Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"......"
"Bây giờ anh vẫn yêu em. Luôn luôn, không hề thay đổi."
Thấy Yeonwoo vẫn chỉ nhìn mình, Keith hạ tay đang vuốt ve má cậu xuống.
"......Dù em không nhớ ra đi chăng nữa."
Keith không cần cậu phải nhớ lại đâu.
"Tôi."
Yeonwoo nói bằng giọng run rẩy.
"Tôi không muốn ký ức về anh quay trở lại."
"Tại sao?"
Ánh mắt Keith càng trở nên u tối hơn. Bởi vì, Yeonwoo thì thầm.
"Tôi chỉ muốn yêu thôi."
Cuối cùng cậu cũng thú nhận.
"Tôi chỉ muốn có những ký ức đẹp, và yêu anh hết mình. Tôi không muốn nhớ lại những ký ức đau khổ mà anh đã mang đến..."
Nhìn Yeonwoo đang rơm rớm nước mắt, Keith hỏi.
"Anh chỉ mang đến cho em những tổn thương thôi sao?"
"......Tôi không nhớ."
"Nếu em từ bỏ vì những ký ức tồi tệ thì những ký ức tốt đẹp cũng sẽ không quay trở lại đâu?"
Thấy Yeonwoo im lặng, Keith nói tiếp một cách thành thật.
"Anh mong em sẽ quên hết những ký ức tồi tệ về anh. Nhưng anh cũng không muốn những kỷ niệm hạnh phúc của em, anh và Spencer biến mất."
"......"
"Em có thể oán hận và ghét anh."
Yeonwoo nhìn Keith với vẻ mặt do dự. Nhìn cậu đang đầy lo lắng, Keith chờ đợi.
"Nhưng."
Yeonwoo nói như thể vẫn còn những nghi ngờ chưa được giải đáp.
"Vậy tại sao lại không có mùi pheromone?"
Keith khựng lại. Như thể anh chưa từng nghĩ đến điều này. Thấy phản ứng đó, khuôn mặt Yeonwoo lại méo mó.
"Anh không có mùi pheromone mà."
Yeonwoo tiếp tục hỏi.
"Tại sao anh lại làm vậy? Bây giờ anh không còn yêu tôi nữa sao?"
"Không phải vậy."
"Vậy thì sao?"
Hà, Keith thở dài rồi trả lời.
"Vì anh đã uống thuốc ức chế."
Ban đầu Yeonwoo không hiểu gì cả. Keith giải thích cho Yeonwoo đang chỉ biết chớp mắt.
"Sau trận đấu polo, hôm em bị ngất xỉu, Steward đã nói rằng trạng thái của em không ổn định và dễ bị kích động, tốt hơn hết là nên loại bỏ pheromone. Vì có khả năng em sẽ vô thức tiết ra pheromone nên anh đã quyết định uống thuốc..."
"Anh đã uống thuốc ức chế sao? Liên tục ư?"
"Ừ. Từ ngày đó đến giờ, liên tục, cho đến sáng nay."
Keith liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi lẩm bẩm.
"Bây giờ là sáng hôm qua rồi."
Anh lại hướng ánh mắt về phía Yeonwoo, như thể không còn gì để nói nữa. Yeonwoo bối rối há hốc miệng nhìn anh.
Thuốc ức chế sao, cậu chưa từng tưởng tượng đến chuyện đó. Nhưng Keith không có lý do gì để nói dối cả. Dù sao thì chỉ cần hỏi Steward là sẽ bị vạch trần ngay, đó chỉ là việc mà những kẻ ngốc mới làm, và Keith chắc chắn không phải là một kẻ ngốc như vậy.
"Tại sao anh không hôn...?"
Trước câu hỏi mà cậu khó khăn lắm mới nghĩ ra được, lần này câu trả lời cũng đơn giản.
"Vì em đã đẩy anh ra."
"......À."
Yeonwoo nghĩ rằng mình đang biện minh nhưng vẫn không thể kiềm chế được mà nói.
"Lúc nào sau khi hôn xong anh cũng oán hận tôi nên tôi vô thức... Xin lỗi."
"Cuối cùng thì vẫn là lỗi của anh mà."
Keith thờ ơ thừa nhận sự thật. Một sự im lặng gượng gạo bao trùm không gian. "Vậy nhé", Keith lên tiếng trước.
"Vậy là tất cả những hiểu lầm đều đã được giải tỏa rồi sao? Bây giờ em có thể tin anh không?"
"......"
"Yeonwoo."
Trước sự im lặng tiếp diễn, Keith sốt ruột thúc giục bằng một giọng điệu có phần lo lắng. Yeonwoo đành nói.
"Xin lỗi."
Keith suýt nữa lại thở dài, nhưng anh kìm nén rồi hỏi.
"Sao lại không được chứ? Vẫn còn những nghi ngờ gì sao? Hay là anh lại làm sai điều gì?"
Yeonwoo vội lắc đầu.
"Không phải vậy, không phải lỗi của anh mà... Là lỗi của tôi. Anh biết mà, tôi tệ đến mức nào..."
Cậu cúi đầu và lẩm bẩm.
"Là vì Spencer."
"Spencer, tại sao lại là Spencer?"
Keith vẫn chưa hiểu và hỏi lại. "Thì là", Yeonwoo định nói, nhưng cậu chợt nhận ra. Người phải rời xa Spencer không phải là Keith mà là cậu. Khi cậu nói ra những gì mình đang nghĩ, hàng lông mày của Keith càng nhíu chặt hơn.
"Em đang nói cái gì vậy? Tại sao em không được ở bên cạnh Spencer chứ? Tại sao?"
Yeonwoo khó khăn trả lời.
"Anh cũng đã nói rằng nếu Spencer giống tôi thì sẽ rất phiền phức mà."
"Hừ", Keith tắc nghẹn rồi lập tức thốt ra.
"Ừ, em là người sẽ cho hết cả gan cả ruột để giúp đỡ người khác mà!"
"Vì tôi dâm đãng!"
Cuối cùng cả hai người cùng nói. Họ nhìn nhau.
"Em nói gì?"
"Anh nói gì?"
Lần này cả hai người cùng thốt lên và chớp mắt ngạc nhiên. Trong lúc Yeonwoo đang do dự, Keith lên tiếng trước.
"Em cũng thấy rồi đó, Spencer bị những đứa trẻ của Bailey xoay như chong chóng. Anh đã nghĩ sẽ rất phiền nếu con cứ ngây thơ tin tưởng và bị lợi dụng như vậy... Nhìn xem ai giống như thế."
Như thể muốn nói 'là em đấy', Keith nhìn chằm chằm vào mặt Yeonwoo. Khuôn mặt Yeonwoo đỏ bừng vì một lý do khác với lúc nãy. Keith im lặng như thể lần này đến lượt cậu. Yeonwoo nhận ra rằng mình đã hiểu sai lời Keith nên rơi vào một tình huống khó xử.
"Thì là, thì là."
Yeonwoo lắp bắp và ấp úng mãi rồi cuối cùng cũng thú nhận.
"Tôi, tôi vô liêm sỉ."
Keith vẫn nhíu mày và hỏi.
"Cái gì?"
Yeonwoo cắn môi rồi xin lỗi.
"Xin lỗi. ...Tôi, tôi dùng anh làm đối tượng để tưởng tượng dơ bẩn, rồi thủ dâm."
Cậu không dám nhìn lên. Keith sẽ kinh tởm và nhìn mình như thế nào đây.
Nếu mình có thể biến mất khỏi chỗ này ngay bây giờ thì mình sẽ bán cả linh hồn.
Yeonwoo thầm cầu nguyện nhưng cậu vẫn ngồi yên tại chỗ, cúi gằm mặt dưới ánh mắt im lặng của Keith. Keith im lặng một lúc lâu rồi nói.
"Vậy sao?"
Giọng nói quá đỗi nhẹ nhàng khiến Yeonwoo càng bất an hơn. Cậu thầm toát mồ hôi lạnh, Keith lại hỏi.
"Vậy thì, em đã làm gì?"
Giọng anh trầm xuống một cách kỳ lạ. Một sự im lặng khác với lúc nãy kéo dài.
"Làm gì là làm gì..."
Giọng Yeonwoo khẽ run lên. Khi cậu do dự ngước lên, khuôn mặt Keith lọt vào tầm mắt cậu. Anh nheo mắt lại và nói.
"Làm đi, trước mặt anh."
-----------------
Trong một tình huống không thể tưởng tượng được, Yeonwoo hoàn toàn ngừng thở. Vừa nãy anh đã nói gì? Bảo mình làm gì, với anh ấy?
"Yeonwoo."
Keith nghiêng đầu, nhìn Yeonwoo ở khoảng cách gần đến mức hơi thở phả vào nhau.
"Em đã có những tưởng tượng bẩn thỉu gì về anh vậy?"
Khoảnh khắc đó, tim Yeonwoo đập điên cuồng. Vội vàng bịt miệng mình lại, cậu mở to mắt và hít một hơi sâu.
"em không nói được, tuyệt đối không...!"
"Tại sao?"
Trước câu hỏi ẩn ý, Yeonwoo bịt miệng bằng cả hai tay và vội vàng lắc đầu. Keith khẽ cười và nói.
"Anh kể cho em nghe những gì anh đã tưởng tượng nhé?"
Keith ư? Nói gì cơ?
Trước Yeonwoo đang cuống cuồng chớp mắt, anh khẽ cười rồi ghé môi sát tai cậu. Bằng một giọng trầm hơn, anh thì thầm như tiếng thở.
"Anh tưởng tượng em quỳ rạp xuống như một con chó, tự mở rộng lỗ huyệt và cầu xin anh đút vào."
"......!"
Yeonwoo kinh ngạc nuốt nước bọt và cứng đờ người. Keith tiếp tục thì thầm vào tai cậu.
"Anh sẽ đeo xích chó vào cổ em. Và em chỉ được liếm cặc của anh khi anh ra lệnh. Anh sẽ mút và cắn mút đầu vú của em cho đến khi em khóc lóc van xin. Dịch nhờn chảy ròng ròng từ lỗ huyệt của em, đùi em ướt đẫm. Rồi anh sẽ dùng lưỡi liếm từ đầu gối lên dịch nhờn của em......"
Yeonwoo thở dốc và run rẩy. Hoàn toàn không phải vì sợ hãi. Vô thức khép chặt đầu gối và căng thẳng toàn thân, Yeonwoo nhận thấy Keith đưa tay ra. Bàn tay to lớn chạm vào bên ngoài đùi rồi nhẹ nhàng vuốt ve chân cậu.
Ư, hức, hừ, hít.
Những tiếng thở thô ráp bật ra từ bên trong miệng đang bị bàn tay bịt chặt. Keith từ từ vuốt ve chân Yeonwoo và tiếp tục nói.
"Lỗ huyệt của em ướt đẫm. Vội vã bảo anh đút vào. Nhưng anh sẽ không đâm thẳng vào em. Thay vào đó anh sẽ đưa lưỡi ra, đâm vào lỗ huyệt đang run rẩy của em và liếm hết từng giọt dịch nhờn đọng lại trên các nếp nhăn. Rồi chất lỏng hưng phấn sẽ tuôn ra từ bên trong em và làm ướt đẫm mặt anh......"
Hơi thở nóng rực luồn thẳng vào tai cậu. Mở to miệng và cắn mạnh vào vành tai Yeonwoo, Keith thì thầm.
"Yeonuoo."
Cách phát âm của anh hơi sai lệch khi đang cắn vào vành tai cậu.
"Ướt rồi chứ?"
Ngay sau lời nói đó, bàn tay đang vuốt ve đùi đột ngột luồn vào giữa hai chân Yeonwoo.
"......!"
Chưa kịp ngăn cản thì đôi chân đang căng thẳng tột độ đã bất lực mở ra, bàn tay Keith lập tức luồn sâu vào bên trong đùi Yeonwoo.
"Pheromone đang tỏa ra rất nhiều ngay bây giờ."
Đúng như anh nói. Phần dưới của Yeonwoo đã ướt đẫm cả quần. Cậu cố gắng khép chặt hai chân đang run rẩy vì xấu hổ, nhưng tay của Keith đang chiếm lấy vị trí đó nên không thể nào làm được. Hơn nữa, nỗ lực vô ích của Yeonwoo lại khiến kết quả trở nên tồi tệ hơn. Vuốt ve bên trong đùi, tay anh càng kích thích vị trí giữa hai chân của cậu, như thể cậu đang van xin anh làm nhiều hơn nữa.
"Yeonwoo."
Keith đưa tay ra sau gáy cậu và dịu dàng kéo cậu lại gần. Gáy cậu nóng ran khi bàn tay to lớn của anh chạm vào, Yeonwoo cảm thấy tim mình ngừng đập.
"Đến lượt em rồi."
Yeonwoo kinh ngạc nuốt nước bọt. Keith nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu bằng đầu ngón tay.
"Nói đi, em đã có những tưởng tượng bẩn thỉu gì."
"......!"
Bàn tay to lớn của Keith xoa nắn dương vật đang run rẩy của Yeonwoo qua lớp quần. Yeonwoo run rẩy và co rúm người lại, cuối cùng cũng thú nhận.
"Anh,.. cởi quần áo ra."
"Rồi sao nữa?"
Bàn tay Keith luồn vào trong áo sơ mi của Yeonwoo. Ngón tay anh chạm vào đầu vú một cách rất tự nhiên, Yeonwoo khẽ rùng mình.
"Đè em xuống......"
Keith nghiêng đầu, ghé môi vào cổ Yeonwoo. Tiếng hút da thịt vang lên, Yeonwoo rên rỉ như một cơn động kinh.
"......A!"