Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Sao vậy, Daily. Đằng nào chúng ta cũng sẽ kết hôn mà."
Dylan muốn phản bác, nhưng cậu không nghĩ ra được lời nào. Chứng vô cảm dường như đã xâm chiếm cả não bộ cậu, khiến đầu óc cậu không thể hoạt động bình thường được. Lucien nhìn Dylan đang không thể nói . Giọng nói trầm khàn của Lucien vang lên, pha lẫn tiếng cười.
"Hay là em có lựa chọn nào khác?"
Tất nhiên là không có. Kể từ khi biết mình đã trở thành Omega, Dylan đã sợ hãi ngay cả khi tưởng tượng về tương lai của mình. đôi mắt dao động của Dylan ngước nhìn Lucien, cuối cùng cậu dùng cả hai tay che mặt và nghiến răng. Mỗi khi cậu hít thở để nuốt trôi cơn uất ức đang trào dâng, một mùi hương ngọt ngào đến chết người lại ùa vào phổi cậu. Sau một thời gian như vậy, đầu óc cậu lại trở nên trống rỗng và cảm xúc cũng trở nên chai sạn.
Lucien nắm lấy tay cậu, nhưng Dylan không gạt ra. Lucien mỉm cười nhìn khuôn mặt của Dylan khi cậu thờ ơ hất tay anh ra.
"Giờ em ổn hơn rồi đúng không? Ừ, cứ đừng nghĩ ngợi gì cả. Cứ như vậy là được rồi."
Dylan cứ mặc kệ Lucien nghiêng người hôn lên môi cậu. Vậy sao? Cậu mơ hồ nhớ lại những lời của Lucien. Cứ đừng nghĩ ngợi gì cả và cứ mặc kệ như vậy thôi sao? Đằng nào thì, mình.
Cũng chẳng thể làm gì được mà…….
Một tiếng lách cách vang lên từ phía dưới. Đó là tiếng Lucien cởi thắt lưng của Dylan. Tiếp đó, khóa kéo được kéo xuống và chiếc quần bị cởi ra, để lộ cặp mông.
"Hừ hừ hừ."
Lucien vui vẻ ngân nga , Dylan nhìn thấy anh ta vắt cả hai chân mình lên một bên vai anh. Lucien tinh nghịch vỗ nhẹ vào phần thịt lộ ra khi mông cậu tự nhiên nhấc lên. Khi mắt cả hai chạm nhau, một vệt ửng hồng mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt anh đang há miệng cười. Một thứ gì đó ướt át và nặng trịch chạm vào phía dưới. Và ngay sau đó, dương vật anh ta đã tiến vào trong khi banh rộng lỗ huyệt đang khép chặt của cậu.
"Hừ ưp……."
Lucien rên rỉ một tiếng dài trước áp lực dễ chịu đó. Anh giữ nguyên tư thế và tận hưởng sự co rút trong giây lát, rồi từ từ bắt đầu di chuyển cơ thể. Mỗi khi Lucien tiến vào và rút ra, âm thanh da thịt va chạm vang lên. Dylan bất lực rung lắc, cảm thấy cơ thể mình dần bị đẩy lên, nhưng cậu không có cách nào để ngăn chặn.
"Ôi."
Lucien đã kịp đỡ lấy cậu , suýt chút nữa thì đầu cậu đã rơi xuống khỏi ghế sofa. Anh phát ra một tiếng thán phục ngắn ngủi, dang rộng hai chân đang vắt trên một bên vai cậu và tạo một khoảng trống giữa hai chân, rồi túm lấy hai tay Dylan , kéo cậu về phía mình trước khi dương vật kịp rút ra.
"Áư……."
Tiếng rên rỉ đầu tiên bật ra từ miệng Dylan, người nãy giờ còn chưa phát ra cả tiếng động. Dương vật đang ở bên trong xuyên thẳng vào sâu trong bụng cậu ngay lập tức khi tư thế thay đổi đột ngột khiến cậu không tự chủ được mà nhăn mặt. Lucien cười khẽ , anh ta thích phản ứng đó.
