Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Khi Dylan cởi áo khoác ra và hỏi, mắt Lucien sáng rực lên. Như thể anh ta rất vui vì Dylan đã quan tâm đến mình.
"Sau khi em đi làm thì anh rửa bát, dọn dẹp, đi chợ, làm bánh..."
Anh ta thao thao bất tuyệt, nhưng cuối cùng những việc mà Lucien làm đều chỉ vì Dylan mà thôi. Một ngày của anh ta theo đúng nghĩa đen là chỉ xoay quanh Dylan. Buổi sáng anh ta thức dậy đánh thức Dylan, rồi trong khi Dylan tắm rửa và chuẩn bị thì anh ta làm bữa sáng.
Đó không phải là một bữa sáng đơn giản như trộn sữa với ngũ cốc mà là một bữa ăn khá đầy đặn và thịnh soạn, với bánh mì và thịt xông khói nướng, trứng bác và salad khoai tây. Lần đầu tiên Lucien làm một bữa sáng hoàn hảo như vậy, Dylan đã không khỏi bối rối. Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là kỹ năng nấu nướng của anh ta thực sự rất tốt. Hơn nữa, anh ta còn tự nướng bánh mì nữa.
Một lần, Dylan nói rằng anh ta không cần phải làm đến mức này, Lucien đã nghiêm túc đáp lại:
"Anh không có ý định cho em ăn đồ ăn do người khác làm đâu."
Sau khi nghe những lời đó, Dylan không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ ăn. Dù sao thì đằng nào bữa trưa cậu cũng sẽ ra ngoài ăn, thật là vô ích.
Tất nhiên, ban đầu Lucien cũng định làm cả cơm hộp nữa. Đương nhiên, Dylan đã nổi giận, cậu đe dọa rằng nếu anh ta làm vậy thì cậu sẽ không ăn sáng nữa, Lucien mới bất đắc dĩ nhượng bộ. Kể từ đó, hai người ăn sáng và tối cùng nhau mỗi ngày, và kỹ năng nấu nướng của Lucien ngày càng tốt hơn.
Sau khi Dylan ăn xong và đi làm, Lucien sẽ dọn dẹp, giặt giũ và lau dọn. Sau đó, anh ta đi chợ để chuẩn bị cho bữa tối Dylan sẽ ăn khi trở về và chuẩn bị bữa ăn đúng giờ. Sau khi Dylan trở về, anh ta chỉ biết lẽo đẽo theo sau Dylan. Trông anh ta như thể hoàn toàn không có cuộc sống riêng vậy.
"Anh không có việc gì để làm à? Ít nhất thì cũng đọc sách đi!"
Dylan không nhịn được mà nổi giận, Lucien cười tươi đáp:
"Việc của anh chỉ là ở bên em thôi mà."
"Haaaa..."
Kết quả lần nào cũng giống nhau, lần này Dylan cũng lại từ bỏ. Thực ra, nếu cứ để mặc thì Lucien cũng không làm phiền Dylan nhiều lắm. Anh ta chỉ ngồi thu lu một góc và lén nhìn Dylan, hoặc lặng lẽ chờ đợi cậu bắt chuyện với mình. Cậu không thể chịu đựng được cảm giác như một con chó hoang bị bỏ rơi, chỉ biết nhìn mình với ánh mắt van xin.
Không được rồi, cứ thế này thì không xong.
Vấn đề lớn nhất chính là chỗ ngủ. Dylan tắm xong, dành chút thời gian rồi đi về phía giường. Cậu cau mày nhìn xuống. Một chiếc giường khổng lồ mà cậu chưa bao giờ dùng chiếm trọn cả căn phòng. Đó là chiếc giường mà Lucien đã mua để ngủ cùng với cậu.
Đương nhiên, ban đầu Dylan đã phản đối kịch liệt. Cậu cảnh cáo rằng nếu anh ta làm vậy thì cậu sẽ dọn ra khỏi nhà, nhưng trong lòng cậu biết rằng dù có nói vậy cũng vô ích thôi. Lucien chắc chắn sẽ đuổi theo cậu. Dù cậu có trốn ở đâu, anh ta nhất định sẽ tìm ra.
Dù biết vậy, nhưng Dylan vẫn phải đe dọa anh ta. Vì dù thế nào cậu cũng không thể chấp nhận cái giường đó. Phản ứng của anh ta thật khó tin. Lucien đã hỏi với vẻ mặt đầy bất mãn:
"Tại sao lại không được?"
Có lẽ anh ta thực sự không biết sao? Dylan nổi đóa lên:
"Anh quên những gì anh đã làm với tôi rồi à? Vậy mà anh còn nghĩ là tôi sẽ ngủ chung giường với anh sao, trên đời này làm gì có cái thằng điên nào như vậy!"
Thấy Dylan gào thét như thể sắp túm lấy cổ áo anh ta, Lucien chỉ thản nhiên chớp mắt. Lại là bức tường đó sao, cậu cảm thấy khó thở và thậm chí còn cảm thấy chóng mặt. Lucien lên tiếng:
"Anh đã chuẩn bị sẵn một thứ vì nghĩ rằng em sẽ làm vậy."
Không biết anh ta định lấy ra cái gì đây.
Cả sự tò mò lẫn nỗi sợ hãi đều trỗi dậy cùng một lúc. Dylan khựng lại một khoảnh khắc rồi ngay lập tức quay người bỏ đi, nhưng muộn mất rồi. Lucien đã nhanh chóng quay lại và đưa cho cậu thứ gì đó trên tay.
"Đây."
Dylan im lặng nhìn chằm chằm vào nó. Đầu óc cậu trống rỗng hơn là cạn lời. Thứ Lucien đang cầm là còng tay của Dylan.
"Rốt cuộc, cái này... Thôi được rồi, đừng nói gì cả."
Dylan lẩm bẩm một cách thẫn thờ rồi giơ tay ra hiệu bảo anh ta dừng lại. Không cần phải hỏi anh ta đã lấy nó ở đâu. Chắc chắn anh ta đã lục lọi túi quần của cậu trong khi cậu đang tắm. Chắc chắn Lucien đã lục lọi đến tận sâu trong ngăn kéo của Dylan rồi.
Đáng đời.
Đây là kết quả đã được định trước từ khi cậu cho cái tên này vào nhà. Nhưng Dylan quá trần tục để chỉ chấp nhận và đồng ý với tất cả những điều này. Cậu muốn bóp cổ Lucien ngay lập tức, nhưng dù vậy cậu vẫn phải nghĩ đến hậu quả.
Có thể có những chuyện tồi tệ hơn sẽ xảy ra.
Cậu nhớ đến một câu chuyện cổ tích mà cậu đã từng đọc khi còn nhỏ. Một người đàn ông phát hiện ra một điềm báo chẳng lành và đã làm mọi cách để loại bỏ nó, nhưng mỗi lần như vậy thì vận rủi lại càng lớn hơn và những bất hạnh lớn hơn lại ập đến với anh ta, và cuối cùng anh ta đã mất tất cả. Người đàn ông cuối cùng đã than thở:
Đáng lẽ mình không nên chạm vào nó.
Câu chuyện đó quá phù hợp với tình hình hiện tại. Những gì Dylan có thể làm chỉ là cố gắng hết sức để mọi chuyện không trở nên tồi tệ hơn so với bây giờ.
"Vậy thì, anh muốn tôi làm gì với cái này?"
Dylan giơ chiếc còng tay của mình đang nằm gọn trong lòng bàn tay Lucien lên. Lucien chớp mắt và trả lời:
"Còng anh lại."
"Hả?"
Dylan ngước nhìn người đàn ông to lớn đang chìa hai cổ tay của mình ra với vẻ mặt ngơ ngác. Lucien cười tươi đáp lại Dylan đang chỉ biết chớp mắt:
"Em cứ còng anh lại trong lúc ngủ là được mà. Như vậy anh sẽ không thể làm điều gì xấu với em, và em có thể ngủ ngon giấc. Tuyệt vời đúng không?"
Anh ta đang tự hào vì đã nghĩ ra một ý tưởng thực sự tuyệt vời. Dylan chỉ biết chớp mắt nhìn anh ta, không biết mình nên có thái độ như thế nào.
"Rốt cuộc..."
Sau một lúc lâu, Dylan mới mở miệng, cậu lấy tay xoa mặt rồi nhắm mắt lại. Không biết đầu óc của cái tên đưa ra giải pháp này được cấu tạo như thế nào nữa. Liệu cậu có thể biết được nếu mở não của Lucien ra không?
"Anh nghĩ tôi có thể tin tưởng và yên tâm với cái này sao?"
Lucien mỉm cười đáp lại Dylan vẫn không che giấu sự nghi ngờ:
"Từ trước đến giờ anh đâu có làm hại gì em đâu. Anh cũng đâu có chạm vào em đâu. Như vậy không được sao?"
Đương nhiên, đó là sự thật. Lucien đã giữ đúng giới hạn một cách đáng ngạc nhiên. Nhưng nếu hỏi cậu rằng liệu cậu có thể yên tâm ngủ cùng với anh ta không thì đó lại là một chuyện hoàn toàn khác.
"Sao tôi phải ngủ cùng với anh chứ? Lẽ ra ngay từ đầu anh không nên mang cái giường to ngốc nghếch này vào đây."
"Tại cái nệm này chỉ có kích cỡ này thôi, và anh không thể ngủ nếu không có cái nệm này mà."
Cậu toát mồ hôi lạnh sau lưng trước vẻ mặt nũng nịu như một đứa trẻ của anh ta. Lucien nói với vẻ năn nỉ với Dylan đang không trả lời:
"Làm ơn đi mà, Dailly. Anh cũng đâu có phát ra pheromone đâu."
Đúng vậy, ngẫm lại thì Dylan chưa từng ngửi thấy mùi pheromone của Lucien.
Vậy ra là cái tên này đang xử lý pheromone bằng cách nào?
Dylan chợt nghĩ ra và suýt chút nữa buột miệng nói ra, nhưng cậu đã cố gắng kìm lại được. Đừng hỏi. Chỉ cần biết về những điều liên quan đến cái tên này thôi là Lucien đã vui mừng đến mức nhảy cẫng lên rồi. Cậu cứ nghĩ là mình không thể biết được suy nghĩ của cái tên này, nhưng riêng chuyện này thì cậu chắc chắn có thể đảm bảo.
Chỉ còn hai cách thôi.
Dylan thầm kết luận. Hoặc là khiến Lucien chán ghét mình, hoặc là trốn đi để anh ta không bao giờ tìm thấy cậu nữa. Nếu không phải vì cái video chết tiệt đó thì chắc chắn Lucien đã không thể tìm ra Dylan.
Dylan quyết định trước mắt sẽ làm Lucien yên tâm. Nhân lúc anh ta sơ hở thì trốn đi. Cùng lắm thì chỉ cần ba tháng thôi là được chứ gì.
Sau khi nghĩ đến đó, Dylan lại nhìn xuống chiếc còng tay đang cầm trên tay. Vậy thì những gì cậu cần làm bây giờ chỉ là ngủ cùng anh ta theo những gì Lucien muốn thôi.
Cậu đã học được từ vài lần trải nghiệm trước rằng nói chuyện với Lucien là hoàn toàn vô ích. Điều mà cậu có thể làm bây giờ chỉ là chấp nhận hay không chấp nhận điều này. Nếu chấp nhận thì cậu sẽ còng Lucien lại và ngủ trên một chiếc giường, còn nếu không chấp nhận thì cậu sẽ thả Lucien tự do và ngủ trên một chiếc giường.
Đương nhiên là cậu chọn cái thứ hai rồi.
"Chính anh là người đã đề nghị đấy."
Dylan nói như thể đang thề thốt trước khi còng tay vào cổ tay anh ta. Lucien cười như thể muốn bảo cậu đừng lo lắng rồi gật đầu. Dylan xác nhận rằng mình đã cất giữ chìa khóa còng tay cẩn thận rồi đặt nó lên bàn ăn trong bếp.
Lucien vẫn đứng yên ở đó cho đến khi Dylan quay lại giường. Dylan vẫn nhìn khuôn mặt của Lucien với vẻ không tình nguyện, rồi lại nhìn xuống cổ tay anh ta. Cậu cảm thấy chiếc còng tay đang nằm trong tay mình nặng trĩu. Cạch, chiếc còng tay rơi xuống hai cổ tay của Lucien với một tiếng động nặng nề.
Dù sao thì cậu cũng không thoải mái khi nghĩ đến việc mình đã còng tay một người bình thường, hơn nữa lại là một người đàn ông có quá khứ bị bạo hành, Dylan vô tình ngẩng đầu lên rồi khựng lại. Vì Lucien đang ngây ngất nhìn xuống hai cổ tay bị còng của mình với vẻ mặt ngây dại.
"Cái gì vậy, cái vẻ mặt đó là sao."
Lucien vẫn nhìn xuống chiếc còng tay của mình, Dylan có chút rùng mình và vô thức lùi lại.
"Em đã trói buộc anh. Chính tay em đã còng anh lại."
Lucien lại thở dài rồi đột ngột ngước lên nhìn Dylan với đôi mắt lấp lánh.
"Dailly, còng anh vào giường có lẽ sẽ an toàn hơn không? Cứ như thế này thì anh có thể sờ vào em và dụi mặt vào em bất cứ lúc nào. Hay là em đeo cho anh vòng cổ nhé? Anh cũng thích nếu em đối xử với anh như một con chó. Anh sẽ đợi ở dưới sàn nhà cho đến khi em ra lệnh. Hả? Thế nào?"
Dylan hoàn toàn tái mét mặt mày trước phản ứng quá nhiệt tình của anh ta. Khoảnh khắc đó, Dylan đã thành khẩn cầu nguyện với vị thần mà cậu đã quên từ rất lâu rồi. Xin hãy khiến tôi biến mất khỏi tầm mắt của cái tên đó, làm ơn đi!
Rốt cuộc cái tên đó là cái gì vậy?
Dylan nằm trên giường và chìm vào suy tư. Đã mấy ngày rồi tình huống này cứ lặp đi lặp lại. Trước khi ngủ, Dylan sẽ còng tay Lucien lại. Sau đó, cậu sẽ chất gối ở giữa giường để tạo thành một bức tường và mỗi người sẽ ngủ ở một khu vực riêng. Cậu không đeo dây xích vào cổ Lucien, nhưng thay vào đó cậu lại còng một chiếc còng khác vào một bên mắt cá chân của anh ta và buộc nó vào cột giường. Như vậy anh ta sẽ không thể đi vào bếp lấy chìa khóa được. Tất nhiên, Lucien đã vui mừng đến mức nhảy cẫng lên. Thậm chí anh ta còn nói, 'Em đã trói buộc anh, anh thực sự rất cảm ơn em, Dailly'.
Rốt cuộc sự trói buộc này là dành cho ai vậy?
Dylan đương nhiên cảm thấy nghi ngờ, nhưng cậu cũng không thể tháo còng tay cho anh ta được. Và như mọi khi, khi buổi sáng đến thì những chiếc gối vẫn được đặt ở trạng thái y như đêm hôm trước khi đi ngủ, và Lucien vẫn đang ngủ say với chiếc còng tay ngoan ngoãn trên tay. Nhưng nhờ đó mà Dylan đã phải chịu đựng tình trạng thiếu ngủ mấy ngày nay.
Tại sao mình lại gặp cái tên đó rồi cuộc đời mình lại trở nên rối tung như vậy chứ?
Khi Dylan thức dậy và tháo còng tay cho anh ta, Lucien sẽ nhanh chóng chuẩn bị bữa sáng. Vì bánh mì và những món ăn tốn thời gian đã được chuẩn bị sẵn từ tối hôm trước nên mọi thứ sẽ được hoàn thành trong khoảng 10 phút. Anh ta luôn hạnh phúc nhìn Dylan ăn sáng, nhưng Dylan cứ mãi bận tâm về những vết hằn của còng tay không biến mất trên cổ tay anh ta.
Tại sao anh ta lại nhất quyết phải ở bên cạnh mình đến mức này chứ.
Dylan biết lý do. Lucien đã luôn nói mà, anh ta thích Dylan.
Chuyện đó là từ mấy năm trước rồi mà...
Dylan cảm thấy khó thở, nhưng cảm giác này khác với cảm giác mà cậu cảm thấy khi không thể giao tiếp được với Lucien. Cậu không thể tin rằng có người lại có thể hiến dâng cho người khác đến mức này. Trong khi bản thân cậu lại không làm gì cho anh ta cả. Thực ra cho đến khi anh ta xuất hiện trước mặt cậu, cậu đã hoàn toàn quên mất về Lucien rồi.
...Mình không thể chịu đựng được nữa.
Cậu phải giải tỏa sự ngột ngạt này bằng mọi giá. Vừa hay hôm nay lại là thứ Sáu, và cách duy nhất mà cậu nghĩ ra là.
"Hôm nay tôi sẽ về muộn nên anh cứ ngủ trước đi."
"Tại sao? Lịch trình của em thay đổi à?"
Lucien lập tức phản ứng. Dylan cầm chìa khóa xe và nói khi rời khỏi nhà:
"tôi sẽ đi uống một chút. Vì là cuối tuần mà."
"Cái gì? Dailly..."
Dylan bỏ lại Lucien đang định nói gì đó ở phía sau và đóng sầm cửa lại. Đương nhiên, cậu không chỉ đến đó để uống rượu. Sau khi Lucien xuất hiện, cậu đã không hề được tận hưởng. Nếu không giải quyết được sự bức bối này thì những căng thẳng tích tụ có lẽ sẽ bùng nổ mất.
Mong là hôm nay sẽ có nhiều em hợp gu mình.
Dylan nghĩ rồi đi xuống bằng thang máy.
"Dilly!"
Vừa mở cửa bước vào thì cái tên nhận ra cậu đầu tiên đã hét lên và lao vào vòng tay cậu như một tiếng hét. Cậu ôm lấy người đàn ông một cách nhẹ nhàng rồi chạm môi mình vào môi anh ta, nhưng ngay sau đó một người đàn ông khác đã kéo cậu ra. Sau khi lần lượt chạm môi vào môi của vài người, Dylan mới đến được quầy bar. Người pha chế quen thuộc nhìn thấy cậu và cười, rồi như một thói quen, anh ta lấy một chai bia ra và đặt trước mặt cậu.
"Vừa đến mà đã bận rộn quá nhỉ. Dạo này cậu thế nào?"
Sau khi cầm chai bia và uống một hơi hết gần nửa chai, Dylan mới trả lời.
"Không ổn. Tồi tệ kinh khủng."
"Nếu là như vậy thì sao mãi cậu mới đến thế? Tôi cứ tưởng cuối cùng thì cậu cũng đã ổn định cuộc sống rồi chứ."
Dylan nhăn mày trước một từ mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến, người pha chế cười ranh mãnh và nói thêm:
"Tôi cứ tưởng cậu đã gặp được một người tốt rồi và không còn qua đêm với ai nữa chứ."
"Vớ vẩn."
Dylan phủ nhận gay gắt và lắc đầu. Thấy Dylan phủ nhận một cách kịch liệt, người pha chế lùi lại một bước.
"Tôi chỉ đoán bừa thôi. Nếu không phải thì thôi vậy."
Nói đến đó, người pha chế cười khổ và hỏi:
"Vậy thì sao? Sao dạo này cậu không đến vậy. Hay là cậu đã tìm được một quán bar tốt hơn rồi?"
"Giá mà là như vậy thì đã tốt rồi."
Dylan nuốt chửng tiếng chửi rủa và thay vào đó uống ừng ực chỗ bia còn lại. Sau khi đặt chai bia rỗng xuống, người pha chế đặt một chai bia mới đã được ướp lạnh xuống và nhìn cậu một cách đầy hứng thú. Dylan không có ý định đáp ứng sự tò mò của anh ta, nhưng cậu cũng không thể kìm nén được thôi thúc muốn trút bầu tâm sự với ai đó, và cuối cùng cậu đã mở miệng.
"Tôi bị một kẻ theo dõi bám đuôi."
Một gã đang nghe lén bên cạnh bỗng xen vào lời của Dylan.
"Kẻ theo dõi? Oa, cuối cùng thì cậu cũng bị à?"
"Cuối cùng là sao?"
Dylan cáu kỉnh hỏi, người pha chế cười đáp:
"Tất cả bọn tôi đều đã đoán trước rồi. Rồi sẽ có một ngày cậu sẽ bị một gã tồi tệ nào đó chơi cho một vố đau đớn cho mà xem. Những đứa có thói hư tật xấu như cậu thì phải bị trừng trị một lần mới được."