Kiss The Scumbag - Chương 125

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#125

Dù là một tin gây sốc, nhưng Georgina vẫn không hiểu vì sao mẹ cô lại bị sốc đến mức đó. Georgina nghiêng đầu rồi nói.

"Chẳng phải chúng ta đã lường trước chuyện này khi Winston kết hôn rồi sao? Điều kiện trong di chúc là như vậy mà, và nếu Winston không có ý định có con thì đã không kết hôn ngay từ đầu rồi."

"Ừ, ừ thì... đúng là vậy."

Lady Catherine hiếm khi lắp bắp. Có vẻ như cô đã lường trước được tình huống này, nhưng lại không chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với nó. Khi biết chuyện kết hôn, phu nhân Campbell cũng đã thông báo cho con cháu của mình và nhắc nhở họ rằng đây là điều không thể tránh khỏi, nhưng khi sự thật xảy ra, cú sốc lại lớn hơn cô ta tưởng tượng.

Mẹ chồng mình cũng nhận được thiệp mời này rồi ch?

Lady Catherine ngồi phịch xuống ghế, xem lướt qua tấm thiệp mời với vẻ mặt nghiêm trọng. Cô ta tự hỏi liệu mẹ mình cũng sẽ có phản ứng giống như mình, hay liệu bà ta sẽ giữ thái độ lạnh lùng như thường lệ. Có lẽ bà ta còn đang vui mừng vì di chúc sắp được thực hiện ấy chứ. Dù sao thì phu nhân Campbell đã tuyên bố sẽ bỏ đứa bé mà. Chỉ cần đạt được mục đích, những khó chịu nhỏ nhặt trong quá trình thực hiện có là gì. Lady Catherine nghĩ rằng phu nhân Campbell là một người phụ nữ như vậy.

Thảo nào bà ta lại ghét cha mình đến thế, nhưng vẫn sống với ông ta cả đời.

Sau khi xác nhận những dòng chữ quen thuộc, cô ta suy nghĩ một lúc rồi cui cùng không thể kìm nén được nữa mà đứng dậy.

"Mẹ à, mẹ đi đâu vậy?"

Lady Catherine không trả lời câu hỏi ca Georgina mà biến mất. Georgina bối rối, nhưng cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cô nhanh chóng đuổi theo mẹ và rời khỏi phòng ăn sáng. Lady Catherine đã đi quá xa, Georgina chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô biến mất trên cầu thang, nhưng cô không hề do dự mà tiếp tục di chuyển. Nơi lady Catherine đến, quả nhiên, như cô đã dự đoán. Georgina nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, và ngay lập tức nghe thấy giọng nói của mẹ mình, cô thầm nghĩ "quả nhiên là vậy" rồi lắng nghe. Mải mê gọi điện thoại, lady Catherine hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của con gái và vẫn tiếp tục lớn tiếng.

"Cái chuyện này có nghĩa lý gì vậy, Gordon? Dù sao thì làm sao cái thứ đó lại có con của gia tộc Campbell được..."

"Bình tĩnh đi."

May mắn thay, lady Catherine đang bật loa ngoài. Có lẽ cô ta nghĩ vì chỉ có một mình nên không cần phải để ý đến điều đó. Nhờ vậy, Georgina có thể nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của họ. Gordon tiếp tục nói.

"Chẳng phải chúng ta đã biết trước là chuyện này sẽ xảy ra rồi sao? Sao tự nhiên lại thế này?"

Nghe lời của em trai, lady Catherine rên rỉ như tiếng thở dài, rồi dùng tay xoa trán.

"Mẹ nói gì?"

Gordon trả lời câu hỏi đầy mệt mỏi:

"Mẹ không có phản ứng gì đặc biệt cả. Mẹ bảo chúng ta chỉ cần tập trung vào tài sản thôi."

Thấy Catherine im lặng, Gordon nói thêm:

"Mục tiêu của chúng ta đã rõ ràng rồi, đừng lo lắng quá. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Thật sao?"

Lúc này,  Catherine mới hỏi lại với giọng điệu miễn cưỡng.

"chị cũng muốn tin là Winston sẽ không bị lay chuyển bởi cái thứ đó, nhưng chị không chắc. em nghe chuyện về bữa tiệc Halloween chưa? Nó còn tổ chức tiệc sinh nhật cho con gái của cái thứ đó nữa đấy. Nếu chỉ vì di chúc thì đâu cần phải làm đến mức đó?"

Giọng nói đang cố gắng giữ bình tĩnh dần trở nên lớn hơn, và thậm chí còn run rẩy vì cảm xúc. Georgina thực sự đã phải cân nhắc xem liệu mình có nên xông vào giúp mẹ khi cô ta ngất xỉu hay nên làm ngơ, nhưng may mắn thay, điều đó đã không xảy ra.

"Đương nhiên là có. Em cũng thấy khó chịu về chuyện đó."

Gordon thừa nhận với giọng điệu chậm rãi.

"Nhưng biết làm sao được? Chúng ta chỉ có thể hy vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ thôi. Dù sao thì nó cũng đã có con rồi, phần còn lại mẹ sẽ tự lo liệu thôi."

"Lo liệu như thế nào?"

 Catherine lo lắng hỏi, Gordon liền bật cười.

"Catherine, chị nghĩ xem. Một khi niềm tin đã mất thì khó mà lấy lại được lắm. Winston đã đánh mất hoàn toàn lòng tin vào yujin rồi. Cho dù bây giờ có đang dao động đi chăng nữa, chỉ cần chúng ta ra tay một chút thôi thì nó sẽ quay đầu ngay thôi. em đảm bảo đấy, em có thể cá 1 triệu đô la."

"Đừng có cá cược nữa, Gordon."

Catherine khuyên nhủ với giọng điệu không mấy vui vẻ, nhưng có lẽ cô ta cũng đã cảm thấy an tâm phần nào, bờ vai đang căng cứng của cô ta đã thả lỏng. Thấy bờ vai đang căng cứng của mẹ đã hạ xuống, Georgina càng ghé sát tai hơn, và Catherine tiếp tục nói.

"Đúng vậy, mẹ sẽ không để yên chuyện này đâu."

"Đúng vậy."

Gordon an ủi chị gái.

"Chúng ta đã thành công một lần rồi mà. Cái gì cũng vậy, lần đầu bao giờ cũng khó, từ lần thứ hai trở đi thì dễ thôi."

"em nói đúng."

Giọng nói của  Catherine thoáng chút ý cười. Cô ta cảm thấy yên tâm khi nghĩ rằng phu nhân Campbell sẽ làm gì đó. Có vẻ như cô ta đã yên tâm hơn, nhưng vẫn còn một điều khiến cô ta lo lắng.

"Còn Jason thì sao? Nó ổn chứ?"

"Hiện tại thì vẫn ổn."

Lady Catherine thở dài, than thở:

"Nhưng dù sao thì mẹ vẫn lo cho thằng bé nhất. Mẹ sợ nó sẽ gây ra lỗi lầm gì đó khi đang phê thuốc."

"Đừng lo, sẽ không có chuyện đó đâu."

Gordon đáp một cách dứt khoát.

"Em đã chặn hết tất cả các con đường mà nó có thể mua thuốc rồi. Em bảo nếu nó còn tái nghiện thì em sẽ tống nó vào bệnh viện, và nó đã sợ xanh mắt rồi. Mẹ muốn nhân cơ hội này để giúp thằng bé cai nghiện, nhưng đó không phải là việc của em. Em chỉ cần nó ngoan ngoãn ở yên một chỗ thôi, cho đến khi mọi chuyện kết thúc."

"Ừ, thì... cũng đúng thôi."

 Catherine nói ngắn gọn, nhưng thực tế cô ta hoàn toàn đồng ý với Gordon, và Gordon cũng như Georgina đều biết điều đó.

"Nó ngoan ngoãn là tốt rồi."

"Thật ra thì nó cũng không ngoan ngoãn lắm đâu. Một thằng nghiện thuốc mà bị bắt cai nghiện thì làm sao mà im lặng được? Chúng ta buộc phải dùng một vài biện pháp mạnh, nhưng thôi, bên này cũng bất đắc dĩ mà."

Gordon liên tục cười khúc khích. Giọng điệu của anh ta hoàn toàn không thể hiện sự quan tâm đến em trai mình. Tất nhiên,  Catherine cũng vậy. Mối quan tâm của họ chỉ là liệu họ có thể nhận được di sản mà không gặp bất kỳ trở ngại nào hay không, đó là tất cả.

Sau đó, không có gì đặc biệt xảy ra. Họ chuyển sang những chủ đề lan man khác, và Catherine cúp máy, thở dài rồi thẳng lưng. Georgina nín thở. Cô ta thư thái dựa người vào ghế dài và nhắm mắt lại với những động tác chậm rãi, tao nhã như thường lệ. Georgina chắc chắn rằng có xem tiếp cũng chẳng có gì, liền rời khỏi cửa.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?

Cô bé mang theo trái tim đang đập loạn nhịp băng qua hành lang. Cô đã biết từ lâu rằng giữa những người lớn kia có một bí mật nào đó, nhưng cô không thể nào tìm ra được nó là gì. Sau khi gặp yujin, cô đã cố gắng hỏi han và lục lọi tủ kệ, nhưng kết quả lại rất ít ỏi. Cuối cùng thì hôm nay cô cũng đã tìm được một chút thông tin, nhưng nó vẫn còn quá mơ hồ.

Dù sao thì chắc chắn đã có một chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra.

Georgina vào phòng mình và chìm vào suy nghĩ. Nếu cứ tiếp tục như thế này, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra. Những người lớn kia chắc chắn sẽ không hé răng đâu.

Ngoại trừ một người.

Cô không muốn sử dụng phương pháp đó, nhưng cô không thể nào chiến thắng được sự tò mò của mình. Có thêm một người biết sự thật thì có gì khác biệt chứ? Dù sao thì họ cũng sẽ không bao giờ biết rằng Georgina đã biết chuyện.

Hơn nữa, không ai thực sự quan tâm đến Jason cả. Nếu cô có thể giúp đỡ anh ta trong cơ hội này thì cũng không tệ. Dù sao thì anh ta cũng là chú của cô, là người thân của cô.

Sau khi nghĩ đến đó, Georgina quyết định và cầm điện thoại lên. Cô lướt qua một vài cái tên trong danh bạ, tìm thấy một cái tên, nhưng cô phải hít một hơi thật sâu trước khi gọi.

"Huuu."

Cô hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng rồi ấn nút gọi. Một hồi chuông đơn điệu vang lên, và sau đó cô nghe thấy giọng nói của bạn cùng lớp.

"Gini! Aaaannyeooooong! Cậu có chuyện gì với tớ đấy?"

Georgina bắt chước cách chào hỏi kéo dài đặc trưng của cậu ta, hỏi thăm một cách đơn giản rồi nói tiếp:

"Tớ có chuyện muốn hỏi cậu, lần trước cậu nói là có một người bán thuốc trong trường, đúng không?"

Đây là lần đầu tiên cô làm một chuyện nổi loạn như vậy. Cảm giác hồi hộp đến mức cô không thể thở nổi. Georgina cố gắng kìm nén sự phấn khích và hỏi:

"Cậu có biết số điện thoại của cậu ta không?"

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo