Kiss The Scumbag - Chương 114

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#114

Tuy nhiên, trái tim của đứa trẻ mà anh nghĩ rằng chỉ cần nửa ngày là đủ để lay chuyển, đã không hề lay động dù đã gần một tuần trôi qua. Dù anh có đưa con bé đến cửa hàng đồ chơi của thương hiệu mà nó yêu thích, nó cũng chỉ chọn một con gấu bông rồi đi ra, và dù anh có tặng cho nó bộ quần áo của nhân vật chính trong bộ anime đang thịnh hành trong đám trẻ con gái cùng tuổi, nó cũng chỉ từ chối một cách lịch sự. Trở nên sốt ruột, Winston thậm chí còn cho làm thật nhiều món tráng miệng mà bọn trẻ ở độ tuổi đó thích rồi bày ra trước mặt con bé, cố gắng dụ dỗ Angela.

"Ta sẽ cho con 1% cổ phần của công ty đầu tư Campbell. Sẽ không có đề nghị nào hào phóng hơn thế này đâu."

Nếu là người khác, chắc hẳn đã tôn thờ Winston như thần thánh. Nhưng đối tượng lại là Angela, con của Yujin.

Bất chấp tuyên bố của Winston, Angela chỉ liếc nhìn anh một cái rồi chẳng hề quan tâm gì mà chỉ chăm chú chọn lựa các món ăn vặt trước mặt. Sau khi nếm thử một cách kỹ lưỡng từng món một, Angela đặt chiếc bánh tart kem chanh mà nó thích lên đĩa rồi cắn một miếng, sau đó nhã nhặn uống một ngụm trà thảo mộc. Winston im lặng quan sát cảnh đó rồi cui cùng không thể nhịn được nữa mà thốt lên.

"Rốt cuộc con muốn gì?"

Ngay cả trong tình huống đó, Winston cũng không thể để mất thêm điểm nào trong mắt Angela, nên anh đã cố gắng kiềm chế cảm xúc hết mức có thể.

Anh cố gắng kìm nén hết mức. Dù anh đã hạ thấp giọng hết cỡ để hỏi, Angela vẫn chẳng hề bận tâm mà chỉ đưa đồ ngọt vào miệng. Winston chẳng thể làm gì khác ngoài việc quan sát. Và đứa trẻ chỉ chịu mở miệng khi đã no bụng và không thể ăn thêm được nữa.

"Tại sao bác lại hỏi con điều đó?"

Đó là một câu hỏi khá nhanh. Có lẽ đứa trẻ đã luôn mang trong mình câu hỏi này về những ân huệ mà Winston đã ban cho trong suốt thời gian qua. Winston mỉm cười đáp.

"Tất nhiên là vì ta muốn thân thiết với con."

Angela mở to mắt nhìn Winston rồi dùng hai tay ôm lấy cốc và lại nhấm nháp trà thảo mộc. "Phù," Angela thở ra một hơi rồi lại hướng mắt về phía Winston. Nhìn anh đang thoải mái dựa lưng vào ghế, Angela cui cùng cũng mở miệng. Với một giọng điệu vô cùng dứt khoát.

"Bác Campbell, đó là một việc vô cùng khó khăn."

"Cái gì cơ?"

Winston vô tình cau mày. Đứa trẻ thoáng rụt vai lại nhưng không hề mất đi dũng khí mà rành mạch nói ra suy nghĩ của mình.

"Nếu bác muốn trở thành bạn của con thì con xin lỗi, nhưng con không có ý định đó. Hơn hết, việc cố gắng mua bạn bằng tiền là không đúng. Nếu bác muốn kết bạn, bác nên cố gắng chân thành để có được trái tim của người đó."

Winston im lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đứa trẻ một lúc. Anh khó lòng hiểu được những gì mình vừa nghe thấy. Một nhịp chậm hơn, Winston nhăn nhó mặt mày và tỏ vẻ nghi ngờ.

"Con, con thực sự mới ba tuổi thôi sao?"

Anh hỏi với đầy vẻ không tin vào những lời lẽ khó tin đó, Angela nhướn mày lên và quở trách anh bằng một giọng nghiêm khắc.

