Kiếp Phản Diện Đoản Mệnh Của Tôi - Chương 8

Chương 8
"Vâng."

"Lý do là gì?"

Có nhất thiết phải có lý do to tát đến vậy không? Seung Hyun nhìn xuống hoa văn trên sàn phòng chủ tịch và suy nghĩ một lát. Nhưng ngay sau đó, cậu nghĩ rằng không cần thiết phải đưa ra một lý do lớn lao đến vậy, cậu ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt chủ tịch Han.

"Tôi thấy mọi thứ đều phiền phức ."

"...Cái gì?"

Nghe những lời của Seung Hyun, ông nghi ngờ lỗ tai mình và hỏi lại. Nhưng Seung Hyun không hề bận tâm mà trả lời lại.

"Tôi nghĩ rằng công việc này không phù hợp với tôi, và tôi không còn cảm thấy nhiệt huyết như trước nữa nên mọi thứ đều phiền phức. Và nữa là."

Seung Hyun ngậm miệng lại. Không cần thiết phải thông báo về việc cậu bị bệnh. Nếu làm vậy, cậu có thể bị cuốn vào những câu hỏi phiền phức.

"Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi."

"Đúng là những kẻ háo thắng thì không được việc. Lúc nào cũng đòi giao việc, đòi giao việc rồi lại giở trò ương bướng, giờ thì lại thế này. Tsk. Tặc."

Sau một thoáng bối rối, chủ tịch Han nhăn mặt và tặc lưỡi nhìn Seung Hyun. Ngay từ đầu, chủ tịch Han đã không muốn giao trọng trách cho Seung Hyun.

Một phần là vì Seung Hyun là alpha lặn, nhưng cũng vì ông có một đứa cháu trai alpha trội giỏi giang hơn Seung Hyun rất nhiều. Chủ tịch Han vốn đã không vừa mắt với những việc làm vô ích của Seung Hyun.

"Cậu sẽ bỏ hết những dự án đang làm rồi đi sao?"

"Vâng. Dù sao thì những dự án quan trọng cũng đã gần như kết thúc, và chỉ còn lại những công việc mà không có tôi thì vẫn có thể hoàn thành được."

Cứ tưởng ông ta sẽ vồ lấy cơ hội mà bảo cậu nghỉ việc, nhưng xem ra ông ta vẫn còn làm bộ giữ cậu lại đấy à. Seung Hyun nghĩ vậy và thu tầm mắt lại.

"Vả lại, giám đốc Han Tae Seong làm việc tốt hơn tôi mà. Chủ tịch cũng tin tưởng giám đốc Han hơn."

"Thì Tae Seong nó làm việc tỉ mỉ cẩn thận nên ta mới thế. Haizz, nhưng đó đâu phải lỗi của cậu. Sự khác biệt là do bẩm sinh mà ra."

Chủ tịch tặc lưỡi nói. Nếu cậu thực sự là Han Seung Hyun, thì cậu đã tức giận và uất ức lắm rồi, nhưng đối với Seung Hyun bây giờ, ông ta nói gì cũng không quan trọng.

"Ước gì ông ta nhanh chóng kết thúc câu chuyện và cho mình đi."

Khuôn mặt cậu vô thức trở nên thờ ơ, nhưng chủ tịch Han không nhìn thấy biểu cảm của Seung Hyun và tiếp tục nói những lời quen thuộc.

"Cũng may là cậu đã tỉnh ngộ ra. Cậu sẽ không từ bỏ công việc hoàn toàn chứ, kế hoạch trở lại của cậu là gì?"

"Tôi sẽ từ bỏ hoàn toàn."

"Cái gì?"

"Tôi đang nghĩ đến việc sẽ không làm gì trong vài năm tới. Dù sao thì tôi cũng không có việc gì nhất thiết phải làm."

Seung Hyun lẩm bẩm nhỏ rồi giật mình tỉnh táo lại và cười nói. Việc cậu gọi con số vài năm là để tính đến khả năng bất trắc. Nếu cậu gọi đúng 1 năm mà cậu sống lâu hơn thì lại gây ra những chuyện phiền phức khác.

"Vài năm ư... Tặc. Nếu cậu chỉ là một alpha thường thôi thì đã có những lời cầu hôn tốt đẹp rồi."

"Tôi muốn suy nghĩ về chuyện kết hôn từ từ thôi. Giám đốc Han cũng mới kết hôn năm nay mà. Tôi nghĩ rằng không cần phải vội vàng."

Seung Hyun và Tae Seong cách nhau hai tuổi. Ngay khi Han Seung Hyun nhận án tử, Seung Hyun bây giờ đã bước vào thế giới này, vì vậy Tae Seong có lẽ đã tổ chức đám cưới vào tháng trước.

"Con omega đó đúng là sinh ra trong gia đình tốt nên mới được sung sướng. Nếu ông già đó không cho đứa cháu út của mình cổ phần trong công ty dệt may thì làm sao một omega lặn tầm thường có thể gặp được người bạn đời như Tae Seong chứ. Haizz, nhưng nó cũng có khuyết điểm nên ta mới cho phép thôi."

Ông ta không phải là một con búp bê thích bới móc, Seung Hyun gần như muốn ngáp khi nghe cách nói chuyện của chủ tịch Han, ông ta chỉ mở miệng ra là chê bai người khác. Kết hôn à, đó là một câu chuyện quá xa vời đối với Seung Hyun.

"Một người sắp chết mà kết hôn thì chỉ làm hỏng cuộc đời người khác. Ờ, không đúng. Xét cho cùng thì đó cũng là hôn nhân chính trị, nếu người chồng chết sớm và nhận được thừa kế thì có khi còn có lợi hơn cả trúng số vài lần."

"Được rồi. Chà. Cậu đã tự mình cảm nhận được thực tế rồi thì ta còn nói gì được nữa. Ta sẽ chuyển những công việc còn lại cho Tae Seong, coi như cậu đã biết thế đi."

Seung Hyun suýt lạc đề thì được đưa trở lại thực tại bởi lời nói của chủ tịch Han. Cậu gật đầu như thể đã chờ đợi để nghe câu trả lời đó.

"Vâng."

"Nhưng cũng lạ đấy. Ta biết cậu là một kẻ dù chết cũng không thể buông bỏ con đường này. Không lẽ cậu đột nhiên trở thành một người khác, hay là đến lúc chết rồi?"

Chủ tịch Han đã diễn tả chính xác tình hình của Seung Hyun chỉ bằng một lời, Seung Hyun cố gắng nuốt nụ cười suýt bật ra và cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình. Đó thực sự là kiểu "đi lùi lại vớ được con bò".

"Tôi cũng ngạc nhiên khi nghe cậu dửng dưng nói rằng cậu sẽ giao công việc của mình cho Tae Seong, hay là cậu đã khôn ra rồi?"

"Tôi chỉ là quyết định sẽ không quan tâm đến chuyện của người khác nữa. Bây giờ nó là công việc tôi đã buông bỏ rồi, vậy nên nó diễn ra như thế nào cũng không còn quan trọng nữa."

Vậy nên hãy ngừng kể chuyện nhàm chán này và cho tôi đi đi. Seung Hyun nghĩ vậy và cúi đầu.

"Không có việc gì cần giải quyết, ông còn điều gì muốn nói nữa không?"

"Không. Không có gì nhưng..."

Nghe những lời của Seung Hyun, chủ tịch Han có vẻ hơi bối rối. Trước mặt ông, đó luôn là một người cháu lúc nào cũng căng thẳng và có đôi mắt tràn đầy sự kiêu hãnh.

Nhưng Seung Hyun bây giờ không những không có sự kiêu hãnh mà còn có một đôi mắt không có bất kỳ mục tiêu nào, và cậu đang thể hiện bằng cả cơ thể rằng cậu muốn ông cho cậu đi.

"Còn điều gì muốn nói nữa sao. Ta chưa từng nghe con cái mình nói những lời như vậy trước đây."

Chủ tịch Han ngơ ngác nói sau khi nhận được một sự đối xử mà ông chưa từng nhận được trong đời.

"Được rồi. Vậy thì cậu ra ngoài đi."

"Vâng. Thưa chủ tịch."

Ngay khi ông ta nói rằng cậu có thể đi, Seung Hyun cúi người chào rồi quay lưng bước đi như thể đã chờ đợi điều đó. Chủ tịch Han nhìn chằm chằm vào bóng lưng có vẻ nhẹ nhõm của cậu và lẩm bẩm.

"Không biết là ta sắp chết hay là thằng nhóc đó sắp chết nữa..."

Nhưng trái ngược với chủ tịch Han đang ngơ ngác, Seung Hyun cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Giờ thì cậu đã hoàn toàn từ bỏ chức danh của mình rồi. Cậu nghĩ rằng bây giờ cậu chỉ còn việc vui chơi mà thôi.

"Đi nghỉ dưỡng ở khách sạn vui thật đấy. Lần này mình nên đi đâu nhỉ. Nước ngoài à? Nhưng mình ghét những nơi không nói được tiếng của mình vì cảm thấy rất khó chịu. Hay là mình cứ đi đâu đó gần đây thôi? Mình cũng muốn ăn thử món omakase nữa. Còn gì nữa nhỉ..."

"Giám đốc Han. Xin hãy nói chuyện với tôi một lát."

Cậu đang hào hứng nghĩ về những kế hoạch sắp tới thì có ai đó gọi Seung Hyun lại từ phía sau. Đó là một giọng nói mà cậu chưa từng nghe trước đây, nhưng Seung Hyun có cảm giác rằng mình biết chủ nhân của giọng nói đó là ai.

"Giám đốc Han. Tôi không có gì để nói với cậu."

"Cậu đã nói chuyện gì với chủ tịch vậy?"

"Chắc cậu có nhiều nguồn tin đáng tin cậy nhỉ, chẳng lẽ tin đồn vẫn chưa đến tai cậu sao?"

Seung Hyun nhìn Tae Seong và chế nhạo. Cậu không cố ý gây sự, nhưng cậu cũng không muốn đối xử tử tế với một người công khai thể hiện sự ghét bỏ cậu.

"Đó phải là một tin đồn đáng tin cậy thì mới nói được."

Tae Seong nhăn mặt nói. Tae Seong sải bước đến gần Seung Hyun và nắm lấy cổ tay cậu.

"Có vẻ như đây không phải là chuyện có thể nói ở nơi đông người. Xin hãy nói chuyện với tôi một lát."

"Tôi không ngại nếu chuyện này bị lộ ra đâu. Và tôi cũng không có gì để nói lâu với giám đốc cả. Tôi đang trên đường đến gặp chủ tịch để bày tỏ ý định từ chức lần cuối. Chủ tịch cũng đã cho phép tôi rồi. Công việc thì..."

"Bây giờ cậu bảo tôi tin những lời đó sao? Không ai khác mà lại là Han Seung Hyun, lời của cậu sao?"

Tae Seong gầm gừ nhỏ khi tiến sát đến trước mặt Seung Hyun. Đây không phải là một chuyện lạ. Seung Hyun đã ghét Tae Seong kể từ khi anh ta bước vào dinh thự của chủ tịch Han.

Tae Seong được chủ tịch Han gọi đến vào ngày Seung Hyun phát hiện ra là alpha lặn được ba tháng. Chủ tịch Han không hài lòng với đứa cháu trai có cái đầu làm việc chăm chỉ nhưng không quá xuất sắc, đã bắt đầu tìm kiếm đứa cháu trai ngoài giá thú mà ông đã vứt bỏ sau khi biết Seung Hyun là lặn.

Việc Seung Hyun nổi điên lên khi Tae Seong được tìm thấy và đưa vào dinh thự sau ba tháng là một điều đương nhiên. Kể từ đó, sự quấy rối đã tiếp diễn không ngừng nghỉ trong gần 15 năm.

Từ những trò quấy rối nhỏ nhặt thời thơ ấu cho đến những cản trở sau khi cậu vào công ty. Seung Hyun là người luôn tập trung vào việc hạ bệ Tae Seong, như thể cậu phủ nhận sự tồn tại của anh ta vậy.

"Tôi không biết cậu đang âm mưu điều gì, nhưng hãy làm vừa phải thôi. Sẽ không ai bị lừa bởi những trò vặt vãnh của cậu đâu."

"Vậy thì cậu cứ giám sát cẩn thận xem. Xem tôi có gây ra chuyện gì hay không."

Nhưng Seung Hyun bây giờ không phải là Han Seung Hyun đó nữa. Seung Hyun giật tay ra khỏi tay Tae Seong, xoa xoa cổ tay hơi tê và phủi tay.

"Chà, dù sao thì tôi cũng không định gây chuyện nên chắc sẽ không có chuyện gì đâu."

"Tôi hy vọng rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Giám đốc Han."

Seung Hyun nói những lời chân thành rồi quay lưng bước đi. Dù sao thì cậu cũng đã nghĩ rằng cậu sẽ xung đột với Tae Seong ít nhất một lần.

"Giờ thì chỉ còn việc vui chơi thôi."

Seung Hyun rời khỏi công ty, bỏ lại Tae Seong đang ngơ ngác và vươn vai với một tâm trạng sảng khoái. Bây giờ, cuộc sống của một người giàu có thất nghiệp sẽ chính thức bắt đầu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo