“Hồ gần như đã tan băng hết rồi nên chúng ta sẽ cho thuyền xuống từ buổi tập tiếp theo. Chúng ta cũng sẽ quyết định thứ tự chèo. Cậu là tuyển thủ dự bị, nhưng…”
Tôi vội vàng nói thêm vì tôi nghĩ cậu ấy sẽ nói rằng việc này không liên quan gì đến cậu ấy.
“Nếu thành tích tốt thì cậu có thể trở thành tuyển thủ chính thức mà.”
Trong khi nói, tôi thực sự nghĩ rằng điều đó là không thể. Nhưng tôi phải làm mọi cách để Lucien có thể nói nhiều hơn với tôi.
Không biết có phải cậu ấy hiểu tấm lòng tôi không mà Lucien đã trả lời với một giọng cười. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và cũng cười.
“Tớ cúp máy đây, tớ muốn nghỉ ngơi.”
Lucien nói. Giọng cậu ấy đầy mệt mỏi, nên tôi không thể giữ cậu ấy lâu hơn. Tôi nói được rồi và gửi những lời hỏi thăm sáo rỗng rằng tôi hy vọng cậu ấy sẽ sớm khỏe lại. Sau khi cúp máy, tôi đột nhiên cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh. Tôi không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Tôi cố tình thở mạnh, nhưng nó càng trở nên trống rỗng hơn. Tôi nhìn xuống chiếc điện thoại đã ngắt kết nối một lúc rồi vô thức thở dài.
Hơi… cô đơn.
Tôi nghĩ rằng tôi thích Lucien nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi nằm một mình trên giường và nhớ lại khoảng thời gian cậu ấy lẻn vào qua cửa sổ và chia sẻ pizza với tôi. Đột nhiên tôi thức giấc, mở mắt ra, nhưng cửa sổ vẫn đóng chặt và tất nhiên, nó không mở ra.
***
“Nào, tất cả đứng thẳng hàng! Vác thuyền lên cho cẩn thận, tiến lên!”
Theo chỉ thị của huấn luyện viên, chúng tôi xếp thành một hàng và vác thuyền về phía bến tàu. Đây là lần đầu tiên tôi hạ thuyền xuống nước nên tôi rất căng thẳng. Những gã đã ở trong đội chèo thuyền trước tôi cũng có vẻ căng thẳng. Có lẽ đó là sự phấn khích hơn là căng thẳng. Bởi vì cơ thể mà suốt mùa đông chỉ vận động trên máy móc trong nhà cuối cùng cũng được lên thuyền.
“Cẩn thận! Nếu thuyền bị trầy xước thì tất cả các cậu sẽ không được tham gia giải đấu đâu!”
Huấn luyện viên lại hét lên. Mọi người đều tập trung cao độ và di chuyển cơ thể một cách trật tự để hạ thuyền xuống. Tôi ngồi lên thuyền theo vị trí mà huấn luyện viên đã định sẵn, tôi là số 5.
Không tệ.
Tôi tự khen mình rằng đó là một thành tích khá tốt so với việc chỉ mới bắt đầu cách đây vài tháng. Tất nhiên, mục tiêu của tôi là trở thành số 8. Đó là vị trí đối diện trực tiếp với cox. Việc tiến lên một số không phải là một điều dễ dàng. Nhưng vì tôi đã đi xa đến mức này rồi, tôi quyết tâm phải làm được. Vì vậy, tôi đã luyện tập cả bên mạn phải và mạn trái. Để có thể tiến lên phía trước bất cứ lúc nào.
*Trong ngữ cảnh đua thuyền (rowing) , “Cox” là viết tắt của coxswain.*
“Giữ mái chèo nằm ngang!”
Huấn luyện viên lại nhấn mạnh. Mọi người đồng thanh đáp lời và điều chỉnh lại mái chèo. Thuyền bắt đầu từ từ tiến ra giữa hồ. Hôm nay chúng tôi tập trung vào việc thực tế lái thuyền trên hồ hơn là tốc độ. Nói cách khác là để lấy lại cảm giác. Tôi liếc nhìn phía trước nhưng từ vị trí của tôi, tôi hoàn toàn không nhìn thấy cox. Tôi chỉ nhìn thấy gáy to lớn của gã phía trước, tôi cố gắng che giấu sự thất vọng của mình bằng cách siết chặt cằm.
Buổi tập diễn ra suôn sẻ. Có lẽ là do hiệu quả của việc tập luyện trong suốt thời gian qua, chúng tôi phối hợp khá tốt với nhau. Huấn luyện viên ngồi trên một chiếc thuyền khác bên cạnh và thỉnh thoảng ra hiệu lệnh cho chúng tôi bằng loa phóng thanh. Những lời chỉ dẫn nhỏ nhặt như ai đó bị lệch nhịp, đổi hướng, hoặc chèo dài hơn. Tất nhiên, chi tiết cụ thể sẽ được nói riêng cho từng người khi chúng tôi trở lại sân tập. Bằng chứng là người huấn luyện viên khác đi cùng thuyền đang hăng say ghi chép điều gì đó.
Quãng đường 2 km là khá xa. Tôi đã nghĩ rằng mình đã tập luyện khá nhiều trên máy tập chèo thuyền, nhưng việc thực tế chèo thuyền trên mặt nước lại là một điều mới mẻ. Hơn hết, việc chống lại sức cản của dòng nước và chèo thuyền bằng toàn bộ cơ thể khiến tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Huấn luyện viên nhận thấy rằng chúng tôi đã quen thuộc đến một mức độ nào đó và yêu cầu chúng tôi tăng tốc. Tất cả chúng tôi như hòa làm một và chèo thuyền với tốc độ phù hợp. Trong khi thay đổi hướng theo chỉ dẫn của cox và chèo thuyền, những suy nghĩ về Emilio, không, bản thân việc suy nghĩ đã biến mất khỏi đầu tôi. Khi chúng tôi vất vả hoàn thành việc quay quanh hồ và kết thúc buổi tập, tất cả mọi người đều mệt mỏi đến mức không ai nói được gì trong một lúc.
“Nào, tất cả đã vất vả rồi. Đừng có lười biếng ra! Những điều đã kiểm tra hôm nay sẽ được chia sẻ riêng cho từng người, vì vậy hãy nắm vững tất cả…”
Huấn luyện viên vẫn đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Có lẽ không chỉ mình tôi. Sau khi khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, chúng tôi hướng từ bến tàu về sân tập theo thứ tự ngược lại so với lúc nãy. Tôi đang mệt mỏi bước đi loạng choạng thì Emilio đột nhiên thò mặt ra. Anh ấy cười tinh nghịch với tôi, người đã vô tình giật mình nuốt một ngụm khí, và nói bằng một giọng dịu dàng.
“Thế nào? Cảm giác thực sự được đi thuyền ra sao? Chắc chắn là khác với trên đất liền đúng không?”
“Ừm, thì, đúng vậy.”
Có lẽ anh ấy cảm thấy có trách nhiệm vì đã lôi kéo tôi vào môn chèo thuyền? Emilio luôn quan tâm đến tôi. Tất nhiên, tôi rất hoan nghênh sự quan tâm này của anh ấy vì tôi thích nó. Huấn luyện viên đã viết gì về tôi nhỉ? Tôi thầm tò mò. Tôi hy vọng nó không quá tệ. Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Emilio nói.
“Hôm nay cậu đã làm rất tốt, Dilly. Không biết chừng cậu sẽ sớm trở thành át chủ bài đấy?”
“Gì, thật sao?”
Đối với tôi, người đang âm thầm nuôi hy vọng trở thành số 8, đó là một câu chuyện đáng để vui mừng. Emilio cười và gật đầu.
“Tớ đã lén nhìn bảng điểm mà huấn luyện viên đã chấm, tên cậu được đánh dấu sao bên cạnh đấy. Đó là một điều rất tốt đấy.”
“Vậy à?”
“Ừ.”
Emilio tiếp tục truyền cho tôi những lời đầy hy vọng.
“Có vẻ như mọi người đang kỳ vọng rất nhiều vào cậu. Tất nhiên là tớ cũng vậy.”
Cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc vì huấn luyện viên ngay sau đó đã gọi mọi người tập trung lại. Nhưng tôi đã nghe được tất cả những gì tôi cần nghe, và tôi hài lòng với điều đó. Trong khi nghe huấn luyện viên giải thích về những điều cần lưu ý và phương hướng tập luyện trong tương lai như đã hứa, trong đầu tôi tràn ngập những tưởng tượng về việc tôi trở thành số 8 và Emilio, cox, đối diện với tôi và chèo thuyền.
♪♬♬♫♪♩♪♪……
Tôi vừa đi vừa ngân nga theo những giai điệu tự nhiên tuôn ra từ miệng mình trên đường về ký túc xá. Cơ thể tôi nặng trĩu, nhưng trái tim tôi lại vô cùng nhẹ nhàng. Tôi ngắm nhìn ánh hoàng hôn chỉ mới bắt đầu nhuộm đỏ bầu trời, một lần nữa tôi nhận ra rằng đây là mùa xuân.
Đã là tháng 4 rồi nhỉ…….
Mùa đông đã tan biến từ lâu và không khí ấm áp luôn bao trùm xung quanh tôi. Kỳ nghỉ xuân cũng đã kết thúc, và trường học đang bận rộn trở lại. Khi tôi vô tình ngẩng đầu lên trong khi mải mê với công việc, thế giới đã thay đổi.
Lucien thế nào rồi nhỉ?
Tâm trạng đang hưng phấn của tôi đột nhiên chùng xuống. Tôi nhanh chóng trở nên u sầu và bước chân chậm lại. Kể từ đó, cậu ấy đã không liên lạc với tôi. Trong đội chèo thuyền cũng không còn ai nhắc đến Lucien nữa, và họ ngầm kết luận rằng không có tuyển thủ dự bị. Ngay cả Emilio cũng không hỏi thăm về Lucien. Đương nhiên rồi, ngay cả tôi cũng gần như bỏ cuộc rồi.
Ít nhất cậu ấy cũng nên cho tôi biết cậu ấy đang sống thế nào chứ.
Tôi đã lo lắng vì lần cuối cùng tôi nghe cậu ấy nói là cậu không được khỏe, nhưng không có gì tôi có thể làm được. Tôi không thể nghe được tin tức gì về cậu ấy ở bất cứ đâu, và tôi thậm chí không thể liên lạc với cậu.
“Haaa.”
Đó là khi tôi thở dài sâu sắc một lần nữa vì cảm thấy bức bối. Có ai đó đang đứng trước cửa tòa nhà ký túc xá lọt vào tầm mắt tôi. Tôi nghi ngờ chớp mắt. Khách vào thời điểm này, chuyện gì vậy? Tôi nghĩ vậy, nhưng rồi tôi nhận ra rằng anh ta đang mặc đồng phục giống tôi.
Có lẽ là một gã sống ở tòa nhà ký túc xá khác?
Đó là một lý do hoàn toàn hợp lý. Đôi khi mọi người đến thăm tòa nhà ký túc xá khác để gặp bạn bè hoặc làm những việc tầm thường, vì vậy tôi đoán rằng gã này có lẽ cũng có lý do tương tự.
Có vẻ như cậu ta đang đợi bạn.
Vì không phải là giờ đóng cửa nên không có lý do gì để cậu ta không vào bên trong, vì vậy không có lý do nào khác ngoài việc cậu ta đang đợi ai đó. Tôi không mấy quan tâm và tiếp tục bước đi.
Khi tôi tiến lại gần hơn, hình dáng của cậu ta càng hiện rõ hơn trong tầm mắt tôi. Chiều cao có lẽ ngang tôi……? Có vẻ như vậy. Tôi vô tình đánh giá cậu ta trong khi nhìn vào bóng lưng cậu ta. Đôi vai rộng và tất nhiên, cả tấm lưng cũng khá to. Cậu ta vẫn đang trong giai đoạn phát triển nên có vẻ như cơ thể cậu ta chưa được hoàn thiện hoàn toàn, nhưng chỉ với vẻ ngoài được che giấu trong bộ đồng phục, cậu ta trông khá bảnh bao.
Mái tóc xoăn màu đậm gần như đen được cắt ngắn phía trên cổ, và phần cổ lộ ra bên dưới khá dày và dài. Có vẻ như cậu ta đã tập luyện cơ bắp khá nhiều. Tôi tự suy đoán khi nhìn vào chiếc áo khoác đồng phục có vẻ vừa vặn một cách bất thường. Bộ đồng phục được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn, và bên dưới mắt cá chân lộ ra là đôi giày bóng loáng. Với hai tay đút trong túi quần đồng phục và quay lưng lại với tôi, cậu ta trông có vẻ ổn.
Mặc dù một gã to lớn như vậy không phải là gu của tôi.
Tôi cảm thấy xấu hổ muộn màng vì đã vô ích liếc nhìn một người mà tôi không quen biết, đột nhiên cậu ta di chuyển cơ thể. Cậu ta dường như đang xem đồng hồ, cậu ta kiểm tra cổ tay trái rồi thở dài đến mức vai rung lên và thả tay xuống.
Chắc hẳn cậu ta đã đợi lâu rồi?