabriel đã vận chuyển và dọn dẹp xác chết. Cậu lau dọn phòng giải phẫu và theo chân các giám định viên pháp y.
Trong quá trình ấy, cậu không chỉ xây dựng khả năng chịu đựng, mà còn đã tỉ mỉ ghi chép lại ngay cả những lời lảm nhảm say хỉn của các giám định viên pháp y, sau đó xác minh chúng bằng cách so sánh với tài liệu trong thư viện trường. Cuốn sổ tay chứa đầy những ghi chép ấy ngay lúc này vẫn còn nằm trong túi cậu.
Dựa trên những điều đó, Gabriel hoàn toàn tự tin.
"Tốc độ phân hủy của một thi thể chậm gấp đôi trong nước và chậm gấp tám lần trong đất so với trong không khí. Vậy nên, nhân ba tháng với tám, ta được hai năm. Đó là một nguyên tắc đã được công bố trên một bài báo nước ngoài cách đây hai mươi năm."
Gabriel nhìn thẳng vào mắt Eugene.
"Anh ta đã mắc phải sai lầm rồi. Xin hãy chuyển lời này đến người đó để xác nhận lại.
Eugene, kẻ nãy giờ vẫn dõi theo Gabriel bằng ánh mắt nheo lại, lấy ra một chiếc còi từ trong áo và thổi mạnh. Trông nó giống với chiếc còi mà Gabriel đã nhận từ Klaus. Tưởng chừng sẽ cò một thứ âm thanh sắc lẻm, trái lại, Gabriel lại chẳng nghe thấy gì cả.
“Để xem ai đúng ai sai nào, tôi mong đây không phải là một sự lãng phí vô ích."
Eugene vừa nói một cách cáu kỉnh vừa chỉnh lại cặp kính. Chẳng mấy chốc, một con quạ bay vào qua cánh cửa mở đậu trên cánh tay Eugene, lắng nghe vài lời thì thầm rồi lại bay đi. Gabriel dõi theo bóng đen của đôi cánh đang vỗ.
'Chẳng lẽ cái còi của mình cũng có thể gọi quạ sao?'
Thật khó để biết có bao nhiêu con quạ như vậy đang rải rác khắp Arkham. Nhìn chằm chằm vào ô cửa trống một lúc, Gabriel chỉnh lại chiếc khẩu trang. Khi cậu quỳ xuống bên cạnh thi thể, Eugene quay đầu lại.
"Cậu đang làm gì vậy? Nếu chỉ định đùa giỡn thôi thì..."
"Chúng ta cần khâu thi thể lại."
Cậu vừa dứt lời cộc lốc, Eugene lập tức im bặt. Anna huých mạnh vào hông hắn. “Gì nữa đây?” Eugene gắt gỏng.
Klaus đưa kim chỉ cho cậu. Khi Gabriel khâu lại phần ngoài của thi thể, anh cất giọng.
"Ai đã sống trong ngôi nhà này hai năm trước?"
"Thưa giám đốc, chúng tôi vẫn chưa kiểm tra xong."
Trước lời khẳng định chắc nịch của Eugene, Klaus nhún vai. Một nụ cười nhạt thong thả nở trên môi anh.
"Nhìn như đã xong rồi mà."
Gabriel tập trung vào việc khâu vá mà không ngắt lời. Anna mở tập tài liệu cô đang cầm.
"Albert Krem, ông ấy là một doanh nhân và một nhà từ thiện nổi tiếng..."
Đọc đến đây, cô khựng lại. Khi tiếp tục thì giọng đã trầm xuống.
"Đã qua đời vào hai năm trước, hưởng thọ ba mươi tám tuổi. Nguyên nhân là do nhồi máu cơ tim."
"Còn về gia đình thì sao?"
"Có vợ và một đứa con... Một đứa con trai chín tuổi. Đứa bé đã mất ba tháng trước ông Krem."
Anna cất lời, âm sắc trĩu nặng. Gabriel đưa mắt dừng trên gương mặt vô hồn kia. Phải chăng đứa trẻ này chính là con trai ông ấy. Cậu không thể vội vàng kết luận.
"Sau đó, người vợ đã bán căn nhà và chuyển đi. Bà ấy không tái hôn."
"Bà ấy đang ở đâu?"
"Số 49 phố Pimble."
Klaus lấy đồng hồ bỏ túi ra xem giờ.
"Bây giờ là thời điểm thích hợp để đi rồi."
Đúng lúc Eugene định nói gì đó, một con quạ bay vào tầng hầm. Nó thì thầm vào tai Eugene rồi bay đi. Hắn thở dài và lườm Gabriel.
"Họ nói là đã hai năm."
Không có gì nhiều để đáp lại. Khi Gabriel vẫn im lặng, Eugene quay sang Klaus.
"Anna và tôi sẽ đi."
"Không, lời giải thích nên được thực hiện bởi một chuyên gia. Chúng tôi sẽ đi."
Klaus dùng ngón tay chỉ luân phiên giữa bản thân và Gabriel. Gabriel đột nhiên được gộp với Klaus thành "chúng tôi", ngước nhìn anh đầy ngạc nhiên.
"Chúng ta không thể đi ngay bây giờ. Sẽ có mùi..."
"Nhưng nó sẽ làm tăng thêm cảm giác chân thực, phải không?"
Klaus chỉ khẽ nhún vai, như thể chuyện đó chẳng đáng bận tâm. Có lẽ vì từng là một người lính, anh dường như đã quá quen với mùi tử khí. Dù Gabriel có nói thêm điều gì, thái độ bất biến kia cũng khó lay chuyển. Cuối cùng, Gabriel lặng lẽ tháo găng tay và khẩu trang, hướng về phía Klaus.
"Vậy xin hãy cho tôi một ít chất khử trùng."
Cậu định rửa tay thật kỹ.
Một khi quyết định đã được thông qua, mọi việc cũng nhanh chóng diễn ra chóng vánh. Klaus đón lấy tập tài liệu từ tay Anna. Trong khi Eugene cùng cô nhẹ nhàng đặt thi thể vào chiếc túi vải trắng, Gabriel thoáng khựng lại khi trông thấy Eugene với tấm lưng quay về phía mình, lặng lẽ vẽ một dấu thánh giá nhỏ lên bề mặt túi.
Eugene và Anna mỗi người giữ một bên quai, chậm rãi khiêng chiếc túi rời khỏi tầng hầm. Họ đi trước, còn Klaus và Gabriel lặng lẽ bước theo sau giữ một khoảng cách. Trên đường đi, Klaus hơi nghiêng người, hạ giọng về phía người kề bên.
"Sao cậu biết tuổi và chiều cao?"
"Chiều cao thì tôi ước tính từ răng. Giai đoạn mọc răng của trẻ con tương tự nhau theo độ tuổi. Sau giai đoạn này, răng cửa hàm trên sẽ rụng."
Đây không phải là điều mà Klaus đặc biệt quan tâm. Thay vào đó, anh ta lại lên tiếng hỏi với vẻ tò mò.
"Thật sao? Họ có dạy điều đó ở trường y không?"
Gabriel ngập ngừng trong giây lát.
"Đó không phải là một phần của bài giảng... Tôi tự tìm hiểu thôi."
"Tại sao?"
Klaus tỏ ra thực sự tò mò. Gabriel siết chặt chiếc túi của mình.
"Trẻ con không có giấy tờ tùy thân, và cha mẹ không nhận ra gương mặt con cái mình nữa."
Nếu tổn thương quá nặng nề, ngay cả người thân cũng khó nhận ra gương mặt. Trên hết, nhiều người bắt đầu bằng cách phủ nhận sự thật.
Không thể nào là con tôi. Đó không phải con tôi.
Gabriel không có nhiều lời để nói trước mặt họ. Cậu không thể thúc giục họ kiểm tra vết bớt ở mắt cá chân hay vết sẹo trên tay, nên chỉ biết chờ đợi họ bình tĩnh lại.
Gabriel muốn rút ngắn khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng ấy. Cậu muốn tìm kiếm bất kỳ thông tin nào trước để bổ sung.
“Vì thế, muốn anh xác định danh tính, trước hết phải ước lượng được độ tuổi. Từ mốc tuổi ấy, sự chênh lệch về chiều cao sẽ phụ thuộc nhiều vào dinh dưỡng và những đặc điểm riêng, nên phải cần đến những phương pháp nhận diện khác để đối chiếu.”
"Thật sao?"
Klaus khẽ nghiêng đầu.
“Cậu chăm chỉ hơn tôi tưởng. Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi.”
“Tôi chỉ đang làm công việc mình được trả công thôi.”
“Có trách nhiệm, và không bỏ chạy.”
Klaus giống như đang quan sát một sinh vật lạ lùng với cặp sừng mọc trên đầu, xen lẫn thích thú khó tả. Gabriel chau mày, cái giọng điệu ấy càng khiến cậu bực bội.
“Nếu tôi bỏ chạy thì sao?”
“Thì tôi sẽ thất vọng lắm. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ phản ứng khi bị chọc tức cơ.”
"...Anh đang nói là anh cố tình chọc tức tức tôi sao?"
"Phải."
Mắt Klaus cong lên. Gabriel trừng mắt nhìn anh.
"Có lẽ tôi đã đánh giá sai về anh."
"Không thể nào, mắt tôi rất chuẩn."
Klaus dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào mắt mình, rồi nghịch ngợm gập duỗi ngón tay như một trò chơi trẻ con.
"Đôi mắt này không chỉ để trưng cho đẹp đâu."
“......”
"Vậy nên cứ nói những gì cậu muốn, cứ làm những vẻ mặt như bây giờ ấy."
"Vẻ mặt gì cơ?”
"Một vẻ mặt nhăn nhó, trông nó đẹp lắm."