"Đánh giá người khác qua tuổi tác là rất thất lễ đấy, bác Campbell."

Angela vênh mặt lên, gấp chiếc khăn ăn trải trên đầu gối lại rồi đặt lên bàn như để chứng tỏ. Khuôn mặt bướng bỉnh giống Yujin vừa khiến anh dở khóc dở cười vừa làm dịu cơn giận. Và Winston lại cảm thấy dở khóc dở cười vì điều đó. Thật vô lý khi anh vẫn còn say mê Yujin đến vậy. Anh chỉ không thể chấp nhận việc Yujin hạnh phúc ở một nơi mà không có anh mà thôi. Sau khi đã đẩy anh vào tận cùng của sự bất hạnh.

"Vậy Angie, ta phải làm gì để thân thiết với con đây?"

Winston phớt lờ một câu hỏi khác đang nhen nhóm trong lòng và lên tiếng. Angela ngồi thẳng lưng và trả lời một cách kiêu hãnh.

"Nếu bác muốn thân thiết với con, trước tiên hãy giữ lời hứa đi ạ."

"Lời hứa?"

Winston cau mày trước một lời khó hiểu khác, Angela lập tức truy hỏi như đã chờ đợi từ trước.

"Bác đã hứa rằng nếu con ngoan ngoãn thì mỗi tuần một lần bác sẽ cho con gặp bố mà, đúng không? Từ trước đến nay con đã làm theo tất cả những gì bác bảo rồi. Con cũng không gây rắc rối gì cả. Vậy nên bây giờ hãy cho con gặp bố đi ạ!"

Điều đứa trẻ muốn đã rõ ràng. Tất nhiên, Winston cũng không hề có ý định chia cắt vĩnh viễn hai người họ. Anh chỉ muốn xây dựng tình bạn với Angela trước mà thôi.

Nhưng nếu anh kéo dài thời gian hơn nữa, mối quan hệ của anh với Angela sẽ trở nên không thể cứu vãn được. Giờ đây Angela chỉ vừa mới không khóc khi nhìn thấy anh thôi mà.

Vậy mà chỉ tiến bộ được đến mức đó thôi sao.

Winston cố nén cơn bực tức và gật đầu.

"Đừng lo, ta sẽ giữ lời hứa."

"Khi nào ạ?"

Đứa trẻ hỏi lại ngay lập tức, như thể muốn nhận được sự xác nhận chắc chắn. Winston cũng không có ý định trốn tránh nên đã không kéo dài thời gian mà trả lời.

"Cuối tuần này."

Angela suýt chút nữa đã reo lên vui sướng. Quả nhiên, dù có cố tỏ ra người lớn đến đâu thì đứa trẻ vẫn là đứa trẻ, và điều đó đã bị Winston bắt gặp ngay lập tức, nhưng Angela nhanh chóng làm bộ như không có gì và trả lời một cách kiêu ngạo.

"Vậy thì con sẽ đợi ạ. Mong là ngài sẽ không thất hứa ạ."

Winston nhướn mày, nhưng đứa trẻ vẫn thản nhiên bước xuống ghế và nhẹ nhàng đi ra ngoài. Sau khi cánh cửa đóng lại và Winston bị bỏ lại một mình trong phòng ăn nhẹ, anh thở dài đầy thất vọng.

"Ngài là cái quái gì chứ."

Anh dùng tay xoa mạnh lên mặt nhưng vẫn không thể xua tan được sự bực bội. Cuối cùng, ngày tháng cứ thế trôi qua, và chẳng mấy chốc, cuối tuần cũng đến.

 

"B!"

"Angie!"

Winston đứng cách đó vài bước và cau mày nhìn hai người họ vội vã chạy đến ôm chầm lấy nhau ngay khi vừa nhìn thấy nhau. Bất chấp vẻ mặt của anh, Yujin và Angela ôm chặt lấy nhau bằng tất cả sức lực và vui mừng khôn xiết như thể vừa mới đoàn tụ sau mười năm xa cách.

Chỉ mới chưa đầy một tuần thôi mà.

Winston không hài lòng với tình huống này. Anh đã đưa Angela đến đảo đúng hẹn vì đã hứa, nhưng trong suốt thời gian qua, chẳng có gì diễn ra theo ý anh cả. Đối với Winston, anh chỉ càng nhận ra rõ ràng hơn về sự gắn bó của hai người họ. Sau khi trao nhau liên tục những nụ hôn lên má và ôm chặt lấy nhau nhiều lần, Angela mới hỏi Yujin.

"Bố ơi, bố có khỏe không? Em bé có ổn không ạ?"

"Ừ, ừm. Tất nhiên rồi. Bố ổn, Angie thì sao?"

Yujin vội vàng hỏi lại, và đứa trẻ mỉm cười rạng rỡ trả lời.

"Con cũng ổn ạ. Con ngoan ngoãn và sống yên ổn lắm ạ. Con nhớ bố lắm nhưng con đã cố gắng kìm nén lại ạ."

"Giỏi lắm."

Yujin mỉm cười đáp lại, nhưng lòng cậu lại vô cùng đau đớn. Angela lại phải chịu đựng vì những lời nói dối đường đột của cậu.

Hay là mình nói rằng đó chỉ là lời nói dối thì sao.

Dù sao thì nếu cứ bị giam cầm như thế này thì có ích lợi gì chứ. Thay vì thế, chi bằng mình thành thật thú nhận và van xin để được trở về biệt thự.......

"Bố ơi, quà."

"H?"

Một lúc do dự, Yujin giật mình tỉnh lại trước giọng nói của đứa trẻ. Cậu bối rối chớp mắt, Angela đang đưa cho cậu con búp bê mà nó mang đến. Cậu lúng túng nhận lấy, Angela hai má đỏ ửng nói.

"Đây là búp bê em trai của con , con đã chọn đấy ạ."

Yujin tròn mắt nhìn xuống con búp bê mà đứa trẻ đưa cho. Con gấu bông ngậm núm vú có kích thước tương đương với một đứa trẻ sơ sinh. Rất thích hợp để em bé ôm và ngủ. Tất nhiên, đó là nếu đứa trẻ đó thực sự tồn tại.

"Con, con đã chọn á......?"

Cậu cố gắng hỏi bằng giọng run rẩy, Winston nãy giờ vẫn quan sát hai người họ, lần đầu tiên lên tiếng.

"Đúng vậy. Tôi đã đưa Angela đến trung tâm mua sắm chuyên về đồ chơi và bảo con bé chọn tất cả những gì con bé muốn......."

Winston bỏ lửng câu nói một cách mơ hồ bằng một giọng chậm rãi, liếc nhìn con búp bê.

"Con bé chỉ mang nó ra. Một là đủ rồi."

Hơn nữa, đó còn là món quà dành cho em trai. Yujin cảm thấy như tim mình tan vỡ vì tội lỗi.

Phải làm sao đây.

Ngay cả khi cậu thú nhận sự thật với Winston, cậu sẽ nói gì với Angela? Liu con bé có tin nếu cậu nói rằng đứa trẻ đó đã biến mất? Cho dù là một đứa trẻ, hơn nữa Angela còn chín chắn và thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi.

Yujin dùng một tay che miệng lại và không thể nói nên lời, cậu ôm chầm lấy Angela. Winston im lặng quan sát hai người họ ôm chặt lấy nhau bằng tất cả sức lực, anh cau mày với vẻ mặt nghiêm trọng.

Giữa hai người họ hoàn toàn không có chỗ cho mình.

Sự gắn bó của hai người họ vượt quá sức tưởng tượng. Nếu Angela chấp nhận Winston dù chỉ một chút thôi thì Yujin cũng sẽ yếu lòng, nhưng đứa trẻ lại giống như một pháo đài bất khả xâm phạm.

Phải làm sao đây.

Phải làm gì đây.

Đặt Angela ở giữa, cả hai đều đang đau khổ với những trăn trở hoàn toàn khác nhau. Sau khi để thời gian trôi qua trong bế tắc, Winston là người nghĩ ra cách trước khi cả hai không biết phải nói gì với nhau. Trong lúc Angela ăn đồ ngọt và ngủ thiếp đi, Winston gọi Yujin đang nằm bên cạnh đứa trẻ ra và hỏi thẳng thừng.

"Sinh nhật của Angela là khi nào?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo