Kiss The Scumbag - Chương 17

Thịch…thịch…thịch…

 

Trái ngược với sự tĩnh lặng trong căn phòng, tiếng tim cậu đập lớn đến mức Yujin có cảm giác như nó đang vang vọng khắp thư phòng. Cậu không muốn để lộ việc mình đang bối rối, nhưng không biết thực tế ra sao. Cậu chỉ biết cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm nhất có thể và cầu mong anh ta không nhận ra.

Đây là lần thứ ba Yujin chạm mặt Winston kể từ khi trở lại Delight, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thẳng vào anh dưới ánh sáng rực rỡ như thế này. Lần đầu tiên là trong bóng tối, và lần sau là vì cậu cố tình phớt lờ anh để tập trung vào di chúc. Vì thế, giờ cậu mới có thể xem xét khuôn mặt anh một cách tỉ mỉ.

Mái tóc dày và bồng bềnh được chải chuốt gọn gàng, không một sợi nào xộc xệch, và bên dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt sâu thẳm với đuôi mắt dài. Ánh mắt cậu lướt dọc theo sống mũi cao thẳng thì dừng lại ở đôi môi dày mím chặt và chiếc cằm mạnh mẽ. A, Yujin cố gắng kìm lại tiếng thở dài và nhận ra. Người đang đứng đó là một người đàn ông trưởng thành, chín chắn.

Không còn dáng vẻ cậu thiếu niên luôn thì thầm dịu dàng với cậu nữa. Người đàn ông với khuôn mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm vào Yujin với vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng lại mang ánh mắt đặc trưng của những người bị tổn thương.

Thật nực cười. Người bị tổn thương thực sự lại là Yujin mới đúng chứ.

Winston chỉ im lặng nhìn cậu mà không nói gì. Yujin cũng không mở miệng. Sự im lặng căng thẳng dường như sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng người mở lời trước lại là Winston, một cách bất ngờ.

“Ngồi xuống đi.”

Theo ánh mắt thoáng liếc của anh, Yujin do dự một lúc rồi bước đi. Cậu cảm thấy khó chịu vì mình có vẻ như đang làm theo những gì anh ta bảo, nhưng cậu cũng không thể cứ đứng như vậy mãi được. Chẳng phải cậu đã quyết tâm chấp nhận mọi đề nghị hay sao? Nếu đến chuyện nhỏ nhặt thế này cậu cũng không làm được thì cậu định giải quyết tình huống này như thế nào đây? Cảm xúc của cậu chỉ là một vấn đề quá nhỏ nhặt so với tình hình trước mắt.

Không được phép tái diễn lần thứ hai, tuyệt đối không được,

Cậu tự nhủ với bản thân. Cậu phải thích ứng với tình huống một cách lý trí và bình tĩnh nhất có thể. Winston sẽ không đưa ra những yêu cầu vô lý đâu. Dù sao thì cả hai đều đang gặp khó khăn vì di chúc mà. Mình chỉ cần chấp nhận việc anh ta trêu chọc mình một chút thôi mà.

Yujin lại ngồi xuống chiếc ghế bành tựa cánh (wing back chair) mà cậu đã ngồi khi công bố di chúc, thẳng lưng và nhìn chằm chằm vào Winston. Winston nheo mắt nhìn Yujin đang ngồi lại vào chỗ mà anh đã từng tưởng tượng bản thân lăng nhục cậu.

Mùi pheromone vốn dĩ đã lan tỏa thường xuyên xung quanh giờ lại trở nên nồng nặc hơn. Winston cũng nhận ra điều đó, nhưng Yujin vẫn không có phản ứng gì đặc biệt. Winston kìm nén sự khó chịu và rời khỏi bàn làm việc đang dựa vào, rồi hỏi.

“Hồng trà, được chứ?”

“À, ừ…”

Ngay cả trước khi Yujin kịp trả lời, anh đã vươn tay lấy chiếc bình trà đặt trên bàn. Winston nhấc phần giữ ấm bình trà lên, tự tay rót trà vào tách vẫn còn nóng hổi vì vừa pha xong, rồi cầm lấy chai brandy đặt bên cạnh.

A’, Yujin vô tình mở miệng rồi lại ngậm chặt lại.

Hay là uống rượu thì hơn?

Cậu biết mình cần phải giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhưng thà thả lỏng một chút còn hơn là để đầu óc căng thẳng quá mức đến nỗi bị đau nửa đầu. Cùng lắm thì chỉ có hai ba giọt brandy thôi, đâu có nhiều đâu.

Yujin theo dõi Winston cho một thìa mật ong vào rồi khuấy nhẹ cho đến khi hoàn thành ly hồng trà.

Cộp.

Đột nhiên Winston bước đi. Tiếng bước chân đều đặn vang lên trên sàn gỗ lót kiểu xương cá. Một bước, rồi một bước nữa. Yujin rụt vai lại và căng thẳng khi nghe thấy tiếng bước chân rợn người vang vọng trong thư phòng tĩnh lặng và Winston đang dần tiến lại gần mình. Cậu vô thức nín thở và ép sát người vào ghế, Winston dừng bước.

A.

Winston đứng chắn lối ra duy nhất và nhìn xuống cậu. Sắc mặt của Yujin trở nên tái nhợt khi nhận ra lối thoát đã bị chặn. Ánh mắt lo lắng của cậu cứ hướng về phía sau Winston, nhưng anh ta hoàn toàn không hề nhận ra, vẫn thờ ơ đưa tách trà cho cậu.

“Đây.”

Thái độ của Winston hết sức dửng dưng, nhưng dù vậy, miệng Yujin vẫn khô khốc.

“C, cảm ơn.”

Yujin nhận tách trà cùng với đĩa kê bằng cả hai tay, vô tình mở miệng rồi vội vã ho khan để điều chỉnh giọng nói khô khốc. Winston im lặng theo dõi cậu hạ mắt xuống, uống trà và làm ẩm cổ họng.

“Hương vị thế nào?”

“Tuyệt.”

Yujin thận trọng trả lời câu hỏi của Winston. Sự im lặng lại ập đến. Anh ta đang nghĩ gì vậy? Cậu không thể đọc được bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt vô cảm của anh, điều đó càng khiến Yujin thêm sốt ruột.

Húp sột soạt

Có lẽ vì mọi sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào Winston nên cậu đã vô tình tạo ra tiếng động khi uống trà. Yujin bối rối trước âm thanh khó chịu vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng và vội vã đặt tách trà xuống đùi.

Cậu chỉ cảm thấy mình thật tệ hại khi lúng túng và không biết phải làm gì. Sao mình lại thế này chứ, mình đâu còn là thiếu niên nữa, tỉnh lại đi!

Với bộ dạng này thì làm sao mà bảo vệ được Angie chứ.

Yujin tự trách mình gay gắt rồi hít một hơi thật sâu và mở miệng. Cậu đã quyết định nếu Winston cứ giữ thái độ này thì mình sẽ là người mở lời trước.

“À thì…”

“Cậu thấy sống ở đây thế nào?”

Winston đột ngột đưa ra câu hỏi gần như đồng thời với cậu. Yujin thoáng bối rối, nghẹn lời và ngập ngừng một lúc rồi miễn cưỡng trả lời.

“Cũng tốt. Nhưng mà…”

“Vậy thì tốt rồi. Nếu có gì bất tiện thì cứ nói , tôi sẽ cố gắng đáp ứng hết mức có thể.”

Cậu vội vàng định hỏi thêm, nhưng lần này cơ hội lại bị cướp mất. Anh ta thờ ơ tiếp lời Yujin đang bối rối nhìn mình.

“Miễn là cậu không có ý định trở về nơi cậu từng ở trước đây.”

Với câu nói đó, Yujin nhận ra rằng ‘ở đây’ mà anh vừa nói không phải là toàn bộ Delight, mà là khu biệt thự cũ trước đây của cậu.

“Tôi không có ý định đó.”

Sự thật là nơi cậu đang ở hiện tại không được thoải mái cho lắm, nhưng cậu không bận tâm lắm. Bởi vì cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở lại đây lâu đến vậy.

Cậu đã dự định sau khi nghe nội dung di chúc, nếu nhận được dù chỉ một ít tiền thì sẽ rời đi ngay lập tức.

Sự cay đắng và sốt ruột lẫn lộn trong cậu.

“Dù sao thì đó cũng đâu phải là nhà của tôi…”

Cậu lẩm bẩm cuối câu và cúi đầu xuống. Đó là lý do tại sao cậu không muốn quay lại đây. Nơi này có quá nhiều kỷ niệm. Quá khứ hạnh phúc khiến cậu đau lòng hơn là những ký ức đau khổ và tủi nhục. Cậu không có nhiều ký ức hạnh phúc, vì vậy những kỷ niệm ít ỏi đó vô cùng quý giá, đến nỗi cậu không thể nào quên được.

Ký ức về những ngày đã qua bất ngờ ùa về khiến Yujin trở nên yếu đuối. Cậu ngập ngừng rồi thận trọng lên tiếng.

“Ở đó bây giờ, ai đang sống vậy?”

Winston trả lời bằng giọng khô khốc trước câu hỏi mà cậu không dám ngẩng đầu lên để hỏi.

“Không ai cả.”

Yujin từ từ ngước đôi mắt do dự lên.

“Không có ai sống ở đó…?”

Chính cậu cũng biết giọng mình đang run rẩy nhẹ. Winston lên tiếng khi câu hỏi của cậu thiếu tự tin và nhỏ dần.

“Đúng vậy. Nơi đó đã không được sử dụng từ lâu rồi.”

“……Vậy à.”

Yujin không còn gì để nói nữa nên im bặt. Quá khứ mà cậu đã chôn giấu cẩn thận đã sống lại quá dễ dàng chỉ với một nguyên cớ nhỏ bé như vậy. Đầu óc cậu trở nên choáng váng và tiếng cười ngày hôm đó dường như vang vọng mờ ảo bên tai cậu.

Những ngày tháng huy hoàng đã khiến cậu dù chỉ trong chốc lát cũng tưởng tượng về một tương lai khác.

Tất cả chỉ là ảo tưởng.

“……Có vẻ như anh cũng không đến đó.”

Yujin lẩm bẩm một mình. Cậu đã cô đơn và sợ hãi đến mức nào trong khu biệt thự mà không ai lui tới. Kể từ ngày anh tìm đến cậu, cuộc đời Yujin đã thay đổi hoàn toàn. Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ sống và chết cô đơn cả đời.

Vậy mà giờ cậu lại nhớ khu biệt thự cô quạnh đến vậy.
Khuôn mặt non nớt của cậu bé đang cười tươi chồng lên khuôn mặt của người đàn ông trưởng thành. Trong ký ức xa xăm, Yujin nhớ lại những dư âm vô nghĩa và ngẩn người ra một lúc.

Yujin.

Đột nhiên, giọng nói tươi vui pha lẫn tiếng cười sống động hiện về. Cả những nụ hôn dịu dàng và những lời thì thầm ngọt ngào nữa.

Anh yêu em.

A….

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo