Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Chương 1
Ngày hôm đó mây đen vần vũ như báo hiệu cho những chuyện sắp xảy ra. Bên dưới những đám mây đen u ám như thể sắp đổ mưa lớn, trong văn phòng nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng, Emma lo lắng đứng nhìn sắc mặt của cấp trên.
[Vỡ tan! KP, bị bỏ rơi?
Tờ báo này đã phát hiện ra một cặp đôi thân mật tại một cửa hàng bán đồ người lớn vào ngày 8 vừa qua. Một trong số đó là yeonwoo, đối tác của người nổi tiếng KP, người thường xuyên xuất hiện trên các phương tiện truyền thông với hình ảnh thân mật bên con. Tuy nhiên, những bức ảnh được chụp vào ngày hôm đó lại khác với những hình ảnh trước đây, khi cậu ta một mình không có con và cùng một người đàn ông có vẻ là người bình thường xem đồ dùng người lớn rồi cùng nhau lên xe.
Theo nguồn tin, họ đã cùng nhau xem cửa hàng và chia sẻ ý kiến, mua đồ. Nhân viên cửa hàng cho biết họ trông rất thân thiết. Danh sách những món đồ họ mua bao gồm còng tay, khuyên xỏ, dương vật giả, v.v. (sẽ được hướng dẫn chi tiết ở trang khác). Danh sách mua sắm còn có một cuốn sách hướng dẫn giải thích chi tiết cách sử dụng các mặt hàng đã mua và một tạp chí người lớn mới nhất giới thiệu các tư thế khác nhau.
Theo một người trong cuộc, KP gần đây có mối quan hệ xa cách với đối tác của mình và đối tác đang cân nhắc việc ly hôn. Có lẽ người đàn ông bí ẩn kia là nguyên nhân, nhưng trong trường hợp đó, KP sẽ là người bị đối tác "cắm sừng".
Nếu KP ly hôn, vì thời gian kết hôn không quá dài nên các chuyên gia cho rằng đối tác sẽ khó nhận được nhiều tài sản. Xét đến thời gian kết hôn, số tiền bồi thường mà cậu ta có thể nhận được hiện tại là khoảng 300 triệu đô la, và nếu tiếp tục cuộc sống hôn nhân trong 7 năm nữa, con số này có thể lên tới 3 tỷ đô la, gấp mười lần. yeonwoo có khả năng sẽ có quyền nuôi con giữa hai người. Lời khuyên cho yeonwoo là, nếu mùi hương pheromone của KP không còn khiến cậu ta ghê tởm thì sao không chờ thêm 7 năm nữa?
Mặt khác, họ được cho là đã đến Tiffany và mua một chiếc vòng cổ mèo nạm kim cương trị giá 300.000 đô la......]
"Hà."
Keith thở dài chán nản trước khi kịp đọc hết những lời vô nghĩa còn lại. Bài báo chiếm trọn trang nhất một cách đường hoàng, từ đầu đến cuối toàn là vớ vẩn. Yeonwoo "cắm sừng" anh? Làm thế nào để trừng trị cái thứ rác rưởi tự xưng là bài báo này vì đã viết ra những lời vô nghĩa vô căn cứ như vậy? Từ trước đến nay anh đã nương tay vừa phải, thế mà bọn chúng không biết điều.
"À, ngài Pitman."
Emma cẩn thận gọi anh, cô đang chờ Keith đọc hết bài báo. Cô vừa lo lắng suy đoán xem cấp trên đang nghĩ gì khi nhìn chằm chằm vào những bức ảnh và bài báo do paparazzi chụp được thì chuông điện thoại reo lên. Nhìn thấy Keith dịu bớt vẻ mặt hung dữ khi kiểm tra người gọi đến trên điện thoại di động, Emma đoán được đối phương là ai.
[Keith.]
Giọng nói gấp gáp vang lên từ bên kia ngay khi cuộc gọi được kết nối. Keith mở miệng.
"Nói đi."
Trước phản ứng thờ ơ như thường lệ, Yeonwoo càng trở nên lo lắng hơn và vội vàng tiếp lời.
[Có sự hiểu lầm, Keith. Em có thể giải thích mọi chuyện.]
"Em nên làm thật tốt đấy."
Anh thoáng nghe thấy một âm thanh như thể đang nghiến răng, nhưng không thể chắc chắn. Yeonwoo lo lắng nói nhanh.
[À, em sẽ đến văn phòng ngay bây giờ. Hãy nghe em nói trước đã. Em sẽ giải thích tất cả. Ừm?]
Có thể cảm nhận được những chuyển động bận rộn như thể đang chuẩn bị ra ngoài trong khi nói chuyện. Keith trả lời một cách thờ ơ.
"Cứ từ từ đến đây, chúng ta vừa ăn trưa vừa nói chuyện."
[À, ừm. Xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh.]
"Yeonwoo."
[Ừm?]
Ngay khi cậu định cúp máy thì giọng nói phát ra khiến Yeonwoo khựng lại và hỏi lại. Keith hỏi sau một lúc im lặng.
"Chỉ cần trả lời một câu thôi. Chẳng lẽ không phải là đồ đã qua sử dụng đấy chứ?"
[Gì...... Đương nhiên không phải!]
Yeonwoo giật mình phủ nhận khi hiểu ra ý nghĩa sau vài giây. Cậu vừa bối rối vừa tức giận vì cảm thấy oan ức.
[Em đã nói là em chưa từng làm những chuyện đó rồi mà, sao có thể đã sử dụng được chứ? Ngay từ đầu là do anh muốn nên em mới bất đắc dĩ đi cùng, mà em đã thấy xấu hổ đến mức nào......!]
Nói đến đó, Yeonwoo im bặt. cậu thở dài sau vài giây im lặng.
[......Không, ngay từ đầu là do em nói dối nên em sai.]
"Em biết là tốt rồi."
Yeonwoo lại cảm thấy oan ức trước những lời nói mỉa mai không chút nể nang. Ai là người tự ý suy đoán rằng cậu có nhiều kinh nghiệm chứ.
Nhưng dù sao thì tình huống này hoàn toàn bất lợi cho Yeonwoo. Cậu đành từ bỏ việc phản đối và thay vào đó hỏi.
[......Anh có giận lắm không?]
"Đương nhiên là có giận."
Khác với lời nói, Keith lại bình thản nói thêm.
"Em phải giải thích thật kỹ đấy. Bằng nhiều cách khác nhau."
Không dám hỏi đó là những cách nào, Yeonwoo cúp máy. Keith nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc rồi đặt điện thoại xuống. Một nụ cười mờ nhạt nở trên khuôn mặt vốn đang tức giận, nhưng chính anh lại không nhận ra điều đó. Nhìn Keith như vậy, Emma vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa từ chối tưởng tượng xem anh đang nghĩ gì.
Huu.
Yeonwoo thở dài nhìn xuống điện thoại rồi hạ quyết tâm và bấm lại số. Lần này mất nhiều thời gian hơn so với lần trước. Cuối cùng đối phương cũng nhấc máy, cậu vội vàng mở miệng.
"À, Dane. Cậu khỏe không? Xin lỗi vì đã gọi đột ngột......"
[Ừ, khỏe.]
Có lẽ đang được nghỉ nên Dane trả lời bằng giọng nói ngái ngủ như vừa tỉnh dậy. Yeonwoo vừa định tiếp lời thì Dane đã ngắt lời cậu.
[Ảnh đẹp đấy.]
"Khục."
Yeonwoo bất ngờ bị nấc cụt và vội vàng bịt miệng. Cậu cuống cuồng quên mất những gì mình định nói, vội vàng nghĩ cách chọn từ ngữ.
"À, cái đó, bài báo."
[Ừ, tôi thấy rồi. Lúc đến trạm xăng thì ai cũng chỉ đọc mỗi tờ báo đó thôi.]
Yeonwoo không khỏi nhắm mắt lại và rên rỉ trước câu trả lời vẫn thản nhiên như vậy. Cuối cùng cậu đành chấp nhận và tiếp lời bằng giọng nói ủ rũ.
"tôi xin lỗi, may mà ảnh hơi mờ nên chỉ cần nói là người giống thôi chắc mọi người sẽ tin......"
[cậu nghĩ điều đó có lý không?]
Dane hỏi với giọng nói rõ ràng hơn so với lúc đầu. Đương nhiên là cậu ta sẽ tức giận rồi, Yeonwoo nghĩ. Cậu ta chỉ giúp mình thôi mà lại bị vướng vào một chuyện vô lý như vậy....... Cậu vừa định xin lỗi lần nữa thì Dane nói thêm.
[Làm gì có người đàn ông nào giỏi giang bằng tôi chứ.]
"......"
Yeonwoo nhất thời cạn lời, chỉ chớp mắt. Cậu vừa gật gù đồng ý rằng lời của Dane không sai, vừa nghĩ rằng không phải vậy mà không thể phản ứng ngay lập tức. Cậu ngập ngừng một lúc rồi cuối cùng cười gượng gạo cho qua chuyện.
"Dù sao thì tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu nên tôi gọi điện để xin lỗi. tôi thấy không có chuyện gì lớn nên tôi cũng yên tâm, nếu lỡ có phóng viên hay có chuyện phiền phức nào xảy ra thì hãy nói với tôi nhé. Tôi sẽ cố gắng làm mọi thứ trong khả năng của mình......"
Nói đến đó, cậu cẩn thận hỏi sau một tiếng thở dài.
"À, tôi xin lỗi vì đã làm phiền cậu trong tình huống này nhưng...... tôi có thể nhờ cậu thêm một việc nữa được không?"
[......]
Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua. Yeonwoo thầm quyết tâm rằng lần này Dane có lẽ sẽ nổi giận, nhưng một giọng nói lười biếng vang lên từ bên kia.
[Việc gì?]
Yeonwoo thở phào nhẹ nhõm và vội vàng trả lời.
"tôi phải giải thích tình hình cho Keith, nhưng tôi lo là...... Cậu có thể nói với anh ấy rằng hôm đó không có chuyện gì xảy ra được không......"
Giọng cậu nhỏ dần, và rồi sự im lặng bao trùm. Cậu nghe thấy một tiếng rên khẽ từ bên kia. Có lẽ Dane đang trở mình.
[Hôm nay thì không được, ngày mai nhé?]
"A!"
Yeonwoo vui mừng thốt ra một tiếng cảm thán ngắn gọn trước câu trả lời như thể đang bị làm phiền.
"Vậy thì cứ vậy nhé, vâng. Cảm ơn cậu rất nhiều, Dane. tôi sẽ không quên đâu. Nếu có thể báo đáp gì thì......"
[Để tôi nghĩ đã. Tạm biệt.]
Dane qua loa chào rồi cúp máy. Yeonwoo nhất thời bối rối, nhưng cậu trấn tĩnh lại và nhắn tin cho cậu ta. Cậu kết thúc tin nhắn bằng một lời cảm ơn và hứa sẽ mời cậu ta một bữa ăn vì đã gây phiền toái.
"bố ơi, đang làm gì vậy ạ?"
Đứa trẻ thò đầu ra từ giữa cánh cửa đang mở hé. Yeonwoo mỉm cười ôm lấy Spencer đang đi về phía mình với bộ râu trắng xóa như thể vừa uống sữa xong. Cậu lấy khăn giấy lau khóe miệng cho con, đứa trẻ hôn lên má Yeonwoo rồi hỏi.
"bố ưi, đang làm gì vậy ạ? Đi đâu vậy ạ?"
Spencer nghiêng đầu nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu khi thấy cậu đã chuẩn bị xong để ra ngoài. Yeonwoo mỉm cười đáp.
"bố có chuyện muốn nói với Papa nên bố sẽ đi rồi về ngay nha. Con có thể ngoan ngoãn đợi bố được không?"
Spencer mở to mắt khi nghe thấy điều đó. Yeonwoo bất giác cảm thấy có điềm chẳng lành. Quả nhiên, Spencer tươi cười nói.
"Con cũng muốn đi."
"Ôi."
Yeonwoo bật ra một tiếng thở dài tiếc nuối. Nếu là lúc khác thì không nói, nhưng hôm nay thời điểm không được tốt cho lắm. Vì Keith hết mực chiều Spencer nên chắc chắn anh sẽ cố gắng kiềm chế cơn giận dù trong lòng đang bực bội đến đâu nếu nhìn thấy đứa trẻ.
Cậu thoáng cảm thấy bị cám dỗ, nhưng Yeonwoo lắc đầu. Trốn tránh tình huống bằng cách lợi dụng đứa trẻ như vậy là không tốt. Nếu có chuyện cần giải thích và xin lỗi thì phải làm cho đàng hoàng. Dane cũng đã nói sẽ giúp mình rồi mà.
Sau khi trấn an bản thân, Yeonwoo ngước mắt lên. Đứa trẻ vẫn đang nhìn Yeonwoo với đôi mắt long lanh đầy mong đợi. Yeonwoo cười khổ rồi hôn lên má Spencer.
"Không được đâu, Spencer."
"Ư... ưm......"
Nhìn đứa trẻ đang mím môi run rẩy như sắp khóc, Yeonwoo cảm thấy trái tim mình đã cố gắng củng cố tan thành cát bụi một cách vô nghĩa. Cậu khó khăn lắm mới nuốt trôi những lời 'ừ, chúng ta cùng đi' sắp thốt ra và mở miệng dừng lại một lúc.
"Dù con có khóc bố cũng không cho đâu."
Yeonwoo gượng cười sau khi nghiêm giọng nói.
"Lần sau bố sẽ xin phép Papa rồi chúng ta cùng đi nhé. Thay vào đó hôm nay bố sẽ về sớm, được không?"
Cậu dỗ dành bằng cách hôn lại lên má con rồi đặt con xuống. Nhìn đồng hồ, đã muộn 5 phút so với giờ đã hẹn xuất phát. Xe đã chờ sẵn ở trước cửa rồi. Cậu vội vã bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Spencer vội vàng đuổi theo cậu, dang hai tay ra.
"Bố, bố."
"Spencer, vào phòng đi."
Yeonwoo vừa quay lại vừa vẫy tay rồi khựng lại khi nhìn thấy Charles đang đứng ở sảnh. Cậu dừng bước một lát trên lan can rồi hét xuống.
"Charles, tôi xuống đây."
Charles ngước mắt lên khi nghe thấy tiếng gọi, không có phản ứng gì đặc biệt và đứng thẳng người. Yeonwoo men theo lan can và đi thẳng xuống cầu thang. Trong lúc cậu dừng lại một lát, Spencer đã đuổi kịp cậu và đột ngột lao về phía trước.
"Bố, con cũng muốn đi!"
"Spencer!"
Yeonwoo giật mình hét lên. Spencer đang hớn hở chạy thì bất ngờ vấp ngã về phía trước. Vấn đề là cậu bé vừa đến cầu thang.
"Spencer!"
Yeonwoo hét lên và dang tay ra. Cậu không nhìn thấy gì khác. Chỉ có hình ảnh cơ thể nhỏ bé của đứa trẻ từ từ bay lên không trung như một thước phim quay chậm lấp đầy tầm mắt cậu. Yeonwoo cố gắng vươn người ra túm lấy đứa trẻ.
Ơ.
Đột nhiên tầm nhìn bị đảo lộn hoàn toàn. Ngay khi cảm thấy cơ thể mình như đang lơ lửng, Yeonwoo theo phản xạ nhắm mắt lại và kéo Spencer vào lòng.
Spencer.
Cậu ôm chặt đứa trẻ và cứ thế lăn xuống. Charles đang đứng bên dưới hét lên, và rồi ý thức của Yeonwoo chìm vào bóng tối.