Kiss My Grits - Chương 94

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

Lời giải thích của Lucien nghe có vẻ khá hợp lý. Ngay từ đầu, Dylan đã bỏ nhà ra đi sau khi bị phát hiện là gay. Dù sao thì alpha và omega cũng có ngưỡng thấp hơn đối với người đồng giới, và vì anh trai cậu là gay nên việc cả hai là người đồng giới không phải là vấn đề. Cậu chỉ nghĩ rằng cậu muốn anh trai mình được hạnh phúc, cậu vui vẻ chấp nhận lời mời, nhưng tình trạng hiện tại của Dylan hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cậu. Nếu một cặp đôi đang yêu nhau đính hôn, thì ai cũng tưởng tượng rằng họ sẽ hạnh phúc đến mức không biết phải làm gì, nhưng hóa ra chỉ có Lucien là người trông hạnh phúc. Dylan trông như một người nghiện ma túy mà cậu đã từng thấy, ngơ ngác và chỉ thỉnh thoảng trả lời ừm, ừm, và không có phản ứng thích hợp nào cả. Đây có phải là bình thường không?

Có gì đó không ổn rồi.

Elliot cảm thấy rùng mình, nhìn vào mặt anh trai mình rồi nhìn lại thời gian. Thật đáng tiếc nhưng đã đến giờ rồi. Sau khi quyết định rằng tốt hơn là không nên làm phật lòng Lucien, cậu nắm lấy tay Dylan và nói.

"Chúng ta vào thôi anh. Em sẽ đến gặp anh sau nhé."

Cậu phải làm hài lòng anh ta càng nhiều càng tốt. Elliot quyết tâm và đưa Dylan trở lại phòng tiệc. Lucien kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình, nhìn thấy họ và nở một nụ cười tươi.

"Hai người đã nói chuyện vui vẻ chứ?"

Anh ta hỏi, nhanh chóng nắm lấy tay Dylan. Elliot vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn vào bàn tay Lucien đang quấn chặt lấy eo Dylan - cử chỉ chiếm hữu không thể rõ ràng hơn . Cậu cười đáp.

"Vâng, nhưng có lẽ vì đã lâu rồi không gặp nên anh ấy có vẻ hơi ngại ngùng. tôi có thể đến chơi thường xuyên được không ạ? tôi cũng muốn chia sẻ với anh ấy những gì đã xảy ra trong suốt thời gian qua."

Elliot cố gắng bình tĩnh nói, nhưng trong lòng cậu đang thình thịch lo sợ rằng sự chân thành của mình sẽ bị phát hiện. Lucien gật đầu, vẻ mặt anh nhân từ khi cậu cố tình kéo khóe miệng lên và cười thật tươi.

"Thỉnh thoảng thì không sao. Như cậu thấy đấy, sức khỏe của Daily không tốt."

"À, vâng ạ. Chắc chắn rồi. Sức khỏe của anh ấy là quan trọng nhất."

Elliot cố tình lùi một bước để xoa dịu sự cảnh giác của anh ta. Cậu cũng không quên nở một nụ cười với Lucien.

"Bố mẹ tôi cũng rất nhớ anh ấy. tôi thực sự rất biết ơn ngài Hurst đã cho tôi cơ hội, dù chỉ là một mình tôi thôi cũng được."

"Daily đã rất yêu quý em trai mình, nên tôi muốn làm em ấy vui."

Lucien hôn nhẹ lên thái dương Dylan - hành động khoe mẽ đầy chủ ý - rồi mới hỏi thăm tình hình cậu.

"Daily, em ổn chứ? Trông em có vẻ mệt mỏi, chúng ta về phòng thôi nhé?"

Dylan lờ đờ gật đầu. chờ đợi điều đó, anh ta bỏ qua Elliot rồi đưa Dylan đến phòng ngủ. Elliot lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của hai người đang rời đi và đứng đó bất động trong một lúc lâu.

-----------------

"Xin chào, tôi là Eden Wilson. Nghe nói có người tìm tôi?"

Bước vào phòng phỏng vấn riêng, Eden chìa tay ra nói với người đàn ông đã ngồi chờ sẵn. Người đàn ông đứng dậy nắm tay anh ta bắt tay rồi nói.

"Chào anh, rất vui được gặp. Tôi là Elliot Avery."

Chỉ sau khi ngồi xuống, Elliot mới kết thúc phần giới thiệu của mình.

"Tôi là em trai của Dylan Abbott. Tôi đến đây để hỏi anh vài điều về anh trai tôi."

"À... vâng."

Dylan có em trai là một chuyện khá lạ. Anh ta có thể đã từng nghe nói về chuyện này, nhưng anh ta không thể nhớ rõ.

"Có chuyện gì với Dilly sao?"

Eden thận trọng hỏi. Anh ta đã lo lắng vì Dilly đột ngột bỏ việc và biến mất. Cậu ta đã cắt số điện thoại, vì vậy anh ta không thể liên lạc với cậu ấy qua điện thoại và anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra. Sự xuất hiện đột ngột của người em trai càng khiến Eden lo lắng hơn. Trước phản ứng lo lắng của Eden, người đàn ông có vẻ đang cân nhắc cẩn thận từng lời nói và tiếp tục nói.

"Thì, có thể nói là có vấn đề..."

Elliot cẩn thận mở lời vì cậu không biết , liệu Eden  có thể biết đến đâu.

"Anh có biết Lucien Hurst, một Cực Alpha đã từng hẹn hò với anh trai tôi không?"

"Cực Alpha?"

Gương mặt của người mà anh ta nghĩ đến ngay lập tức lướt qua trong đầu, Eden không khỏi bối rối. Anh ta nên giải thích như thế nào đây? Elliot tiếp tục lời nói với anh chàng đang ngập ngừng bối rối

"Tôi đến từ miền Đông. Tôi đã gặp anh trai tôi ở đó, anh ấy đang ở cùng với một người đàn ông mà hiện tại là vị hôn phu của anh ấy. Anh ta là Lucien Hurst, một Cực Alpha . Tôi nghe nói rằng anh trai tôi đã bị biến đổi vì pheromone của anh ta và bây giờ là một omega."

"Dilly đã trở thành một omega sao?"

Eden vô tình lớn tiếng trước những lời nói ngoài sức tưởng tượng, nhưng sau đó anh nhớ lại những gì đã xảy ra. Anh đã vội vã trở về nhà và tắm rửa toàn thân vì sợ rằng mình có thể bị biến đổi. Nếu Dylan đã tiếp xúc với pheromone đó và không được điều trị đúng cách, thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Elliot tiếp tục giải thích.

"Nhưng tình trạng của anh trai tôi hơi lạ. anh ấy cứ ngơ ngác ,... kiểu đang dùng thuốc và không thể trả lời được gì cả. Lucien Hurst nói rằng anh ấy đã bị nhiễm pheromone vì anh ấy chỉ mới biến đổi gần đây, nhưng tôi không tin điều đó. Tôi đã tìm hiểu mọi thứ và đến đây."

Cậu ta hy vọng rằng Eden có thể biết điều gì đó, nhưng bản thân Eden lại không thể dễ dàng lên tiếng. Anh ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng anh ta khó có thể diễn đạt trực tiếp điều đó. Eden xoa xoa giữa hai mắt, bỏ tay ra và nói.

"Thực ra tôi cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Dilly đột nhiên biến mất như thế này, ngay cả với tôi cũng không liên lạc gì cả..."

Sau đó, Eden nói ra những gì anh biết. Anh ta đã nói về việc Dylan có một người đàn ông sống cùng , sự tồn tại của Cực Alpha mà anh ta đã gặp khi đưa cậu ấy về nhà. Sau khi nghe những gì anh ta nói trong im lặng, Elliot nói, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Vậy hung thủ gây rối lúc đó là một alpha? Và anh trai tôi đột nhiên trở nên kỳ lạ? Có chuyện gì bất thường khác vào ngày hôm đó không? Bất cứ điều gì khác với bình thường, dù là nhỏ nhất."

"À, ừm, tình trạng của Dilly đã không tốt từ trước đó rồi. Cậu ấy đã không thể tỉnh táo từ sáng và cứ mơ màng..."

Eden nói đến đó thì ồ lên và mở to mắt.

"Nghĩ lại thì lúc đó cậu ấy có mùi hương."

"Mùi hương?"

Eden gật đầu và vội vã tiếp tục khi Elliot phản ứng ngay lập tức.

"Ừ, đó là một mùi hương mà tôi chưa từng ngửi thấy trước đây... Cậu ấy nói là cậu ấy không xịt nước hoa. Nhưng cậu ấy có một mùi hương rất dễ chịu. Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy đã đổi chất tẩy rửa."

"Vậy có lẽ nào..."

Elliot nuốt khan rồi khó khăn lắm mới lên tiếng.

"Đó là pheromone omega của anh trai tôi không?"

Eden dừng lại một chút rồi phủ nhận.

"Không, không thể có chuyện đó được. Dylan đã bị biến đổi vì pheromone của Lucien Hurst vào ngày hôm đó, phải không? Lucien Hurst đã rời khỏi nhà trước đó. Tôi biết vì Dylan đã rất tức giận vì chuyện đó."

Nhưng Elliot không dễ dàng chấp nhận điều đó. Dù thế nào thì câu chuyện này cũng không phù hợp hơn sao? Dylan đã biến thành một omega và cậu ấy chỉ không nhận ra điều đó thôi. Đó là lý do tại sao cậu ấy cảm thấy không khỏe khi chu kỳ động dục đến...

"Anh có biết vết thương trên tai anh trai tôi bắt đầu từ khi nào không?"

Elliot vội vã hỏi khi một ý tưởng chợt nảy ra, Eden ừ một tiếng và lục lọi trong ký ức rồi trả lời.

"À, cái đó thì đã có từ trước đó rồi. Dylan không biết nó xuất hiện từ khi nào, nhưng cậu ấy nói là mình đã va vào đâu đó, tôi không nhớ rõ lắm..."

"Đó là dấu ấn."

Elliot ngay lập tức cắt ngang lời Eden. Elliot không thể chịu được và đập tay xuống bàn khi nói với Eden đang ngạc nhiên.

"Anh trai tôi đã bị biến đổi từ trước đó rồi. Tên khốn đó đã khắc dấu ấn lên người anh ấy và che giấu nó với anh ấy! Hắn ta đã thuần hóa anh ấy bằng pheromone của mình và lừa dối anh ấy rằng anh ấy đã bị biến đổi khi đến thời điểm thích hợp, hắn đã cố gắng biến anh ấy thành của riêng hắn!"

Elliot không thể nhịn được nữa và đứng phắt dậy. Eden cố gắng trấn an cậu ta, vội vã lên tiếng.

"Nhưng trước đó cậu ấy đã không có mùi pheromone. Cậu sẽ giải thích chuyện đó như thế nào?"

"Đương nhiên là do thuốc ức chế..."

Elliot định nói, nhưng lại dừng lại. Cũng có vấn đề ở đó. Nếu dùng thuốc ức chế, thì chắc chắn Dylan sẽ biết. Họ sống cùng nhau, vì vậy có nhiều cách, chẳng hạn như bỏ vào thức ăn của cậu ấy. Nhưng thuốc ức chế làm trì hoãn sự hưng phấn, vì vậy dương vật của cậu ấy sẽ không cương cứng, và cậu ấy chắc chắn sẽ nhận thấy điều gì đó bất thường, phải không?

Anh ta lại bị tắc nghẽn một lần nữa, nhưng không ngờ Eden lại đưa ra một hướng đi bất ngờ.

"Đợi đã..."

Anh ta đột nhiên quay lại và vội vã bước ra ngoài, mắt mở to như thể nhớ ra điều gì đó. Elliot vội vã đuổi theo anh ta, không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Wendy, Wendy!"

Anh ta ngay lập tức đi đến phòng kiểm nghiệm và gọi tên một nhân viên dường như đang thực hiện một thí nghiệm. Eden sơ sài giới thiệu Elliot rồi đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cô. Cô còn nhớ loại ma túy mới mà tôi đã yêu cầu cô phân tích lần trước không? Loại thuốc có thành phần ức chế omega ấy."

"À, có. Tại sao?"

Eden nhanh chóng tiếp tục nói với cô gái . Cô bối rối nhìn Eden và Elliot xen kẽ nhau.

"Hãy giải thích lý do tại sao loại thuốc đó lại được lưu hành. Tôi nghe nói rằng nó cực kỳ phổ biến một cách bí mật giữa các alpha và omega."

"Ừm... thì..."

Wendy ngập ngừng dù đang bối rối.

"Loại thuốc đó chỉ hoạt động như một chất ức chế trong giai đoạn đầu, nhưng nếu bạn liên tục tiếp xúc với một loại pheromone cụ thể trong khi dùng thuốc, bạn sẽ bị nghiện nó. Nói  đơn giản, bạn sẽ không thể sống thiếu pheromone đó."

"Không thể sống thiếu pheromone đó nghĩa là... chính xác thì nó sẽ như thế nào?"

"Thì là."

Eden chen vào giải thích thêm trước phản ứng bối rối của Elliot.

"Nếu bạn không hít vào hoặc tiêu thụ một lượng pheromone nhất định mỗi ngày, bạn sẽ bị co giật. Đúng theo nghĩa đen, bạn sẽ không thể sống thiếu pheromone đó. Kết quả là, bạn sẽ trở thành một omega chỉ tồn tại vì alpha đó, hoặc một alpha chỉ tồn tại vì omega đó."

Khuôn mặt của Elliot ngay lập tức tái mét. Eden cũng trở nên xanh xao.

"Nếu anh trai tôi đã dùng loại thuốc đó..."

Eden thêm vào những lời mà Elliot lẩm bẩm.

"Có lẽ giờ cậu ấy đã bị nghiện rồi."

Khoảnh khắc đó, Elliot loạng choạng. Wendy đỡ Elliot và hỏi Eden từ phía bên kia.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Các anh đang nói chuyện gì vậy? Có chuyện gì với Dilly sao?"

Những lời hỏi liên tiếp chứa đựng đầy sự lo lắng và bồn chồn về Dylan. Eden liếc nhìn Elliot, không biết mình nên làm gì, nhưng Elliot đang thất thần với vẻ mặt tái mét , hoàn toàn không thể nói bất cứ điều gì. Eden đành đặt Elliot xuống ghế rồi đứng lên đối diện với Wendy.

"Đây là những gì chúng tôi đã suy đoán cho đến nay, và chúng tôi không có bằng chứng..."

Trong khi nghe những lời tiếp theo, khuôn mặt của Wendy cũng dần mất đi màu máu. Thế giới này, cô chỉ thốt lên một từ cảm thán rồi ôm trán nhắm mắt lại.

"Tôi biết rằng các Cực Alpha không được bình thường cho lắm, nhưng tôi không ngờ nó lại đến mức này."

"……Chúng ta nên làm gì?"

Elliot lẩm bẩm. Khi Wendy và Eden đồng thời hướng ánh mắt về phía cậu, cậu tiếp tục nói trong nước mắt, đôi mắt đã ngấn lệ.

"Tôi đã vất vả lắm mới tìm được anh trai mình, nhưng anh ấy lại thành ra như thế này... Giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu anh trai tôi thực sự bị nghiện pheromone của Lucien Hurst, thì giờ chúng ta không thể đưa anh ấy đi trốn được nữa..."

Nhìn người em trai đang ôm mặt tuyệt vọng, Eden chỉ biết gãi đầu bứt tóc rối bù. Wendy thở dài nhìn hai người đàn ông đang như vậy.

"Không phải là không có cách nào."

"Cách nào? Cách gì?"

Wendy bảo cậu ta bình tĩnh lại rồi nghiêm túc nói với Eden.

"Đây cũng chỉ là một loại ma túy, vì vậy một số loại thuốc chữa ma túy khác cũng có tác dụng ở một mức độ nào đó. Tất nhiên, nó không hoàn hảo, nhưng nó sẽ không hoàn toàn không có tác dụng. Tuy nhiên, tác dụng của nó sẽ như thế nào thì..."

Elliot hỏi , Wendy đang ngập ngừng.

"Ý cô là hoàn toàn không có kết quả lâm sàng sao?"

"Đúng vậy."

Wendy gật đầu , vẻ mặt nghiêm trọng.

"Đây chỉ là lý thuyết, vì vậy chúng tôi không thể đảm bảo kết quả. Nhưng hiện tại thì chỉ còn cách này thôi."

Elliot chớp mắt , khuôn mặt cậu tái mét rồi nhìn Eden. Eden cũng chỉ bế tắc nhìn Wendy.

"Nếu tình huống tồi tệ nhất xảy ra, thì kết quả sẽ đại khái là gì?"

Trước câu hỏi thận trọng của Elliot, Wendy thở dài một hơi rồi nói.

"Bộ não của cậu ấy có thể bị tổn thương hoàn toàn. Đến mức không thể phục hồi được."

Elliot không thể nói gì thêm trước lời nói đó.


"Này, uống đi."

Eden chìa một lon cà phê ra cho Elliot, cậu im lặng ngồi trên ghế và chìm đắm trong suy nghĩ. Eden ngồi đối diện Elliot đang uống cà phê, nghiêm túc mở lời.

"Vậy giờ cậu định làm gì?"

Elliot không trả lời ngay lập tức và uống cà phê. Sau khi trở lại phòng, cậu ta luôn chìm đắm trong nhiều suy nghĩ khác nhau. Eden uống cà phê trong khi nhìn ngó xung quanh. Anh ta cũng bế tắc không kém. Anh ta không thể tin được rằng một tình huống vô lý như vậy lại có thể xảy ra.

"Huu."

Eden gãi đầu sau một tiếng thở dài và uống lon cà phê. Elliot im lặng cho đến lúc đó, cuối cùng cũng lên tiếng.

"Tôi sẽ cho anh trai tôi dùng thuốc giải."

Eden dừng tay gãi đầu và nhìn cậu ta với đôi mắt mở to. Nhìn vào khuôn mặt của Elliot, nơi có thể nhìn thấy một quyết tâm vững chắc, anh ta bối rối và lắp bắp phản đối.

"Nhưng, nếu có gì sai sót xảy ra, thì mọi thứ sẽ thực sự không thể cứu vãn được đấy."

"Bộ não của anh trai tôi sẽ bị tổn thương hoàn toàn sao?"

Nói xong, Elliot cười khẩy. cậu bật cười tự giễu trước sự vô lý của tình huống này, giọng hỏi xen lẫn tiếng cười gượng gạo.

"Vậy anh trai tôi bây giờ có bình thường không?"

Eden không biết phải trả lời như thế nào. Hiện tại anh ta không hề biết tình trạng của Dylan. Anh ta chỉ nghe được mọi thứ từ Elliot, vì vậy anh ta không thể ngăn cản anh ta hay đồng tình với anh ta.

Nếu Dilly thực sự ở trong tình trạng đó, thì tốt hơn là nên cố gắng làm bất cứ điều gì...

"Tuy nhiên, việc tiêm thuốc mà không có sự đồng ý của người đó là bất hợp pháp. Tôi sẽ không tham gia đâu."

Đó là lựa chọn duy nhất mà Eden có thể đưa ra. Elliot im lặng không nói gì khi nhìn bóng lưng anh ta đang giơ hai tay lên và bỏ đi. Cậu ta không thể nhận được sự giúp đỡ của anh ta và cậu ta đã đoán trước được điều đó. Cậu không thể yêu cầu anh ta, một sĩ quan cảnh sát, tham gia vào một hành động bất hợp pháp.

Việc tìm ra cách đã là quá đủ rồi.

Elliot nghiêm túc ôn lại những gì Wendy đã nói. Không khó để tìm được thuốc giải. cậu có đủ tiền, nhưng vấn đề là làm thế nào để tiêm nó cho anh trai.

Nếu Lucien Hurst đã làm được thì mình cũng có thể làm được.

Cậu nghiến răng siết chặt bàn tay thành nắm đấm.

 

Bình luận
phuongbinhvt02
phuongbinhvt02Chương 94
Wow, mức độ khốn nạn của các cực Alpha đúng là lên 1 tầm mới trong truyện này luôn. Ba Ashley dạy Grayson còn tốt quá
Trả lời·Xem 1 câu trả lời·3 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo