Khi hồi tưởng lại lời nói đó, anh vô thức siết chặt tay thành nắm đấm. Móng tay ghim vào lòng bàn tay, mãi đến khi lý trí quay trở lại, anh mới uống hết một cốc nước lạnh để làm dịu đầu óc.
Winston sẽ không bị lừa bởi Yujin nữa. Tuyệt đối, không bao giờ. Một lần làm kẻ ngốc là quá đủ. Nếu để bị lừa đến hai lần, thà dùng súng thổi bay cái đầu ngu ngốc này đi còn hơn.
Sau khi công bố di chúc, Yujin sẽ rời đi thôi.
Đó là một kết luận quá đỗi hiển nhiên. Cậu ta còn lý do gì để ở lại đây chứ? Vậy thì, thật sự sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa. Chỉ cần nhẫn nhịn đến lúc đó là được.
Chỉ cần nhìn mặt cậu ta thêm một lần nữa thôi.
Ngày hôm đó, anh sẽ gặp cậu ta ở nơi có mọi người tụ tập. Hoàn toàn khác với việc nhìn thấy Yujin một mình, lại còn nằm bất lực trên giường vào ban đêm. Còn gì an toàn hơn thế? Giữa ban ngày ban mặt, trong không gian có rất nhiều ánh mắt nhìn, chỉ có loài thú mới có thể nổi cơn dục vọng.
Hơn nữa, việc tránh mặt cậu ta trong căn biệt thự rộng lớn này là vô cùng dễ dàng. Winston nghĩ rằng giờ mọi điều kiện đã đáp ứng đủ, anh cần phải thúc ép luật sư nhanh chóng công bố di chúc, đồng thời tự nhủ với bản thân sẽ tuyệt đối không chạm mặt Yujin cho đến ngày đó.
Sau khi xác nhận Winston đã rời khỏi biệt thự, Yujin dẫn Angela ra khỏi phòng và đi về phía nhà bếp. Xin chút đồ ăn, nhận được bánh mì và súp đơn giản rồi trở về phòng, hai người lúc này mới có thể lấp đầy cái bụng đói và trò chuyện.
“Bố ơi, chúng ta sẽ ở đây đến bao giờ ạ?”
Sau khi tắm rửa và đánh răng trong phòng tắm dành cho khách, Angela hỏi. Yujin bỗng cảm thấy có lỗi với con bé, ậm ờ nói: “Ừm…”
“Chủ nhân lớn tuổi ở đây qua đời và để lại di chúc, trong đó có tên bố. Vì vậy chúng ta đến đây để nghe. Con biết di chúc là gì không?”
Yujin vừa hỏi, Angela đã nhanh chóng gật đầu và đáp:
“Là để lại tiền khi chết ạ. Vậy có nghĩa là chúng ta cũng có thể nhận được tiền phải không ạ?”
“Ừm… ừ. Cũng gần như vậy. Nhưng không phải lúc nào cũng để lại tiền…”
Yujin lưỡng lự trước câu trả lời táo bạo của con gái, rồi đành phải đồng ý. Con bé nói không sai. Mục đích họ đến đây cũng là vì điều đó mà.
“Vậy nên chúng ta phải ở đây cho đến khi công bố di chúc. Chắc là không lâu đâu.”
“Bao lâu ạ?”
“Ừm. Bố cũng không biết nữa. Nhưng họ sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể, nên chúng ta đợi một chút thôi nhé, được không?”
Bà Campbell và những người khác hẳn là chỉ mong Yujin nhanh chóng rời đi thôi. Vậy nên việc công bố di chúc chắc chắn sẽ diễn ra sớm thôi.
Winston hẳn là người mong muốn điều đó nhất, nên chắc chắn sẽ thúc ép luật sư để kết thúc nhanh chóng.
Yujin trấn an lòng mình trước khi cảm thấy tim nhói đau. Chỉ cần nghĩ xem mình đến đây vì điều gì thôi.
“Chúng ta cũng có thể mua một căn nhà có sân vườn không ạ? Còn có thể nuôi chó nữa không ạ?”
Angela hỏi với đôi mắt sáng rực. Yujin lần này cũng chỉ có thể ậm ừ cho qua chuyện. Việc Harold đưa tên Yujin vào di chúc có lẽ là một sự chuộc lỗi theo cách của ông ta, nhưng chắc cũng không có gì to tát. Yujin chỉ nghĩ rằng nếu có đủ tiền để trang trải trong vòng ba tháng thôi thì thật tốt.
Điều duy nhất khiến cậu lo lắng là Winston. Sau khi trải qua sự xấu hổ vô lý vào ngày hôm trước, Yujin đã tự nhủ với bản thân. Phải cố gắng không chạm mặt anh cho đến khi công bố di chúc. Chỉ cần tưởng tượng đến việc phải đối mặt với Winston lần nữa thôi cũng đã thật kinh khủng rồi. May mắn thay, không phải là không có cách. Buổi sáng, cậu có thể trốn trong phòng cho đến khi anh đi làm, còn buổi tối, chỉ cần thấy xe của anh về là phải lập tức trốn vào phòng.
Và kể từ đó, Yujin cố gắng hết sức để tránh mặt Winston. May mắn thay, Winston đi trước khi Yujin thức dậy vào buổi sáng sớm và về sau khi Angela đã ngủ say. Nhờ sự nỗ lực của cả hai bên, họ chưa từng chạm mặt nhau một lần nào, và cuối cùng, ba ngày sau, cái ngày đó cũng đến.
Từ sáng sớm, những chiếc sedan sang trọng lần lượt ập đến dinh thự, cách nhau một khoảng thời gian ngắn. Người nhà Campbell lần lượt tập trung lại để nghe nội dung di chúc.
Đúng như dự đoán.
Ba ngày không phải là một khoảng thời gian dài. So với việc đã chuẩn bị tinh thần cho một tuần, thì điều này còn nhanh hơn. Chắc chắn là Winston đã thúc ép luật sư như anh đã nghĩ.
Giờ thì có thể rời khỏi nơi này rồi.
Việc công bố di chúc sẽ chỉ mất tối đa một giờ. Sau đó, sẽ phải trải qua những thủ tục lặt vặt, nhưng chắc chắn mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết nhanh chóng. Luật sư sẽ làm hết sức mình để nhanh chóng đuổi Yujin đi.
Vậy là cùng lắm chỉ còn khoảng một ngày nữa thôi sao?
Yujin, người đang nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ nhỏ của căn phòng ọp ẹp, vô thức nuốt nước bọt khan khi xác nhận hình ảnh những người bước ra từ chiếc xe đang vòng quanh đài phun nước khổng lồ ở trung tâm khu vườn.
“Bố ơi.”
Angela dường như nhận ra điều đó và nắm lấy tay cậu một cách cẩn thận. Yujin rời mắt khỏi cửa sổ và mỉm cười với con gái. Nghĩ đến con bé, mọi nỗi sợ hãi của cậu đều tan biến và lòng dũng cảm lại trào dâng. Lần này cũng vậy. Cậu siết chặt bàn tay đang nắm lấy, thì có tiếng gõ cửa. Cậu hướng mắt nhìn, một lúc sau, giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
“Cậu Yujin Sol, cậu đã sẵn sàng chưa ạ? Tôi sẽ dẫn cậu đến thư phòng.”
Cuối cùng thì.
Yujin hít một hơi thật sâu, quỳ xuống ôm chặt Angela rồi hôn lên má con bé.
“Bố đi đây, Angie.”
“Vâng ạ. Cố lên bố ơi.”
Cảm thấy trái tim mình tràn ngập niềm vui trước sự cổ vũ của con gái, cậu bước ra khỏi phòng. Khuôn mặt cậu đang nở một nụ cười hạnh phúc, nhưng khoảnh khắc bước ra hành lang và đóng cửa lại, nó đã biến sắc. Cô hầu gái đang đứng cách xa cánh cửa, mặt không cảm xúc, quay người bước đi trước. Với vẻ mặt cứng đờ, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó ưỡn thẳng lưng và nhìn chằm chằm vào hướng cô ta đang đi.
Nào, đi thôi. Đến chiến trường.
Ngay sau đó, Yujin bước những bước dài, nhanh chóng băng qua hành lang.
Với quyết tâm sẵn sàng để cổ họng mình bị phơi bày trước bầy thú dữ đang chờ đợi để xé xác cậu.
Kim phút lại nhích sang một bên. Winston nhìn đồng hồ đeo tay rồi cầm ly rượu vang trên bàn bên đặt lên miệng. Trước anh, những người còn lại trong gia đình Campbell đang đợi sẵn trong thư phòng, ai nấy đều căng thẳng tột độ, lo lắng dò xét lẫn nhau. Bà Campbell vẫn ngồi thẳng lưng như mọi khi, mắt cụp xuống, nhưng trong lòng cũng bồn chồn không kém gì những đứa con khác. Điều duy nhất họ nghĩ đến là:
Harold đã để lại gì cho Yujin?
Tiền? Chứng khoán? Hoặc có lẽ chỉ là những kỷ niệm vớ vẩn. Dù là gì đi nữa, hôm nay sẽ kết thúc. Bà Campbell nén sự bồn chồn trong lòng và nở một nụ cười ấm áp với người con trai mà bà yêu quý nhất, nghĩ rằng dù sao mọi chuyện cũng sẽ kết thúc mà không có sự cố đáng tiếc nào.
“Ta đang nghĩ đến việc tổ chức một bữa tiệc sau khi chuyện này kết thúc, con thấy sao?”
Như thể lời bà là một tín hiệu, Gordon nhanh chóng lên tiếng.
“Đúng vậy, cũng là để thay đổi không khí trong nhà và chính thức thông báo với mọi người rằng con sẽ là người thừa kế gia tộc.”
Mặc dù là con trai trưởng, nhưng anh dường như không hề có chút ác cảm hay bất mãn nào. Thực ra không phải là không có tham vọng, nhưng anh đã từ bỏ từ lâu. Cả cha và mẹ đều không cho những người con khác bất kỳ cơ hội nào, thậm chí còn không cho phép họ thể hiện lòng tham. Vì vậy, họ đã sớm tập trung vào việc nhận được càng nhiều vụn bánh càng tốt thay vì thừa kế gia tộc. Theo một nghĩa nào đó, đó là một quyết định sáng suốt, và vì lý do đó, việc những đứa con, ngoại trừ Winston, cố gắng hết sức để làm hài lòng cha mẹ và sẵn sàng làm bất cứ điều gì họ bảo là điều quá hiển nhiên.
Mặt khác, Winston đã có ý thức tự giác mạnh mẽ từ khi còn nhỏ và không bao giờ lùi bước trước những gì anh cho là đúng. Nếu đó chỉ là sự bướng bỉnh ngu ngốc của một đứa trẻ, thì cha mẹ anh đã thẳng tay loại anh ra khỏi danh sách lựa chọn, nhưng Winston đã thông minh từ khi còn nhỏ, và tố chất này cũng đóng một vai trò trong việc anh được chọn. Vì vậy, anh không cần phải gò ép ý chí của mình để lấy lòng cha mẹ. Chỉ có một lần duy nhất người con trai luôn làm hài lòng họ đã khiến họ thất vọng, và sự việc bất hòa đó đã được khắc phục ngay lập tức, nên về cơ bản, lựa chọn của họ là không sai.
Tuy nhiên, ngay cả khi Harold đã chết và sắp đến ngày công bố di chúc, việc người con trai cả đồng tình với mẹ mình đến mức này chắc chắn phải có một lý do khác. Mặc dù vậy, Winston không suy nghĩ sâu xa về điều đó và gạt nó đi. Vì từ trước đến nay, anh luôn có những mối quan tâm khác.