Chương 2
Không ai biết vì sao Ki Yoon Jae lại trở thành phản diện. Nguyên tác được viết dưới góc nhìn ngôi thứ nhất của nhân vật chính, nên tất cả thông tin tôi có được chỉ là những gì cậu ta phát hiện ra, và tôi không còn cách nào khác ngoài việc suy đoán từ đó.
Dù sao thì, Ki Yoon Jae sinh ra đã không có dị năng, vì vậy cậu không thể sử dụng bất kỳ năng lực đặc biệt nào.
Ngoại hình, tiền bạc, quyền lực…
Một người chưa từng thiếu thốn bất kỳ thứ gì, hẳn việc đó phải là một nỗi đau rất lớn đối với Ki Yoon Jae.
Thế là cậu ta bắt đầu tập hợp những người có năng lực.
Cá nhân tôi thấy chuyện này khá thú vị. Cậu ấy lập ra một bang hội và tự tay chiêu mộ từng người.
Điều đó có thể xảy ra là nhờ Tập đoàn Sungwoon – tập đoàn hậu thuẫn cho Ki Yoon Jae – trên thực tế đã kiểm soát cả Đại Hàn Dân Quốc.
Có gì sai với cốt truyện không à?
Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết. Một bộ tiểu thuyết hạng ba như thế…
Nếu biết trước mình sẽ xuyên sách chỉ vì buông một lời chê bai, tôi đã chẳng đọc nó rồi.
Nếu biết chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã chọn truyện khác để đọc.
…Giờ hối hận cũng muộn rồi.
‘Tới nơi rồi sao?’
Ánh sáng xám xịt bao trùm cảnh vật dần dần phai đi, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn khi những tòa nhà không còn che khuất tầm mắt nữa.
Những dãy nhà cứ thế thu nhỏ lại rồi biến mất, nhường chỗ cho những cánh đồng lúa trải dài. Và chẳng bao lâu sau, chúng tôi đến một căn nhà cổ yên tĩnh kiểu Hàn.
Tôi không biết đây là đâu, nhưng đây chính là nhà của gia đình Ki Yoon Jae…
Nói là “nhà” thì hơi khiêm tốn — phải gọi là một căn biệt thự cổ đắt đỏ, sang trọng mới đúng.
Xe dừng lại, người hầu mở cửa, tôi bước xuống. Ngay khi vừa đặt chân xuống đất, Ki Hyun Joo – người đi xe khác – liền chạy nhanh về phía tôi.
“Hôm nay mọi người đều có mặt… Tốt nhất là cậu chỉ nên trả lời ‘vâng ạ’. Đừng cứng đầu với các bậc bề trên.”
“…Biết rồi.”
Tôi cũng chẳng biết cuộc họp này để làm gì, chỉ muốn yên ổn cho qua.
Sau khi gật đầu, cô ấy còn hỏi thêm mấy lần xem tôi có thực sự hiểu không. Chỉ đến khi cô ta đi trước, tôi mới thở dài, gương mặt lộ rõ vẻ phiền.
Tôi bước theo sau cô, phía sau tôi cũng có người khác đi cùng. Tôi quay lại liếc nhìn, ngoài Jung Yi Joon – người ngồi cạnh tôi lúc nãy – thì còn có mấy người nữa.
‘Ồ…’
Chờ một lúc, những thẻ tên hiện lên phía trên đầu họ.
[Ha Eun Seo] [Ha Hyun Seo] [Kwon Jae Hyuk]
Ngoài ba cái tên đó, không có cái tên nào khác xuất hiện.
‘Có phải vì mức độ quan trọng khác nhau không?’
Trong số những người mặc vest đi theo, ba người kia là bạn thân của Ki Yoon Jae.
Họ là nhân vật phụ trong truyện gốc…
Tôi đoán những người còn lại chỉ là vai quần chúng.
Phản ứng của ba người khi tôi quay lại nhìn cũng rất khác nhau.
Ha Eun Seo giật mình vì bất ngờ, còn Ha Hyun Seo thì cười rạng rỡ.
‘Kwon Jae Hyuk…’
Cậu ta chỉ nhìn tôi chằm chằm không nói gì, nét mặt hoàn toàn không thay đổi, khiến tôi vô thức tránh ánh mắt ấy.
Khi tôi đi theo Ki Hyun Joo băng qua sân và bước vào một căn nhà riêng biệt, một cửa sổ hệ thống bất ngờ hiện ra trước mắt…
[Bạn có muốn bắt đầu hướng dẫn không?]
[Có.]
Gì thế này? Lựa chọn duy nhất là “Có”. Dù hơi bực nhưng tôi cố tình làm lơ. Tuy nhiên, hệ thống như thể ép buộc tôi, nên cuối cùng vẫn phải chọn.
‘Hướng dẫn trong game… chắc là để hỗ trợ người chơi.’
Tôi nghĩ có lẽ đây là dấu hiệu của sự trợ giúp dành cho tôi.
‘Có.’
Tôi giả vờ chỉnh lại áo, khẽ đưa tay nhấn vào lựa chọn. Dòng chữ trước mắt tan thành bụi và từ “Hướng dẫn tân thủ” xuất hiện ở một góc tầm nhìn.
[<Hướng dẫn tân thủ 1. Buổi họp gia đình> Bắt đầu.]
Ngay khi những dòng tin hệ thống hiện lên trong đầu, Ki Hyun Joo dừng bước. Nhìn cánh cửa kéo được phủ bằng giấy mỏng, cô mở miệng nói:
“Thưa các trưởng bối, Yoon Jae-nim đã đến ạ.”
Cô ấy gọi tôi là “Yoon Jae-nim”, dù tuổi cũng không chênh lệch là bao. Thực ra, Ki Hyun Joo lớn hơn Ki Yoon Jae hai tuổi… Nhưng vẫn phải dùng kính ngữ khi gọi tôi – dù là họ hàng – là vì lý do duy nhất:
‘Gia tộc chính và chi phái…’
Chỉ vì điều đó mà cô ấy thấp hơn tôi – kẻ không có dị năng – một bậc.
Không phải vì tôi giỏi hơn, mà vì tôi thuộc dòng máu chính tộc. Nhờ vậy, vị trí người thừa kế cũng tự nhiên mà đến.
‘Có lẽ vì vậy? Nên cô ấy…’
Tôi mải nghĩ ngợi, mắt nhìn mái tóc bóng mượt phía trước. Đúng lúc ấy, từ trong phòng vọng ra âm thanh không rõ là ho hay rên.
Nghe thấy tiếng đó, Ki Hyun Joo lập tức mở cửa kéo rồi nhanh chóng nép mình vào một góc, như thể bản thân không nên bị nhìn thấy.
Cánh cửa hé mở, lộ ra bàn tiệc với đồ ăn được bao quanh bởi những người trung niên và các cụ cao tuổi.
Một ông lão ngồi ở vị trí chủ tọa mỉm cười, ngay khi thẻ tên lần lượt hiện lên trên đầu mọi người trong phòng.
“Vào đi, Yoon Jae.”
Trên đầu ông lão là dòng chữ [Ki Jae Mu] – ông nội của Ki Yoon Jae, đồng thời là người đứng đầu tập đoàn này.
Tôi cúi đầu bước vào trong.
“Cháu chào ông ạ.”
“Ừ, ngồi xuống đi.”
Tôi ngồi vào chỗ trống duy nhất, đưa mắt quan sát một lượt — không thấy ai trông cùng tuổi cả.
Có lẽ họ không đủ tư cách ngồi ở đây.
Mà nghĩ lại, tôi đang ngồi đây mà…
‘Là vì Ki Yoon Jae là người thừa kế.’
Mồ hôi lạnh chảy dọc lưng tôi. Không thể tin được là tôi phải dự buổi họp này khi còn chưa quen với vai diễn Ki Yoon Jae…
Nếu họ phát hiện tôi không phải cậu ta thì sao? Mới tưởng tượng thôi đã rợn người.
Ngay lúc ấy, hệ thống lại hiện thông báo cùng âm thanh “ting” quen thuộc.
[Tôi sẽ là người cung cấp thông tin cho bạn. Thông tin có thể thu thập thông qua tiếp nhận, phân tích và suy luận.]
Tôi vừa đọc xong thì phía trên đầu ông Ki Jae Mu lại hiện thêm dòng mới.
[Chúng tôi sẽ cung cấp hướng dẫn đặc biệt giúp người chơi nắm bắt tình hình. Những từ hiện lên trên người là thông tin có liên quan đến họ. Hãy thu thập và kết hợp các từ.]
Tôi đưa mắt lướt qua các từ khóa. Sau đó, chúng biến thành thẻ bài và lơ lửng trước mặt tôi.
[Tập đoàn Sungwoon] [Người đứng đầu] [Niềm kiêu hãnh] [Hàng đầu]
‘Xem nào… Tập đoàn Sungwoon, người đứng đầu.’
Mấy từ đơn giản. Khi tôi làm theo hướng dẫn của hệ thống và lén kết hợp thông tin trong lúc giả vờ ăn, một cửa sổ mới được mở khóa.
[Từ điển nhân vật]
[Ki Jae Mu: Chủ tịch Tập đoàn Sungwoon. Là thế hệ thứ hai đã góp công lớn trong việc đưa Sungwoon trở thành một tập đoàn lớn mạnh.]
Ừm… thật ra thì, chuyện đó tôi đã biết rồi, nên tôi thử tra cứu thêm những thứ khác.
“Việc của cháu dạo này thế nào?”
Tôi hơi bối rối vì câu hỏi đột ngột ấy.
“…Dạ?”
“Cái bang hội gì đó ấy. Hình như cháu chuẩn bị xong cả rồi mà?”
Nghe đến đây, tôi cố lục lại ký ức trong truyện gốc. Không lẽ Ki Yoon Jae vẫn chưa lập bang hội?
Thực tế, chưa lâu kể từ khi những người có dị năng bắt đầu xuất hiện. Người đầu tiên thức tỉnh đã là chuyện của mười năm trước, và con số ấy ngày càng tăng, nhưng đến nay mới chỉ ba năm kể từ khi họ được biết đến rộng rãi.
Ban đầu, vì số người thức tỉnh ít ỏi nên họ là thiểu số và phần lớn bị đem ra làm thí nghiệm tại Trung tâm Nghiên cứu Khu vực 51 ở Mỹ. Những người may mắn thoát nạn thì lập ra các giáo phái dựa vào năng lực của mình để gây rối xã hội.
Vào thời điểm đó, những người có năng lực chỉ là những kẻ thấy bản thân có điểm khác thường. Dù sao thì họ cũng từng là người bình thường. Ngay cả khi nhận ra dị năng, họ hoặc sẽ bị bắt vào trung tâm nghiên cứu, hoặc chỉ dám nói với người thân cận.
Chính nhờ vậy mà Mỹ đã thành công trong việc che giấu. Trớ trêu thay, người đầu tiên công khai mình có dị năng lại chính là một cậu bé 13 tuổi người Mỹ — cậu đăng video lên mạng để làm YouTuber.
Chính phủ Mỹ hoảng hốt gỡ video, nhưng lúc ấy đã có hàng chục triệu người xem. Những người khác bắt đầu tự đứng ra công nhận năng lực, và số lượng người có dị năng bùng nổ. Chính phủ Mỹ không thể giấu được nữa.
Từ đó, cả thế giới biết đến sự tồn tại của những người dị năng, và người ta cũng phát hiện ra rằng cái gọi là sức mạnh thần thánh trong các giáo phái chỉ là năng lực siêu nhiên chứ chẳng liên quan gì đến Chúa cả.
Tuy nhiên, dù năng lực có vẻ ghê gớm, nhưng chúng chẳng so được với siêu anh hùng kiểu Superman. Các nước và công ty ban đầu có ý định đầu tư, nhưng sau lại nhận ra chẳng mấy giá trị nên bỏ cuộc. Nhờ thế, Ki Yoon Jae nắm lấy cơ hội. Khi ai cũng bỏ đi, cậu ấy gom nhặt những gì còn sót lại.
Đến khi lũ quái vật bắt đầu xuất hiện, ngoài chính phủ Mỹ ra, không có quốc gia hay bang hội nào mạnh bằng bang của Ki Yoon Jae.
‘Trừ bang Glory của Mỹ, thì bang của Ki Yoon Jae là lớn nhất.’
Dù vậy, quái vật vẫn chưa thật sự xuất hiện. Và nếu có, số lượng cũng không đủ gây nguy hiểm cho dân thường. Trong truyện gốc, mọi người chỉ nghĩ đó là heo rừng đột biến hoặc trâu bò dị dạng.
Dù thi thoảng có vài sinh vật kỳ lạ bị phát hiện, nhưng ranh giới giữa thực tế và giả tưởng vẫn rất rõ ràng. Người ta xem chúng như kiểu “quái vật hồ Loch Ness”.
Vì vậy, quan điểm lúc đó là — dù những người dị năng có vẻ mạnh, nhưng khó sử dụng hiệu quả.
Họ giống như món “xương sườn gà” — nhìn ngon đó, nhưng chẳng có bao nhiêu thịt.
Chúng ta còn chưa có quái vật để đối phó, thì đưa họ ra sân khấu làm gì?
Chính vì vậy, việc Ki Yoon Jae có thể tạo ra một bang hội gồm toàn người dị năng cũng chẳng phải chuyện gì to tát — tất cả là nhờ tình thương vô bờ bến của ông nội Ki Jae Mu. Một người cháu đích tôn, người thừa kế trẻ tuổi nói rằng muốn “chơi bang hội”, thì ông nào mà nỡ từ chối?
Khi tôi trả lời câu hỏi của ông Ki Jae Mu, ông nhìn tôi bằng ánh mắt đầy yêu thương, như thể đó là điều hiển nhiên.
Nhóm Bunz Zm
Edit: Thw
Trans: Tỏi