Sau đó mọi thứ lại bắt đầu từ đầu. Lucien cho Dylan dựa vào lưng ghế sofa, và anh vắt hai chân cậu lên hai tay mình rồi bắt đầu đâm vào cậu trong khi gập người cậu lại một nửa. Dylan có thể nhìn rõ hình ảnh Lucien đang tiến vào và rút ra khỏi bên trong cậu khi anh ta đang làm tình với cái háng đang banh hốc ra một cách xấu xí. Tất cả mọi thứ, từ khuôn mặt đang hưng phấn và hơi thở dồn dập của anh, cho đến làn da ướt đẫm mồ hôi đều vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Daily, em phải bám vào lưng ghế thì mới không bị trượt chứ."
Lucien vừa nói vừa túm lấy tay Dylan và nâng lên. Cậu nghe theo và đưa hai tay lên trên đầu bám vào lưng ghế, rồi Lucien đặt một đầu gối lên ghế sofa, nhấc bổng mông Dylan lên. Cậu cảm thấy bất an và sợ hãi khi phải tiếp nhận người đàn ông với cơ thể lơ lửng trên không. Cậu siết chặt lỗ huyệt, dồn sức vào tay đang bám vào lưng ghế, Lucien phát ra một tiếng rên rỉ nồng nhiệt mà cậu chưa từng nghe thấy trước đây.
"Ư, Daily…… Anh thích quá."
Anh ta lẩm bẩm rồi bắt đầu nghiêm túc di chuyển. Mỗi khi Lucien thúc mạnh vào, toàn thân cậu rung chuyển , cậu cảm thấy khủng hoảng khi có nguy cơ bị trượt xuống. Cậu phải dồn toàn bộ sức lực vào người để chống đỡ.
Lucien dường như không hề quan tâm đến tình trạng của Dylan. Anh chỉ điên cuồng lắc hông , trong đầu chỉ còn lại việc đâm vào bên trong Dylan.
"Aaa……, ha……."
Cuối cùng Lucien cũng dừng lại và xuất tinh, cậu cảm thấy bên trong mình nóng lên. Đồng thời, cậu cũng cảm thấy một mùi hương pheromone mạnh mẽ, đến mức nó đang làm tê liệt khứu giác cậu. Dylan lại một lần nữa mất hết lý trí khi ngửi thấy mùi hương đó. Lucien nhanh chóng đỡ lấy cơ thể của Dylan đang buông thõng tay ra khỏi lưng ghế và suýt chút nữa thì ngã sang một bên, anh hôn lên má cậu và cười.
"Em làm tốt lắm, Daily. Nhưng vẫn còn chưa đủ đúng không?"
Nói xong, anh bế bổng Dylan lên. Suýt chút nữa thì cậu đã bị tuột mất phía dưới, nhưng Lucien đã kịp túm lấy một chân của Dylan và vắt lên hông mình.
"Nắm chặt vào, nếu không muốn bị ngã."
Nghe Lucien nói vậy, Dylan nhanh chóng ôm lấy cổ anh và dùng chân ôm chặt lấy hông anh không một kẽ hở. Lúc này Lucien mới hài lòng dùng tay giữ chặt mông Dylan để phía dưới không bị tuột ra và di chuyển đến giường. Lucien đã xuất tinh vào bên trong Dylan thêm vài lần nữa. Cậu không thể biết chính xác được. Vì Dylan đã mất ý thức vài lần trong quá trình đó.
Sau đó, Dylan đã đắm mình trong pheromone của Lucien trong vài ngày và tỉnh táo trở lại thì đã thấy mình đang ở trong máy bay. Lucien nói rằng anh sẽ đưa cậu đến miền Đông. Vì anh định kết hôn nên anh phải giới thiệu cậu với gia đình.
"Em đừng lo lắng về chị gái."
Lucien nói ngay trước khi máy bay hạ cánh. Lucien dịu dàng mỉm cười, tiếp tục nói khi Dylan nhìn anh , những ký ức cậu đã quên bấy lâu nay chợt ùa về.
"Hình như đã có hiểu lầm gì đó. Anh đã giải thích mọi chuyện và anh cũng đã nói rằng anh sẽ kết hôn với em. Gia đình đều nói rằng họ rất hoan nghênh em. Khi gặp mặt tất cả mọi người, em sẽ yên tâm thôi."
Vậy sao?
Dylan mơ màng nghĩ ngợi trong đầu. Cậu không thể suy nghĩ sâu hơn được nữa. Cậu luôn ở trong trạng thái mơ màng. Cậu thậm chí còn cảm thấy như mình đang say thuốc vậy. Lucien mỉm cười và hôn cậu lần nữa trước Dylan như vậy.
"Anh yêu em."
Lucien thì thầm khi máy bay hạ cánh xuống mặt đất. Dylan cảm thấy một cảm giác ngột ngạt khó thở trong khoang máy bay đang rung chuyển.
Tòa biệt thự của gia tộc Hurst không khác gì so với ký ức của cậu. Dylan chỉ chớp mắt khi ngước nhìn tòa biệt thự khổng lồ không có gì khác biệt, ngoài việc trông có vẻ cũ kỹ và lỗi thời hơn so với hồi đó. Nhưng cậu khựng lại khi nhìn thấy quản gia đang đứng trước cửa chào đón họ. Cậu đã rất ngạc nhiên khi biết rằng ông vẫn còn đang làm việc. Dylan nhìn người quản gia đã già đi rất nhiều so với trước đây với một tâm trạng kỳ lạ.
"Mời vào, Daily."
Lucien ôm vai cậu và tự nhiên bước vào trong. Vào khoảnh khắc cậu nhìn thấy chiếc đèn chùm lộng lẫy trong đại sảnh khổng lồ, Dylan chợt nhớ lại chuyện ngày hôm đó. Nhân tiện, John Hurst giờ ra sao rồi nhỉ.
"Sao vậy? Em đang nghĩ gì sao?"
Dylan à lên trước câu hỏi của Lucien. Một cách bất cẩn, những gì cậu đang nghĩ đã tuột ra khỏi miệng cậu.
"Bố anh sao rồi? Ông ấy khỏe không?"
Lucien đã thừa kế sự nghiệp kinh doanh gia đình, nên chắc hẳn ông đã nghỉ hưu rồi nhỉ. Khi cậu mơ hồ nghĩ như vậy, Lucien đã trả lời với một nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Chết rồi, bị vỡ sọ."
-------------------
Khoảnh khắc đó, Dylan nghĩ đầu óc mình đang rối bời nên mình bị ảo thính. Lucien vẫn cười tươi rói và tiếp tục nói với Dylan đang ngơ ngác.
“Bố rơi từ cửa sổ xuống và vỡ tan tành. Chết ngay lập tức. Ừm, có lẽ ông ta còn sống được khoảng 1, 2 phút gì đó. Khi anh xuống thì ông ta vẫn còn thở. Não ông ta lòi ra từng này này.”
Dylan chỉ chớp mắt vì không biết phải phản ứng thế nào. Anh ta có thể bình thản nói những điều đó như vậy sao? Vừa cười vừa nói?
Khoảnh khắc đó, một ký ức mà cậu đã quên bỗng sống lại. Hình ảnh người phụ nữ gào thét rằng bà ta sắp chết, và hình ảnh người đàn ông cười phá lên khi nhìn bà ta.
Người đàn ông đó cũng là một cực alpha.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu. Đột nhiên Lucien trở nên xa lạ. Cậu luôn nhìn thấy anh ta cười hoặc có vẻ ủ rũ, nhưng vẻ ngoài của anh ta lúc này lại thật xa lạ.
Mấy tên cực alpha đều không bình thường.
Đây là lần đầu tiên câu nói phổ biến đó lại chạm đến cậu như vậy. Lucien vẫn nghiêng đầu với vẻ mặt tươi cười khi Dylan ngước nhìn anh ta với vẻ mặt tái mét.
"Sao vậy? Daily."
Có vẻ như anh ta hoàn toàn không hiểu phản ứng này của Dylan. Nhưng làm sao cậu có thể khiến anh ta hiểu được chứ. Dylan cảm thấy đau đầu, nhắm mắt lại và đặt tay lên trán.
"Daily, em không khỏe à?"
Lucien phản ứng ngay lập tức. Anh ta bế Dylan lên và gọi quản gia.
"Phòng đã được chuẩn bị sẵn rồi chứ?"
"Vâng, tất nhiên rồi."
Quản gia đáp lại bằng giọng vô cảm rồi nhanh chóng đi trước dẫn đường. Dylan nhìn theo bóng lưng của ông ta , đôi mắt khép hờ rồi lại nhắm mắt lại. Cơ thể cậu rung chuyển mỗi khi Lucien bước những bước dài, khiến cậu bị say . Cậu nhăn mặt khi cảm thấy khó chịu trong bụng, cậu nghe thấy tiếng cửa mở ra, một lúc sau Lucien đặt cậu xuống giường.
“Nghỉ ngơi đi, có vẻ như em chỉ mệt thôi. Em có muốn uống gì không?"
Lucien hỏi. Giọng nói dịu dàng của anh ta vẫn chứa đầy sự lo lắng cho Dylan. Dylan lúc này mới mở mắt ra và nhìn anh ta, xác nhận khuôn mặt của Lucien rồi ngẩn người ra một lúc. Khuôn mặt mà cậu luôn nhìn thấy ở đó. Sự khác biệt kỳ lạ so với biểu cảm mà cậu đã thấy trước đó khiến cậu càng thêm bối rối và chỉ lắc đầu.
“Được rồi, vậy nếu em cần gì thì cứ gọi cho anh nhé. Em có thể nhấn bất kỳ số nào và người làm sẽ bắt máy."
Lucien hôn lên trán Dylan rồi lại mỉm cười. Dylan biết anh ta sắp quay đi và rời đi. Anh ta có vẻ muốn để Dylan nghỉ ngơi. Như dự đoán, Lucien đắp chăn lên người Dylan đến tận cổ rồi quay đi. Sự chăm sóc dịu dàng và chu đáo như đối với một đứa trẻ đã khiến sự cảnh giác yếu ớt của Dylan sụp đổ.
"……Ruth."
"Ừm?"
Khi cậu gọi tên anh ta, anh ta ngay lập tức dừng lại và quay lại nhìn cậu. Lucien nghiêng đầu khó hiểu trước vẻ do dự của Dylan rồi tiến lại gần cậu.
"Daily, cứ nói cho anh biết nếu em có gì thắc mắc nhé. Bất cứ điều gì cũng được."
Có một sức mạnh kỳ lạ trong giọng nói vuốt ve và xoa dịu má anh ta. Lần này Dylan không thể cưỡng lại và nói như bị thôi miên.
"Khi bố anh mất... Anh có ổn không? Ý em là, anh có bị sốc hay gì đó không……."
Lucien chớp mắt và nhìn xuống Dylan trong giây lát. Anh ta nhìn sang một bên, cố nhớ lại điều gì đó, rồi nghiêng đầu sang phía bên kia và đáp.
"Không, anh không cảm thấy gì cả."
Dylan bối rối không biết phải phản ứng thế nào. Thấy vẻ mặt đó của cậu, Lucien nghĩ rằng mình cần phải giải thích thêm và ngồi xuống mép giường, anh ta mở lời.
"Bố anh luôn mắng chửi và đánh đập anh, gọi anh là quái vật suốt cuộc đời. Ngày hôm đó cũng không khác gì lắm."