Lịch Đăng: Thứ 2 và Thứ 5 hàng tuần
Chương 80
“Cô muốn hỏi tôi điều gì?”
“…Về chuyện xảy ra hôm đó.”
Rachel thận trọng mở lời. Có vẻ cô ấy lo rằng việc nhắc lại chuyện cũ sẽ khiến tôi khó chịu. Dù cuộc tư vấn tâm lý của tôi được bảo mật, nhưng tôi nghĩ bên SNT hẳn cũng đã nắm được phần nào tình trạng của tôi.
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:
“Cô muốn nghe phần nào?”
“Tôi muốn nghe chi tiết hết mức có thể, từ góc nhìn của ngài Ki. Nhưng… ngài có ổn không?”
“Ổn chuyện gì?”
“…Với những người không có năng lực, đó hẳn là trải nghiệm đầy ám ảnh.”
“…”
“Chúng tôi mất ba người, chín mươi hai người bị thương từ nhẹ đến nặng. May là chỉ có ba người tử vong, nhưng… Tổng cộng có 230 người: 50 người thức tỉnh, 150 lính, 30 nhà nghiên cứu của hội Glory, và thêm nhóm của ngài Ki là bảy người. Trong 237 người, có 95 người thương vong. Con số đó… không hề nhỏ.”
Rachel uống một ngụm nước như thể cổ họng đang khô khốc, rồi đặt chai xuống bàn đánh cạch một cái. Cô thở dài thật sâu.
“Trong số 179 người không có năng lực, ngoài 40 lính thuộc đội tấn công số 1 thì gần như ai cũng hoảng sợ khi được hỏi về chuyện hôm đó. Nhiều lính nộp đơn xin giải ngũ, vài nhà nghiên cứu đã nghỉ việc. Có người giữ được bình tĩnh, nhưng trong số người không có năng lực… ngài là người đầu tiên không hề run rẩy.”
“Hmm…”
“Ngài Ki hành xử như một người có năng lực vậy.”
Tôi không trả lời. Rachel bật cười, lắc đầu như tự thấy mình đi quá xa.
“Tôi hơi lạc đề rồi nhỉ. Xin lỗi, tôi đang bị cảm xúc chi phối… Chúng ta đang nói tới đâu rồi nhỉ?”
“Giờ tới lượt tôi kể rồi. Cô muốn tôi bắt đầu từ đầu?”
“Vâng, làm ơn.”
“Ừm… lúc đó, bầu trời trở nên kỳ lạ.”
Trời nhuộm đỏ, rồi không khí như nứt ra và Dietrich từ trong đó rơi xuống. Tôi không nói gì thêm ngoài những gì mọi người đã biết—ví dụ như chuyện hắn từng là Thánh Kỵ Sĩ nhưng đã bị tha hoá. Tên của hắn thì tôi vẫn nói, vì Cookie đã gọi vài lần rồi.
“…Tôi vô thức vung dao khi thấy hắn cứ nhắm vào Hyun Joo. Tôi chỉ định hù doạ bằng con dao mà anh Jae Hyuk làm cho, nhưng không ngờ lại xuyên trúng lòng bàn tay hắn…”
Tôi thậm chí còn bịa thêm lý do cho việc con dao biến mất. May là Rachel có vẻ tin hoàn toàn những gì tôi nói. Trong lúc tiếp tục giải thích, tôi còn bịa ra một câu chuyện cho Cookie. Nhưng rồi Rachel bỗng hỏi:
“Ngài có biết gì về con quái vật đó không?”
“Không. Tôi chưa từng thấy con vật ấy trước đây. Nhưng… Dietrich gọi nó là linh thú.”
“Ha… Phải rồi. Ai cũng nói vậy. Nhưng điều quan trọng không phải nó có phải linh thú không, mà là nó đứng về phe ta hay không.”
Đúng là Cookie không thể tấn công một cách quyết liệt, cũng không thể đánh bại Dietrich như Kwon Jae Hyuk, nhưng nó không dễ dàng gục ngã trước những đòn của hắn, điều đó khiến chính phủ Mỹ không khỏi lo lắng.
Nếu Cookie là kẻ thù, thì mọi kế hoạch khám phá bên trong cổng sẽ sụp đổ.
Còn nếu Cookie đã thoát ra ngoài cổng, lại càng rắc rối. Cookie đủ mạnh để chọi lại thanh kiếm của Dietrich bằng những tia năng lượng khác hẳn con dê vô hại từng xuất hiện trước đó. Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Tất nhiên, Cookie không phải kẻ địch, nhưng…
‘Người ta lo là phải, vì vẫn chưa rõ Cookie không phải phe đối nghịch. Thêm nữa, nó còn quen biết Dietrich và có lúc như đang bảo vệ hắn.’
“Tôi từng nghĩ con vật đó là người quen của ngài Ki.”
“Thật sao?”
Tôi giật mình. Dù không biểu lộ ra ngoài, nhưng nổi hết da gà. Cô ấy biết kiểu gì?
‘Không lẽ… cô ta đọc được suy nghĩ mình?’
Tôi hơi căng thẳng, nhưng cố giữ nét mặt thản nhiên. Có lẽ chỉ là cảm giác của cô ta. Rachel khẽ cười, như thể biết tôi đang nghĩ gì.
“Không có khả năng đó đâu. Chỉ là lúc con vật ấy xuất hiện cũng chính là lúc ngài đang gặp nguy hiểm. Có thể chỉ là trùng hợp.”
“Gì cơ?”
Rachel không hề có mặt tại hiện trường. Thế mà cô ấy lại rút điện thoại ra. Tôi bắt đầu nghi ngờ…
“Không ai nói cho ngài về CCTV ở căn cứ à?”
“CCTV?”
“Hazel à Hazel… lúc nào cũng làm việc nửa vời! …Xin lỗi nhé, chuyện này là vì an ninh, không phải giám sát. Mong ngài thông cảm.”
Camera được lắp đề phòng trường hợp bất trắc, và khi có biến thì dùng để kiểm tra.
“Những camera khác hư hại nặng. Chỉ có cái này còn xem được.”
Rachel cuộn màn hình rồi đưa điện thoại cho tôi. Trên màn hình nhỏ hiện lên khu căn cứ. Camera gắn đâu đó phía bên trái, quay hướng lối vào.
‘Chất lượng khá tốt… may là quay từ xa.’
Tôi sợ cô ấy định đọc khẩu hình của chúng tôi. Trong video, từ cảnh Dietrich rơi xuống, chắn đạn, dùng kiếm giết người, phá toà tháp… đều được ghi lại. Cả cảnh Cookie bảo vệ người khác cũng xuất hiện rõ ràng.
‘Là thật.’
Tôi tưởng mình kín đáo, ai ngờ bị quay hết. Trong đoạn đó, Cookie bảo vệ tôi khỏi Dietrich, và cũng quay được cảnh tôi lao tới che chắn cho Cookie.
“Thế nên tôi mới thấy lạ. Không thấy con chó đâu, chẳng lẽ… nó to ra?”
“Hahaha…”
“Dù sao thì, nghe cũng khó tin thật.”
Rachel cười nhẹ, khuôn mặt lúc thì ngây thơ, lúc lại khó đoán. Không rõ cô ấy thật sự không biết, hay chỉ giả vờ không biết. Dù sao, tôi cũng không thể nói ra, nên chỉ còn cách cười gượng.
“Mà này, ngài thật sự không có năng lực sao, ngài Ki?”
“Cô cũng biết rồi còn gì.”
Tôi nhún vai. Tôi vốn là người không có năng lực, điều đó đã được kiểm chứng. Ngay lần đầu gặp, tôi từng giơ tay lên bảng kiểm tra, và không có phản ứng nào.
‘Tôi cũng không hiểu tại sao… đến giờ vẫn là một dấu hỏi.’
Có vẻ Rachel đã bớt nghi ngờ.
“Haizz… Vụ lần này bí ẩn quá. Từ danh tính của kẻ tấn công, đến việc ngài Ki có thể chắn toà tháp đổ chỉ với tấm chắn chống đạn. Nếu không phải ngài vô năng, tôi cứ tưởng ngài có năng lực gì đó…”
“Hahaha…”
Tôi chỉ biết cười. Vì tôi đã bị xác nhận là “vô năng”, nên kể cả có chết rồi sống lại, tôi cũng không thể trở thành người có năng lực. Tôi hiểu sao cô ấy lại hoài nghi như vậy.
Rachel chống cằm, ngón tay gõ nhẹ lên bàn. Một lúc sau, như nhớ ra điều gì đó, cô nói:
“À, nhắc mới nhớ. Chúng tôi thu được chút chiến lợi phẩm.”
“Chiến lợi phẩm… à, cô nói tới thanh kiếm à?”
Tôi thầm nghĩ liệu còn gì đáng gọi là chiến lợi phẩm, thì chợt nhớ ra có lẽ Rachel đang nói đến thanh kiếm mà Dietrich để lại.
“Phải. Thanh đó đấy. Ngài định bán lại cho chúng tôi chứ?”
“À… thật ra tôi không phải chủ nhân của nó nên…”
Chủ thật sự là Kwon Jae Hyuk. Nói là của tôi, nhưng không hẳn. Tôi không định giao lại dễ dàng, nên chỉ nói lửng lơ. Rachel khẽ cười:
“Phải rồi. Là chiến lợi phẩm của anh Kwon. Nhưng nếu ngài Ki lên tiếng, chắc anh ấy sẽ đưa cho thôi, đúng không?”
“Hmm…”
Cô ta nhạy thật. Biết ngay rằng Jae Hyuk sẽ nghe lời tôi. Cũng đúng, thứ gì của Kwon Jae Hyuk, thì gần như cũng là của tôi.
Chi tiết này không có trong nguyên tác. Tôi chưa nghĩ tới chuyện phải xử lý thanh kiếm thế nào. Nhưng cũng không thể tặng không được. Thế là tôi nghĩ ra một phương án:
“Nếu không bán thì… cô có muốn nghiên cứu chung không?”
“Nghiên cứu chung?”
“Ừ. Hợp tác giữa Sungwoon và SNT.”
Tôi nở nụ cười, bắt đầu tính toán. Ai đang sở hữu Sungwoon Metal? Có lẽ vẫn là Ki Jae Mu. Công ty đó hiện giờ đã tụt lại phía sau, bị các công ty con khác của Sungwoon bỏ rơi.
Thay vì để nó lụn bại, tôi có thể thu lại và đưa nó về dưới trướng hội Sungwoon.
“Tôi sẽ cử nhóm nghiên cứu của mình đến bên SNT. Cô thấy sao?”
“Gửi tới SNT ấy hả?”
Phòng nghiên cứu của SNT chắc chắn vượt trội hơn Sungwoon Metal. Tốt nhất là đưa người của mình sang học hỏi.
Rachel trầm ngâm một lúc rồi nói sẽ báo cáo, vì việc này không thuộc thẩm quyền riêng của cô.
Khoảng năm phút sau, cô quay lại.
“Được. Hợp tác đi.”
“Lựa chọn đúng đắn đấy.”
Phù. Tôi thở phào. Nếu họ từ chối, chắc cũng còn cách xoay sở trong nước, nhưng tôi sẽ tiếc mất cơ hội học hỏi công nghệ Mỹ.
Khi tôi vừa định đứng dậy, tưởng đâu đã xong chuyện, thì Rachel gọi tôi lại.
“Ngài Ki.”
“Gì vậy?”
Rachel gọi rồi lại ngập ngừng. Tôi chờ cô ấy nói tiếp.
“Là về ngài Kwon…”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit/Trans: Oreo